Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký Hệ Liệt

Quyển 8 - Chương 9




Ngày hôm sau, Canh Đại kết thúc tu luyện khi có một lệnh thúc giục linh hồn.

Vừa mở mắt, Vệ Tử Hải đã đứng trước mặt hắn.

“Nhớ kỹ tiếng chuông ấy, đây là chuông triệu tập, trước khi tiếng chuông dừng thì phải chạy tới địa điểm chỉ định. Đi thôi.”

Trong lúc nói chuyện, Canh Đại phát hiện chúng Ma tu trong phòng đã chỉ còn lại hai người họ.

Vệ Tử Hải đi tới trước một loạt lỗ bên phải, ra thủ quyết với một cái lỗ trong số đó, quay đầu lại ý bảo Canh Đại và gã cùng chui vào cái lỗ đó.

Vừa khéo, họ mới ra khỏi miệng lỗ, chuông triệu tập liền dứt.

Đứng ngoài cửa đá, Trùng tộc phụ trách điểm danh liếc họ một cái.

“Vệ Tử Hải?”

“Có.”

“Canh Đại?”

“Có.”

“Lần sau nhanh lên chút! Còn không đi làm việc!”

“Vâng.”

Canh Đại theo Vệ Tử Hải đi về phía cửa đá đang mở.

“Chúng ta làm việc tại phòng ăn chữ Bính (đứng thứ 3 trong 12 can chi) phòng số 3, chỉ có một vị Trùng tộc đại nhân giám thị. Vị Trùng tộc đại nhân này chính là tộc Hữu Sí (có cánh), tu vi ước chừng hậu kỳ Nguyên Anh của nhân nô, ngươi nhìn thấy y thì phải gọi y là “Ngân Sí đại nhân”.” (đại nhân cánh bạc)

“Vâng.”

“Chữ Bính phòng số 3 chỉ làm đồ ăn đi kèm, mỗi năm cũng phải sáng chế ra một món ăn mới. Ta ở nhân giới cũng lấy tay nghề nấu ăn để nhập ma đạo, được nương nương ân điển, phụ trách bố trí nhân cô làm việc ở phòng chữ Bính số 3, cũng phụ trách đổi mới thức ăn.”

Trong lúc nói chuyện, hai người đi dọc theo hành lang đá tới bên cửa đá có treo kiểu chữ kỳ lạ.

“Đây là chữ Trùng tộc cao quý, ý nghĩa là chữ Bính phòng số 3, ngươi nhất định phải nhớ kỹ, đừng đi nhầm phòng.

“Vâng.”

“Ngươi biết cái gì?” Vệ Tử Hải đẩy cửa đá ra.

Bên trong đã có hai Ma tu nhân loại đang công tác, thấy Vệ Tử Hải, cùng khom lưng hành lễ.

“Thuộc hạ đã từng học Luyện Khí.”

“Khí tu à? Như vậy nhất định là ngươi am hiểu điều khiển lửa đi? Đợi lát nữa nhân huynh thử điều khiển và làm thử một món ăn đi kèm, ta xem độ lửa ngươi làm ra làm sao.”

“Vâng.”

Kích thước phòng chữ Bính số 3 gần như có thể sánh với một tòa đại điện.

Nó có ba chiếc bàn đá dài sắp hàng. Mỗi chiếc bàn đá dài đều có thể đặt được hai con cá voi trưởng thành bự chảng.

Đằng sau bàn đá dài là ba cái giá đựng đồ cao cao. Giá đựng đồ dựng thẳng lên nóc nhà ăn, giá đựng đồ càng lên cao càng nhỏ, càng xuống dưới thì khoảng cách càng lớn. Bây giờ thì trên những cái giá đồ để sáu phần nguyên liệu, từ thịt tới rau dưa, từ kim thạch tới thổ mộc, trên trời dưới đất trong nước, không thứ gì là không có.

Một hàng tám chiếc vạc đồng đủ kích cỡ đặt giữa nhà ăn.

Vệ Tử Hải không giới thiệu Canh Đại với hai Ma tu khác, hai Ma tu kia cũng không có ý chào hỏi hắn, chỉ vùi đầu làm việc của mình.

Vệ Tử Hải chỉ tay vào một chiếc nhỏ nhất trong tám chiếc vạc đồng, “Trương Tường sẽ giao những đồ ăn đi kèm cần qua lửa cho ngươi, ngươi dựa theo yêu cầu của hắn chế ra một món ăn đi kèm.”

“Vâng.”

Thế là, Canh Đại bắt đầu cuộc sống nhóm lửa trong nhà ăn chữ Bính phòng số 3 ở Trùng mẫu Thiên cung thành.

Hai tháng dần trôi qua, Canh Đại cũng dần dần quen thuộc với công việc nhóm lửa.

Đối với chuyện kẻ chỉ có Ngưng Khí 3 như hắn, lại có thể sử dụng tam muội chân hỏa, Vệ Tử Hải rõ ràng cảm thấy hiếu kỳ, nhưng không hỏi nhiều.

Qua quan sát, Canh Đại phát hiện Vệ Tử Hải tuyệt đối có nội tình.

Nhưng con người Vệ Tử Hải rất giảo hoạt, Canh Đại không muốn bị người ta phát hiện sơ hở, liền giả vờ như không biết.

Còn về vị Ngân Sí đại nhân cao quý mà Vệ Tử Hải từng nhắc tới, hai tháng trôi qua mà Canh Đại chỉ gặp mặt gã hai lần.

Ngân Sí đại nhân có một đôi cánh màu bạc, mỗi lần tới nhà ăn chữ Bính số 3 chỉ kiểm tra đơn giản và nếm thử một chút đồ ăn đi kèm thôi, cảm thấy không có vấn đề gì là nhấc chân đi, hai lần cũng không gây phiền phức cho nhân nô.

Vệ Tử Hải nói với Canh Đại, Ngân Sí đại nhân là một vị đại nhân có tính tình khá tốt trong số những người quản lý nhà ăn, cũng không tùy tiện đánh chửi nghiêm phạt nhân nô.

Vì thế, tự đáy lòng Canh Đại cảm thấy may mắn. Hắn cũng không muốn trong lúc thực lực không tốt, bởi vì ngứa mắt với một con sâu nào mà kích động làm chuyện khiến hắn hối hận tám đời.

Hiện giờ hắn chỉ có một suy nghĩ, chính là liều mạng tu luyện, mau chóng hiểu, dung hợp những tri thức tu luyện trong đầu, sau đó thì nhanh chóng đi tìm tiểu Canh Nhị nhà hắn.

Canh Đại vừa nghĩ tới tiểu Canh Nhị, lòng liền đau nhói. Vật nhỏ kia ở bên ngoài có đói bụng không? Có bị con sâu nào bắt nạt không? Có bị bắt lần nữa làm sủng vật không? Thậm chí xui xẻo bị sâu hầm thành một bát canh ba ba?

Bởi vì quá nhớ nhung Canh Nhị, Canh Đại cũng không canh cánh việc ba ngày cắt thịt một lần.

Có lẽ Trùng mẫu sợ hắn không kịp khôi phục, hoặc là sợ hắn chết sớm, mỗi lần cắt thịt hắn cũng không cắt quá nhiều, lúc cắt nhiều nhất cũng chỉ cỡ hai ngón tay.

Canh Đại nghịch ngợm, hắn thử khống chế máu mình, mỗi lần cũng sẽ không chảy quá hai giọt. Trùng tộc trong nhà ăn tự nhiên cảm thấy hiếu kỳ, hắn đổ hết nguyên nhân cho loại quả lạ.

Trùng tộc cũng không ngờ tới chuyện hắn có bị trứng sâu quy phục hay không, cũng tin lời nói dối của hắn.

Nhưng Canh Đại cũng không hài lòng lắm. Máu thịt là của hắn, ngay cả tiểu Canh Nhị còn chưa được ăn thịt hắn, uống máu hắn lần nào, ngươi một con sâu mẹ dựa vào cái gì cứ cách ba ngày lại bắt hắn cống hiến một lần chứ?

Canh Đại cố gắng động não, kết hợp thân thể đặc sắc của mình, tự cho mình nếm thử làm một người ‘thân ngoại thân’.

Thân ngoại thân, nghĩa như tên gọi, chính là ở bên ngoài thân thể làm thêm một cái vỏ nữa. Cũng sinh động như thế, chỉ là tinh hoa thì giấu hết vào bên trong cái vỏ.

Nửa năm sau, Trùng mẫu phát hiện khí hỗn độn trong máu thịt của ai kia càng ngày càng ít, không khỏi đòi Trùng thẩm vấn.

Canh Đại bị đánh một trận đòn hiểm, chỉ nói không biết.

Trùng mẫu suy tư mãi, cảm thấy rất có khả năng là loại quả lạ kia đã ngừng dung hợp với nhân nô ấy, công hiệu từ từ xoay vòng, nên mới xuất hiện hiện tượng ấy.

Vốn dĩ Trùng mẫu cảm thấy nhân nô này đã không còn tác dụng, định hầm hắn thành một nồi súp, nhưng thuộc hạ trung thành của nó bảo nó là nhân nô này có bản lĩnh khống chế lửa rất chi tuyệt diệu,, phàm là món ăn đi kèm nào được hắn tự tay chế biến thì lượng Ma khí ẩn chứa trong đó không giảm mà còn tăng, hơn nữa rất dễ hấp thu.

Trùng mẫu ‘ờ’ một tiếng’, việc này liền kết thúc như thế. Canh Đại vẫn làm thợ nhóm lửa của hắn, còn hoạt động cắt thịt lấy máu vốn dĩ ba ngày một lần cũng kết thúc ở đó.

Nhưng Canh Đại cũng không buông lỏng cảnh giác, ngược lại, hắn càng làm cái vỏ bên ngoài của mình dày hơn, vững chắc hơn.

Canh Đại đang thuần thục vận dụng hỏa quyết sấy, sao một trăm khối khoáng vật tương tự như cát vàng.

Có người nói loại khoáng vật có tên ‘Cát thiên thần’ này có tác dụng phụ trợ tuyệt diệu với Trùng tộc có cánh, số Cát thiên thần tiêu hóa cũng có liên quan tới việc tiến cấp của Trùng tộc có cánh.

Trùng mẫu cũng cực kỳ yêu thích Cát thiên thần, thường bắt nhà ăn dùng Cát thiên thần làm đồ ăn đi kèm. Linh hào (linh = thần linh, hào = món ăn) của những Trùng tộc này khác với thức ăn của con người, nó còn phân chia đẳng cấp, ẩn Ma khí đậm đặc.

Canh Đại muốn tham ô một hai viên, nhưng trong tay không có công cụ trữ vật, mang về cũng có khả năng bị phát hiện, chỉ có thể nhìn mà chảy nước miếng. Nói tới đây, các thứ tốt trên cái cái giá thứ ba của phòng số 3 quả thực có nhiều lắm, nhiều đễn nỗi hiện giờ hắn nhìn gần như chết lặng.

Canh Đại hơi xê dịch vị trí. Hắn cảm thấy trên mặt đất có thứ gì đang chọc vào mông hắn.

Bởi vì vạc đồng chỉ cao tới cẳng chân, hắn chỉ có thể ngồi xổm trên mặt đất để làm việc.

Canh Đại cúi đầu tùy ý nhìn lướt qua mặt đất. Trên mặt đất nhà ăn chắc chắn không có bất kỳ thứ gì, trước khi ngồi xổm hắn đã xem xét trước rồi, cũng như nửa năm trước thôi, đều là Thủy ma thạch (loại đá mài nước = granito) bằng phẳng và cứng rắn.

“….!” Canh Đại vất vả lắm mới ngăn lại được tiếng kinh hô gần như đã thốt ra của mình.

Một cái đầu tròn xuất hiện trên mặt đất giữa hắn và cái vạc đồng.

Canh Nhị! Tiểu Canh Nhị của hắn!

Canh Đại liều mạng kiềm chế tâm tình kích động, cẩn thận lại không muốn ai biết, che cái đầu lộ ra mặt đất của Canh Nhị.

Canh Nhị khịt khịt mũi, thất vọng bĩu môi.

Canh Đại đoán tiểu Canh Nhị nhà hắn chắc chắn là rất đói bụng. Cũng không biết sao lại tìm tới đây, dọc đường đi chắc chắn mạo hiểm vạn phần, cửu tử nhất sinh.

Canh Nhị cũng không ngờ mình lại mất nhiều thời gian như thế. Ma tu tên Nguyên Khanh kia do y vất vả mới kiếm được, y không nghe thấy thì cũng thôi, nghe thấy rồi thì không thể mặc kệ được, mất một thời gian dài ở Hồn cốc tìm được Ma anh tên Nguyên Khanh kia, sắp xếp cho hắn thỏa đáng, lại tìm một chỗ đánh một giấc, thời gian nửa năm đã trôi qua như thế đó.

Tỉnh lại, dựa vào chút liên hệ thần thức, y tìm thẳng tới, cho rằng ít nhất có thể kiếm được gì ăn, nào ngờ người này lại đi rang cát vàng? Thứ này có gì mà ngon, lẽ nào hắn định rang làm hạt dưa à?

Mắt Canh Nhị sáng rực lên, trợn mắt to ngóng nhìn Canh Đại.

Lòng Canh Đại cũng bị Canh Nhị nhìn tới mềm cả ra.

Hắn biết Canh Nhị muốn cái gì, nhưng hôm nay xui rủi, thứ hắn làm không thể làm thức ăn cho con người. Ừm, sách dạy nấu ăn của tiểu Canh Nhị nhà hắn chắc cũng không khác mấy với của con người đi?

Canh Nhị bỗng nhiên biến mất.

Canh Đại cảm thấy đằng sau xuất hiện khí tức quen thuộc. Nửa năm qua, tuy hắn cố gắng tu luyện, nhưng nếu chỉ dựa vào tu vi, hắn căn bản không thể cảm giác được Vệ Tử Hải tới gần. Nhưng sau khi hắn quen thuộc khí tức đối phương rồi, chỉ cần Vệ Tử Hải tiếp cận hắn trong vòng năm thước, hắn đã có thể nhanh chóng phát hiện, không phải phát hiện đối phương dựa vào tu vi, mà là xuất phát từ hiểu biết đối với vật chất nào đó.

Hắn nghĩ, sau này bất kể Vệ Tử Hải thay đổi diện mạo ra sao, dù đốt gã thành một bốc tro, nói không chừng hắn cũng có thể nhận ra người này.

Lô Cát thiên thần lần này đã làm thành công. Canh Đại thu hỏa quyết. Đây là thu hoạch lớn nhất trong nửa năm qua của hắn, lợi dụng ngọn lửa nguyên thủy Tiểu Lam kế hợp với tam muội chân hỏa trong cơ thể mình, hình thành lên thực hỏa có uy lực không thua kém với thượng hỏa của tam muội chân hỏa.

Nhưng để không bị chú ý, hắn vẫn khống chế màu và uy lực chân hỏa biểu hiện ra ngoài chỉ tương đương với trung hỏa trong tam muội chân hỏa thôi.

“Thủ pháp hong sấy của ngươi càng ngày càng thành thạo rồi.”

“Đa tạ Vệ đại nhân chỉ bảo.” Canh Đại nhổm người dậy, giao Cát thiên thần đã hong sấy xong đưa cho một Ma tu nhân loại khác, tiện tay tiếp nhận vật liệu phân phối tiếp theo.

“Muốn ngươi điều khiển song song hai vạc đồng, ngươi nghĩ ngươi có thể làm được không?”

“Độ lửa của thuộc hạ còn yếu, nhưng nếu Vệ đại nhân có lệnh, thuộc hạ thề sống chết hoàn thành.”

“Không vội, nếu ngay từ đầu thất bại khá nhiều, dẫn tới nguyên liệu tiêu hao quá nhanh, Ngân Sí đại nhân dù có nói tốt thì chúng ta cũng đều bị phạt. Qua nửa năm nữa có thể cho ngươi thử, bây giờ ngươi cứ học thêm đi đã.”

“Vâng.” Canh Đại thả vật liệu phối chế vào vạc đồng, nhưng không làm ngay, mà nhìn về phía Vệ Tử Hải đang đi về chỗ cái vạc đồng to nhất.

Vệ Tử Hải làm Ma trù của nhà ăn chữ Bính số 3, gã có thể sử dụng độ lửa khác nhau với tám chiếc vạc đồng, gia công vật liệu phối chế khác nhau. Canh Đại luôn tìm cơ hội hoặc quang minh chính đại, hoặc nhìn lén thủ pháp điều khiển hỏa quyết của Vệ Tử Hải và quá trình hong sấy vật liệu phối chế khác nhau.

Nhìn hơn nửa năm, hắn có một cảm xúc sâu sắc. Đó chính là ‘nhất hành thông bách hành, bách hành quy nhất mạch’ (đại khái như câu trăm sông đổ về một mối vậy). Như hắn, chỉ cảm thấy thủ pháp nấu cơm của Ma trù có chỗ tương thông với quá trình luyện đan luyện khí.

Hắn biết mình biết luyện khí, tri thức tu luyện ghi nhớ kỹ nhất trong đầu ngoại trừ hỗn độn ma công thì còn là phương pháp luyện khí.

Nhưng hắn không có sư phụ chỉ bảo, trước đó luyện khí đều dựa vào sự tìm tòi của bản thân, mà không biết vì sao sau khi thần hồn bị hư tổn, ngay cả chút kinh nghiệm luyện khí trước đó hắn cũng quên gần hết.

Hôm nay vừa thấy thủ pháp của Ma trù Vệ Tử Hải, lúc này như lấy được chí bảo, ra sức học trộm.

Không nói tới Vệ Tử Hải, kể cả là hai gã Ma tu nhân loại làm thợ chế đồ ăn đi kèm ở nhà ăn cũng có không ít thứ đáng để hắn học tập, không ít điểm đáng để hắn mô phỏng theo. Hai người kia một thì tinh thông phương pháp thủy luyện, một người còn là Kiếm Tu.

Nước lửa tuy tính chất ngược nhau, nhưng trong nước có thể nhóm lửa, trong lửa có thể sinh ra nước, thủ pháp khống chế nước của Ma tu ấy và ứng dụng, khiến hắn có nhiều suy luận. Còn tên Kiếm tu kia thì dứt khoát phân giải nguyên liệu đi kèm rồi coi như luyện kiếm, Kiếm khí mặc dù không sắc bén, nhưng kiếm nào cũng ẩn chứa Kiếm ý, mỗi một đường Kiếm ảnh chém ra đều có thể cho người ta gợi ý.

Đây cũng là lần đầu tiên Canh Đại cảm giác được sự lớn mạnh của Kiếm tu, tham khảo lại những trận đánh đã trải qua còn lại trong trí nhớ hắn, so với Kiếm tu người ta quả đúng là buồn cười như trẻ con múa dĩa.

Vệ Tử Hải biết rõ Canh Đại đang nhìn lén quá tình gã làm đồ ăn đi kèm, nhưng chẳng ngăn cản hắn.

Gã không nhìn thấu được người này, chỉ có thể thử xem.

Canh Đại thấy Vệ Tử Hải chế biến một loại rong biển rất hiếm thấy, trong đầu lại phân tâm nghĩ tới một việc khác.

Tiểu Canh Nhị tìm tới, thấy y chạy tới nhà ăn Thiên cung mà cũng không bị Trùng tộc phát giác, chứng tỏ y biết cách giấu khí tức, hơn nửa còn trốn rất thành công. Nói vậy, hắn đã có khả năng lén nuôi tiểu Canh Nhị trong Thiên cung.

Nhưng mà, muốn nuôi một đứa trẻ lai lịch bất minh trong Thiên cung, hắn phải tìm một người che chở cho hắn.

Trong nhà ăn số 3, không tính tới Ngân Sí đại nhân kia, tính cả hắn thì có tất cả bốn người. Người đầu tiên phải đối phó chính là Ma trù Vệ Tử Hải, người này thoạt nhìn khó đối phó, nhưng ít ra dễ làm thân hơn hai gã Ma tu hoàn toàn bị trứng sâu quy phục kia.

Đúng, hắn có cảm giác được cao cao thủ tên Vệ Tử Hải, tu vi Hợp Thể Kỳ này không hoàn toàn bị trứng sâu quy phục khống chế. Cũng như đối phương cũng cảm thấy hắn có điểm không bình thường vậy.

Dù sao đi nữa hắn cũng phải nuôi tiểu Canh Nhị lớn lên. Nhưng trước đó, hắn phải đối phó với tất cả Ma tu trong nhà ăn số 3 đã!

Làm thế nào đây?

Trong nháy mắt, Vệ Tử Hải đã chế biến nồi thủy tảo xong, vốn là một sọt rong biển rõ lớn, sau khi chế biến chỉ còn lại hơn một nắm tay.

Vệ Tử Hải đổ rong biển đã hong sấy xong vào trong một cái ngọc, đi qua trước mặt Canh Đại.

Canh Đại thấy hai gã Ma tu khác chuyên tâm tập trung vào công việc, không chú ý tới bên này thì nhanh chóng lấy hai cây rong biển trong đĩa ngọc vào ngực. Quần áo do chính hắn dùng thân thể biến hóa ra, đồ to thì không để được chứ thứ nhỏ thì cũng để được một hai thứ.

Vệ Tử Hải không tránh né, càng không công kích hắn.

Canh Đại từ từ ngồi xổm xuống, bắt đầu ra tay chế biến nguyên liệu mới.

“Thủ pháp của ngươi quá cứng nhắc, đây là da cá của Ma thứ (thứ = gai), sau khi được Trương Tường thủy luyện xong, hoàn toàn không cần phải hong luôn bằng hỏa quyết. Ngươi có thể làm ấm vạc đồng trước, khi vạc đồng đạt được 60% nhiệt độ thì lập tức tắt lửa, dùng nhiệt lượng còn dư lại trong vạc đồng để hong sấy da cá. Chờ nhiệt độ trong vạc nguội lại thì dùng lửa nhỏ để sấy. Da cá Ma thứ hong như vậy không những mềm ngon miệng, hơn nữa nồng độ Ma lực cũng sẽ tăng cao hơn.”

Giọng Vệ Tử Hải vang lên trong đầu hắn.

Canh Đại khẽ gật đầu, coi như chào hỏi.

Hai người lần đầu tiên thân cận thành công. Đôi bên đều tỏ vẻ rất hài lòng.

Canh Đại đột nhiên phát giác chứng đau đầu của mình đã tốt hơn rất nhiều. Lần này Vệ Tử Hải dùng luôn thần thức giao lưu với hắn, hắn cũng không xuất hiện hiện tượng đầu đau muốn nứt, đây chẳng phải chứng tỏ thần hồn của hắn đang từ từ khôi phục? Xem ra duy trì liên tục việc tu luyện tinh thần lực đúng là rất có lợi.

Có thể sử dụng thần thực trực tiếp đối thoại với hắn, liên hệ của hắn và tiểu Canh Nhị cũng sẽ tiện hơn nhiều.

Đúng rồi, vật nhỏ ấy chạy đâu rồi?

Canh Nhị muốn ăn vụng. Nhưng y nhát gan, chạy mấy nơi cũng không dám ra tay, đành phải lại chạy về nhà ăn số 3 ngoan ngoãn đợi chờ.

Lúc này y mong mình có thể biến thành rùa ngọc biết bao, như vậy dù y ăn vụng hay tìm người kia cũng sẽ tiện hơn nhiều.

Ai! Tu vi chết tieetjn ày, sao lại khó lên như thế?

Canh Nhị vừa thò đầu ra, Canh Đại đã cấp tóc móc rong biển ra nhét vào miệng tiểu Canh Nhị như thể đút giun cho gà con. Sau đó giả vờ như không có việc gì, ngồi xổm ở đó làm thợ nhóm lửa của hắn.

Một ngày trôi qua, Canh Đại đã phụ trách hong sấy mười lăm dạng phối liệu (nguyên vật liệu đi kèm, đồ ăn đi kèm, món ăn đi kèm) tất cả. Trong đó có chín loại thích hợp dùng cho người, năm loại giao thẳng cho Vệ Tử Hải, còn bốn loại chia nhau giao cho Trương Tường và Vạn Nhân Tuyệt xử lý lần thứ hai.

Năm loại phối liệu giao cho Vệ Tử Hải khi mới ra lò đều bị Canh Đại lén chia ra một chút, chia vào miệng tiểu Canh Nhị khóc mếu đòi ăn.

Đúng là rất giống đút giun cho chim nhỏ, chỉ lộ ra có đúng cái đầu.

“Chuông nghỉ ngơi” vang lên.

Đây là tiếng chuông nhắc họ – những nhân nô có thể trở lại nghỉ ngơi. Có người nói chiếc chuông đồng này cũng là một pháp bảo, có thể cho những người khác công việc nghe được vào thời gian khác nhau, còn những người khác thì không nghe thấy. Người có thể nghe thấy tiếng chuông này mới có thể trở lại nghỉ ngơi, người không nghe thấy chỉ có thể không ngừng làm việc.

Thời gian kỷ lục Canh Đại làm việc dài nhất ở đây là 11 ngày liên tiếp. Trùng thành không phân chia ngày đêm, nhưng thời gian phân chia cũng rõ ràng, có giống sâu cầm canh gõ mõ cứ qua một canh giờ sẽ kêu to, giờ Tý kêu một tiếng, tới giờ hợi vừa vặn kêu mười hai tiếng, căn cứ theo số tiếng kêu có thể phán đoán được đã tới canh giờ nào.

Mười một ngày, nổi lửa hong sấy gần như không ngừng, tinh thần vẫn cứ tập trung cao độ, lúc chuông nghỉ ngơi cuối cùng cũng vang lên, Canh Đại suýt thì ngã phập xuống. Thần hồn hắn hao tổn chưa hồi phục, hao tâm tổn sức lâu như vậy không có ích lợi gì với hắn cả.

Cũng may sau đó không còn phải tiêu hao lâu như vậy nữa, dài nhất cũng chỉ làm năm ngày liền. Hôm nay rất may mắn, chưa tới mười hai canh giờ, chuông nghỉ ngơi đã vang lên ngay bên tai, nhưng dù chuông nghỉ ngơi vang lên đấy, nhưng công việc họ đang làm dở vẫn phải làm cho xong. Nếu trúng phải một công việc cần nhiều thời gian, vậy thì thảm rồi, muốn nghỉ ngơi phải để thủ trưởng an bài.

Đáng tiếc không có cách nào mang tiểu Canh Nhị về cho hắn ở.

Canh Đại rất muốn đút tiểu Canh Nhị vào ngực mang đi, nhưng đó hiển nhiên là điều không có khả năng. Trừ phi toàn bộ Ma tu trong phòng đá đều khôi phục thần trí, hơn nữa toàn bộ nghe lời hắn vặn thừng treo cổ.

Điều đó có khả năng sao? Canh Đại cảm thấy hi vọng không lớn. Dù hắn có thể sai khiến ngọn lửa nguyên thủy giúp những Ma tu kia thiêu cháy trứng sâu quy phục, nhưng ai có thể đảm bảo những người đó một khi không bị trứng sâu quy phục sẽ không đối phó ngược lại hắn?

Nói không chừng, hắn vừa cứu mấy người đó tỉnh, những Ma tu đó liền xông tới đánh hắn, dù không đánh cũng sẽ làm theo ý mình, chạy tan tác khắp nơi, sau đó trước khi chạy ra khỏi Trùng thành đã bị Trùng tộc cấp cao làm thành nhân bánh bao thịt, hoặc là lại bị bức ăn trứng sâu quy phục lần nữa. Cuối cùng thì khỏi cần nói, người khởi xương là hắn chắc chắn là chết khỏi cần nghĩ, Hồn cốc nói không chừng cũng là kết cục tốt nhất của hắn.

Tuyệt đối không thể cứu tỉnh hai người kia ngay, tốt nhất là từng bước từng bước tới. Hơn nữa phải tìm được cách tuyệt đối không thể để Ma tu bị khống chế truyền tin tức ra ngoài, bằng không hắn còn chưa đưa ngọn lửa vào trong cơ thể đối phương được thì đã có khả năng bị báo lên trên. Căn cứ vào kinh nghiệm sống qua ngày đoạn tháng của hắn trên mặt đất thì điều này không phải là rất có khả năng mà là cực kỳ có khả năng.