Khiếu Kiếm Chỉ Giang Sơn

Chương 46: Bức cung




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bức cung: bức vua thoái vị

Thụy Khải năm thứ hai mươi hai, Đông Huyền trưởng hoàng tử mất tích ngay trong quý phủ của mình, thống lĩnh Ngự lâm quân Minh Vinh bị đâm, cùng với Địch thái phó cũng không rõ tung tích. Thừa tướng Trình Chương hoang xưng (nói láo) rằng Diệu điện hạ có mưu đồ phản nghịch, cầm trong tay thánh chỉ lệnh cho Ngự lâm quân giới nghiêm đế đô, bất luận kẻ nào cũng không được ra vào, trọng địa trong hoàng thành do Hàn Túng dẫn dắt Phục Long quân tạm thời tiếp quản, cũng trắng trợn bắt hết bè đảng quan viên của Nhị hoàng tử ở trong triều.

Lúc đó, Thụy Đế và một số tần phi, hoàng tử, công chúa đều bị giam lỏng trong cấm cung, bộ phận Ngự lâm quân phát sinh nghi ngờ, bị Phục Long quân xử quyết ngay tại chỗ, việc này nhất thời kích khởi binh biến, vì vậy, Ngự lâm quân được chia thành hai phe, một phe hiệp trợ Phục Long quân của trưởng hoàng tử tiến đánh cấm cung, phe còn lại trung thành bảo vệ Hoàng thượng và hỗ trợ Cấm quân phòng ngự. Lưỡng quân cùng nhau giằng co ở ngoài hậu cung, thế nhưng, quân đội Phục Long quân như lang như hổ, lấy thế áp người, Cấm quân cũng không địch lại được.



Ngôi miếu thờ cổ kính nằm khuất trong tầng tầng lớp lớp cao sơn lục thụ, sơn phong cuồn cuộn khiến cho chiếc chuông đồng cũ kỹ dưới mái hiên khẽ đung đưa, thanh âm koong koong thanh thúy nhẹ nhàng vang lên.

Chính điện cao to, ở trước cửa là một cột trụ được chạm trổ hình long đằng vân lưu (rồng phi, mây bay), dường như cao vút tới tận trời, các tăng nhân ngồi ở trong đó, khinh tụng cầu phúc, điện đường to lớn lại có vẻ như nhỏ bé hẳn đi.

Ngoài ngoại điện, ti lễ đại thần đều nhắm mắt quỳ gối, tiếng ngâm trang nghiêm mà túc mục, minh văn tế tự tượng trưng cho vương quyền tối cao nhất được đặt trong một chiếc thanh đỉnhcực lớn, lẳng lặng thiêu đốt.

Nội điện to lớn trong miếu, chỉ có một người nổi bật đứng trước thanh đỉnh.

Khi ấy, Đông Huyền Diệu điện hạ dưới một người trên vạn người, vận một thân phi long tường vân tế bào màu huyền hắc, an tĩnh mà ngưng mắt nhìn làn khói xanh lượn lờ trước mặt.

Ánh sáng mập mờ từ hỏa quang rọi vào đôi đồng tử đen láy của y, giống như có sinh mệnh đang nảy lên trong đó.

Nửa ngày ngắn ngủi, đã có khoảng ba thích khách bị mất mạng trong tay y, hỏa thương trong ống tay áo, tựa như thần khí.

Cho đến lần cuối cùng, y giả vờ như bị ám sát thành công, thế là một số tên còn lại ẩn trong Ngự lâm quân tự động nhảy ra, ngay khi cả miếu đang chìm trong họa loạn, thiết vệ của Thiên Diệu tổ đột nhiên xuất hiện, vây bắt tứ phía, một mẻ tóm gọn.

Mà vào lúc ấy, Hoàng tử điện hạ gặp phải họa lớn nhưng luôn nắm chắc phần thắng này, trong lòng lại không hề đắc chí, chỉ là bình tĩnh mà bước vào chính điện của sơn miếu, bắt đầu mục đích quan trọng nhất của chuyến đi ngày hôm nay — chủ trì nghi thức tế thiên.

Gió nổi lên rồi.

Khối khối mây đen tụ lại với nhau, che khuất ánh mặt trời, từng tầng từng tầng áp bách xuống, quả thật giống như muốn nuốt trọn vào cả một tòa Phật Linh Sơn.

Tịch tĩnh chỉ trong nháy mắt. Sau đó là “Đoàng” một tiếng!

Ở một nơi nào đó sâu trong bầu trời âm u xé ra một đạo vết thương thâm trường, minh quang chợt sáng, chớp mắt liền vụt tắt, ngay sau đó, tiếng sấm thét gào ầm ầm nổi lên, dần dần vang xa.

Bạo phong sậu vũ cuộn trào mãnh liệt.

Lúc này, toàn bộ Đông Huyền đế đô đều bị ô vân bạo vũ bao phủ lấy.

Trước cấm cung, Đại hoàng tử và Trình thừa tướng đứng trên tường thành cao cao, nhìn các quân sĩ trước mắt chém giết nhau thảm liệt. Khác với Thừa tướng ý khí phong phát (hăng hái), trên mặt Huyền Lăng Huy là một mạt âm lãnh, mang theo một chút sầu lo.

“Huy nhi, ngươi đang lo lắng cái gì?” Thừa tướng đã qua tuổi lục tuần (60t), thế nhưng trên mặt lại là một mảnh hồng nhuận vì kích động, lão chỉ vào đám người mặc thiết giáp ở gần đó đang không ngừng thu hoạch nhân mạng, “Ngươi xem, quân đội của chúng ta đang thắng lợi liên tiếp a! Rất nhanh thôi, những tên phản kháng ngu muội bé nhỏ kia sẽ phải run rẩy đến chết. Người của chúng ta cũng sắp đánh vào trong đại điện, dùng máu và vũ khí nói cho vị phụ hoàng nhu nhược kia của ngươi rằng, hắn đã ngồi trên cái ghế kia lâu như vậy rồi, hôm nay cũng nên đổi chỗ thôi!”

Đại hoàng tử giật giật môi, cuối cùng cái gì cũng không nói.

Không sai, bọn họ đang thắng lợi, thế nhưng Cấm quân đang đối kháng giằng co với bốn vạn Phục Long quân, coi như là tính luôn cả Ngự lâm quân vào đi, tổng cộng cũng chỉ có hơn hai vạn người. Thế nhưng đã tiến công từ sáng sớm cho đến hiện tại, đã hơn ba canh giờ rồi. Cùng với kế hoạch đột kích hoàng thành từ trước, toàn bộ Ngự lâm quân của Nhị hoàng tử đã bị tiêu diệt, hiện giờ hắn chỉ cần khống chế cấm cung, chờ đợi con mồi sa bẫy.

Thừa tướng vỗ vỗ vai hắn, chậm rãi nói: “Người của Thiên Huy tổ đã bao vây hậu cung rồi.”

Nghe xong tin này, sắc mặt Huyền Lăng Huy mới coi được một chút, nhưng nghĩ tới tam đệ Lăng Quá cũng ở trong đó, không biết có chịu khổ hay không, nét mặt hắn lập tức lại âm trầm.

Điều mà hắn lo lắng, cũng không phải là chỗ này, mặc dù khinh thường trình độ phản kháng của Cấm quân và Ngự lâm quân, thế nhưng Đằng Long quân ở Hổ Khẩu quan cũng không có dấu hiệu tự ý rời đi, chỉ bằng vào những người này muốn ngăn cản tiến độ của Phục Long quân, vậy chẳng khác nào là si nhân thuyết mộng (nói chuyện viển vông), đánh vào đại điện của cấm cung bất quá chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

Điều mà hắn thật sự lo lắng chính là người đang ở trên Phật Linh Sơn mờ ảo kia. Cho đến nay, thích khách phái đi ám sát Huyền Lăng Diệu đều bặt vô âm tín, thậm chí những người được ngầm cài vào Ngự lâm quân cũng không có tin tức gì truyền về.

Huyền Lăng Huy gắt gao nắm chặt hai tay, hảo Nhị đệ, cho dù ngươi có lợi hại đến thế nào đi nữa, trốn được mùng một, cũng không tránh khỏi mười lăm! (*)

(*) Mùng 1 và 15 là hai ngày mà người đạo phật ăn chay á. Ta cũng không hiểu lắm câu này :-?~~ nhưng đại loại là tránh được 1 lần thì ko tránh đc lần thứ 2 

Tất cả rồi cũng sẽ là của hắn, vô luận là cái ghế kia, hay là tam đệ yêu quý của hắn!

Một đạo sấm sét như thiểm điện trong chớp mắt cắt thành một đường phía chân trời xa xa, nước mưa cọ rửa cả hoàng cung, nhưng dù thế nào cũng không thể xóa hết được màu máu tươi đỏ chói vung vẩy khắp nơi trên mặt đất.

Giờ khắc này, Thục Xuyên vương gia đang ở trong đế đô bỗng nhiên mở to hai mắt, như có cảm giác gì đó mà hướng về phía Phật Linh Sơn ngưng mắt nhìn.

Hoa Lâm Hạo và Tuyết Nhai im lặng đứng ở phía sau cầm dù cho hắn, mưa to thậm chí còn chưa hề thấm vào tóc Tiêu Sơ Lâu.

Cung kính đứng ở xung quanh là một vài người áo xám, đều là trang nghiêm mà đứng, bọn họ mang mặt nạ màu xám, nhìn không rõ khuôn mặt, thế nhưng thân hình lại hoàn toàn giống nhau, tiếng hô hấp đều đặn nhàn nhạt theo cùng một tiết tấu, khí thế dung nhập làm một thể. Nếu không phải nơi này hiện giờ có nhiều người, quả thật sẽ khiến người khác tưởng rằng bọn là đều là đồng nhất nhân.

Vũ khí được siết chặt ở trên tay, bên cánh tay trái đeo kình nỏ, tay phải là trường đao. Thân đao u tối, không hề có chút hàn quang nào, dường như sớm đã được nhuộm qua tiên huyết.

Trước mắt mặc dù chỉ có một trăm người, nếu quăng vào trong hơn bốn vạn phản quân kia, thì ngay cả một đóa hoa nho nhỏ cũng không thể trở mình dậy nổi mà điêu tàn nữa là. Nhưng Tiêu Sơ Lâu lại rất rõ ràng sức lực của bọn họ. Bọn họ không ngoại lệ, những người đang có mặt ở đây, chính là nằm trong bộ “Vượng tài” do Tuyết Nhai chưởng quản, là lực lượng tinh nhuệ nhất của Thục Xuyên ở Đông Huyền đế đô.

Người dẫn đầu mang một chiếc mặt nạ màu bạc, nét mặt âm trầm giống như tử thần, mà hắn so với những người còn lại có vẻ già hơn rất nhiều. Thế nhưng, ở đây không có bất kì ai nghi ngờ thực lực của hắn, hắn chỉ cần đứng đấy, liền tựa như một người vừa mới bò ra từ trong đống thây ma trên chiến trường u ám, mang theo một cổ túc sát (xơ xác tiêu điều) cùng trầm duệ lan tỏa khắp nơi.

Lão giả tiến lên một chút, hướng Tiêu vương gia đưa ra nhãn thần như đang dò hỏi ý kiến. Người này chính là ông chủ của quán đậu hủ tinh chất – Trần Trường Niên, mười năm trước đây, vào lúc tiểu thế tử luôn yêu thích đồ ngọt do đích thân lão làm kia trở thành một Vương gia cường đại, Trần lão cũng đã đạt tới cảnh giới bát phẩm rồi.

Tuy rằng tuổi tác lão đã cao, rất có thể đã không còn cách nào để đạt tới cảnh giới của một cửu phẩm tông sư, thế nhưng trong những người đạt thành bát phẩm, không ai có thể đánh bại lão, cho dù là huynh muội Băng Đế lãnh duệ mạnh mẽ cũng không.

Tiêu Sơ Lâu nhìn Trần lão cười cười ôn hòa, bỗng nhiên nghiêm mặt quay đầu, chỉ thẳng vào hoàng thành cấm cung đang bị bốn vạn phản quân thiết vệ vây quanh đánh giết, nhẹ nhàng nói: “Tiến vào, giết.”

Ba chữ kia, ngữ khí bình thản như đang nói rằng, ăn cơm thôi.

Nhưng mà Trần Trường Niên không có chút nào dị nghị, quỳ một gối xuống mà lĩnh mệnh — mà dường như một trăm người áo xám ở phía sau cũng đều tinh nhuệ như nhau, trên lớp mặt nạ hiện lên hàn quang u lãnh.

Dưới sự hướng dẫn của Trần lão, bọn họ vừa thong dong, lại vừa cực kỳ nhanh nhẹn mà tiêu thất trong cuồng phong vũ mạc, dường như không phải là bước vào nơi loạn cung địa ngục chồng chất thây người mà là bước vào tiệm cơm.

Người ít như vậy không thể tấn công chính diện với bốn vạn phản quân — trừ phi Tiêu vương gia điên rồi, mà hiển nhiên đây là chuyện không có khả năng.

Thật ra, dụng ý của đội kỳ binh này là dùng để cứu người, chứ không phải sát nhân. Mục tiêu, chính là đại gia đình của Thụy Đế đang bị vây trong hậu cung.

Một trăm người ít ỏi ấy nếu muốn xông vào hoàng cung đầy mối nguy hiểm này, đồng thời từ trong một nghìn thiết vệ tinh nhuệ tàng long ngọa hổ của Thiên Huy tổ cứu Thụy Đế đang được nghiêm mật trông giữ ra, không thể nghi ngờ đây là một hành vi cực ngốc, tự tìm đường chết.

Bất quá, Trần Trường Niên lại không hề có điểm lo lắng gì cả, đơn giản là vì một câu nói của Tiêu vương gia: Trong cung đã có người của chúng ta.

Quả nhiên theo như lời Vương gia nói, bọn họ dọc theo đường nhỏ đi đến chính điện của Hoàng cung, bởi vì lực lượng của song phương hầu như đều tập trung ở cửa chính, phản quân ở những chỗ khác khá ít, một trăm người rất dễ dàng tránh được những người này, nếu trốn không được thì cứ giết ngay tại chỗ.

Ở Thiên môn đã sớm có người chờ lão, mở một cánh cửa bí mật nho nhỏ cho bọn họ, cũng không nói gì nhiều, trầm mặc mà dẫn đường ở phía trước.

Dọc theo đường đi, rất nhiều thi thể nằm ngang dọc trên mặt đất, cung nữ có, thái giám có, Cấm quân cũng có, mà thậm chí còn có của phản quân.

Một khi bỏ mình, thân thể của những người này sẽ tiêu tan thành mây khói, cuối cùng rồi cũng phải hóa thành một nắm tro tàn, vun bồi hoàng thổ mà thôi.

Phượng Tê cung.

Chỗ này chính là cung điện của nhất quốc chi mẫu (mẫu nghi 1 nước), lúc này lại tĩnh mịch như một mộ phần, ngoài phòng là tiếng sấm chớp ầm vang cả bầu trời, trộn lẫn với tiếng chém giết tựa hồ cách đây vô cùng xa xôi.

Cả tòa cung điện hầu như đều đã bị một nghìn hắc y diện phổ nhân vây chặt như nêm cối.

Thụy Đế vận một thân minh hoàng long bào, ngồi ở trên chủ tọa trong đại điện, môi khẽ nhếch, mặt trầm như nước. Ngồi bên cạnh hắn là Trình hoàng hậu thập phần lãnh diễm, khoác trên người là bộ cửu phượng cẩm phục bằng tơ lụa, ung dung hoa quý, trong cung điện thâm trầm áp bức trông có vẻ đặc biệt tiên minh. (tươi sáng)

Trên thềm đá ngoài cửa điện băng lãnh là một khối thi thể của những hộ vệ tận tâm trung thành, mấy tên hắc y kiếm thủ canh giữ trước cửa điện hầu như cả người đều đã bị nhuộm đỏ màu máu.

Có vài nữ tử cầm kiếm mặc trang phục của cung nữ, mặt nghiêm như gỗ, áp Phương quý phi và Linh Gia (*) công chúa chậm rãi bước vào điện. Tam hoàng tử Huyền Lăng Quá là người thứ ba ngồi trong đại điện, có thể nói là bị cưỡng ép ngồi ở trên ghế, hai tên hắc y kiếm thủ đứng ở hai bên trái phải, trường kiếm trong tay ánh lên hàn quang.

(*) Đầu truyện rõ ràng là Ngọc Trữ, không hiểu sao bây giờ thành Linh Gia 8-|~~ mặc dù Ngọc Trữ là hào, tên thật của công chúa là Lăng Khê, vậy cái này có thể là tự 

Thấy dung nhan thảm đạm của Phương quý phi và Linh Gia công chúa, nhãn thần của Thụy Đế rốt cuộc cũng có chút biến hóa.

“Tử Đồng, Phương phi và Linh Gia không hề có một điểm uy hiếp nào với nhi tử của ngươi, lại là một thân nữ nhi, ngươi bắt các nàng ấy tới đây làm gì?!”

“Nhi tử của ngươi?” Dường như là một tên gọi cực kỳ trào phúng, bất quá Hoàng hậu cũng không để ý chút nào.

Trình hoàng hậu cười lạnh một tiếng, hai tay vén lên vạt áo trước người, thập phần ưu nhã mà thi lễ với Thụy Đế, châm chọc nói: “Bệ hạ, đừng quên thần thiếp cũng là nữ nhi, có đôi khi, nữ nhi so với những tên nam nhân mềm yếu còn lợi hại hơn nhiều lắm đấy!”

“Hừ!” Thụy Đế giận dữ cười: “Đúng là cực kỳ ngu xuẩn! Các ngươi nếu buông tay bây giờ, trẫm sẽ lưu lại cho các ngươi một mạng!”

“Ha ha ha ha…” Trình hoàng hậu làm như vừa nghe được một truyện tiếu lâm buồn cười nhất trên đời, tiếng cười chói tai quanh quẩn trong đại điện vắng lặng, “Buông tay bây giờ? Bệ hạ thật biết nói đùa. Phụ thân và Huy nhi đã sắp đánh vào cấm cung rồi, đến lúc đó sẽ tiêu diệt hết những thế lực trong hoàng cung còn phản kháng chúng ta, ai còn có thể nghe người nói chứ? Thần thiếp khuyên người nên sớm hạ chỉ lập Huy nhi làm Thái tử đi thôi, sau đó thoái vị rồi an hưởng tuổi già là tốt nhất!”

Tiếng sấm ầm ầm tựa như đang nổi lên những hồi trống oai hùng uy vũ, chấn động cả một phương, tia chớp sắc nhọn lóe sáng, rọi xuống gương mặt trắng bệch của mọi người, tràn ngập tử khí và tuyệt vọng.