Khí Thiếp Vương Gia

Chương 62: Không muốn trở về




Edit: Du Phong Lãnh Huyết

Beta: Tiểu Hồ Điệp

Nàng không nói, chỉ vùi đâu vào lòng hắn hưởng thụ cái ôm ấm áp, sự ấm áp này như xua tan hết mọi cô đơn khổ sở mà nàng từng chịu đựng. Hắn cho nàng sự sủng ái vô tận, so với huynh muội còn thân mật hơn, so với người yêu càng đậm liệt [sâu đậm + mãnh liệt]. Chỉ là, vừa rồi hắn nói gì?

“Hoàng huynh?” Thiên Tình trong lòng hoảng hốt “Huynh, huynh nói cái gì?”

“Cùng hoàng huynh trở về, làm hoàng hậu của hoàng huynh!”

“A!” Thiên Tình kinh hãi, theo bản năng lắc đầu “Hoàng huynh!”

Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng có 1 ngày bọn họ sẽ đến bước này, mới trước đây còn khờ dại nghĩ rằng ở bên cạnh ca ca chính là cả đời hạnh phúc. Gả cho ca ca? Nàng chưa bao giờ nghĩ tới! Nàng cố gắng ổn định tâm tư của mình, nhẹ giọng “Nếu ta nói không muốn, hoàng huynh có miễn cưỡng ta không?”

1 lời này, trái tim Tiếu Vân Thiên đã bắt đầu không khống chế được mà nhói đau, đôi mắt hắn nhuốm đầy bi ai, mang theo sự khó tin mãnh liệt hỏi nàng “Vì sao? Ta sẽ không để muội tiếp tục ở lại vương phủ, sẽ không cho bất luận kẻ nào làm tổn thương muội! Hết thảy sẽ giống như trước, ta vẫn là hoàng huynh của muội, sẽ sủng ái muội, dùng toàn bộ tâm tư để sủng muội! Chúng ta còn có thể cùng nhau thảo luận chính sự, cùng nhau tấu cầm chỉ họa, uống rượu ca hát, cưỡi ngựa săn thú…”

” Thực xin lỗi!” Thiên Tình khiếp sợ khi Tiếu Vân Thiên muốn nàng gả cho hắn. Bọn họ không có khả năng trở lại như ngày xưa, nàng như thế nào có thể gả cho hoàng huynh của mình? Thiên Tình cười khổ, móng tay ấn sâu vào lòng bàn tay nhưng không cảm thấy đau, chỉ có bi thương vô hạn “Hoàng huynh, ta đã là thê tử của Âu Dương Thanh Minh, cho dù hắn đối với ta lãnh khốc vô tình, nhưng là nữ nhi há có thể 2 chồng? Hoàng huynh, thực xin lỗi!”

Tiếu Vân Thiên cả người chấn động, không phải hắn không dự đoán được kết quả này, chỉ là chính miệng nàng nói ra, vẫn cảm thấy khiếp sợ như thế

“Thiên Tình!” Tiếu Vân Thiên cực lực khống chế cảm xúc của mình, thấp giọng nói “Muội trách ca ca không bảo vệ được muội, đúng không? Muội vẫn luôn 1 mực trách ta?”

Thiên Tình lắc lắc đầu, đem mặt vùi vào lòng hắn “Huynh là ca ca tốt nhất trên đời này, Thiên Tình đời này sẽ không quên ân tình của hoàng huynh, huynh sủng ái ta đến mức tất cả những nữ nhân trên thiên hạ đều ghen tị, Thiên Tình có thể có 1 ca ca như vậy cũng không hối tiếc. Chỉ là, thứ cho Thiên Tình không thể trở về hoàng cung! Mong hoàng huynh lượng thứ!”

” Thiên Tình, thực xin lỗi, thực xin lỗi! Là hoàng huynh sai rồi!” Tiếu Vân Thiên thống khổ nỉ non.

Thiên Tình thở dài trong lòng, 1 nam nhân kiêu ngạo như hắn lại hạ mình giải thích với nàng, hắn là hoành huynh của nàng nha, hắn như thế nào có thể? “Hoàng huynh, huynh không sai, người sai là Thiên Tình, ta vốn không nên gả cho Âu Dương Thanh Minh! Cho nên mới có ngày hôm nay!”

“Thực xin lỗi! theo ta hồi cung ta, ta sẽ không để muội chịu thương tổn!”

“Không! Hoàng huynh, ta thà chịu khổ ở bên ngoài cũng không muốn mình trở thành vật gây bất hòa cho huynh và vương gia! Ta muốn làm chính mình, đời này muốn sống cho chính mình, có thể chứ?”

Tiếu Vân Thiên hơi kinh hãi, “Thiên Tình, muội đang tức giận ta!”

“Không phải, chỉ là Thiên Tình muốn làm chủ sinh mệnh của mình!” Thiên Tình cắn môi “Huynh vĩnh viển là hoàng huynh ta yêu nhất, ta vĩnh viễn sẽ không hận huynh!”

” Người nào?!” Sở Nghi Hiên ở ngoài cửa chợt nghe thấy tiếng Thiên Tình và 1 nam tử nói chuyện, cảm thấy lạ thường, liền xông vào. Nhìn thấy Tiếu Vân Thiên, hắn rất kinh ngạc, chỉ thấy hắn [Tiếu Vân Thiên] tóc đen búi trên đầu, trên trán vài giọt mồ hôi, da thịt trắng nõn, lông mi thon dài, đôi phượng mâu hẹp dài thâm thúy, đôi mắt linh động lộ ra vài phần tà khí, cái mũi thẳng tắp hoàn mĩ, bạc thần phấn nộn, chiếc cằm cương nghị làm chi gương mặt tăng thêm vài phần dương khí. Thân hình thon dài của hắn ẩn trong trường bào màu đen, nhưng lại không hề giảm đi khí phách cao quý, người này xuất hiện làm cho ánh sáng xung quanh trở nên ảm đạm xuống, hắn lạnh nhạt nhìn Sở Nghi Hiên, trên người toát ra khí phách vương giả, làm cho người khác cảm thấy áp lực

“Công tử!” Thiên Tình tự tiếu phi tiếu trong trong ngực Tiếu Vân Thiên nâng đầu lên “Hắn là ca ca của ta!”

Sở Nghi Hiên hơi hơi nhíu mày, nam nhân kia ôm nàng, nàng cư nhiên cũng nắm lấy tay hắn, thân mật giống như 1 đôi tình nhân lâu ngày chia xa

” Ca ca?” Sở Nghi Hiên mang theo chút dám chua hô nhỏ “Ta nhìn thế nào cũng thấy hắn như nam nhân của nàng a?”

Thiên Tình mặt đỏ lên “công tử, ngươi lại nói đùa!”

Tiếu Vân Thiên ngẩn ra, nhìn chằm chằm vào đôi mị nhãn của Sở Nghi Hiên, tầm mắt hai người giao nhau, trong phút chốc, cả hai đều mỉm cười, tựa hồ như đang đánh giá lai lịch của đối phương

Đôi mắt như có lửa của Sở Nghi Hiên dần dần tĩnh lại, Tiếu Vân Thiên ôm Thiên Tình, bàn tay không an phận vuốt ve sau lưng nàng, hắn còn đang ôm nàng, mà Thảo nhi tựa hồ cũng thập phần ỷ lại, tựa vào trong ngực hắn

” Theo ta trở về!” Tiếu Vân Thiên thu lại ánh mắt từ trên người Sở Nghi Hiên, khi nói chuyện, môi hắn cơ hồ dán sát vào tai của Thảo nhi, ánh mắt nhu tình vạn trượng, như hận không thể đem toàn bộ sủng nịch trên thế giới cấp cho nàng

Sở Nghi Hiên hung tợn trừng mắt nhìn hắn “Ai! Ta nói, ngươi là ca ca sao có thể làm như thế? Muội muội ngươi thiếu chút nữa bị người ta đuổi giết hại chết, ngươi còn không bảo hộ nàng, đến bây giờ mới xuất hiện, muộn rồi! Nàng bây giờ được ta cứu, nàng là của ta! Ngươi tránh ra cho ta!”

Sở Nghi Hiên duỗi tay kéo Thiên Tình qua, ôm nàng vào trong lòng “Bây giờ đến phiên ta ôm 1 cái, ngươi đi mau đi!”

Tiếu Vân Thiên xoay chuyển ánh mắt,” Nàng không phải của bất luận kẻ nào! Nàng là của chính mình!”

Trong lòng Thiên Tình run lên, nghẹn giọng nói “Ca ca!”

Nàng không có kêu hoàng huynh, bởi vì lo lắng sau khi thân phận tiết lộ, hắn sẽ bị đuổi giết, hắn sao có thể mạo hiểm đến tìm nàng?

“Nếu muội không muốn theo ta trở về, ta tất nhiên sẽ không miễn cưỡng muội. Nhưng là, cánh cửa vào nhà vĩnh viễn rộng mở chào đón muội. Nếu muội mệt mỏi, hãy nhớ, còn có ca ca nhớ đến muội, không nên chịu đựng 1 mình!”

Chính Thiên Tình cũng có chút kinh ngạc khi hoàng huynh đột nhiên rộng lượng, trong trí nhớ của nàng, vị ca ca này vẫn luôn rất bá đạo, bây giờ lại thay đổi không ít, tuy nhiên, rõ ràng là rất không cam tâm tình nguyện, nàng nở nụ cười “Cám ơn ca ca.”

” Có một việc vẫn phải nói uội!” Tiếu Vân Thiên mày kiếm khẽ nhíu “Hắn đang ở khắp thiên giang đảo hải, sông cuộn biển gầm mà tìm kiếm muội, nếu bị hắn tìm thấy, muội sẽ trốn không thoát!”

Âu Dương Thanh Minh cũng đang tìm nàng?

Ánh mắt Thiên Tình phát lạnh, cái tên như đến từ địa ngục, cho dù đã chia xa nhưng mỗi lần nghe thấy vẫn không nhịn được cả người phát run. Hắn muốn giết nàng, hắn như thế nào có thể buông tha cho nàng đây?