Khiết Phích Thiếu Gia

Chương 138




Vân Tả Ý nói là nói như vậy, nhưng hắn sao nỡ trừng phạt Vân Tụ chứ, hắn sẽ đau lòng chết đi. Cho nên kết quả cuối cùng chỉ là phạt cấm chừng Vân Tụ — không có Vân Tả Ý đồng ý sẽ không được đi ra Vân gia một bước. Lần sau xuất môn, Vân Tả Ý cũng không mang theo Vân Tụ.

Đối với kết quả này, Vân Hàm Phong tuy cảm thấy được phạt khá nhẹ, nhưng không nói gì, bởi vì gần nhất hắn cùng Ý nhi xuất môn sẽ không cần lo lắng bên người luôn đi theo đại phá rối. “Đi thôi.” Vân Hàm Phong cười như mộc xuân phong.

” Vâng.”

“…… Ba…… Ba…… Ô…… Ba…… Ba…… Ô……” Phía sau, bé cũng không vừa, đang cố gắng giơ giơ cánh tay béo ngắn ngủn . Đáng tiếc, lần này không còn có người để ý tới bé……

…………

Một tiếng ho nhẹ đột nhiên vang lên, đánh vỡ nguyên bản yên tĩnh của văn phòng.

” Ý nhi , làm sao vậy?” Vân Hàm Phong ở khụ tiếng vừa vang lên vội đi tới bên Vân Tả Ý, lo lắng vỗ nhẹ lưng hắn.

” Khụ khụ, không…… không sao……”

” Đến, uống nước nghỉ ngơi một chút.” Vân Hàm Phong bưng lên một ly nước nóng đến bên môi Vân Tả Ý.

Vân Tả Ý không thể từ chối Vân Hàm Phong, liền uống hai ngụm, tiếng ‘khụ’ chậm rãi ngừng lại.

” Sao lại thế này, hôm nay trở về nhất định phải cho bác sĩ hảo hảo kiểm tra một chút.” Vân Hàm Phong lo lắng nhíu mày. Thân thể Vân Tả Ý rất dễ dàng sinh bệnh, dù là bệnh nhỏ nhưng nếu không chăm sóc chu đáo cũng có thể diễn biến thành bệnh nặng, làm cho Vân Hàm Phong không thể không thận trọng.

” Không sao mà. Có thể là gần đây nhiệt độ không khí hơi cao đi.” Vân Tả Ý thản nhiên nói, nhưng cũng không cự tuyệt đề nghị. Dù sao hắn rất hiểu biết thân thể mình.

Thời gian sau đó Vân Hàm Phong không lòng dạ nào làm việc, cuối cùng vẫn là trở về Vân gia trước giờ nghỉ.

Vân Hàm Phong về nhà sớm như vậy là sự kiện hiếm thấy trong năm, huống chi vừa vào cửa đã sai người mời bác sĩ đến, làm cho mọi người Vân gia kinh hách nho nhỏ một phen, đều lo lắng sợ xảy ra chuyện gì. Cũng may bác sĩ cẩn thận kiểm tra, sau đó tuyên bố Tả Ý chỉ bị phong hàn nhẹ mà thôi, uống thuốc, chú ý nhiều một chút nghỉ ngơi ăn uống là được. Vân gia, tất cả mọi người nhẹ nhàng thở ra, nhưng làm việc so với thường ngày cẩn thận hơn.

Khiến cho mọi người không nghĩ tới là Vân Tả Ý ho khan ngoài ý muốn lại khó hết. Bệnh trạng không nghiêm trọng, cũng không có xuất hiện phát sốt, không ảnh hưởng đến hoạt động hằng ngày, nhưng là thỉnh thoảng lại ho nhẹ một tiếng, đủ để dẫn tới mọi người đau lòng không thôi.

Hôm nay, Vân thị tổng bộ.

Nữ tiếp tân xinh đẹp đang vụng trộm trao chuốt trang điểm lại. Nàng không cẩn thận trang điểm sao được, đây là nơi giám đốc của nàng phải đi qua mỗi ngày để vào văn phòng. Người khác muốn còn muốn không được đâu, nàng đương nhiên phải mọi thời khắc sẵn sàng trận địa đón quân địch. Nếu thật sự được giám đốc chú ý…… Hắc hắc……

Đang cao hứng, khóe mắt đột nhiên nhìn đến một bóng người lướt qua, nàng vội vàng ngẩng đầu kêu lên:” Ai. Tiểu thư, xin chờ một chút.”

“Oa” Nữ tiêp tân đều nhanh rớt cằm xuống đất. Thật đẹp quá. Tuy rằng nàng tự nhận mình là một mỹ nhân, nhưng cùng tiểu thư trước mắt so với quả thực chính là gà so với hạc a……

” Có việc sao?” Phương Tuyết nghi hoặc hỏi, suy nghĩ vì sao cô ta đột nhiên gọi lại nàng, rồi lại nhìn nàng ngẩn người không nói lời nào.

Tư thái tao nhã, cao quý thiên thành. Thanh âm cũng tốt nghe a. Ách, nữ tiếp tân rốt cục lấy lại tinh thần, nhớ tới công việc của mình ” Ách, tiểu thư, ngài có hẹn trước sao?”

“Không có. Nhưng ta là vợ của Vân Tả Ý.”

” Vân Tả Ý , đại, đại thiếu gia. Vậy chẳng phải là thiếu phu nhân ……” Quầy tiểu thư khẩn trương nuốt nước miếng. Thiếu phu nhân đẹp quá, đại thiếu gia có thể lấy được mĩ thê tử như vậy thật sự làm cho người hâm mộ a. Oái, không đúng, dường như đại thiếu gia đẹp hơn…… ” Kia, thiếu, thiếu phu nhân chờ ta trước liên hệ thư ký Đàm một chút.”

“Ừ.” Phương Tuyết gật đầu đứng yên một bên, thuận tiện ngắm trang trí bốn phía.

” Đàm thư ký sao? Thiếu phu nhân, nàng…… Vâng…… Vâng…… Tốt lắm.” Chấm dứt liên lạc, đã khôi phục như bình thường, nữ tiếp tân lộ ra tươi cười tiêu chuẩn, lễ phép nói: “Thiếu phu nhân, mời vào bên trong . Vân tổng và đại thiếu gia đang ở sau cánh cửa trong cùng.” Bởi vì Vân Hàm Phong dọn trụ sở riêng xuống lầu một, cho nên thật cấp Phương Tuyết không ít tiện nghi.

” Cám ơn.” Phương Tuyết nói lời cảm tạ rồi đi. Mà các bảo vệ cửa hiển nhiên đều nghe dặn dò, không có ngăn trở Phương Tuyết……

” Đại thiếu gia mỗi lần đều trực tiếp đi vào văn phòng Vân tổng. Thiếu phu nhân không thông báo mà vào chắc cũng không sao. Ai~, không nghĩ nữa, công việc còn chưa xong đâu, buổi chiều sẽ họp, tư liệu phải nhanh sửa sang lại tốt mới được.”

…………….

” Nghỉ ngơi một lúc đi.” Vân Hàm Phong lại tận tình khuyên bảo khuyên kẻ không hiểu yêu quý bản thân mình.

” Hiện tại cách thời gian nghỉ ngơi lần trước còn chưa bao lâu.” Vân Tả Ý đầu cũng không nâng, tiếp tục xử lý công việc trong tay. Vân Hàm Phong nhíu mày, ngón tay thon dài vô ý thức vuốt một làn tóc dài của Vân Tả Ý, cảm thụ xúc cảm mượt như tơ.

” Ta quá một hồi rồi sẽ nghỉ ngơi.” Vân Tả Ý biết nếu hắn không thỏa hiệp, phụ thân sẽ nhằng nhì không tha, đành phải thêm một câu.

A, Vân Hàm Phong không tiếng động nở nụ cười.

” Cốc cốc cốc……”

” Vào đi.” Tưởng trợ lý đưa văn kiện đến, Vân Hàm Phong dùng giọng nói nghiêm khắc trước mặt người ngoài, nói.

Cửa không có khóa, người tới rất dễ dàng đẩy ra. Đến cũng không phải trợ lý, mà là một người ngoài ý muốn Vân Hàm Phong.

” Ngươi?”

Phương Tuyết có chút khẩn trương đẩy ra cửa, lại không nghĩ nhìn đến rõ ràng hai người kia tư thế quá mức thân mật. Vân Tả Ý ngồi ngay ngắn sau bàn. Vân Hàm Phong đứng kế bên Vân Tả Ý, đang cúi người, tay phải chống đỡ trên bàn. Như vậy cũng không có gì, khi hai người thương lượng công việc loại tư thế này là rất bình thường, chính là tay trái Vân Hàm Phong còn đang nâng một làn tóc đen, sẽ không như thế nào bình thường đi.

Vân Hàm Phong cũng chú ý tới ánh mắt Phương Tuyết. Thẳng đứng dậy, không dấu vết buông tóc ra, dùng ngữ khí lãnh đạm hỏi:” Phương Tuyết sao lại tới đây ?”

Phương Tuyết mặc dù lúc đầu lắp bắp kinh hãi, nhưng gặp Vân Hàm Phong thần thái như thường lại cảm thấy chính mình đã nghĩ nhiều. Luôn luôn có chút ý sợ hãi Vân Hàm Phong, Phương Tuyết không dám không trả lời câu hỏi, hơn nữa lần này do mình tự tiện đến quấy rầy bọn họ. Giơ lên hộp thức ăn trong tay, Phương Tuyết cười ôn nhu:” Tả Ý ca ca hai ngày nay luôn ho khan, con nấu một chút canh bổ đưa cho ca ca, đối với trị liệu ho khan rất có hiệu quả.”

“Ồ, phải không ?” Vân Hàm Phong đáy mắt trầm một chút.

Vân Tả Ý nhìn đến hộp canh kia, không khỏi cứng người một chút. Hắn đối với sự kiện đưa canh vài năm trước ký ức hãy còn mới mẻ.

Phương Tuyết nhìn đến vẻ mặt Vân Tả Ý, tươi cười nhất thời cũng hơi miễn cưỡng, trên mặt ảm đạm xuống ” Tả Ý ca ca vẫn không chịu tha thứ Phương Tuyết sao? ”

Vân Tả Ý nhìn Phương Tuyết một lúc lâu, cuối cùng mở miệng nói:” Không có.”

Phương Tuyết nghe hai từ đơn giản đó, sắc mặt lập tức lại sáng lên, tươi cười và vui sướng đều thấy rõ:” Kia Tả Ý ca ca muốn uống canh muội làm phải không?”

Vân Tả Ý gật đầu, hắn tin tưởng trải qua sự kiện kia, Phương Tuyết sẽ không còn ngốc mà kê đơn trong canh, hơn nữa hiện tại phụ thân còn đang bên người.

Phương Tuyết đi tới Vân Tả Ý, buông hộp thức ăn xuống, lấy ra một chén ngọc, hơi ngượng ngùng đưa cho Vân Tả Ý . Vốn xinh đẹp tinh xảo, hai gò má của nàng càng đỏ ửng càng thêm xinh đẹp.

Mà khuôn mặt tươi cười xứng với danh hiền thục địa xinh đẹp này lại làm cho Vân Hàm Phong cảm thấy chướng mắt. Vân Tả Ý tiếp nhận canh, dưới cái nhìn chăm chú của Phương Tuyết uống hai ngụm. Ồ. Hương vị cũng không tệ lắm, không có nan uống như mình tưởng. Chú ý tới ánh mắt mong chờ rõ ràng của Phương Tuyết, Vân Tả Ý đành phải ngẩng đầu tạm khen:” Tốt uống lắm.”

” Thật vậy chăng? Muội về sau sẽ nấu cho huynh uống.” Vân Tả Ý tán thưởng câu này với Phương Tuyết mà nói không thể nghi ngờ là khích lệ rất lớn. Tươi cười của nàng đầy hạnh phúc. Hừ, hạnh phúc sao, Vân Hàm Phong nắm chặt tay dưới lớp áo đến trắng bệnh, có thể thấy được đã dùng sức rất lớn.

” A, phụ, phụ thân, thực xin lỗi, con đều đã quên, ngài cũng uống một chén đi.” Phương Tuyết đột nhiên nghĩ đến cha chồng còn đứng một bên. Thật là, như thế nào thấy Tả Ý ca ca liền đem người bên cạnh quên hết. Ảo não trong lòng trách cứ mình một chút, ngón tay ngọc nhanh chóng thịnh tốt lắm một chén khác, cung kính mà tha thiết đưa đến trước mặt Vân Hàm Phong. Vân Hàm Phong mặt không chút thay đổi nhìn chăm chú vào bàn tay ngọc dâng canh kia. A, không. Chính xác mà nói là nhìn chăm chú chiếc nhẫn trên bàn tay đó.

Đường cong đơn giản, ở đỉnh tụ thành một hình giống như vương miện lại giống như một đồ án, trên đỉnh được khảm một viên hắc diệu thạch cực kỳ trân quý, không có quang mang chói mắt, nhưng khi nhìn kỹ lại cảm thấy bên trong tựa hồ có lưu quang du động, vô ý sẽ bị chìm đắm trong đó. Ngân bạch cùng màu đen tinh khiết hình thành liên minh đối lập, tạo hình ngắn gọn tao nhã lộ ra vẻ cao quý, mà đồng dạng trên tay Vân Tả Ý cũng mang một chiếc như thế. Đúng vậy, đây là nhẫn kết hôn, nhưng còn là Vân Hàm Phong tự tay chọn lựa, tự mình đeo nhẫn cho bọn họ……

” Không cần.” Vân Hàm Phong thu hồi tầm mắt, thanh âm có chút trầm thấp.

” Ách, vâng……” Phương Tuyết không nghĩ tới đáp án này, sửng sốt một chút cúi đầu đáp.

” Thời gian không còn sớm, Phương Tuyết nhanh lên trở về đi.” Vân Tả Ý mẫn tuệ nhận ra ngữ khí Vân Hàm Phong không đúng, tưởng Phương Tuyết đến quấy rầy hắn làm việc nhạ hắn tức giận, bởi vậy nói.

” A, tốt.” Phương Tuyết thấy mục đích đã đạt tới, bởi vậy thu thập nhanh hộp thức ăn thức thời cáo từ.

“Muội đi về trước. Phụ thân, tái kiến, Tả Ý ca ca, tái kiến.”

” Ừ.” Vân Tả Ý gật đầu. Đi ra văn phòng sau, Phương Tuyết nhìn hộp thức ăn trong tay đã nhẹ đi rất nhiều, khóe miệng ý cười giấu không được, cả người có vẻ toả sáng, tại nhóm nhân viên cung kính ân cần thăm hỏi nhẹ nhàng bước ra building……

Vân Hàm Phong: “Hôm nay có người đến vì sao không có thông báo, là ai phê chuẩn vào. Cái gì, Đàm thư ký, hừ, gọi hắn tới gặp ta ngay.”…………