Khi Tôi Không Còn Là Cứu Thế Chủ

Chương 47: C47: Tình Yêu Đến Khi Trái Tim Rung Động





Nhóm trẻ con được mang về trang viên Malfoy ngay lúc Harry đang ở ngoài vườn tưới cây cùng Narcissa, nghe tiếng động, mẹ con hai người nhìn nhau một cái khó hiểu rồi sải bước đi về phía cổng.

"Chị Malfoy, là tôi đây." Chưa đến nơi, Narcissa đã nghe thấy giọng của Quirrell, bước chân của cô cũng nhanh hơn, cổng vừa mở ra, Quirrell đã vội vàng mang những đứa trẻ vào.

Narcissa sửng sốt hỏi: "Chuyện gì đây?"

"Nói ra dài dòng lắm. Trước tiên tìm chỗ cho bọn trẻ cái đã." Quirrell hơi gấp gáp nói.

"Được. Cho bọn trẻ vào Nhà Tây đi, nơi đó còn trống." Narcissa quay sang nơi khác triệu tập những con gia tinh trong nhà ra, chúng nhận lệnh chạy theo Quirrell, Harry không nói tiếng nào gia nhập nhóm gia tinh đến nhà Tây. Còn Narcissa thì lên thư phòng kêu Lucius.

"Sao? Một nhóm trẻ?" Anthony đang ngồi trong thư phòng bàn công việc với Lucius cũng giật mình khi nghe Narcissa nói.

Mang một bụng nghi hoặc, cả ba nhanh chóng chạy tới chỗ bọn trẻ, những căn phòng vang lên tiếng động loạt xoạt, các gia tinh run rẩy nhìn những thân thể nhỏ gầy tím tái xanh xao, chúng nhẹ nhàng đặt bọn trẻ xuống giường, không dám có động tác lỗ mãng.

Anthony chứng kiến một đứa trẻ mặt mũi đầy máu, đôi mắt đang nhắm lại xanh tím đáng thương, không nhịn được chửi thề một câu: "Mẹ nó!"

Severus biết tin liền chạy đến, thảm trạng trước mắt làm chân mày anh càng nhíu chặt hơn, không nói hai lời bắt tay chuẩn bị pha chế dược.

"Chuyện gì thế này?" Draco từ trong phòng sách đi ra, nó khó hiểu nhìn mấy con gia tinh sốt sắng chạy tới chạy lui quanh nhà.

Thấy Draco xuất hiện, Severus nhanh chóng tóm lấy nó kéo đi, giữa đường thì gặp Harry, anh muốn kêu cậu cùng đi nhưng cuối cùng lại thôi, Harry đứng ở bên giường vắt khăn lau mặt cho mấy đứa trẻ, không biết được hành động lưỡng lự của Severus.

"Quá tàn nhẫn!" Narcissa sau khi nghe Quirrell thuật lại mọi chuyện không khỏi đau lòng cho bọn nhỏ. Lucius trầm mặt không nói, Anthony nén giận đến mặt mũi đỏ bừng, anh nghiến răng hỏi: "Vậy bọn người kia đâu?"

"Nhóm người tham gia giao dịch lần này chết gần hết chỉ còn lại Asher, gã chính là người mà anh chị Malfoy đã gặp trong bữa tiệc. Về phía gia tộc đó..." Quirrell không nói tiếp nhưng họ đều hiểu được. Anthony siết chặt tay thành nắm đấm, anh hơi lớn tiếng nói: "Mấy tên khốn này! Tôi sẽ liên lạc với nhóm người bên trên tại giới Muggle, tôi không tin nghe xong vụ này họ còn có thể bỏ qua cho chúng."


"Được. Việc này nhờ cả vào anh."

Nhận được sự đồng ý của Lucius, Anthony ngay lập tức chạy về dinh thự nhà mình, nóng lòng muốn đám người khốn khiếp kia bị xử phạt.

Nghĩ ngợi một lúc, Lucius quyết định cử một nhóm người chạy đến giúp đỡ Voldemort.

Nhóm người chuẩn bị xuất phát, đúng lúc này Harry đi đến bên cạnh người dẫn đầu. Cậu nhẹ giọng nói: "Anh nói người đó khi nào xong việc thì trở về gặp em nha."

Thời gian chưa kịp trôi qua phút mười lăm, Voldemort đã xuất hiện, ba người Quirrell đang ngồi trong phòng khách vừa định chào hắn thì hắn đã cướp lời: "Harry đâu rồi?"

"Thưa ngài, Harry đang ở tầng 2 với mấy đứa trẻ."

Voldemort nói cảm ơn rồi bước lên cầu thang, Narcissa nghe tiếng cảm ơn của hắn xong thì ngẩn người một lúc. Ngạc nhiên đến không nói nên lời. Cô có nên đánh dấu hôm nay là kỉ niệm không?

Lúc nhìn thấy Voldemort, Harry có chút ngại ngùng nhưng sự lo lắng vẫn chiếm ưu thế hơn.

"Em..."

"Anh..."

Cả hai không hẹn mà cùng lên tiếng, Voldemort không hiểu sao lại thấy rất vui vẻ, hắn cong môi cười, dường như Harry cũng cảm nhận được sự vui vẻ len lỏi trong tim mình, cậu tiến lên một bước. Voldemort không cho cậu có thời gian hối hận, hắn bước nhanh đến kéo cậu vào lòng.

Một thân thể lạnh lẽo dán vào người cậu, cách một lớp vải dày cậu vẫn có thể cảm nhận được, Harry bất giác vòng tay ôm lấy eo hắn, "Có phải anh rất lạnh không?"

Nghe trong giọng của Harry chứa sự đau lòng mà ngay cả bản thân cậu cũng không nhận ra, Voldemort thở dài thoả mãn. Hắn khom lưng tựa mặt vào hõm vai Harry, thì thầm nói: "Vừa nãy lạnh nhưng giờ không lạnh nữa. Em có biết vì sao không?"


"Vì có em. Lạnh cách mấy cũng trở nên ấm áp lạ kì. Harry à, sao em có thể tuyệt đến thế nhỉ?" Một câu hỏi nhưng chẳng cần ai trả lời bởi không ai ngoài hắn biết rõ đáp án đó.

Khi hắn nói ra những lời này, giọng nói từ tính như rót mật vào tai Harry, cả người cũng tê dại theo, hai má đỏ bừng bừng, mà tim cũng đập nhanh hơn bình thường.

Cậu vội vàng đẩy hắn ra, quay mặt đi nơi khác. Voldemort ngắm vành tai luôn trắng nõn của ái nhân giờ phút này đang đỏ ửng lên trông vô cùng khả ái. Sự bực bội khó chịu trong lòng đã hoàn toàn tan biến khi hắn cảm nhận được nhiệt độ ấm áp trên cơ thể Harry, cậu như là liều thuốc tinh thần vô cùng hữu hiệu, hắn nhờ vào cậu xoa dịu tâm tình nhưng cũng vì thế mà chịu tác dụng phụ của thuốc. Đó là một đời say mê không lối thoát...

Đến nửa đêm, thuốc mê mới hết hiệu lực, mấy đứa trẻ lần lượt tỉnh dậy, chúng hoảng loạn sợ sệt, nhìn đứa nào đứa nấy đều là trẻ nhỏ 4, 5 tuổi, Harry rất đau lòng. Cuối cùng, Narcissa và Harry quyết định dỗ dành từng đứa.

Dỗ rất lâu mới khiến chúng hơi an tâm chìm vào giấc ngủ, tuy vậy chúng vẫn co ro ôm lấy mình, ngay cả khi ngủ cũng là bộ dạng bất an, lo lắng.

Đến đứa trẻ cuối cùng, nó không ngủ mà rụt rè nắm lấy góc áo Harry, bé há miệng muốn nói gì đó nhưng lại không phát ra một âm thanh nào. Bé không nói được. Không nhịn được, bé lặng lẽ rơi nước mắt, hai bên má còn vết bầm làm cho bé thêm đáng thương vô cùng. Harry xót xa lau đi những giọt nước mắt của bé, "Ngoan không khóc. Em đã không sao rồi."

Nghe những lời êm tai dịu dàng mà bé chưa từng nghe trước đây, bé càng khóc lợi hại hơn, không phải giọt nước mắt đau đớn do bị đánh đập tra tấn mà là giọt nước mắt cảm động vì cuối cùng bé đã được cứu.

Anh trai, thật tốt quá. Cảm ơn anh.

Đó là những gì bé muốn nói cho Harry biết.

Bé dần dần thiếp đi trong câu chuyện cổ tích mà Harry kể, cậu bé đau khổ tần tảo cuối cùng đã tìm được hạnh phúc và sống vui vẻ suốt đời. Vậy bé cũng sẽ giống cậu bé trong truyện chứ?

Draco đứng ở cửa ngẩn người nhìn Harry, nó đã quên mất ý định ban đầu khi đến đây là kêu cậu về phòng nghỉ ngơi. Câu chuyện hoang đường không có thực được Harry kể lại, nó cảm giác như bản thân bị cuốn vào đó, không phải vào mạch truyện, mà là gương mặt dịu dàng ôn nhu của người kể chuyện. Sự hấp dẫn trí mạng này, Draco sắp chịu không nổi.

Trong thư phòng, Severus nghiêm túc nói: "Bước đầu kiểm tra tôi đã phát hiện được tâm phép thuật của những đứa trẻ."


Lucius hỏi: "Toàn bộ?"

"Đúng vậy."

Trong phòng bất giác lạnh đi, Voldemort đứng ở gần cửa sổ nhìn ra cảnh vật bên ngoài, trầm giọng nói: "20 đứa trẻ phù thuỷ. Số lượng này không nhiều nhưng cũng không ít. Còn về bọn người giao dịch với chúng làm ta thấy rất nghi hoặc. Mấy năm gần đây thế giới phép thuật có biến động sao?"

Lucius nhíu mày rơi vào suy tư, được một lúc, anh lắc đầu, "Không đúng. Bọn người này hành tung quá kì lạ, rõ ràng chúng chưa từng xuất hiện trước đây. Thế giới phép thuật rất yên bình, ít nhất ở bên ngoài là vậy. Nhưng ngoài những cuộc tranh đấu trong nội bộ, tôi nhất thời cũng không nghĩ ra được nhóm người đó là ai."

"Cứ tiếp tục tìm kiếm. Nếu đã tồn tại thì không thể không để lại dấu vết. Còn nữa, nếu chúng đã sốt ruột muốn có những đứa trẻ phù thuỷ như vậy thì ta không ngại gây thù chuốc oán đâu." Voldemort quay lại nhìn cả hai, đôi mắt đỏ loé lên sắc lạnh khiến Lucius không tự chủ được xoay mặt đi, anh như cảm nhận được cơn rét lạnh của ngày xưa ùa về.

...
Quay về hiện tại, hiệu suất làm việc của Anthony rất nhanh, ngay lúc bọn người của gia tộc đang chờ đợi tiền về tới tay thì Viện kiểm soát bỗng nhiên viếng thăm nhà, theo sau là những cảnh sát cơ động canh gác xung quanh biệt thự. Ban đầu họ nhất quyết không mở miệng, cho đến khi Anthony mang tên phù thuỷ đã chết đến cùng đứa con trai đang phát rồ miệng cứ lẩm bẩm chết, chết hết rồi. Thêm các bằng chứng rõ ràng, tội ác đã định, hết đường chối cãi.

Từng người trong gia đình mang còng tay lạnh lẽo bước từng bước nặng nề khỏi nơi xa hoa hào nhoáng được tạo bởi đồng tiền máu, Địa ngục sâu thăm thẳm đang mở rộng vòng tay chào đón họ, thuở ban đầu nó đẹp đẽ lộng lẫy mời gọi ta đạp xuống vũng lầy tội lỗi, bây giờ gặp lại nó cao cao tại thượng còn ta chỉ là một con kiến hôi vừa ngu xuẩn vừa mất hết tính người... Rốt cuộc nên trách người bạc bẽo hay trách ta hám lợi vô tình...

Harry gấp gọn tờ báo lại, không nén được thở dài, con người sẽ vì chút danh lợi mà không tiếc làm hại đồng loại của mình, đó phải chăng đã là quy luật của cuộc sống?

Ngay lúc cậu còn đang ngẩn người thì một ly nước cam thình lình được đưa tới, Harry ngước mắt nhìn người đến, Severus khó khăn xoay mặt sang một bên, không quên nói: "Uống đi."

Trông vẻ mặt Severus có gì đó là lạ, Harry cứ săm soi không ngừng khiến anh cáu gắt lên, "Em không uống thì ta uống."

Harry bị la không khỏi giật mình một cái, cậu uỷ khuất trề môi, trong đầu vẫn còn nhớ như in mấy lời Severus nói lần trước, uất ức đến nghẹn.

"Hức..."

"Em..." khóc ư? Severus còn chưa nói hết câu đã thấy ai đó rưng rưng nước mắt trừng mình. Được lắm, em ấy trừng mình, xem như là trải nghiệm đầu tiên bị trừng sau ngần ấy thời gian đi... Không sao, ta vẫn ổn. Thật đó!

Harry cảm thấy mình không thể khóc như con gái nên phải ngửa mặt lên để ngăn không cho nước mắt chảy xuống, cậu phải chứng tỏ mình thật là mạnh mẽ, không thể khóc!!!

Nhưng mà hiệu quả hơi kém, Severus nhìn mặt mũi cậu đỏ bừng cũng bắt đầu luống cuống, anh muốn xoa đầu cậu chỉ là hơi mạnh, nó chỉ vang lên tiếng bộp rất nhẹ. Nó rất nhẹ luôn.


"Sev đánh con..." Vẻ mặt Harry tràn đầy không thể tin nổi, cậu rớt nước mắt cho anh xem.

"Chết thật!" Severus thì thầm trong miệng.

"Sev định mắng con nữa hả? Đúng rồi chứ gì... Oa..." Harry khóc nức nở, vẻ mặt thương tâm muốn chết.

Trong đầu Severus đột nhiên xuất hiện ý nghĩ, vợ chồng cãi nhau. Nghĩ đến đó hai má anh hơi nóng, anh vội xua đi ý nghĩ vừa rồi, sau đó mới dịu giọng nói chuyện với Harry: "Ta xin lỗi. Ta chỉ muốn... xoa đầu em."

Tuy đã nói thật nhưng mà em ấy vẫn nhìn mình bằng đôi mắt như nhìn thấy một thằng khốn nói dối.

Severus buồn bực kéo tay áo chùng, anh chỉ muốn quan tâm cậu, sau lần đó anh đã hối hận và tự trách rất nhiều, rõ ràng Harry không có lỗi, bản thân anh chỉ vì sự ghen tuông trong lòng mà nói nặng với cậu. Tình cảm sớm chiều chung đụng dần dần nảy nở, hạt mầm thương mến năm nào đã trở nên cao lớn, đến khi nhận ra muốn giữ cũng không được muốn huỷ lại càng không.

"Harry, nhìn ta."

"Look at me!"

Harry sững cả người, cậu run run né tránh nhưng hai má bị đôi bàn tay của Severus kiềm lại, giờ phút này hai đôi mắt chạm nhau.

Không phải là ánh mắt buồn man mác trong kí ức, thứ cậu thấy là một đôi mắt dịu dàng phản chiếu bóng hình cậu trên đó. Người ta vẫn luôn nói, đôi mắt biết nói, vậy anh muốn nói với cậu điều gì?

Thứ lỗi cho mình, Lily. Mình đã yêu em ấy...

Severus nhắm mắt lại, một giọt nước mắt lăn dài trên má, có một thứ gì đó đã chảy theo đó mà chỉ mình anh biết được.


"Vĩnh biệt mối tình đầu đẹp đẽ ấy.
Quá khứ của hai ta xin khép lại từ đây."

Thương mến, Severus.