Khiết Phích Thiếu Gia

Chương 169




Hôm nay, vị thần bí kia lại đến. Kiều Trì không nghĩ tới sinh thời còn có thể tái tiếp xúc vị khách thần bí. Tuy rằng hắn đôi khi không đủ lý trí, nhưng hắn cũng không ngốc. Hắn biết vị thần bí kia có thể thuộc vào một tầng cao hắn không thể với tới, bởi vì hắn từng cầm kiếm – được xưng là tối sắc bén nhất vương quốc không thua gì thần khí – chém thử kim chúc kiến tạo địa lao. Dù cố gắng tối đa, kết quả chính là kiếm gãy, mà lan can do kim chúc tạo thành ngay cả một vết sướt nhỏ cũng không có…… Này hết thảy hết thảy làm cho hắn rung động thật lâu không nói nên lời……

Từ đó lúc về sau, hắn chỉ biết hắn có thể cùng vị thần bí kia đặt lên quan hệ, hoàn toàn là cơ duyên xảo hợp. Có thể chỗ của hắn có một ít gì đó hữu dụng với người kia, mà người kia có thể cung cấp cho hắn, xa xa không chỉ bấy nhiêu……

Lúc này đây vị khách thần bí không chỉ một người đến, còn dẫn theo một người, nói là phải đặt ở hắn nơi này trông giữ một thời gian. Hắn tâm hoa nộ phóng đến cỡ nào, bởi vì theo lệnh đưa ra, thù lao cho hắn là tuyệt đối siêu giá trị có thể tính.

……

Tiểu Phi hơi nhíu mày nói:” Chúng ta đem Vân Tả Ý đặt ở đây, thật sự có thể chứ? Ta khá lo lắng có thể bị tìm được hay không?”

” Không cần lo lắng. Căn cứ này là lão Đại lúc trước nhất thời hứng khởi kiến thành, không có bất luận kẻ nào biết. Hơn nữa địa phương kia có từ trường phi thường đặc thù, lại dùng tài liệu ẩn hình, sẽ không bị truy tra đến. Rất an toàn. ” Phòng Uy bỏ mặt nạ ra, tiếng nói cũng khôi phục bình thường.

” Chính là…… tên nhị vương tử……”

” Kiều Trì tên kia ngươi căn bản không cần lo lắng. Hắn còn phân rõ thị phi, không ai có thể ngăn cản sự hấp dẫn của vương vị.” Phòng Uy tự tin nói.

“Vâng.” Tiểu Phi rốt cục không nhắc lại.

” Tốt lắm, chúng ta đi nhanh lên thôi. Sau đó chúng ta sẽ dẫn các bạn liên minh dạo quanh liên minh vài vòng nữa chứ?” Phòng Uy liếm liếm môi, không dấu hưng phấn nói. Tiểu Phi ánh mắt cũng sáng lên, nóng lòng muốn thử.

……

Địa lao rất lớn, càng đi vào bên trong người bị nhốt lại càng trọng yếu, đắc tội nhị vương tử cũng càng sâu. Bất quá có thể đi vào địa lao này, cũng không có ai là tiểu nhân vật.

Địa lao là dùng những kim chúc tạo thành lan can bán mở ra , cho nên vài phòng giam liền nhau đều có thể nhìn thấy lẫn nhau. Đương nhiên Tháp Nhĩ Thiết Ti cũng không phải tốt tâm muốn cho bọn họ có bầu bạn, mà là muốn cho bọn họ nhìn đến thảm trạng của nhau. Khi hắn tra tấn một người trong đó, người khác đều sẽ tinh tường nhìn đến, sẽ đồng cảm nhận nỗi đau thân xác, đương nhiên nếu trong phòng giam có người bị tra tấn nhốt cả bạn bè thân quyến thì càng tốt hơn…..

Mỗi gian tù thất đều rất lớn, bởi vậy bình thường sẽ không chỉ nhốt một người. Ít thì hai ba người, nhiều thì bốn năm và tất cả mọi người đều dùng dây xích xích lại, cho dù cùng tù thất cũng vô pháp tiếp cận nhau.

Vân Tả Ý tự nhiên là bị nhị vương tử nhốt vào gian tù thất tận cùng bên trong, mà ở gian đó đã nhốt một người. Nhị vương tử nhíu nhíu mày, sau khi suy nghĩ kỹ vẫn không đem người kia đá đi ra. Lúc ấy Phòng Uy (còn chưa rời đi) mặc dù bất mãn nhưng cũng không lên tiếng, chỉ đem Vân Tả Ý khóa tại tù thất một bên kia. Trừ bỏ trên tường vốn có sẵn xiềng xích, Phòng Uy còn ở trên người Vân Tả Ý bỏ thêm mấy vòng xiềng xích tinh xảo tiên tiến. Chìa khóa tự nhiên sẽ không lưu cho nhị vương tử, cho nên việc này ngay cả tù phạm trong địa lao và nhị vương tử Kiều Trì cũng không thể thả ra Vân Tả Ý .

Trong địa lao có người mới vào, tù phạm cùng gian liền mở mắt, hứng thú quan sát toàn bộ quá trình. Ánh mắt kia khiến nhị vương tử tức giận, thiếu chút nữa mượn hình cụ đương trường tra tấn chỗ vết thương chưa lành trên thân thể kia, nhưng bởi vì Phòng Uy đang ở bên cạnh chỉ đành cường nhịn xuống.

Phòng Uy khóa kỹ Vân Tả Ý sau, kiểm tra vài lần mới an tâm tất cả chuyện tình hoàn tất. Hắn nói với Vân Tả Ý một đống lời nói như không cần vọng tưởng chạy trốn ..vân ..vân.., sau đó dặn dò Kiều Trì rồi cười vỗ vai hắn, hứa hẹn sẽ không quên cho hắn thù lao tốt……

Mọi người đi rồi, địa lao im ắng. Vài gian tù lân cận, tính tất cả người trong đó tổng cộng có hai mươi ba cặp mắt toàn bộ đều nhìn về Vân Tả Ý, trong đó đủ vẻ kinh diễm cùng tìm tòi nghiên cứu. Lúc này Vân Tả Ý sớm đã bỏ đi tất cả ngụy trang khôi phục tướng mạo sẵn có, bởi vì Phòng Uy lo lắng hắn sẽ dùng mặt nạ tạo ra phiền toái. Dù sao người trên tinh cầu ngu muội này đột nhiên nhìn đến tù phạm của mình thay đổi khuôn mặt, khó bảo toàn sẽ không hoảng thần phát sinh gì ngoài ý muốn.

” Ui, mỹ nhân xinh đẹp, xem ra kỷ lục của ta bị ngươi phá rồi.” thanh âm ngả ngớn vang lên. Đang nghiên cứu gông xiềng trên tay, Vân Tả Ý ngẩng đầu nhìn. Nguyên lai là bạn cùng phòng giam.

” Một, hai, ba…… sáu, bảy. Ha ha, tổng cộng bảy sợi, so với ta còn nhiều gấp đôi a.” thanh âm ngả ngớn tiếp tục nói, đếm xiềng xích trên người Vân Tả Ý trêu đùa.

Đang phiền não làm sao cởi bỏ được dây khóa, Vân Tả Ý hoàn toàn bị chọc giận. Bất quá hắn không có thời gian cùng người dư thừa dây dưa, bởi vậy chỉ dùng ánh mắt giận dữ nhìn nam tử một cái.

Tù thất đột nhiên tĩnh một chút, ngay cả thanh âm ngả ngớn cũng ngừng lại. Thật lâu lúc sau, một giọng trẻ con mới vang lên:” Ông nội, ca ca này thật khá a.”

Vân Tả Ý ở trong địa lao nghe được giọng trẻ con có chút ngoài ý muốn, ngước lên nhìn chỉ thấy bên gian đối diện có một bé trai đáng yêu ước chừng 6-7 tuổi chạy tới lão nhân. Bất quá cách lão nhân còn một khoảng cách thì đột ngột ngã sấp thật mạnh xuống, đồng thời vang lên tiếng xích đinh đương . Vân Tả Ý cúi đầu, nhìn thấy trên đùi hài đồng cũng quấn quít một sợi xích lớn.

……