Khiết Phích Thiếu Gia

Chương 140




Từ lúc bệnh ho khan của Vân Tả Ý giảm hẳn, tuy rằng Phương Tuyết không có mỗi ngày đưa canh bổ đến văn phòng, nhưng mỗi khi Vân Tả Ý quay về Vân gia đều có một chén thuốc bổ cường thân kiện thể đưa đến trước mặt hắn.

” Tả Ý ca ca, đây là Ô Đàn tinh sản – Ô súp, hiệu quả rất thần kỳ, huynh tới nếm thử đi, có điều nghe nói đặc biệt khó uống. Ha ha, không cần lo lắng, muội đã muốn bỏ thêm thiệt nhiều đường, sẽ không khổ đâu.” Hôm nay thực xảo, mới vừa chưng tốt canh thì Tả Ý ca ca trở về, ha ha……

” Ừ, cám ơn.” Vân Tả Ý không cố giải thích chính mình không sợ khổ, tự tay đón chén canh.

” Tả Ý ca ca, huynh cẩn thận chút, canh còn nóng lắm. A !” Đang nói, một giọt canh nhiễu vào tay Phương Tuyết, Phương Tuyết sợ hãi kêu một tiếng, toàn bộ chén canh kia đổ xuống người Vân Tả Ý.

” Ý nhi cẩn thận.” Vân Hàm Phong gặp tình huống khẩn cấp, vội vàng tiến lên giữ chặt Vân Tả Ý

” Tả Ý ca ca, Tả Ý ca ca, huynh không sao chứ, đừng làm muội sợ.” Phương Tuyết lo lắng hỏi, thanh âm ẩn ẩn có giọng khóc.

” Không sao.” Bởi vì phụ thân kéo lại kịp cho nên hắn cũng không bị phỏng, chẳng qua có chút linh tinh nước canh dính vào quần áo mà thôi, nhìn rất bắt mắt. Bất quá nước canh đổ lên quần áo, hắn ngược lại cảm thấy so với bị phỏng còn muốn khó chịu hơn.

” Ô, đều do muội, nếu muội cẩn thận một chút thì tốt rồi……” Phương Tuyết vẻ mặt tự trách:” A, dính vào quần áo rồi, muội giúp huynh lau.” Phương Tuyết coi như hiểu biết tính tình Vân Tả Ý, bởi vậy lập tức khẩn trương xuất ra khăn tay lau.

” Không cần, ta đến.” Một giọng nói lạnh thấu xương ngăn cản Phương Tuyết.

Ách, Phương Tuyết kinh ngạc nhìn chủ nhân giọng nói.

Vân Hàm Phong không chút nào để ý ánh mắt Phương Tuyết, cúi đầu tự giúp Vân Tả Ý lau vết dơ trên người, vừa ôn nhu nói:” Về sau phải cẩn thận chút.”

“…… Đã biết.” Vân Tả Ý trầm mặc một hồi vẫn là ngoan ngoãn ứng với.

Phương Tuyết nhìn trước mặt hai phụ tử hỗ động, đột nhiên cảm thấy một trận dự cảm mãnh liệt, tuy rằng không biết vấn đề chỗ nào nhưng tổng cảm giác không thích hợp.

” Ta lên nghỉ trước đây.” Vân Tả Ý chờ Vân Hàm Phong lau tốt xong mới nói.

” Ừ, đừng quên ngày mai còn có hội nghị ngươi phải theo ta đi dự.” Vân Hàm Phong nhắc nhở.

” Sẽ không quên.” Khi Vân Tả Ý đi đến ngang qua Phương Tuyết, đột nhiên ngừng lại, nắm lên tay Phương Tuyết . Quả nhiên nơi bàn tay bạch ngọc khéo léo có chỗ bị đỏ bừng, mu bàn tay còn có một mụn nước.

“Muội……” Phương Tuyết bị Vân Tả Ý đột nhiên thân cận khiến đỏ mặt, muốn thu hồi tay.

” Về sau không cần nấu canh nữa, rất vất vả. Còn có, nhớ xức thuốc.” Đây là lần đầu tiên Vân Tả Ý cảm động việc Phương Tuyết làm. Hắn thậm chí đang lo lắng về sau có phải nên quan tâm nhiều một chút Phương Tuyết hay không.

” Tả Ý ca ca, huynh……” Phương Tuyết si ngốc nhìn Vân Tả Ý .

” Tốt lắm, không được quên xức thuốc, ta lên lầu nghỉ trước.” Vân Tả Ý gật đầu với Phương tuyết rồi xoay người lên lầu.

” Tả Ý ca ca……” Phương Tuyết cúi đầu nhìn bàn tay vừa bị Vân Tả Ý cầm, nhỏ giọng thì thào, trên mặt cười yêu ngọt ngào…… Hàm Phong mặt âm trầm rời đi……

……………

Mang văn kiện cần thiết trong buổi họp, Vân Hàm Phong hỏi Vân Tả Ý :” Có hội nghị, cùng đi không?”

Vân Tả Ý lắc đầu, tiếp tục chuyên chú gì đó trong tay. Vân Hàm Phong nhìn hắn như vậy, đành phải thất vọng đóng cửa lại, một mình đi họp. Hội nghị giằng co hai giờ. Chờ hắn sau khi trở về, chỉ thấy Vân Tả Ý tựa vào ghế , đang ngủ.

” A……” Vân Hàm Phong không khỏi lộ ra mỉm cười. Khi công tác, Vân Tả Ý cơ hồ so với hắn còn liều mạng, có thể ở trong này ngủ thật đúng là rất ít gặp. Nói vậy chứ trong khoảng thời gian này, thật sự là mệt muốn chết đi.

Vân Hàm Phong xoay người cầm một tấm thảm, đang chuẩn bị đắp trên người Vân Tả Ý, lại đột nhiên nghĩ đến: khi đang ngủ có cái gì để trên người, tám chín phần mười sẽ bị thức tỉnh, càng đừng nói người này là Ý nhi , nên đắp hay là không? Không đắp thì lo lắng hắn cảm lạnh, đắp thì hắn tỉnh lại nhất định sẽ không ngủ tiếp. Hắn cũng không muốn Ý nhi ngủ không đủ giấc.

Buồn rầu nửa ngày, Vân Hàm Phong vẫn khó quyết đoán. Nghĩ đến hắn luôn luôn có thể giải quyết dứt khoát mọi vấn đề, chưa bao giờ khó xử quá, nhưng chỉ cần quan hệ đến Ý nhi dù là việc cỏn con cũng làm hắn đau đầu nửa ngày, giống như bây giờ.

Nhìn gần ngay trước mắt khuôn mặt ngủ không hề phòng bị, Vân Hàm Phong trong đầu đột nhiên hiện lên ngày trước hình ảnh Vân Tả Ý và Phương Tuyết thân mật. Phẫn nộ vẫn bị đè nén dưới đáy lòng ở tầng sâu nhất lập tức mãnh liệt đi lên, cùng với bất an thật sâu. Cố gắng mới đem phẫn nộ đè ép xuống lại, trong đầu đột nhiên nhảy ra một ý niệm, hơn nữa ý niệm này càng ngày càng mãnh liệt…… Cuối cùng, hắn áp chế không được ý niệm này, hoặc là nói đã không nghĩ áp chế nữa……

Ý nhi , ta che dấu lâu lắm, cũng trốn tránh lâu lắm, nhưng hiện tại ta đã không muốn che dấu nữa, làm sao bây giờ? Ta cũng không thể tiếp tục trốn tránh, nếu còn như vậy, ta lo lắng ta sẽ mất đi ngươi. Kết quả như thế ta không thể thừa nhận, hơn nữa, ngươi cũng có thể đã biết. Tha thứ ta, Ý nhi ……

Vân Hàm Phong thật sâu nhìn chăm chú vào Vân Tả Ý , chậm rãi hôn đi xuống……

Không phải nụ hôn thật cẩn thận làm cho người ta không thể phát giác……

Cũng không phải chỉ hôn lướt qua……

Lại càng sẽ không là một nụ hôn làm người hiểu lầm thành chào hỏi……

Mà là

Kịch liệt, một nụ hôn kịch liệt dây dưa làm cho người ta không thể xem nhẹ……

Xâm nhập đến tầng sâu nhất……

Một nụ hôn bao hàm tất cả tình cảm của hắn, đậm đặc đến làm cho người ta hít thở không thông……

……