Khí Thiếp Vương Gia

Chương 130: Đau tận xương cốt




Bởi vì nằm ở trên giường mà nàng không có chút phản ứng, không giãy dụa, cũng không khóc nháo, cũng không hề nói 1 câu, không cử động, nếu không phải còn có nước mắt vẫn tiếp tục chảy, thật sự sẽ làm cho người ta tưởng rằng nàng đã chết

Nàng trầm mặc không nói làm cho hắn khủng hoảng hơn bao giờ hết “Thiên Tình, đừng như vậy!”

Thiên Tình mờ mịt nhìn Âu Dương Thanh Minh, nhỏ giọng “Hoàng huynh chết rồi!”

Nàng tựa hồ đột nhiên bừng tỉnh, mờ mịt nhìn 4 phía, tựa hồ như đang tìm kiếm cái gì, không có hoàng huynh, không có, gương mặt tái nhợt mất hết huyết sắc

” Còn có ta!” Âu Dương Thanh Minh an ủi, nghĩ muốn ôm nàng, nhưng nàng thoạt nhìn thực yếu ớt

“Vương gia! Kinh thành lại truyền đến tin khẩn!” Nghiêm Dịch ở cửa hô to

“Đưa vào!” Âu Dương Thanh Minh đứng lên

Trong lòng Thiên Tình căng thẳng, nín thở hi vọng tin tức này có thễ xuất hiện kỳ tích, chỉ là, lại không phải. Sắc mặt Âu Dương Thanh Minh đột nhiên trở nên âm u

“Sao vậy biểu ca?”

“Lão vương gia đích thân viết thu đến! nói về thân thế của ta! Bảo chúng ta phải lập tức hồi kinh, vì giang sơn Tiếu gia, vì giang sơn xã tắc, cũng là con dân đại Sở, lệnh cho ta trong 3 ngày phải hồi kinh! Còn muốn ta mang theo tinh binh!” Âu Dương Thanh Minh nhíu mi “Thân thế của ta! Thân thế của ta làm sao?”

Lạc Đình Nam nhìn thấy mi mắt Thiên Tình hơi chớp 1 chút “Thiên Tình?”

” Hoàng huynh thật sự đã chết rồi sao?” Thiên Tình nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, hi vọng có thể nghe thấy 1 đáp án tốt lành

” Đúng vậy! Thiên Tình!” Âu Dương Thanh Minh cũng không muốn nói gì thêm

“Vương gia, Tề Phi đến!” Nghiêm Dịch bẩm báo

” Mau cho hắn tiến vào!”

Tề Phi tiến vào trướng, hành lễ, Âu Dương Thanh Minh vỗ vai hắn “Vết thương tốt lên chưa?”

“Tốt hơn nhiều rồi! Tạ ơn vương gia quan tâm! Nhờ có thần y Lạc đại phu, thuộc hạ mới có thể hồi phục nhanh như vậy! Thuộc hạ đến có chuyện quan trọng trong quân cần bẩm báo!” Tề Phi khách khí khen ngợi Lạc Đình Nam, lại chuyển hướng sang Âu Dương Thanh Minh

“Chuyện về hoàng thượng là thật sao?” Âu Dương Thanh Minh ý bảo hắn ngồi xuống

“Phải! hoàng thượng quả thật đã băng hà! Thuộc hạ hỏi thăm thái giám trong cung, bọn họ đều nói hoàng thượng bởi vì nhớ nhung Thiên Tình công chúa, lúc chết còn gọi tên công chúa” Tề Phi chậm rãi nói “Công chúa qua đời, hắn 1 mực sinh bệnh, thường hay hộc máu, đến phút cuối, thân thể đã không thể chống đỡ được!”

Lúc nghe thấy tên hoàng huynh, trong lòng Thiên Tình đau đớn, tâm giống như bị 1 lưỡi dao sắc bén chém lên, lại bắt đầu nhói đau, run rẩy. Tất cả cảnh tượng nàng và hoàng huynh trong quá khí đều rành mạch xuất hiện trong đầu, nước mắt vô thanh vô tức nhiễm ướt gò má nàng, chuyện cũ hiện lên “ Hoàng huynh a……”

” Thiên tình, chúng ta đều vô lực, chỉ có thể chấp nhận sự an bài của ông trời, đừng như vậy, nàng cứ như vậy sẽ làm ta lo lắng!” Âu Dương Thanh Minh gắt gao ôm lấy Thiên Tình, an ủi “Đừng đau lòng quá, nàng thương tâm, hắn ở trên trời cũng sẽ thương tâm, hãy để cho hắn yên tâm ra đi đi!”

” Vương gia, là ta không tốt! Ta không nên rời khỏi hoàng cung, ta không nên thương tổn hắn, hắn sẽ không để ta rời đi, vì sao ta lại không ở lại? Nếu ta ở lại, có lẽ hắn sẽ không chết, có đúng vậy không?” Thiên Tình nhớ tới ngày ấy khi đi cũng không quay đầu nhìn lại liền cảm thấy đau lòng, hồi hận

“Chúng ta ai cũng không ngờ sẽ như vậy!” Âu Dương Thanh Minh gắt gao ôm Thiên Tình

Thiên Tình khóc rống, bất lực khóc lóc, loại đau đớn nói không nên lời này như thấu vào xương cốt, toàn tâm đau đớn, khàn khàn bi ai kêu lên “Hoàng huynh! Hoàng huynh!”

Tiếng gào thết của nàng làm cho Âu Dương Thanh Minh cảm thấy lòng mình như bị xé thành từng mảnh nhỏ, trầm giọng nói “Thiên Tính”

Lạc Đình Nam trong lòng cũng không thoải mái, đau lòng nhìn nàng “Muốn khóc thì cứ khóc lớn lên đi! Khóc rồi thì phải kiên cường lên!”

Tề Phi và Nghiêm Dịch đều khó hiểu nhìn Thiên Tình, không rõ tại sao Vương gia lại gọi Mạc cô nương là Thiên Tình nhưng cũng không hỏi. Bởi vì vi thương trên mặt nàng làm cho người ta thật không đành lòng nhìn, nhìn rồi thì trong lòng sẽ rất chua xót

Thiên Tình run rẩy, nói đứt quãng “Nếu ta biết đó là lần cuối cùng nhìn thấy hắn, ta sẽ không tổn thương hắn như vậy! vì sao lại như vậy? vì sao? Ông trời thật không công bằng!”

Thanh âm của nàng khàn khàn, mỗi 1 lời nói đều giống như dùng hết toàn bộ khí lực, máu trong miệng cuồn cuộn chảy ra không ngừng, dọa chết Âu Dương Thanh Minh “Ông trời! Máu! Đình Nam, làm sao bây giờ?”

Lạc Đình Nam điểm lên huyệt vị của nàng “Độc lại phát tác! Thiên Tình, đừng khóc nữa, nếu khóc, máu sẽ còn chảy ra!”

Bên miệng Thiên Tình nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, cùng nước mắt trên mặt, làm cho lòng người chua xót, buồn bã nói “Ta cũng không sống được bao lâu, ta muốn đi gặp hoàng huynh! Nếu như vậy cũng tốt!”

Âu Dương Thanh Minh và Lạc Đình Nam thấy nàng như vậy đều rất khó chịu, đặc biệt là Âu Dương Thanh Minh, tâm như bị dao cắt, có 1 dòng nhiệt lưu xông vào yết hầu, giống như từng nhát dao, lăng trì hắn

Trong đầu Thiên Tình tràn đầy bóng dáng của Tiếu Vân Thiên, tràn đầy tiếng nói thâm tình của hắn, cố nén nước mắt, thật sự khó chịu, yếu hầu giống như bị dao cắt, mỗi 1 lần hô hấp đều như bị dao đâm

“Đều tại ta không tốt! Tại ta không tốt!” Thiên Tình tự trách, tiếng khóc đau tâm liệt phế, bi thương đến chết, chỉ có thể theo bản năng bộc lộ bi thống trong lòng, phóng thích nỗi bi ai vô hạn. Nàng đau đớn không muốn sống, khóc càng lúc càng to, mỗi 1 giọt lệ đều cùng chảy ra với máu trong lòng. Máu chảy ra từ khóe miệng chậm rãi biến thành màu đi, yêu dã [yêu nghiệt + hoang dã] giống như ma quỷ bóng đêm

Ngực truyền đến 1 trận đau nhức, nàng không thể chống đỡ, bi thương thật lớn. giống như bị rút đi sinh mệnh, trong giây lát, 1 cỗ tinh ngọt cuồn cuộn dâng lên, 1 ngụm máu tươi từ trong miệng phun ra, nhiễm đỏ đôi môi tái nhợt của nàng

” A!” Âu Dương Thanh Minh thật sự vô lực, đành phải điểm huyệt nàng, Thiên Tình rốt cuộc củng hôn mê. Âu Dương Thanh Minh giúp nàng lau đi vết máu bên khóe miệng, trong lòng cũng đau đớn không thở hít thở “Đình Nam! Độc trong người nàng phải làm sao bây giờ?”

“Ta sẽ nghĩ cách! Bây giờ cảm xúc của nàng không ổn định, bất lợi cho việc giải độc, biểu ca, ngươi chăm sóc nàng đi, nàng cần phải chống đỡ! Ta thấy nàng đã không còn muốn sống!”