Khó Được Kẻ Có Tiền

Chương 13




Chuyện Nghiêm Nghĩa Tuyên cùng Nghiêm Nghĩa Lễ làm Kỷ Linh có hơi chú ý, nhưng trước mắt hắn cũng không có tinh lực đi tìm tòi nghiên cứu bí sử Nghiêm gia, hắn vẫn phải chuyên chú với sự nghiệp của hắn.

Mạc Ngữ Lam từ sau ngày ấy, sắc mặt đối với Kỷ Linh thật sự không thể coi là tốt, nhưng Kỷ Linh không có công phu sửa đúng lại thái độ của cô, làm gì có cấp trên nào mà chưa từng bị cấp dưới ở sau lưng chửi qua, lại nói hắn cũng không được xem như cấp trên của Mạc Ngữ Lam.

Kỷ Linh phát hiện Mạc Ngữ Lam đặc biệt nghe lời Nghiêm Nghĩa Tuyên, tuy trong lòng cô có bất mãn, nhưng vẫn an ổn ở bên cạnh Kỷ Linh hiệp trợ hắn, đồng thời Kỷ Linh cũng đoán những hướng đi của hắn bên này, Mạc Ngữ Lam sẽ nhất nhất báo lại cho Nghiêm Nghĩa Tuyên.

Kỷ Linh vẫn rất nể trọng Mạc Ngữ Lam, rốt cuộc hắn không có khả năng cái gì cũng tự mình đi làm.

Hà Hiểu Quang vẫn cộng tác như cũ, chỉ là tới gần cuối kỳ, nhân thủ bên này cũng đủ rồi, Kỷ Linh liền giảm bớt không ít việc cho hắn. Cuối tuần này hắn lại nhắn trên WeChat xin Kỷ Linh cho nghỉ thứ bảy không tới được, Kỷ Linh bảo hắn chăm chỉ mà ôn tập, nhưng Hà Hiểu Quang lại nói: "Không phải vậy, thứ bảy này có khóa rất quan trọng."

"Cậu đi đi, đừng bỏ lỡ, nếu thật sự bỏ lỡ thì tới đây, tôi giúp cậu đăng ký lại."

"Oa, không phải chứ Kỷ ca, không cần nguyền rủa em, là khóa học của Thẩm Đông Thanh em thật vất vả mới vào được, người chọn khóa học siêu nhiều, em vận cứt chó mới được chọn vào, giờ dạy học siêu ít, thứ bảy này nhất định phải tham gia!"

Kỷ Linh sửng sốt, thiếu chút nữa mắng Hà Hiểu Quang: "Cậu thế nào không nói sớm!"

Thẩm Đông Thanh là ảnh đế quốc nội, là sinh viên Học viện Điện Ảnh kiệt xuất, vì nhớ ơn trường cũ, cách một đoạn thời gian, hắn sẽ trở về trường nhận dạy một hai khóa.

Nhưng là vì Thẩm Đông Thanh lịch trình bận rộn, loại cơ hội này xuất hiện càng ngày càng ít, Hà Hiểu Quang nói lần này là lần đầu tiên trong gần một năm qua.

Chuyện Thẩm Đông Thanh tới trường học lần này được xử lý kín kẽ như vậy, nếu không phải Hà Hiểu Quang nói, Kỷ Linh cũng không biết tin tức.

Kỷ Linh thở dài một hơi, ôm cây đợi thỏ nửa ngày, hóa ra con thỏ ở ngay bên cạnh, lúc trước để Hà Hiểu Quang tới cộng tác quả nhiên là đúng đắn, nếu không sẽ bỏ qua cơ hội.

Hắn phân phó Hà Hiểu Quang ngày đi học mặc áo phông đồng phục công ty bọn họ, tận lực ngồi ở hàng phía trước, cùng Thẩm Đông Quang giao lưu tương tác thật nhiều.

Hà Hiểu Quang lập tức hiểu ý Kỷ Linh, ở trên WeChat kêu lên: "Kỷ ca, anh muốn em đi làm quảng cáo hả."

Nuôi quân nghìn ngày dùng trong một lúc, nếu không lúc trước hắn làm gì lại đi tìm sinh viên vừa học vừa làm, mọi việc còn phải dạy dỗ.

Nhưng Kỷ Linh không giải thích rõ cho Hà Hiểu Quang, chỉ nói: "Bảo cậu đổi bộ quần áo thôi, việc rất đơn giản."

"Nhưng nếu bị trường học phát hiện em đi quảng cáo trong trường mà phê bình thì em biết làm sao!"

"Cậu chẳng lẽ không biết mặc thêm áo khoác, lúc cần để logo lộ ra ngoài?"

"Được rồi, vậy anh phải cho em phí quảng cáo đấy. A a a a a, em kích động quá! Lần đầu tiên tới gần nam thần! Kể cả Kỷ ca không nói em cũng phải liều mạng đoạt vị trí đầu! Anh biết không nam thần siêu lợi hại á! Anh ấy dạy không phải khóa biểu diễn, mà là lịch sử điện ảnh, nếu không em vào không nổi a a a a, thật kích động!"

Kỷ Linh nhịn không được đánh gãy hắn: "Cậu chỉ cần thứ bảy này lúc đi học duy trì được độ kích động này, tôi sẽ cho cậu thêm nhiều phí quảng cáo."

Thứ bảy hôm đó Kỷ Linh lái xe đi Học viện Điện Ảnh, quả nhiên Thẩm Đông Thanh chuyến này tới kín kẽ, truyền thông có mấy nhà, nhưng không có tổ chức fans, nếu không phải Kỷ Linh được coi như lão người quen ở đây, lấy được giấy thông hành, xe sẽ không thể tiến vào được như vậy.

Kỷ Linh hỏi Hà Hiểu Quang vị trí phòng học, ở bên ngoài khu dạy học chờ từ sớm.

Cậu nhóc Hà Hiểu Quang kia kích động không chịu nổi, hôm qua tới khuya còn bắt Kỷ Linh nghe chuyện Thẩm Đông Thanh.

Kỳ thật đối với Thẩm Đông Thanh này, Hà Hiểu Quang chưa chắc đã hiểu rõ bằng Kỷ Linh.

Thẩm Đông Thanh xuất thân chính quy, vừa xuất đạo là đi con đường kỹ thuật diễn chuyên nghiệp, nhiều năm qua một đường ngồi lên ngôi vị ảnh đế, có thiên phú cũng có nỗ lực.

Diễn viên điện ảnh so về độ hăng hái tự nhiên là không bằng các tiểu thịt tươi càng ngày càng nhiều bây giờ, nhưng Thẩm Đông Thanh từng ở trên phim trường quốc tế lấy được lời khen ngợi, danh tiếng phòng bán vé vẫn luôn rất ổn định, từng là ảnh đế trẻ tuổi nhất, tất nhiên hắn có địa vị của hắn.

Lại nói hắn cùng Tống Bá Lân còn có thể nhấc lên chút quan hệ sâu xa, Tống Bá Lân từng đầu tư qua phim điện ảnh của Thẩm Đông Thanh.

Nhưng những thứ này đối với Kỷ Linh đều phảng phất là chuyện đời trước rồi.

Kỷ Linh nhìn thời gian, cũng sắp tới lúc tan học, quả nhiên hắn thấy người ngoài cửa khu dạy học xôn xao một chút rồi bắt đầu ồn ào lên. Kỷ Linh biết lúc này có tới xem náo nhiệt cũng vô dụng, Thẩm Đông Thanh lần này chỉ đi dạy học nên không làm hoạt động gặp mặt fans, có lẽ sẽ lập tức rời đi.

Ngoài cửa xôn xao rồi tan, Kỷ Linh thấy Hà Hiểu Quang chạy ra, mặt đỏ bừng bừng, hưng phấn đầy mặt.

"Kỷ ca!" Hà Hiểu Quang thấy Kỷ Linh, phất tay cùng hắn chào hỏi, hắn chạy đến bên người Kỷ Linh, bắt đầu bắt lấy Kỷ Linh kể Thẩm Đông Thanh cỡ nào soái, cỡ nào mị lực, giảng bài cỡ nào hấp dẫn.

"Em còn trao đổi với anh ấy vài lời nữa! Anh ấy khen em nói rất đúng đấy!"

Kỷ Linh xoa xoa đầu hắn, nghĩ thầm, làm tốt lắm.

Kỷ Linh vì khao Hà Hiểu Quang, chuẩn bị dẫn hắn đi ra ngoài ăn một trận, hôm nay Thẩm Đông Thanh tới học viện, tuy trường học chặn xe bên ngoài, nhưng cũng muốn làm chút tuyên truyền thích hợp cho trường nên một ít xe truyền thông vẫn cho vào, hơn nữa các fans Thẩm Đông Thanh nghe được tin tức chạy đến, Kỷ Linh cảm thấy bãi đỗ xe sẽ có chút loạn.

May là Kỷ Linh từng qua lại trường thời gian dài, tương đối quen thuộc, tránh khỏi dòng người mà đem xe để ở gara ngầm dưới quảng trường trường học.

Người trong trường học, đều thích để xe ở xung quanh khu dạy học, rất ít người nguyện ý đi đường vòng tới bãi ngầm, cho nên người ở đây không nhiều lắm, bên ngoài cũng rất ít người biết chỗ này.

Hơn nữa Kỷ Linh còn có chút tâm tư vào vận khí, không nói trước cho Hà Hiểu Quang, chỉ đưa hắn đi.

Không nghĩ tới thật sự đụng phải.

Bọn họ thấy cảnh tượng Thẩm Đông Thanh lên xe.

Hà Hiểu Quang suýt chút nữa hét lên, Kỷ Linh giữ chặt hắn, phòng ngừa hắn nhào lên.

Bọn họ kỳ thật đứng còn hơi xa, nhìn thấy Thẩm Đông Thanh theo người dẫn đường, bên cạnh còn có nhân viên bảo an vây quanh, đi về phía xe bên kia.

Hắn tựa hồ cảm ứng được cái gì giương mắt về phía Kỷ Linh bên này nhìn thoáng qua.

Hà Hiểu Quang hoàn toàn nhịn không nổi, lại không dám lỗ mãng, gắt gao bắt lấy tay Kỷ Linh kêu lên: "A a a a nam thần nhìn bên này."

Kỷ Linh thấy Thẩm Đông Thanh dừng bước, hướng bọn họ cười một chút.

Kỷ Linh túm lấy Hà Hiểu Quang, xách theo hắn đi về phía Thẩm Đông Thanh. Trợ lý bên cạnh thấy thế muốn ngăn lại, bị Thẩm Đông Thanh đưa tay cản.

Tới gần nhìn Thẩm Đông Thanh, hắn quả thực rất có khí chất.

Không phải là đẹp, nam nhân lớn lên đẹp có rất nhiều, ví dụ như Nghiêm Nghĩa Tuyên khá xinh đẹp, nhưng Nghiêm Nghĩa Tuyên không có loại khí chất này.

Nghiêm Nghĩa Tuyên toát ra một cỗ công tử ca, còn Thẩm Đông Thanh vừa thấy, khiến cho người ta biết hắn là một diễn viên.

Hà Hiểu Quang tới trước mặt Thẩm Đông Thanh, khó được lúc không phát ra lời lảm nhảm, nửa ngày mới nghẹn một câu: "Thẩm lão sư, em là fan của thầy."

Thẩm Đông Thanh nheo lại đôi mắt cười cười, phi thường hòa nhã, nói: "Cảm ơn cậu." Hắn lại nhìn lướt qua quần áo Hà Hiểu Quang, mới nói, "Cậu là sinh viên đầu tiên dám ở lớp học của tôi phát quảng cáo."

Hà Hiểu Quang cười hihi nói: "Là ông chủ của em sai sử."

Thẩm Đông Thanh lúc này mới nhìn về phía Kỷ Linh, Kỷ Linh vươn tay, nói: "Xin chào, tôi là Kỷ Linh."

Thẩm Đông Thanh tựa hồ không nghĩ tới Kỷ Linh sẽ trực tiếp cùng hắn bắt tay như vậy, dừng một chút, cũng vươn tay nắm lại.

Hắn nói: "Tôi đã nghe nói về Kỷ tiên sinh, đồng liêu trong trường nói anh hỗ trợ sinh viên hoạt động, không nghĩ tới Kỷ tiên sinh còn trẻ như vậy, thật là hiếm có."

Kỷ Linh lúc này mới đúng lúc rút ra danh thiếp, nói: "Cũng không tính là gì, tôi chỉ muốn tri ân học viện."

Thẩm Đông Thanh nhìn nhìn danh thiếp, mỉm cười đưa cho trợ lý phía sau.

Hà Hiểu Quang mắt trông mong nhìn Thẩm Đông Thanh, hỏi: "Thẩm lão sư, thầy có thể cho em xin chữ ký được không?"

Thẩm Đông Thanh một chút làm giá đều không, nói: "Được chứ, ký ở chỗ nào."

Hà Hiểu Quang chỉ chỉ cái bụng: "Ngay trên quần áo đi!"

Thẩm Đông Thanh sảng khoái ký một cái tên thật lớn trên áo thun đồng phục của Hà Hiểu Quang, sau đó mỉm cười lên xe rời đi.

Hà Hiểu Quang nhìn theo đuôi xe, chậm chạp luyến tiếc đi, Kỷ Linh chậm rãi nói với hắn: "Về nhà nhớ chụp lại chữ ký cùng logo bên cạnh phát lên một vòng Weibo."

Hà Hiểu Quang trừng mắt liếc nhìn hắn một cái: "Oa, đây là của em! Em mới không cho anh!"

Kỷ Linh không để bụng: "Mượn một chút thôi."

"Kỷ ca, anh thật quá tâm cơ, hiện giờ ngẫm lại xem có phải lúc nào cũng đều làm quảng cáo không?"

Kỷ Linh xoa đầu hắn, nói: "Tuyên truyền thích hợp sẽ không làm người ta thấy phiền."

Ngược lại sẽ khiến cho mọi người hứng thú.

Hoạt động sinh viên không có lợi nhuận, Kỷ Linh tham gia, tất nhiên bởi vì có giá trị khác.

"Thẩm Đông Thanh hồi trẻ gặp khó khăn, trường học cho hắn trợ giúp rất lớn, cho nên hắn tri ân báo đáp, đối với việc xây dựng trường học rất ủng hộ, đối với sinh viên cũng rất quan tâm."

Cho nên việc hỗ trợ sinh viên là để giành được hảo cảm của Thẩm Đông Thanh.

Hà Hiểu Quang oa một tiếng: "Nam thần thật ấm áp, đợi đã, Kỷ ca, sao anh lại biết chuyện này?"

Kỷ Linh nhìn hắn một cái: "Cơ mật thương vụ."

Hà Hiểu Quang nghĩ nghĩ, đột nhiên run lên, hỏi Kỷ Linh: "Oa, Kỷ ca, em có phải cũng là một quân cờ của anh không? Thật đáng sợ!"

Kỷ Linh lại lần nữa xoa xoa cái đầu hắn.

Kỷ Linh đưa danh thiếp cho Thẩm Đông Thanh, hắn cũng không ôm hy vọng quá nhiều, hắn bắt đầu kế hoạch bước tiếp theo làm thế nào để tiếp xúc vị đại điện ảnh này.

Đồng thời, tập đoàn Tống Thị lại truyền tới tin tức.

Tống Quý Kỳ tập trung đầu tư nghiệp vụ vào bộ phận dịch vụ, lấy sự đảm bảo nguồn tài chính sung sức để duy trì tuyến tiêu thụ.

Kỷ Linh biết kỳ thật là không có cách nào, Tống thị hiện tại thiếu tiền, Tống Quý Kỳ lần này cắt cổ tay không biết có thể cứu vãn được tập đoàn hay không.

Kỷ Linh mỗi lần thấy tin tức của Tống thị, tâm tình đều không tốt lắm, may mà sự nghiệp bên này của hắn phát triển không tồi, hắn không nghĩ tới cái bưu kiện mấu chốt kia lại tới nhanh như vậy.

Hắn nhìn kỹ thư mời một lần nữa, thở ra một hơi thật dài, sau đó đứng lên, từ văn phòng giám đốc của mình đi ra ngoài.

Hắn gõ gõ vách gỗ trắng ngăn chia xung quanh tỏ ý, tất cả mọi người ngừng tay lại nhìn hắn.

Hắn nói với cấp dưới của hắn: "Chúng ta có dự án lớn."