Khi Tình Yêu Chưa Kết Thúc

Chương 12: Ngoại Truyện - Phần Hạ






Chiến tranh liên miên kéo dài dằng dặc suốt gần nửa năm.

Hoành Thiên là một tướng quân bước ra từ chiến trường, rửa kiếm bằng máu.

Chàng vốn dĩ đã rất lạnh lùng, nay lại thêm lãnh khốc vô tình.

Âu Dương Chiêu Uyên suốt quãng thời gian qua cũng biết "tu tâm dưỡng đức", dăm ba ngày lại thấy nàng đi chép sách.

Nàng nghe nói Giáo chủ Ma giáo Khang Quân Khương xuống núi, hắn sắp tới kinh thành, liền vội củng cố công lực, ngoài ra còn "tẩm bổ" thêm cho não biết bao nhiêu là mưu kế.

Lý Ngụy Hiên đối với nàng một chút ép buộc cũng không có.

Hắn là thật lòng với nàng, không muốn nàng bị tổn thương, lại muốn nàng từ từ chấp nhận hắn nên không dám ép nàng tiến cung.

Hắn muốn nàng cam tâm tình nguyện trở thành phi tần của hắn.

Tháng bảy tiết trời lạnh lẽo, ngày 13, Hoành Thiên trở về kinh thành.

Ngày 15 tháng 7, Hoàng đế Lý Ngụy Hiên đáp ứng yêu cầu của Hoành tướng quân, ban hôn Hiền Anh quận chúa cho Hoành tướng quân.

Ngày 15 tháng 7, trời mưa.

Âu Dương Chiêu Uyên đi tìm chàng, dưới cơn mưa, nàng chứng kiến cảnh người mà nàng thương nhất đang đứng bên một nữ nhân khác không phải nàng.

Nàng không làm loạn, cũng không khóc, cứ thế mà chấp nhận sự thật.

Một buổi tối nọ, sau khi uống say với Khang Quân Khương, nàng thế nào lại đi tìm Hoành Thiên.

Nhưng nàng chỉ đứng trên nóc nhà phủ của chàng, đứng ở đấy suốt một canh giờ, không nói, không cười, chỉ có im lặng mà ngắm nhìn toàn cảnh.

Căn phòng của chàng lờ mờ ánh đèn.

Chàng ngồi trong đấy, liệu có nhớ đến nàng? Nhớ lần trước, nàng cũng đứng ở đây, nhưng lần đó, nàng ít nhất cũng có thể ở bên cạnh chàng, tuy lí do nó chẳng phải tốt đẹp gì, nhưng với nàng, đó chính là một kỉ niệm khó quên.


Lần này lại chỉ có một mình nàng, cô đơn đến khiến nàng bất giác cảm thấy nực cười.

Vào một ngày âm u tháng 10, Âu Dương Chiêu Uyên hay tin Hoành tướng quân trả lại toàn bộ ấn tín cùng lệnh phù, cùng Hiền Anh quận chúa lui về ở ẩn, sống một cuộc sống bình dị.

Nàng vậy mà chỉ cười nhạt.

Lại vào một ngày mưa tháng 11, Âu Dương Chiêu Uyên hay tin Hiền Anh quận chúa trở về...!một mình, toàn thân mặc một bộ đồ trắng toát.

Là đồ tang.

Nàng lúc này lại đang ở trên núi của Ma giáo, tính đến nay đã ăn bám ở đây ba tháng rồi.

Nàng sờ lên vùng bụng phẳng lì của mình, khẽ thì thầm: "Chưa phải lúc này con à."
Khang Quân Khương lắc đầu bảo: "Trước sau gì đứa bé cũng phải sinh, ngươi cứ ép nó trong bụng đến bao giờ?"
"Ta không biết.

Nhưng ít nhất ta biết, bây giờ chưa phải lúc."
Khang Quân Khương thở dài.

Ngày hôm sau, Âu Dương Chiêu Uyên hồi kinh.

Nàng vừa về đến phủ, liền được gia nhân trong nhà thông báo hôm nay có khách quý ghé thăm, còn chỉ đích danh là tìm nàng.

Nàng thân bây giờ mặc đồ nam nhân, nếu như cứ thế mà xuất hiện trước vị khách quý, liệu có bị cha nàng quở trách không nhỉ? Ngẫm nghĩ một hồi, nàng khẽ tặc lưỡi, mặc kệ mặc kệ đi.

Hóa ra người tìm nàng lại là Hiền Anh quận chúa, ban đầu nàng có hơi bất ngờ, nhưng sau vẫn điềm tĩnh hành lễ.

Hiền Anh quận chúa gật đầu với nàng, lại nói với Âu Dương thừa tướng: "Ngài có thể cho ta nói chuyện riêng một lúc với Chiêu Uyên tiểu thư được không?"
Âu Dương thừa tướng liếc nhìn Âu Dương Chiêu Uyên, lông mày hơi cau lại, trông như là rất không hài lòng với nàng nhưng ông lại không nói gì.

Cha đi rồi, Âu Dương Chiêu Uyên cũng không cần phải giữ kẽ làm gì, nàng tùy ý ngồi xuống ghế, mày hơi nhướn lên, không kiêng nể hỏi thẳng: "Quận chúa đến tận đây tìm ta có việc gì?"
Hiền Anh quận chúa nhìn nàng một lượt từ đầu tới chân, trong lòng vẫn không hiểu Âu Dương Chiêu Uyên có gì hơn mình mà lại khiến Hoành Thiên yêu say nàng đắm như thế.

Bất quá dù Âu Dương Chiêu Uyên có xinh đẹp, Hiền Anh quận chúa cũng đâu kém.

So về tính tình, Hiền Anh quận chúa tuyệt là người phụ nữ dịu dàng nết na, không mến không được.

Không như Âu Dương Chiêu Uyên, vừa không có phép tắc, lại nghịch ngợm chẳng khác gì một nam nhân.

Âu Dương Chiêu Uyên bị nhìn chằm chằm có chút khó chịu: "Ta biết ta lớn lên anh tuấn phi phàm, quận chúa không cần phải nhìn kĩ như thế."
Hiền Anh quận chúa nghe vậy suýt sắc nước bọt.

Nàng ta mím môi ho nhẹ hai cái, đoạn mới nói: "Ta đến đây tìm ngươi là vì chuyện của Hoành tướng quân."
Hoành tướng quân? Hai ngươi họ đã là phu thê, vậy mà Hiền Anh quận chúa còn gọi như thế, Âu Dương Chiêu Uyên cảm thấy có chút kì quặc.

Hiền Anh quận chúa nói: "Hoành tướng quân đối với ta chính là một ân nhân, ngày đấy nếu không có ngài ấy, ta e rằng đã sớm mất mạng.

Ta vì trả ơn, mới giúp ngài ấy qua mặt ngươi.

Ngài ấy vốn dĩ chưa bao giờ phụ ngươi, luôn đối với ngươi là một lòng một dạ.

Ta biết nói ra điều này thật khó tin.

Nhưng đó lại chính là sự thật."
"Còn gì cứ nói tiếp đi."
Hiền Anh quận chúa thở dài: "Hồi đấy trên chiến trường, có lần ngài ấy bị trúng một mũi tên độc.

Khắp trong thiên hạ này, chính là không có thuốc giải.

Ngài ấy vì không muốn để ngươi đau lòng, không muốn để ngươi thấy cái cảnh ngài ấy chật vật lúc cuối đời, càng không muốn ngươi đau lòng nên mới chọn cách rời xa ngươi, mong ngươi có thể quên đi ngài ấy mà lòng chẳng đau, mong ngươi có thể tìm được một đấng phu quân tốt mà không vương vấn ngài ấy.

Ngài ấy bảo ta đừng nói cho ngươi biết, nhưng đến cuối cùng, ta vẫn không thể, ngài ấy đối với ngươi như thế, ta không hi vọng ngài ấy phải mang cái danh kẻ phụ bạc."
Hoành Thiên, chàng sao lại ngốc nghếch như thế? Dù chàng có ra sao, Âu Dương Chiêu Uyên vẫn không chê, dù chàng có phụ, nàng vẫn đau, vẫn vương vấn, vẫn khó quên.

Mãi sau này Âu Dương Chiêu Uyên mới điều tra ra, cuộc chiến năm ấy, Hoành Thiên không phải là bị quân địch bắn tên độc, mà là bị người của cái đất nước mà chàng hết lòng bảo vệ này bắn.


Chàng tận trung vì nước, thay Lý Ngụy Hiên bảo vệ biên cương, dẹp loạn trong nước ngoài nước, kết cục thì sao? Chẳng phải là lại bị chính Lý Ngụy Hiên bày mưu hạ độc giết chết sao?
Đầu xuân năm Âu Dương Chiêu Uyên 19 tuổi, nàng tiến cung liền được sắc phong làm Hoàng hậu.

Đêm động phòng hoa chúc, nàng lại bày trò, cho Lý Ngụy Hiên uống xuân dược loại mạnh, lại bắt cóc phi tần dạo gần đây hắn sủng ái nhất rồi cũng cho nàng ta uống xuân dược.

Đêm hôm đó, cặp nam nữ triền miên trên giường, Âu Dương Chiêu Uyên lại ngồi trên nóc nhà uống rượu ngắm trăng một mình.

Trời gần sáng, nhân lúc hai người kia còn chưa tỉnh, nàng liền ném phi tần đó về cung của nàng ta.

Lúc phi tần đó tỉnh dậy, đầu óc mơ mơ màng màng, cứ ngớ mình vì quá nhớ mong Lý Ngụy Hiên nên đã mơ thấy việc không thể miêu tả.

Lý Ngụy Hiên tỉnh dậy, thấy Âu Dương Chiêu Uyên đang đứng chỉnh sửa y phục, lại thấy một vệt màu đỏ tươi ở trên giường, hắn khẽ mỉm cười mà chẳng hề hay, hắn đã bị nàng chơi một vố cực đau.

Cứ tưởng nàng đã toàn tâm toàn ý tiếp nhận mình, không ngờ mấy đêm sau đó, khi hắn có ý định thị tẩm nàng đều bị nàng cự tuyệt.

Kể từ đó trở đi, đến cả vạt áo của nàng, hắn cũng không thể chạm tới.

Bụng nàng càng lúc càng lớn dần, nàng chính là không thể ép hài nhi trong bụng nữa.

Tháng 7 năm đấy, nàng hạ sinh một tiểu công chúa, lấy tên đứa bé là Lý Cơ Trúc.

Đứa bé...!đáng lí phải tên là Hoành Cơ Trúc.

Hơn một năm rưỡi, Âu Dương Chiêu Uyên chính là đã mang thai tiểu công chúa Lý Cơ Trúc hơn một năm rưỡi.

Lúc nàng định nói cho chàng biết tin mình đã có thai liền hay tin chàng phải đi đến vùng biên cương dẹp loạn, cuối cùng, vẫn là chọn cách im lặng, chỉ vì mong chàng sẽ chiến đấu hết mình mà lòng không vướng bận điều gì ở chốn kinh thành này.

Buồn cười thay, người trong hoàng thất lại tưởng nàng sinh non.

Dù nàng sinh ra là một tiểu công chúa, không phải tiểu hoàng tử, nhưng ai bảo nàng lại là vị hoàng hậu mà Lý Ngụy Hiên yêu say đắm, vậy nên họ trong lòng dù không hài lòng, bên ngoài vẫn phải tỏ vẻ lo lắng, ngày ngày đến thăm nàng, chỉ mong Lý Ngụy Hiên sẽ không phật lòng.

Trong một lần đi săn được tổ chức thường niên mỗi năm một lần, Âu Dương thừa tướng bị người ta ám sát.

Liên tiếp sau đó, gần như toàn bộ người trong Âu Dương gia đều bị người ta hại chết.

Có lẽ hung thủ trong chuyện này đều cùng là do một người gây ra.

Mà người này, ắt hẳn phải có thâm thù đại hận lắm với Âu Dương gia.

Nhưng mãi về sau, hung thủ vẫn không thể tra ra là ai.

Người còn sống sót trong vụ thảm sát này, duy nhất chỉ có một người.

Là Hoàng hậu Âu Dương Chiêu Uyên.

Tám năm trôi qua, Âu Dương Chiêu Uyên cuối cùng cũng chuẩn bị xong lực lượng, mưu kế cũng vạch ra xong, ngoài ra còn được sự trợ giúp của biết bao nhiêu huynh đệ tình thâm trong giang hồ.

Nàng sẽ tạo phản.

Trước đó vài hôm, Âu Dương Chiêu Uyên có giao một cuốn sách cổ cho và thanh Phụng Vương Kiếm cho Khang Quân Khương.

Nàng quỳ thụp xuống, nói: "Nếu xảy ra bất trắc, cầu xin ngươi hãy giao thứ này cho Tiểu Trúc, cầu xin ngươi hãy bảo vệ nó.

Nó là món quà cuối cùng của Hoành Thiên để lại cho ta.

Cầu xin ngươi."
Khang Quân Khương kinh ngạc.

Nàng trước kia dù có chuyện gì cũng chưa từng mở miệng cầu xin ai bất cứ điều gì, càng không có chuyện nàng sẽ quỳ xuống mà cầu xin.

Khang Quân Khương vội đỡ nàng dậy, liền không đắn đo gì nhiều mà đồng ý.

Âu Dương Chiêu Uyên cười nhạt.

Khang Quân Khương không biết, đây là lần cuối cùng hắn thấy nàng cười, dù nụ cười ấy không phải là nụ cười vì điều tốt đẹp gì.

Mùa xuân năm Âu Dương Chiêu Uyên 27 tuổi, nàng dẫn năm vạn binh tạo phản, đánh chiếm kinh thành.


Lý Ngụy Hiên dẫn theo ba vạn binh chống đỡ.

Cuộc chiến kéo dài 3 ngày ba đêm, ngày cuối cùng, Âu Dương Chiêu Uyên chính thức đối đầu với Lý Ngụy Hiên.

Tuy không mang theo Phụng Vương kiếm nhưng chỉ riêng với công lực và võ công nàng cực khổ tu luyện mấy năm nay, Lý Ngụy Hiên đánh cũng không dễ dàng gì.

Họ đấu với nhau suốt một ngày một đêm, cuối cùng Âu Dương Chiêu Uyên cũng bại trận dưới tay Lý Ngụy Hiên, vì trong tay hắn...!chính là có Cửu Long Kiếm.

Nàng địch không lại.

Sử ghi chép: Mùa xuân Lý Ngụy Hiên năm thứ 12, vị Hoàng hậu Chiêu Uyên được Hoàng thượng hết mực sủng ái phạm phải tội tạo phản.

Cả gia tộc Hoàng hậu bị định đoạt sẽ phải tru di cửu tộc.

"Chiêu Uyên, nàng nhất thiết phải làm vậy với trẫm sao?"
Chiêu Uyên đay nghiến nhìn Lý Ngụy Hiên, cười nửa miệng: "Tại sao lại không thể? Năm xưa, ta và chàng ấy yêu nhau, nguyện cùng nhau sống đến già, nhưng chính ngài, chính ngài đã chia rẽ ta với chàng ấy, chính ngài đã ép buộc ta phải gả cho ngài.

Hậu cung có ba ngàn giai nhân, cớ sao ngài còn phải đòi lấy ta cho bằng được? Ta hôm nay như vậy, chính là do ngài ban cho đấy."
Trên gương mặt tuấn mỹ của Lý Ngụy Hiên xuất hiện nét sầu não, khàn giọng hỏi: "Nàng hận ta lắm sao, Tiểu Uyên?"
"Đừng có gọi ta là Tiểu Uyên, ngài không có tư cách đó."
"Được, nàng được lắm." Lý Ngụy Hiên nhìn nữ nhân sau song gỗ, cười khổ.

Nàng ta vẫn như vậy, vẫn xinh đẹp cao quý như ngày xưa trong mọi hoàn cảnh.

Trong trái tim sắt đá của nàng ta, vốn dĩ chưa bao giờ dành một phần nhỏ cho Lý Ngụy Hiên.

Lý Ngụy Hiên lại hỏi: "Vậy cuối cùng Tiểu Trúc có phải cốt nhục của ta hay không?"
Bàn tay Chiêu Uyên cuộn chặt lại, nàng cắt răng đáp: "Phải."
"Được.

Nể tình nghĩa phu thê bao năm qua giữa ta với nàng, hơn hết, Tiểu Trúc còn là con của ta, nàng yên tâm, ta sẽ dùng mọi cách để không làm tổn hại đến tính mạng của nó."
Chiêu Uyên hơi cúi đầu xuống, khóe môi hơi nhếch lên, giây sau, nàng liền ngửa mặt cười giễu cợt: "Ha ha, lòng dạ của bậc đế vương từ bao giờ lại trở nên cao thượng thế vậy?"
"Ta nói được là làm được."
Năm ấy, vì Tiểu Trúc là con của Lý Ngụy Hiên, tuy Lý Ngụy Hiên hứa sẽ miễn tội chết cho nó, nhưng tội sống cũng không tha.

Từ Đại công chúa, Tiểu Trúc bị đày làm thường dân, vĩnh viễn không được quay lại hoàng cung.

Trên đời này, cũng có rất nhiều chuyện kì lạ đến khó tin.

Hơn năm trăm năm sau, một đạo sét đánh vào một ngôi mộ của Hoành gia.

Đất bay tung tóe để lộ một cái quan tài làm bằng gỗ.

Lại thêm một đạo sét đánh xuống, nắp quan tài bật mở, ngay lập tức liền bị nước mưa rót vào trong.

Trong quan tài là một bộ xương trắng dã, xem ra người này đã chết lâu lắm rồi.

Kể từ sau ngày hôm đó, trong nhân gian bắt đầu xảy ra đại loạn.

Có một oán linh đang hoành hành, nó rất mạnh, không một ai có thể chế ngự nó, sau này, oán linh này được Lâm gia phụ trách.

Oán linh này thường có một thời gian mất tích rất dài, có khi là mười mấy năm, có khi lại lên đến bảy, tám chục năm.

Mà mỗi khi nó trở lại đều mang một hình dạng khác nhau, chỉ có người của Lâm gia mới có khả năng nhận diện nổi nó..