Khí Thiếp Vương Gia

Chương 69: Bất đồng đích nhân sinh tín ngưỡng (Bất đồng quan điểm)




Mấy chap trước, nàng Nguyệt Nguyệt có dịch nhầm 1 cái tên, đáng lẽ phải là “Bạch Mai Nhi” chứ không phải là “Bạch Mai Nhân” nha mấy nàng :v

Edit: Du Phong Lãnh Huyết

Beta: Tiểu Hồ Điệp

“Ngươi đừng tưởng chỉ nam nhân mới nắm trong tay quyền lực. Nữ nhân so ra thì không mạnh mẽ bằng các ngươi, nhưng các ngươi chỉ biết dùng quyền thế để giải quyết vấn đề, vĩnh viễn đều không nói đạo lý. Các ngươi không ngừng chinh phục nữ nhân, nhưng cũng chỉ ở trên giường, các ngươi nghĩ các ngươi có thể chinh phục được tâm của nữ nhân sao?”

” Ách!” Âu Dương Thanh Minh khẽ cười nói “Công chúa thân yêu của ta, ngươi thực giống như nhà đạo lý, bổn vương không tranh cãi với ngươi nữa, ngươi nhớ cho kỹ, ta là ông trời của ngươi! Nếu đã lựa chọn ta thì nên yêu ta! Nhớ kỹ!”

Thiên Tình dừng 1 chút, không khí quanh mình như đông kết lại, nàng cơ hồ ôm quyết tâm chọc giận hắn, tiếp tục lạnh lùng nói “Âu Dương Thanh Minh, không phải tất cả nữ nhân đều sẽ thích ngươi, quấn quít lấy ngươi, vô duyên vô cớ quấn vào người ngươi, các nàng không phải là thích ngươi, mà chỉ là bề ngoài xuất chúng của ngươi, ngươi không thể, ngươi có quyền thế, có tài lực, các nàng là bị phù hoa bên ngoài của ngươi mê hoặc, chứ hoàn toàn không nhìn ra nội tâm hắc ám của ngươi. Hoặc là bọn họ chỉ là thích thân thể của ngươi mà thôi, ngươi đối với các nàng mà nói bất quá chỉ là sủng nam mà thôi. Ngươi và kỹ nữ có gì khách nhau? Bọn họ cũng chỉ yêu thương thân thể của ngươi mà thôi! Bảo ta yêu ngươi, nằm mơ đi!”

Âu Dương Thanh Minh đột nhiên bật cười, đôi mắt lạnh lùng như sương “Không yêu thương ta, lời ngươi nói không tin nổi, ta phải tận mắt nhìn thấy. Còn nữa không, tiếp tục đi, Thiên Tình công chúa còn cao kiến gì, cứ nói ra!”

Thiên Tình biết hắn hết thảy khinh thường lời nàng nói. Đương nhiên, bọn họ vốn là người thuộc 2 thế giới khác nhau, bất đồng nhân sinh tín ngượng, bất đồng hoàn cảnh, cũng bất đồng tâm. Hắn là vương gia, vị vương gia dã tâm bừng bừng, biên quan tướng quân nắm trong tay hơn 10 vạn đại quân, nàng là công chúa, 1 công chúa đơn giản, chỉ thầm muốn 1 cuộc sống đơn giản, chẳng màn đến vinh hoa phí quý, ăn ít sống khổ cũng không sao cả, chỉ cần 2 người có thể cùng thương yêu nhau là được

Nhưng là, lý tưởng của sống của nàng không phải là mục đích của hắn. Cái nam nhân muốn chính là tam thê tứ thiếp, thậm chí càng có nhiều nữ nhân càng tốt, bọn họ cần dùng nữ nhân để thỏa mãn lòng hư vinh của bọn họ, biểu hiện cho thể lực của giống đực. Chỉ thế mà thôi, thế giới của nam nhân kỳ thật rất hư vô

“Nữ nhân chân chính yêu ngươi là người có thể cùng ngươi đồng cam cộng khổ, ta ở bên cạnh ngươi lâu như vậy, nhìn không ra bên người ngươi có 1 nữ nhân như vậy. Quyền lực có lớn đến mấy bất quá cũng chỉ là phù du, nói không chừng 1 ngày ngươi không còn ở vị trí cao nhất đi, mất đi vàng bạc tài bảo trong tay, bên cạnh cũng không còn 1 người có thể làm bạn, đó mới là bi ai lớn nhất của ngươi. Âu Dương Thanh Minh, ngươi muốn dùng nắm tay và quyền lực để giải quyết vấn đề, ta đương nhiên cũng sẽ không ngăn cản ngươi, nhưng ngươi cũng đừng mong sẽ chinh phục ta. Đứa nhỏ này ta phải sinh ra, trừ phi ta chết, nếu ngươi làm ta sảy thai, ta tất nhiên sẽ chết, ngươi có thể dùng bất cứ phương thức gì để cầm tù ta, ngươi cầm tù ta 1 ngày, nhưng ngươi có thể cầm tù ta cả đời sao? Có lẽ ta không đấu lại ngươi, chỉ có thể lấy cái chết để phản kháng, ngươi không cần bức ta, để được tự do, Thiên Tình ta không tiếc lấy cái chết ra đấu tranh!”

Ánh mắt sáng như sao của Âu Dương Thanh Minh dần dần tối lại, khuôn mặt suất khí thay đổi, lộ ra vẻ sắc bén, vẻ mặt kia, như là hận không thể ăn tươi nuốt sống Thiên Tình

Nàng có thể xuất ra 1 đống đạo lý buồn cười, nàng không phải hắn, lại có thể nào lý giải nhân sinh tế ngộ, tín ngưỡng của hắn. Thiên Tình lại có thể tống khứ cho hắn hết mọi căm tức, mỗi lần nhắc đến, hắn lại hận không bóp chết nàng “Ta vốn tưởng rằng ngươi sẽ vì đứa nhỏ mà ngoan ngoãn, sẽ vì đứa nhỏ mà hạ mình cầu xin, không ngờ ngươi không màng đến trách nhiệm làm mẫu thân, con ta có 1 mẫu thân luôn muốn tìm cái chết thì có gì đáng giá, vinh hạnh? Thà không sinh ra thì tốt hơn!”

“Ta tìm cái chết cũng là ngươi bức!”

“Ta bức?” hai mắt Âu Dương Thanh Minh như ngọn lửa trong bóng đêm

Thiên Tình nhìn vào mặt hắn, cảm thấy sát khí mãnh liệt ngưng kết thành băng, có lẽ, 1 giây tiếp theo sẽ đánh về phía mình, nhưng là, nàng 1 chút cũng không sợ, quật cường nhìn nam nhân trước mặt, nhìn người có vẻ nhu nhược nhưng không có nghĩa là yếu đuối

“Nhân gian bất quá cũng chỉ trong thoáng chốc, sinh tẫn hoan, tử không uổng [ý là còn sống thì phải biết hưởng thụ thì khi chết mới không uổng phí], ngươi không cần quản. Tình yêu là cái gì? Ở trước mặt quyền lực, nó căn bản không đáng để nhắc tới. Ngươi vẫn nên chuyên tâm dưỡng thai thì tốt hơn!”

“Đúng vậy! đối với 1 người hư không mà nói, tình yêu không đánh nhắc tới, vương gia không cần tình yêu, vương gia cũng chỉ là ngựa đực mà thôi, tùy ý đều có thể phát tiết cảm tình của mình. Ta sẽ hảo hảo bảo dưỡng đứa nhỏ của ta, vương gia không cần quan tâm!”

“Ngựa đực?” Âu Dương Thanh Minh nhíu mi, cơn tức giận bột phát dần dần được thu lại, dáng điệu thong thả, thanh âm của hắn đột nhiên trở nên cực kỳ đạm mạc “Đừng quên ngựa đực ta làm cho ngươi hoài thai, nói như vậy, ngươi cũng chỉ là ngựa mẹ mà thôi!”

“Ngươi vô sỉ!” Thiên Tình xoay mặt, không nhìn hắn, hắn tuyệt đối sẽ không buông tha nàng dễ dàng như vậy, trở lại vương phủ sợ là càng kinh khủng hơn, hơn nữa còn có Duẫn Lâm, Y Lam, Bạch Mai Nhi, sợ là sẽ trở lại những ác mộng thường ngày. Nhưng, vì đứa nhỏ, nàng nhịn!

“Ta không vô sỉ thì sao ngươi có thể hoài thai?” Âu Dương Thanh Minh cũng không thực sự tức giận, hắn thật ra lần đầu tiên thấy Thiên Tình bộc lộ với hắn nhiều như thế, rất đáng thưởng thức

Trong xe ngựa vẫn giằng co câu trước câu sau, Thiên Tình dựa vào thành xe, xe ngựa đột nhiên thắng gấp, nàng mất trọng tâm, ngã bùm 1 cái vào trong lòng hắn, đập lên lồng ngực đang đập bang bang của hắn

Diện tích trong xe ngựa khá nhỏ, Âu Dương Thanh Minh sợ nàng ngã thật, theo bản năng ôm lấy nàng, tự nhiên kề mặt mình vào sát nàng “Không được giãy dụa, bổn vương sẽ không ăn ngươi!”

Thiên Tình cũng không động đậy, không lâu sau, xe ngựa dừng lại trước 1 biệt viện, màn xe được vén lên “Vương gia, đã đến rồi!”

” Ân!” Âu Dương Thanh Minh ôm Thiên Tình xuống xe ngựa.” Phân phó xuống, sớm đi nghỉ ngơi!”

“Dạ!” Tề Phi lĩnh mệnh.

Trước cửa đã có người cầm đuốc ra đón bọn họ

“Buông ta ra, ta có thể tự đi!” Thiên Tình giẫy dụa muốn xuống, Âu Dương Thanh Minh cũng không buông tay!”

“Không, ta mãi mãi sẽ không buông ngươi ra!” Thanh âm khàn khàn mang theo sự kiên định cố chấp, Âu Dương Thanh Minh thu 2 tay lại, ngũ quan lạnh lùng dần dần trở nên mềm mại, trong mắt nhìn loại cảm xúc hỗn độn, loại cảm giác này làm cho Thiên Tình ngẩn ra, tựa hồ có 1 loại ảo giác, hắn lại làm sao vậy?