Khí Thiếp Vương Gia

Chương 146: Nhắc Lại Chuyện Cũ




Ánh mắt Sở Nghi Hiên đột nhiên trở nên mãnh liệt, lần đầu tiên hắn biểu lộ tâm ý nhưng chỉ đổi lại ánh mắt khinh thường của nàng, hắn cảm thấy thập phần bất công, lửa giận không thể át chế được mà quay cuồng, nhưng vẫn kiềm nén xuống

Thiên Tình quật cường nhìn vào hai mắt như đang phát hỏa trên gương mặt tuấn dật của hắn, trong lòng than thầm “Hoàng thưởng, thỉnh ngài thả tiểu nữ rời đi!”

Vẫn là câu nói kia, chính là muốn rời đi, Sở Nghi Hiên hít 1 hơi, trong mắt hàn quang lẫm liệt, nhanh chóng khóa trụ đôi mắt lưu li quật cường kia, trong ngực lại 1 trận đau đớn, hắn 1 phen tóm lấy eo nàng, cuồng bạo đem nàng áp lên tường, khóa nàng trước ngực, toàn thân hắn bao phủ lấy nàng, nội tâm rối rắm “Thảo nhi, ta sẽ không buông tay!”

Eo Thiên Tình bị siết phát đau, đôi mắt to thuần tịnh trong suốt, hoảng sợ nhìn hắn đầy cảnh giác, hai tay mạnh mẽ đẩy hắn ra, thất thanh hô to “Ta không phải Thảo nhi! Buông ra ta!”

“Được! Mặc kệ nàng có phải là Thảo nhi hay không, cứ theo ta đến 1 nơi trước!” Sở Nghi Hiên thở dài 1 tiếng, buông nàng ra, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, đi đến phái sau cung điện. Hắn muốn nàng thừa nhận, nàng cư nhiên không nhận hắn, thật là ác độc a! Trong lòng Sở Nghi Hiên 1 mảnh chua xót, đối với 1 nữ tử hắn nhất kiến chung tình, hắn thật sự dụng tâm quá nhiều, nhưng ai có thể khống chế được tình cảm của mình?

Vạn Luân cũng phái hộ vệ theo sau, ra khỏi cửa điện, Sở Nghi Hiên nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Thiên Tình, mặc cho nàng giãy dụa, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, đi vào trong cung. Lướt qua cánh cửa đầy trọng binh canh giữ, đi vào bên trong

“Thật lạnh!” Nhiệt độ quá thấp, Thiên Tình run rẩy 1 cái, tựa hồ có 1 cỗ hàn khí chết chóc từ 4 phái xâm nhập vào

“Phải, rất lạnh!” Sở Nghi Hiên nhẹ nhàng nói một câu.

” Hoàng Thượng, y phục!” Vạn Luân đã đưa lên.

Sở Nghi Hiên giữ chặt Thiên Tình, đem y phục rộng thùng thình choàng lên người Thiên Tình, động tác mềm nhẹ giúp nàng cột dây lưng. Thiên Tình ngước mắt nhìn hắn, bị sự ôn nhu trong mắt hắn làm cho rung động, lòng nàng trăm ngàn phức tạp. Đối mặt với ân nhân cứu mạng của mình ngày xưa, hắn dụng tâm với mình như thế, tư vị trong lòng bất giác trở nên phức tạp

” Còn lạnh không?” Hắn ôn nhu hỏi một câu.

Thiên Tình lãnh đạm lắc đầu

” Vậy đi thôi!” Huyệt động 1 mảnh tối đen, chỉ có những viên dạ minh châu trên vách tường phát ra 1 tầng ánh sáng mỏng, bên trong thực sự tĩnh lặng, không biết đi đến đây làm gì. Có lẽ có liên quan đến thi thể của mình, trong lòng Thiên Tình run lên, không khỏi trở nên căng thẳng, nếu nhìn thấy thi thể, nàng có thể nghĩ cách hủy diệt cỗ thi thể đó, như vậy sẽ không phải khó chịu áy náy cả đời

Đi qua 1 thông đạo thật dài, 4 phía cuối cùng cũng trở nên sáng sủa, Thiên Tình khó hiểu nhìn lướt qua 4 phía, khuôn mặt vốn bình tĩnh của Sở Nghi Hiên giờ phút này lại hiện lên thần sắc phức tạp. Có đau đớm, cũng có hối hận, chí có tuyệt vọng……

” Đi xem.” Dừng lại bước chân, chỉ đứng hướng về 1 cỗ quan tài bằng thủy tinh, 1 lần nữa mở miệng, chỉ là tiếng nói hơi hơi run rẩy “Nhìn xem nàng có nhận ra không!”

Thiên Tình đã ý thức được người nằm bên trong chính là mình, cố gắng khống chế cảm giác căng thẳng, đi về phía quan tài thủy tinh, khi tầm mắt dừng ở cỗ thi thể, muôn ngàn cảm xúc vẫn không thể khống chế được, “a” tiếng kêu lên, cả người vẫn không nhịn được mà run rẩy 1 chút, sắc mặt tái nhợt nhìn thi thể của mình, thật sự là chính mình

“Thảo nhi, nàng còn muốn phủ nhận sao?” Sở Nghi Hiên sai ngài mở quan tài thủy tinh ra, đại thủ nhẹ nhàng phủ lên hai má của thi thể, trong miệng lại nhìn Thiên Tình mà nói “Thảo nhi, nàng sờ mình 1 chút đi!”

Thiên Tình thất thần, thật lâu không biết phải làm sao, thần sắc phức tạp nhìn Sở Nghi Hiên “Công tử, ngài làm thế này là vì sao?”

“Nàng thừa nhận mình là Thảo nhi rồi sao?” Đôi tay của Sở Nghi Hiên quyến luyến sờ lên gương mặt của thi thể đang nằm

“Công tử, ngài hiện giờ là 1 hoàng đế, phải kấy quốc gia đại sự làm trọng, lưu giữ thi thể 1 nữ nhân thì chỉ rước lấy phiền toái ình, lại có được cái gì?” Tầm mắt của Thiên Tình dừng lại trên thi thể của mình trong quan tài thủy tinh, đó là nàng nha.

” Thảo nhi, ngươi ngay cả chính mình đã từng hoài thai cũng quên rồi sao?” Sở Nghi Hiên thấp giọng hỏi

Trong đầu Thiên Tình “oanh” 1 tiếng nổ tung, tầm mắt nàng chuyển xuống, chuyển qua vùng bụng, nơi đó, nơi đó có đứa con của nàng và Âu Dương Thanh Minh

Khuôn mặt nàng ngây ngốc, đôi mắt vốn tinh anh trở nên trống rỗng, thê lương, tựa như mất hồn. Nàng giống như 1 con búp bê vô hồn, nàng chưa từng đề cập đến chuyện hài tử, nghĩ đến đây, thân thể nàng cứng ngắc như pho tượng, nàng cảm thấy cả người lạnh như băng, ngay cả máu cũng giống như đã yên lặng đông kết, thì thào nói nhỏ,” Đứa nhỏ……”

Lệ trong mắt không kiềm được mà rơi xuống

Hài tử! Nàng nhớ đến đứa con, trong lòng thật đau, đau đến mức không thể hít thở. cho tới bây giờ chưa khi nào nàng nhớ hài tử như vậy, nhìn thấy đứa con trong bụng mình, lòng nàng đột nhiên trầm xuống, cố nén nước mắt, thật sự khó chịu, yết hầu giống như bị 1 thanh đao chắn ngang. Mỗi 1 lần hô hấp đều như có mũi dao đâm vào yết hầu

Nhìn thấy nàng như vậy, lòng Sở Nghi Hiên đau như cắt, có 1 loại nhiệt lưu dâng lên yết hầu, cúi đầu, cảm giác ảo não tự trách như đang chậm rãi lăng trì hắn. Lúc trước nếu không thả nàng ra, có lẽ nàng bây giờ vẫn còn sống, nhưng biểu cảm này của nàng làm cho hắn xác định nàng thật sự là Thảo nhi

Sở Nghi Hiên cũng bi thương không nói nên lời, 1 cỗ nhiệt lệ dâng lên hốc mắt, cả người cứng ngắc, cắn răng nhẫn nại, vì cực lực khắc chế cảm giác bi thống mà biểu cảm trên mặt trở nên có chút vặn vẹo, rốt cuộc, nước mắt vẫn rơi xuống

Hắn đứng lên, đi đến bên cạnh Thiên Tình, không nói gì, đem nàng ôm vào trong ngực

” Ô ô……” Thiên Tình đột nhiên tê tâm liệt phế đích khóc rống lên, bi thống đến chết, chỉ theo bản năng biểu đạt nỗi thống khổ trong lòng mình “Hài tử của ta… công tử, hài tử của ta không còn…”

“Thảo nhi!” Sở Nghi Hiên ôm chặt nàng “Đều là lỗi của ta, không nên buông tay nàng cho Âu Dương Thanh Minh, nếu không cũng sẽ không có hậu quả như vậy! Là ta sai rồi! ta đáp ứng sẽ hảo hảo bảo hộ nàng!”

Nhắc tới Âu Dương Thanh Minh, Thiên Tình đột nhiên bình tĩnh lại, chỉ mượn nước mắt để phóng thích nỗi bi ai bát ngát trong lòng. Cho tới bây giờ vẫn chưa từng nghĩ đến vấn đề của hài tử, có lẽ vẫn luôn trốn tránh, bây giờ bị Sở Nghi Hiên nói, chỉ cảm thấy đau không muốn sống, khóc lên bi thảm, mỗi 1 giọt lệ đều như chảy ra máu từ trong lòng. Ngực truyền đến 1 trận đau nhức, nàng không thể chấp nhận nỗi cơn bi thương quá lớ này. Trong giây lát, trong ngực dâng lên 1 cỗ tinh ngọt, 1 ngụm máu tươi văng ra, nhiễm đỏ bờ môi tái nhợt của nàng