Khí Thiếp Vương Gia

Chương 139: Dò thám hoàng cung




“Thanh Minh?” lão vương gia ngây ngẩn cả người “Chỉ cần ngươi phối hợp, ngôi vị hoàng đế này sẽ là của ngươi!”

Âu Dương Thanh Minh lắc đầu “Vương gia, thứ lỗi Thanh Minh không thể đáp ứng, ở trong lòng ta, Âu Dương Ích Khang vẫn là phụ thân của ta, cả đời này cũng không thay đổi, thỉnh vương gia quên chuyện này đi!”

Lạc Đình Nam thần sắc phức tạp nhìn Âu Dương Thanh Minh, không biết phải đối mặt với sự thật này như thế nào. Hắn là con của hoàng đế, không thể là biểu ca của mình, mà Thiên Tình cư nhiên là muội muội của mình, ông trời ơi! Chuyện này thật sự ngoài ý muốn! May mắn! May mắn hắn vẫn chưa mang Thiên Tình đi, nếu không hắn như thế nào có thể đối mặt với cha mẹ nơi suối vàng? Tốt quá, ông trời niệm tình, cho hắn nhận lại muội muội

Âu Dương Thanh Minh nhìn vương gia, nói với Đình Nam “Đình Nam, thực xin lỗi, những việc trong quá khứ, ta không biết, nói nhiều lời chỉ làm ngươi cảm thấy ta đang ngụy biện, nếu ngươi còn xem ta là biểu ca, chúng ta vẫn là hảo huynh đệ, nếu ngươi xem ta là kẻ thù thì liền 1 kiếm giết ta đi, chỉ cần trong lòng ngươi và Thiên Tình cảm thấy than thản, ta chết cũng đáng giá!”

Lạc Đình Nam khẽ cười 1 tiếng “Giết ngươi, Thiên Tình sẽ rất thống khổ. Nếu ngươi phải làm hoàng đế thì sẽ không còn là biểu ca của ta, nếu ngươi còn mang họ Âu Dương, ta liền nhận định ngươi vẫn là biểu ca của ta! Lão vương gia, cũng thứ lỗi cho Đình Nam không thể nghĩ đến đại cục”

Hiền Vương gia thở dài,” Hiện tại không ai thích hợp làm hoàng đế hơn Thanh Minh, tân hoàng đế chỉ mới có vài tuổi mà thôi, Tả gia toàn lực do Tả Tâm Lam duy trì, giang sơn Tiếu gia trước sau gì cũng rơi vào tay Tả gia, Thanh Minh, cứ cho là không phải vì giang sơn Tiếu gia, mà là vì giang sơn xã tắc, không phải ngươi cũng nên giúp sức hay sao?”

“Ta có thể làm gì sao?” Âu Dương Thanh Minh hỏi lại “Bây giờ Tả Tâm Lam đã hạ thánh chỉ, lệnh cho ta giao lại binh quyền rồi hồi kinh, vương gia nói ta phải làm sao bây giờ?”

“Trừ khử ả!” Lão vương gia thoáng trầm ngâm “Không muốn làm hoàng đế, vậy thì trừ khử ả đi!”

“Chuyện thì thật có thể!” Âu Dương Thanh Minh gật đầu “Sau khi trừ khử ả, hi vọng lão vương gia an bài người thích hợp để phò tá tân chủ! Thanh Minh không muốn tham dự vào việc triều chính!”

” Trừ khử được nàng về phần ngươi nghĩ muốn như thế nào, bổn vương cũng không miễn cưỡng.” Lão Vương gia loát hạ râu, lại nói:” Cụ thể như thế nào đều do ngươi quyết định!”

“Đêm nay ta sẽ đột nhập hoàng cung, cẩm y vệ nói hoàng hậu đang luyện 1 môn công phu, không biết luyện cái gì, cũng không biết công lực như thế naiò! Ta muốn làm rõ thật giả rồi định đoạt sau!” Âu Dương Thanh Minh vẫn có chút lo lắng

“Chuyện này bổn vương cũng không rõ, nhưng cũng có thể, ả ở bên cạnh Tiếu Vân Thiên nhiều năm mà cũng không bị Vân Thiên phát hiện, có thể tưởng tượng ả có bao nhiêu cẩn thận!”

Tròng mắt Âu Dương thanh Minh hiện lên 1 tia sáng nhạt, lướt qua trong giây lát “Hoàng thượng thật sự vì sinh bệnh mà chết sao?”

“Hẳn là vậy! Lão phu nghe không nghe thấy dị nghị gì, Vân Thiên cũng là người đa cảm, Thiên Tình chết, tâm tình hắn tự nhiên không tốt, ngự y nói bệnh tình của hắn rất nghiêm trọng, lại giống như chịu đả kích gì đó, mới dẫn tới không ngừng ho ra máu mà chết!”

” Ách!” Âu Dương Thanh Minh gật đầu, nhìn sắc trời, nếu không vào cung thì sợ trời sẽ sáng “Vương gia, ta còn phải vào cung, hiện tại ngài ở vương phủ coi như an toàn, khi nào nghĩ ra kế sách vẹn toàn, Thanh Minh sẽ lại đến bẩm báo với vương gia! Thứ cho Thanh Minh cáo lui trước!”

Lão Vương gia gật đầu.” Như thế cũng tốt, Thanh Minh, ngôi vị hoàng đế, ngươi quan tâm 1 chút! Bổn vương muốn nghĩ cách liên lạc với trung thần trong triều, hi vọng chúng ta có thể nội ngoại phối hợp, diệt trừ hoàng hậu!”

“Được!” Âu Dương Thanh Minh nhìn Lạc Đình Nam đang ngồi ngây ngốc “Đình Nam?”

Đình Nam lập tức phản ứng lại

” Chúng ta đi thôi!”

” Ân!” Lạc Đình Nam hành lễ với lão vương gia, hai người rời khỏi vương phủ

Trong bóng tối, Âu Dương Thanh Minh thấp giọng nói “Nếu ngươi không muốn vào cung thì cứ trở về trước đi!”

Lạc Đình Nam lắc lắc đầu, trên gương mặt tuyệt mĩ không chút biểu cảm, hai má gầy gò của hắn có vẻ tái nhợt, môi phượng mâu sâu thẳm nhìn vào mông lung, hàng mi dài hơi chớp, nửa ngày sau, hắn rốt cục củng ngẩng đầu lên, đạm mạc nhìn Âu Dương Thanh Minh trước mắt, trong mắt hiện lên 1 tia sáng nhạt, rốt cục hắn vẫn lạnh nhạt nói “Chúng ta cùng đi đi.”

” Cũng tốt!” Trong lòng Âu Dương Thanh Minh trăm ngàn tư vị lẫn lộn, thân phận như thế thật sự quá xấu hổ, hắn thành kẻ thù với ca ca của Thiên Tình, nếu Thiên Tình biết ca ca của mình còn sống, không biết nàng sẽ nghĩ gì? Trong lòng Âu Dương Thanh Minh bất an không yên, thật vất vả lắm mới giành được sự tín nhiệm của nàng, Thiên Tình có chấp nhận thân phận hiện nay của hắn không?

Đêm tối gió lạnh, bóng cây che phủ ,chợt có 2 bóng đen nhảy qua tường, tránh được tai mắt của đám thị vệ dùng khinh công tuyệt đỉnh hướng Khôn Trữ cung bay đi.

Tả Tâm Lan vừa mới ngồi xuống, chợt nghe thấy động tĩnh, “Cạch” 1 tiếng cửa sổ bị mở ra, Âu Dương Thanh Minh cùng Lạc Đình Nam cùng nhau nhảy vào, Tả Tâm Lam cảnh giác đứng dậy quát hỏi “Người nào?”

Âu Dương Thanh Minh đáp nhẹ xuống sàn mở miệng “Tả hoàng hậu, lâu quá không gặp a!”

Tả Tâm Lam nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Âu Dương Thanh Minh, trong mắt tràn đầy tán thưởng và hoảng hốt, đó là 1 vẻ đẹp như thế nào a? Bên trong bóng tối xuất hiện ánh mặt trời, hương vị sáng lạn, trên gương mặt tuấn lãng có vẻ ưu thương thật sâu, khí chất tao nhã cao quý làm cho người ta không dám tới gần, cả con ngươi hắn không thể chỉ dùng 1 từ “mĩ” [đẹp] để hình dung, mọi từ ngữ tốt đẹp trên thế gian này đều hội tụ trên người hắn, trong nháy mắt, Tả Tâm Lam như nhìn thấy vẻ bất tắc, tuyệt vọng xuất hiện trên gương mặt hắn “Nguyên là là Âu Dương vương gia!”

Tầm mắt Tả Tâm Lam đảo qua người Lạc Đình Nam rồi lại rơi xuống trên người Âu Dương Thanh Ming, thản nhiên nói “Lễ thân vương gia danh khuynh thiên hạ, không chỉ có võ công cao cường mà dung mạo cũng thiên hạ vô song, dung mạo của đương kiêm điện hạ và dung mạo của vương gia có thể được so sánh với tiên hoàng, đáng tiếc ngài đã sớm tạ thế, Âu Dương vương gia nửa đêm xông vào hoàng cung có chuyện gì vậy? chẳng lẽ muốn đến tâm tình với bản cung? Chuyện này sợ không hợp với lễ nghi cho lắm?”

Âu Dương Thanh Minh nghe vậy, mâu quang trong trẻo nhưng lạnh lùng, ánh mắt sắc bén, thản nhiên nhìn nàng, cả người toát lên khí chất vương giả, thanh âm trầm thấp, thản nhiên nói “Hoàng hậu muốn buông rèm nhiếp chính?”

” Có gì không thể?” Tả Tâm Lam cũng không quanh co lòng vòng.

” Nhưng hoàng hậu cũng muốn binh quyền của bổn vương?” Âu Dương Thanh Minh nhìn chằm chằm vào mắt nàng ta.