Khí Thiếp Vương Gia

Chương 200: Nhiễm Nhi bị thương




Nụ cười sáng lạn kia làm cho Sở Nghi Hiên ngẩn ra, thần sắc có chút phức tạp, quay mặt đi, nắm lấy tay Thiên Tình “Thảo nhi, đi thôi! Chúng ta đi vào!”

Thiên Tình lại nắm lấy tay Tần Nhiễm Nhi, “ Đi thôi! Nhiễm nhi!”

Sở Nghi Hiên có chút giận dữ.

” Công tử, ngươi mau đi đi, ngươi đang bị nhiễm phong hàn, trước mắt phải uống thuốc đã!”

Sở Nghi Hiên nhìn nàng nắm tay Tần Nhiễm Nhi, mất kiên nhẫn nhíu mi “Nàng đi cùng ta!”

Tần Nhiễm Nhi lập tức hiểu được tại sao lại như vậy “A! Ta biết rồi, vị ca ca này đang ăn dấm chua!”

Thiên Tình bất lực cười, nha đầu này, thật ra cũng rất nhạy bén

Nàng buông tay Thiên Tình ra, khanh khách cười lên “Tỷ tỷ, ca ca này thích ngươi nha, bình dấm chua này thật lớn! Thật chua nha!”

Bị nàng nói, biểu cảm của Sở Nghi Hiên có chút mất tự nhiên, nha đầu kia 1 chút cũng không ngốc a, hắn chính là thích Thảo nhi, chỉ là, bị người khác nói ra, hắn cư nhiên đỏ mặt

“Tỷ tỷ, nhìn này, hắn đỏ mặt!” Tần Nhiễm Nhi vẫn không biết sống chết mà nói tiếp

“Ta chính là thích Thảo nhi!” Sở Nghi Hiên ôm lấy eo Thiên Tình, đi lên lầu, tiểu sư phụ và các hộ vệ xung quanh tản ra nhường lối

Thiên Tình bất đắc dĩ, lại lo lắng cho sức khỏe của Sở Nghi Hiên, đành nói với Tần Nhiễm Nhi “Muội nghỉ ngơi trước đi, ngày mai ta lại đi tìm muội !” Nói xong, liền để Nghiêm Dịch mang nàng đi nghỉ ngơi, Sở Nghi Hiên lúc này mới vừa lòng!

Sáng sớm hôm sau, thời tiết rất đẹp. Ánh mặt trời sáng lạn và ấm áp, mang theo vài phần giá lạnh, Thiên Tình từ sớm đã đi tới phòng Tần Nhiễm Nhi, gõ cửa vài lần nhưng không ai mở cửa, đành đẩy cửa đi vào, phát hiện nàng đang nằm trên giường, phát ra tiếng hít thở đều đều, vẫn đang ngủ rất say ! Nữ tử như thế… bị người ta đem bán chắc cũng không biết, thư thả ngủ say như thế, thực làm cho người ta hâm mộ.

Vỗ lên mặt nàng, cư nhiên vẫn không tỉnh lại, Thiên Tình nhìn Nhiễm Nhi, nếu mình có thể ngủ ngon 1 giấc như vậy thì tốt biết mấy. Đã rất lâu rồi nàng không ngủ được, cứ mỗi khi ngủ lại gặp ác mộng. Mơ thấy Âu Dương Thanh Minh cả người đầy máu đứng trước mặt nàng, khi nàng tiến lại gần thì lại biến mất không bóng dáng

Nàng cụp mắt, có chút ảm đạm, có lẽ, khi trong mộng không còn mơ thấy hắn là sẽ lúc nàng có thể quên hắn

Đang định đi. Đột nhiên 1 tiếng kêu bén nhọn dọa nàng giật mình ” A!!! “

” A!” Một tiếng thét chói tai, vang tận mây xanh, cũng biết tiếng hét của Nhiễm Nhi chói tai đến cỡ nào

” Làm sao vậy?” Thiên Tình trở lại, quan tâm tiến lên hỏi

Tần Nhiễm Nhi lại híp mắt cười “Tỷ tỷ, ta quên ta tối hôm qua không ăn cái gì, ta sắp đói chết rồi!”

” Bởi vì đói nên mới kêu lên có phải không ? ” nhận thấy vẻ dao động trong mắt nàng, Thiên Tình mỉm cười “Đi ăn thôi !”

Tẩn Nhiễm Nhi lén lút thè lưỡi, nũng nịu mở miệng “Tỷ tỷ, tỷ tức giận?”

” Không có!” Thiên Tình thấy nàng thật sự đơn thuần, vốn cứ tưởng rằng nàng điên điên, kỳ thật chỉ là 1 đứa trẻ đơn thuần mà thôi “Đói bụng thì đi ăn thôi !”

” Muội mau rời giường đi, ta sai người chuẩn bi thức ăn ! ” Thiên Tình mỉm cười, xoay người rời đi.

” Tỷ tỷ, tỷ thật tốt!” Tần Nhiễm Nhi vui vẻ cảm tạ, chuẩn bị rời giường.

Lúc Thiên Tình đang chuẩn bị thức ăn ở phòng khách thì lại nghe thấy 1 tiếng hét thảm thiết. Tiểu sư phụ đã nhanh chóng đi lên, Thiên Tình cũng đi lên theo, ở hành lang, nhìn thấy Tần Nhiễm Nhi máu tươi vẩy ra, thống khổ ôm lấy bụng, Thiên Tình sợ tới mức hồn phi phách tán , hồn vía lên mây, chén đĩa cũng rơi hết xuống đất, phát ra 1 tiếng kêu to ” Nhiễm Nhi ? “

Kiếm trong tay Sở Nghi Hiên còn dính máu, hắn vứt thanh kiếm xuống mặt đất “Nói, ai phái ngươi đến đây? Thần thần quỷ quỷ, muốn làm cái gì?”

” A!” kêu lên 1 tiếng thổng khở, Tần Nhiễm Nhi mở to mắt, nhìn khuôn mặt lạnh lẽo như Diêm La của Sở Nghi Hiên, ánh mắt lạnh như băng mang theo huyết tinh gắt gao nhìn chằm chằm vào mặt nàng “Ta không có, ta chính là muốn nhìn xem……”

Nhìn thấy sắc mặt hung ác của Sở Nghi Hiên, nàng co người lại theo bản năng, cảm thấy máu chảy ra từ thân mình trong nháy mắt bị ánh mắt phẫn nộ của hắn làm cho đóng băng

Thiên Tình sửng sốt, tiến lên ” Công tử, rốt cuộc làm sao vậy?”

Không nói 1 lời, nhìn người đang cuộn mình trên mặt đất, Sở Nghi Hiên nói ” Nàng ta thần thần quỷ quỷ, không biết muốn làm cái gì ! “

” Công tử, ngươi không hỏi rõ ràng mà đã cho nàng 1 đao ! ” Thiên tình kinh ngạc

” Trời ạ ! thật nhiều máu ! “

Tần Nhiễm Nhi đã đau đến mức không nói nên lời, khuôn mặt nhăn nhó. Thân mình chỉ cần hơi động, cơn đau dưới bụng lập tức truyền tới, đau đớn toàn tâm kia làm cho Tần Nhiễm Nhi không nhịn được mà ngâm ra tiếng

Nghe thấy tiếng ngâm rất nhỏ từ phía sau, Thiên Tình lập tức xoay người lại, trong mắt đầy lo lắng ” Ta giúp muội đứng lên, Nghiêm Dịch, Nghiêm Dịch, mau đến giúp ta, đem Nhiễm Nhi về phòng đi ! “

Nghiêm Dịch cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhìn thấy Tần Nhiễm Nhi đang đứng trước cửa phòng hắn, trong tay hắn có kiếm, trên thân kiếm dính máu, mà bụng của Tần Nhiễm Nhi lại chảy đầy máu

Nhanh chóng cúi người, 1 tay ôm lấy eo nàng, 1 tay cẩn thận mở đường ôm lấy Tần Nhiễm Nhi về phòng

” Công tử, ngươi xuống tay quá nặng! Nàng vẫn là 1 đứa trẻ ! ” Thiên Tình nhịn không được, trách cứ 1 câu

Sở Nghi Hiên nhíu mày ” Thảo nhi, nàng không biết vừa rồi nàng ta làm cái gì đâu, nàng ta vừa rồi thần thần quỷ quỷ nhìn vào phòng ta, ta thấy nàng ta muốn ám sát ta ! có lẽ được người phái đến ám sát ta ! “

” Công tử! Nhiễm Nhi không phải! Ngươi quá đáng rồi!” Thiên Tình thấy nàng vô tư ngủ say như vậy thì đã biết nàng không phải là người xấu ! Thôi ! Nàng trước mắt nên đi xem nha đầu đáng thương kia đi !

Sở Nghi Hiên ngẩn ra, gương mặt tái nhợt, thế nhưng không nói 1 lời

Tiểu sư phụ nhẹ giọng hỏi.” Công tử không có việc gì chứ ?”

Sở Nghi Hiên lắc đầu.” Ngươi đi nhìn xem đi!”

Trong lòng hắn cũng bắt đầu hoài nghi, nhìn nàng không giống người biết võ công, nếu không cũng sẽ không trúng 1 kiếm này của hắn, hắn vốn chỉ muốn thử 1 chút, nhưng không ngờ nàng thật sự không né tránh, kết quả là thanh kiếm kia thật sự đâm vào bụng nàng

Tiểu sư phụ phụng mệnh đi xem thương thế cho Tần Nhiễm Nhi, lúc này mới phát hiện, trên bụng nàng máu tươi ồ ồ chảy ra. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, trên trán đổ đầy mồ hôi “Ô ô… Đau quá, đau quá ! “