Khí Thiếp Vương Gia

Chương 141: Đột biến




” Biểu ca, đành như vậy chịu trói sao?” Lạc Đình Nam không biết trong lòng Âu Dương Thanh Minh rốt cuộc nghĩ cái gì “Lần này chúng ta bị bắt, còn có thể thoát ra sao?”

“Đình Nam, dám đánh cuộc thì dám nhận thua, chúng ta cứ tiến vào trước, nếu muốn ra ngoài thì còn phải xem ý tứ của Tả hoàng hậu!” Âu Dương Thanh Minh quay lại nháy mắt với Lạc Đình Nam

Lạc Đình Nam không biết trong lòng hắn rốt cuộc nghĩ cái gì! Nhưng thấy hắn rất bình tĩnh nên cũng bình tĩnh theo “Được rồi, nghe theo ngươi!”

Rất nhanh, hai người đã bị trói lại

Tả Tâm Lam phất tay 1 cái “Mang Âu Dương Vương Gia vào đại lao, không có thủ dụ của bản cung, bất luận kẻ nào cũng không được phép thả người!”

“Tuân lệnh!” Thống lĩnh cấm vệ quân hành lễ, tầm mắt cùng giao nhau với Âu Dương Thanh Minh, ánh sáng nhạt trong mắt lưu chuyển “Vương Gia, thỉnh!”

Âu Dương Thanh Minh hơi gật đầu. “Thỉnh!”

” Từ từ!” Tả Tâm Lam đột nhiên nói.

Âu Dương Thanh Minh hơi hơi xoay người,” Hoàng hậu còn có chuyện gì?”

“Nếu bây giờ Vương Gia giao ra soái ấn, bản cung sẽ đáp ứng cho ngươi hồi phủ, thế nào?”

“Soái ấn há có thể dễ dàng giao ra, cứ để bổn vương suy nghĩ đã rồi nói sau! Hoàng hậu cứ kiên nhẫn vài ngày đi!” Âu Dương Thanh Minh đã xoay người rời đi

Tả Tâm Lam nhìn chằm chằm theo bóng dáng của Âu Dương Thanh Minh, tầm mắt liên tục lưu chuyển, cuối cùng cũng xoay người đi vào trong điện

Lạc Đình Nam và Âu Dương Thanh Minh bị đưa đến thiên lao, trên đường đi, trong thiên lao vang lên tiếng rên rỉ khóc lóc, tích tụ trong lòng mỗi người, Âu Dương Thanh Minh vẫn tiến về phía trước, phía sau dần dần chỉ còn lại 2 người, hắn xoay người lại, nhìn thấy Lạc Đình Nam đang nhíu mi liền cười với hắn. Nụ cười này làm cho Lạc Đình Nam thực khó hiểu nhưng cũng không nói gì

Tiếp tục tiến lên, đi thẳng đến chỗ sâu nhất của thiên lao, hai người đi theo bọn họ đột nhiên rất nhanh xoay người, cởi bỏ dây trói cho bọn họ, quỳ xuống hành lễ, nói “Vương Gia, thuộc hạ thề chết trung thành với Vương Gia, thỉnh Vương Gia phân phó!”

Lạc Đình Nam trợn to mắt nhìn Âu Dương Thanh Minh, lập tức hiểu được nguyên lại hắn đã sắp đặt tất cả. Tròng lòng trào lên bội phục vô tận, cũng nhẹ nhàng thở ra

“Lý Minh, Quý Hải, các ngươi đứng lên đi!” Âu Dương Thanh Minh nâng bọn họ dậy

“Vương Gia, thỉnh thay y phục, thuộc hạ lập tức hộ tống Vương Gia ra khỏi thành!” Lý Minh ôm quyền nói, cũng đưa ra 2 bộ quần áo cấm vệ quân

“Biểu ca, nguyên lai ngươi đã an bài cả rồi!” Lạc Đình Nam vừa thay y phục vừa nói

Âu Dương Thanh Minh gật đầu “Đừng nói nữa, chúng ta trước mắt rời khỏi nơi này đã, võ công của hoàng hậu quả thật không tồi, 1 chưởng kia chứng tỏ công lực của ả rất cao, không ngờ ả che giấu kỹ như vậy!”

” Vương Gia! Chúng thuộc hạ cũng muốn rời đi cùng Vương Gia, thỉnh Vương Gia thành toàn!” Lý Minh và Quý Hải lo lắng ở lại thì sẽ bị trách phạt

” Như thế cũng tốt, nhanh lên!” Bốn người rất nhanh hành động, đi khỏi cửa đại lao mà không bị ai ngăn cản, bốn người rất nhanh ở trong bóng tối đi về phía cửa thành

Âu Dương Thanh Minh và 2 thuộc hạ đều 1 đường đi thẳng, coi như 1 đường hữu kinh vô hiểm trở về quân doanh ngoài thành

“Lý Minh, Quý Hải, lần này đểu nhờ các ngươi, nếu không bổn vương và Đình Nam khó có thể bình an ra khỏi Hoàng thành, độc dược trên người các ngươi, Đình Nam, ngươi giúp bọn họ giải độc đi!” Âu Dương Thanh Minh phân phó

Lạc Đình Nam gật đầu.” Ta muốn đi gặp nàng!”

Âu Dương Thanh Minh trong lòng chấn động, biết hắn nói đến Thiên Tình, trong lòng bắt đầu kích động, thân phận trở thành như vậy, thành kẻ thù của Thiên Tình và Đình Nam, điều này Thiên Tình có thế chấp nhận không?

Lạc Đình Nam nói với Lý Minh, Quý Hải “Các ngươi chờ 1 lúc, ta đi rồi sẽ quay lại!”

Âu Dương Thanh Minh bảo Nghiêm Dịch an bài cho bọn họ, sau đó cũng rất nhanh đi vào trong doanh trướng, Thiên Tình nhìn thấy bọn hắn trở về, nụ cười hướng lên tận khóe mắt, thở nhẹ 1 tiếng, nhanh chóng chạy lại “Thật tốt quá, Đình Nam, Vương Gia, các ngươi không có việc gì, thật tốt quá, hại ta lo lắng lâu thế này!”

Một bên, Lạc Đình Nam ánh mắt phức tạp nhìn Thiên Tình, muội muội của hắn, rốt cuộc cũng không khống chế được mà vươn tay ra, ôm nàng vào lòng, trong phút chốc, vui sướng trào lên “Thật tốt quá! Muội còn sống!”

Hắn đem nàng ôm vào trong ngực “Thiên Tình, muội biết không? Muội là muội muội của ta, muội muội ruột của ta, là đứa con của Lạc gia, ta là thân sinh ca ca của muội!”

” Cái gì?” Thiên Tình nhất thời không thể lý giải, ngẩng mặt lên từ trong lòng hắn, chuyển hướng sang Âu Dương Thanh Minh, nhìn thấy trong mắt hắn hiện lên 1 ý trốn tránh

Âu Dương Thanh Minh gật gật đầu “Nàng là nữ nhi của Lạc gia, thân sinh muội muội của Đình Nam!”

“Như thế nào có thể!” Thiên Tình trợn to mắt

Lạc Đình Nam không thể không đem sự tình nói lại 1 lần với nàng, sau khi nói xong, Thiên Tình đột nhiên trầm mặc, trong lòng Âu Dương Thanh Minh co rút, cẩn thận hỏi “Thiên Tình?”

Nước mắt của nàng đột nhiên chảy xuống, dọa chết hai đại nam nhân

“Sao lại khóc!” Âu Dương Thanh Minh kéo thân mình mềm nhẹ kia qua, lấy tay lau đi giọt lệ bên khóe mắt nàng, trong lòng rung động, trong nháy mắt khi nàng rơi lệ, hắn chỉ cảm thấy những giọt nước mắt kia như nhỏ vào trong lòng hắn, thanh âm hắn bất giác trở nên khàn khàn “Không phải nàng không cần ta nữa chứ?”

“Như thế nào có thể!” Thiên Tình nhanh chóng ngẩng đầu, giải thích, đối diện với ánh mắt thâm sâu của Âu Dương Thanh Minh, thanh âm trong trẻo nói “Ta không sao, các ngươi cũng đừng nhìn ta, ta muốn yên tĩnh 1 mình, được không?”

” Thiên Tình?” Lạc đình nam có chút cẩn thận hỏi “Muội không có gì muốn nói sao?”

Thiên tình nâng mâu nhìn hắn, hàm chứa nước mắt cười.” Ngươi là của ta ca ca, điều này làm cho ta thực vui vẻ, ta rốt cục biết ta là ai! Ta rốt cục biết ta họ Lạc, ta thực vui vẻ, cũng rất khó quá!”

” Đình Nam, ngươi đi ra ngoài trước, ta cùng Thiên Tình nói vài câu có thể chứ?” Âu Dương Thanh Minh nhẹ giọng nói, chừng nào hắn chưa nghe được nàng khẳng định được đáp án chừng đó hắn không dám rời hiện tại tâm tình hắn rất hoảng loạn bối rối.

Lạc Đình Nam gật đầu, xoay người đi rồi đi ra ngoài.

“Thiên Tình” Âu Dương Thanh Minh nhẹ nhàng gọi 1 tiếng, đi đến gần đem nàng ôm vào ngực

Thiên Tình bị tiếng gọi thân thiết, dịu dàng, ẩn chứa tình cảm của Âu Dương Thanh Minh làm nàng kinh ngạc, hắn chỉ nhẹ nhàng gọi tên nàng nhưng không hiểu sao âm thanh lại làm cho trong lòng Thiên Tình dâng lên 1 cảm giác chua sót. Nàng cười mỉm, nụ cười như có như không, nàng dãy dụa 2 tay, nước mắt cũng chảy xuống