Khí Thiếp Vương Gia

Chương 125: Trở về




Hắn rất nhanh chuyển thành chủ động hôn trụ đôi môi của nàng, ngay cả nước mắt ở khóe môi hắn cũng hôn tiến vào trong miệng. Đó là nước mắt của hạnh phúc giữa hắn với nàng! Nụ hôn của hắn mang theo sự thô bạo cuồng nhiệt, lại làm cho nàng chìm đắm trong đó, nước mắt lại càng tuôn ra nhiều hơn, đưa tay ôm lấy thân mình hắn, tùy ý để hơi thở hắn bao phủ bốn phía xung quanh nàng, xua tan đi tư niệm cùng thống khổ của cả 2

” Vương gia……” Đột nhiên truyền đến tiếng gọi to làm cho đôi bên đắm chìm trong nụ hôn 2 thân thể cứng đờ.

Thiên Tình sắc mặt đỏ ửng, từ trong lòng Âu Dương Thanh Minh ngẩng đầu lên,” A! Vương gia, có người tìm đến chúng ta!”

Âu Dương Thanh Minh cũng thực kích động.” Thiên tình, chúng ta có thể được cứu, chúng ta có thể đi lên!”

Hắn nắm tay của nàng, rồi hướng dến chỗ âm thanh của bọn thị vệ vừa phát ra hô to: “Ta ở trong này, mau đến đây!”

Âu Dương Thanh Minh rống lên 1 tiếng, vang vọng khắp sơn cốc. Thiên Tình đứng bên cạnh cười duyên nhìn hắn, cho tới bây giờ nàng chưa từng cảm giác được hạnh phúc ở gần mình đến thế.

Vừa quay đầu lại nàng phát hiện toàn thân Âu Dương Thanh Minh loang lổ những vết máu khô, Thiên Tình hoảng sợ “Vương Gia, chàng chảy nhiều máu quá!”

” Không có việc gì, một chút đều không đau!” Âu Dương Thanh Minh tránh né cánh tay đang muosn vươn tới của nàng” Đến, chúng ta phải đi ra chỗ khác, có tảng đá to này chắn người của ta có thể nhìn không tới chúng ta!”

” Chính là! Vết thương của chàng…….” Thiên Tình cảm thấy đau lòng.

Âu Dương Thanh Minh nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng “Không có việc gì, thật sự không đau, có nàng bên cạnh ta một chút cũng không đau! Ta thà bị thương còn hơn để nàng chịu khổ, ta thật sự may mắn!”

Thiên Tình rốt cuộc cũng không cầm được nước mắt, òa khóc thành tiếng, cha sinh mẹ đẻ đến giờ đây là lần đầu tiên nàng bất chấp hình tượng khóc lớn. Nàng vì hắn mà đau lòng, tất cả nước mắt mà nàng cố nén lúc này đều tuôn ra “Đứa ngốc, chàng thật ngốc, nhất định thực đau!”

Âu Dương Thanh Minh nhìn thấy nước mắt nàng liền đau lòng, nỗi đau này rất thống khổ, đau như dao cắt dày vò tâm trí hắn, hốc mắt cũng hơi đỏ lên cảm động nàng vì chính mình mà đau lòng “Thật sự không có việc gì, ngoan không khóc, nhìn nàng khóc lòng ta cũng thực đau!”

Ôm nàng rời hang đá, Âu Dương Thanh Minh hạnh phúc nhắm mắt lại, 1 giọt lệ chảy xuống theo làn gió phiêu tán, đó là nước mắt hạnh phúc, rốt cuộc hắn cũng sẽ không buông tay, không rời bỏ nàng. Lấy lại bình tĩnh, liền nhìn thấy Nghiêm Dịch cùng người của hắn ở phía trước sơn cốc chạy vội đến hắn vội ra hiệu “Nghiêm Dịch! Nghiêm Dịch! Chúng ta ở đây!”

” Vương Gia……” Nghiêm Dịch cùng đám thị vệ đều hưng phấn hô.” Thật tốt quá, các ngài không có việc gì, thật tốt quá!”

” Đúng vậy, không có việc gì!” Âu Dương Thanh Minh ôm lấy Thiên Tình.” Không có việc gì, chúng ta mau đi lên!”

Thiên Tình ngẩng khuôn mặt lem nước mắt của mình lên gật đầu.” Ân!”

“Vương Gia, các người như thế nào ở đây?” Nghiêm Dịch tìm cả 1 buổi tối mà không thấy 2 người đâu làm hắn lòng hắn thấp thỏm không yên “Thuộc hạ ở trên ấy tìm cả đêm đến sáng mới nhớ tới việc tìm ở dưới này!”

“Không có việc gì chỉ là không cẩn thận, hoàn hảo vẫn chưa bỏ mạng!” Trong mắt Âu Dương Thanh Minh ánh lên vẻ vui sướng, làm cho người ngoài nhìn vào tựa như đã thay đổi thành 1 con người hoàn toàn khác. Nghiêm Dịch không khỏi nhìn sang Thiên Tình thấy mặt nàng đỏ ửng không khỏi ngạc nhiên. Lại nghĩ đến cái gì mở miệng bẩm báo: “Vương Gia, Lạc thiếu gia cũng xuống đây, hiện ngài ấy đang ở đằng kia kiếm 2 người, để thuộc hạ kêu đến đây luôn a!”

” A! Đình nam cũng xuống dưới?” Thiên Tình khẩn trương tay bắt ấy, cấu, cào tay Âu Dương Thanh Minh, thấy vậy hắn liền dùng bàn tay to lớn của mình bao lấy đôi tay nhỏ bé của nàng an ủi “Không có việc gì, để thị vệ ở đây chờ hắn, chúng ta đi lên trước!”

2 thị vệ ở lại còn tất cả mọi người trở về doanh trướng.Trải qua nửa canh giờ gian nan rốt cuộc cũng bình an trở về

“Vương Gia, ngài mau thay quần áo, để thuộc hạ kêu Liễu đại phu đén rửa vết thương, bôi thuốc !” Nghiêm Dịch vì sợ thương thế của Âu Dương Thanh Minh sẽ nặng hơn nên vội vội vàng vàng

“Nhanh lên, mau tẩy rửa miệng vết thương, bôi thuốc cho Vương Gia!” Thiên Tình khẩn trương tự mình tiến lên giúp Âu Dương Thanh Minh cởi áo phục, Nghiêm Dịch kinh ngạc nhìn nàng, thầm nghĩ giữa Mạc cô nương và Vương Gia hình như đã phát sinh chuyện tình không tầm thường, nàng không ngại cởi áo Vương Gia

“Ta có thể tự mình làm!” Âu Dương Thanh minh cười cười hướng Thiên Tình nói “Nàng nghỉ ngơi trước đi!”

Hắn lập tức cởi bỏ áo, lộ ra vòm ngực dày đặc những vết sẹo do thương tích đầy xấu xí, đó là dấu vết những lần tung hoành trên chiến trường của hắn,

Hắn lập tức cởi bỏ áo, ngực đích vết thương đã muốn kết thật dày đích vết sẹo, thực xấu xí, nhưng mặt sau bi thương đích thương, tung hoành lần lượt thay đổi đích tìm vô số đạo, có đích miệng vết thương chỗ đích thịt còn hướng ngoại phiên, thiên tình chỉ nhìn liếc mắt một cái liền khấp có thể nào thanh.” Thiên na! Hảo đau!”

” Không có việc gì! Không có việc gì!” Âu Dương thanh minh bị nàng tiểu nữ nhân đích biểu tình hấp dẫn, nhịn không được nhu tình mạch mạch đích nhìn nàng.

Nghiêm dịch xem bọn hắn như thế, trong lòng cũng đi theo cao hứng.

” Liễu thầy thuốc đến đây!” Thị vệ đem một cái tiểu lão nhân mang tiến vào, thấy Âu Dương thanh minh đi trước lễ.

” Miễn lễ đi!” Âu Dương thanh minh ngồi ở ghế trên.

” Thầy thuốc, nhanh lên cấp Vương gia thanh tẩy miệng vết thương, nhanh lên a!” Thiên tình vội vàng đích thúc giục.

” Là!”

Tất cả mọi người ở vội, thiên tình cũng không đoạn đích gạt lệ, nàng không đành lòng tâm nhìn đến, khẩn trương đích cầm lấy Âu Dương thanh minh đích thủ, miệng không ngừng đích hỏi.” Đau không? Đau không?”

” Không đau!” Âu Dương thanh minh ôn nhu an ủi nàng.” Đừng khóc, thật sự không đau!”

“Nhưng là chàng bị thương ở rất nhiều chỗ! Nhất định thực đau đi!” Mặc dù biết ngoài miệng hắn nói thế để an ủi nàng, nhưng Thiên Tình vẫn không nhịn được đau lòng “Nếu ta không cẩn thận trượt chân, chàng sẽ không bị rơi theo xuống dưới!”

“Ai…, đứa ngốc đừng khóc! Không có việc gì, vài ngày liền tốt thôi! Yên tâm đi!” âu Dương Thanh Minh đưa tay lau nước mắt nàng

Một màn này, vừa lúc lọt vào mắt Lạc Đình Nam. Một khoảnh khắc, Lạc Đình Nam cảm thấy lòng mình nhói đau. Hắn nhìn Thiên Tình, lại nhìn Âu Dương Thanh Minh, bọn họ 2 người có bao nhiêu thâm tình khi nhìn nhau, xung quanh họ như tỏa ra vầng hào quang chói mắt. Lạc Đình Nam đã biết mình đến quá muộn. Nhưng trong lòng dâng một cỗ cảm giác không thể diễn tả nổi.

” Các ngươi không có việc gì đi?”

” Đình Nam?” Thiên tình quay đầu, nhìn đến hắn.” Ngươi đến đây lúc nào?”

” Các ngươi không có việc gì, thật tốt!” Lạc Đình Nam đột nhiên cảm thấy được cả người nhẹ nhõm.

“Đình Nam, huynh tới giúp Vương Gia nhìn xem miệng vết thương đi, hình như rất nghiêm trọng!” Thiên Tình vẫn tin tưởng vào y thuật inh của Lạc Đình Nam

Lạc Đình Nam nhìn bộ dáng nàng khẩn trương, trong lòng cười khổ, nàng vẫn quan tâm Âu Dương Thanh Minh như vậy, cho dù hắn đã đối xử với nàng ra sao, vũ nhục nàng, tổn thương nàng như thế nào, sự quan tâm của nàng đối với hắn đều không suy giảm.