Khó Được Kẻ Có Tiền

Chương 4




Ngày Kỷ Linh xuất viện, Nghiêm Nghĩa Tuyên thật sự tới.

Nghiêm Nghĩa Tuyên tựa như đã dán đầy nhãn bao dưỡng lên người hắn, nhưng hắn lại không cách nào coi Nghiêm Nghĩa Tuyên như kim chủ mà đối xử.

Hơn nữa Nghiêm Nghĩa Tuyên đối với Tống Bá Lân trước kia cũng có liên hệ nhất định.

Nói đến cũng kỳ lạ, Tống Bá Lân cùng Nghiêm Nghĩa Tuyên cũng không quá quen biết, việc kinh doanh không chút quan hệ, chỉ ngẫu nhiên giao thiệp một chút.

Nhưng thần kỳ là, Kỷ Linh hiện giờ có thể nhớ lại mỗi một lần cùng Nghiêm Nghĩa Tuyên gặp nhau.

Bọn họ từng ở nơi nào uống rượu, hội nghị mậu dịch nào từng gặp mặt, từng ký ức đều có thể hiện ra rõ ràng.

Cho nên khi Kỷ Linh đối mặt với người này, tâm tình có chút phức tạp.

Nghiêm Nghĩa Tuyên cường thế dẫn dắt Kỷ Linh xuất viện, xe đã ở bên ngoài chờ sẵn, Kỷ Linh thình lình bị Nghiêm Nghĩa Tuyên nhét vào trong xe.

Kỷ Linh không vui mà liếc mắt nhìn hắn, nói: "Không cần giống như bắt cóc vậy chứ?"

Nghiêm Nghĩa Tuyên ngồi vào bên cạnh hắn, cười nói: "Tính tình còn rất lớn nha."

Kỷ Linh nhịn không được châm chọc: "Ngài là đại thiếu gia, ngài lớn nhất."

Nghiêm Nghĩa Tuyên một phen ôm chầm vai Kỷ Linh, cười to nói: "Lớn hay không cậu thử rồi sẽ biết ngay."

Kỷ Linh nháy mắt muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình.

Vì cái gì đi phản ứng lại hắn.

Kỷ Linh rất rõ ràng tâm tính của Nghiêm Nghĩa Tuyên, tìm tình nhân cũng giống như ăn cơm, chút ngọt chút cay, chịu không nổi nữa thì bỏ đi đổi món.

Hiện giờ Kỷ Linh đại khái khiến cho Nghiêm Nghĩa Tuyên có chút hứng thú, nhẫn nại chơi đùa, chờ ăn tới tay rồi, còn không phải chỉ còn ba phần nhiệt.

Chính vì Kỷ Linh quá hiểu rõ suy nghĩ của những người như thế này, mới cảm thấy vô cùng thất bại.

Thời điểm năm đó còn chơi nhiệt tình như vậy, ai mà nghĩ sẽ có ngày hôm nay.

Kỷ Linh này cũng thật là, mới ra khỏi miệng hổ lại rơi miệng sói, nhóc con dê nhỏ học đòi người khác dính vào nơi phồn hoa làm gì.

Kỷ Linh cũng lười rối rắm, duỗi tay nhéo nhéo ấn đường, quyết định bình tâm tĩnh khí. Nghiêm Nghĩa Tuyên nhìn động tác già nua của hắn, cảm thấy có điểm thú vị, câu có câu không cùng hắn trò chuyện.

Làm "Lão tổng" thường xuyên đi công tác, Kỷ Linh dĩ nhiên đối với thành thị này cũng không xa lạ gì, nhưng hắn có thể nhận được đường lại chưa chắc xác nhận rõ ràng chi tiết, cho nên hắn có thể nhìn ra Nghiêm Nghĩa Tuyên chắc chắn không phải dẫn hắn về nhà, nhưng cụ thể thì không biết đến cùng là bọn họ đi đâu.

Cho đến khi ra khỏi trung tâm thành phố, Kỷ Linh mới dần dần nhận ra được địa điểm sắp tới.

Nghiêm gia ở thành thị này có một khu trại nuôi ngựa, trên cơ bản nổi tiếng cả nước, nhưng trong nước cũng không phổ biến văn hóa nuôi ngựa đua ngựa cho lắm, cái trại nuôi ngựa này không trở thành trọng điểm tuyên truyền trong thành thị, nếu không phải người trong nghề, sẽ không thể nào biết nơi này có trại nuôi ngựa lớn như vậy.

Nếu Kỷ Linh nhớ không lầm, ở trại nuôi ngựa này, Nghiêm gia tiêu tốn khá nhiều tiền.

Bọn họ đều là người làm ăn, lại nói cũng là người đầu tư, đại bộ phận đầu tư là chỗ kiếm được nhiều tiền, nhưng có rất nhiều người trong lúc nhàn rỗi cũng thích đổ tiền vào nơi mình cảm thấy hứng thú. Cho nên có rất nhiều nhà xí nghiệp ủng hộ trên phương diện văn hóa, thể dục thể thao, chiếu theo như vậy Nghiêm gia tất nhiên có người rất yêu thích ngựa.

Nghiêm gia từ cảng làm giàu, cũng không phải là người phương Bắc, đua ngựa Hong Kong phần lớn xuất phát từ văn hóa Anh truyền thừa lại, không biết là vị Nghiêm tiên sinh nào lại yêu thích ngựa.

Kỷ Linh nhìn thoáng qua Nghiêm Nghĩa Tuyên bên cạnh, tâm tình người nọ tựa hồ khá tốt, hắn chưa từng nghe nói qua Nghiêm Nghĩa Tuyên thích nuôi ngựa, đồ vật Nghiêm thiếu gia thích, người trong giới đều biết.

Kỷ Linh suy nghĩ lung tung, xe đã vào tới bãi đỗ xe trại nuôi ngựa, Nghiêm Nghĩa Tuyên mang theo Kỷ Linh ra tới, Kỷ Linh thấy có người điều khiển cùng ngựa điểm xuyết trên mặt cỏ, người điều khiển ăn mặc trang phục kỵ sĩ cao lớn thẳng, con ngựa tuấn mỹ tiêu sái, trông thực đẹp mắt.

"Nơi này khá được chứ". Nghiêm Nghĩa Tuyên hướng Kỷ Linh nói, bộ dạng từng trải hướng dẫn hắn.

Kỷ Linh nhìn hắn một cái, không biểu tình nói, thực xin lỗi hắn đã từng tới.

Tống Bá Lân thật sự đã tới đây, nói nữa là vì cậu em trai Tống Quý Kỳ.

Năm đó em trai đi một chuyến Anh quốc, có một khoảng thời gian ngắn ham mê đua ngựa, Tống Quý Kỳ trước nay không tìm thấy trong nhà có đồ vật mình muốn, trong lòng ngứa ngáy muốn nuôi một con ngựa nhưng cũng không nói ra, Tống Bá Lân thấy nên muốn mua cho hắn một con nuôi, thậm chí còn làm không ít chuẩn bị cùng điều tra, đều đã nhờ người tìm kiếm, Tống Quý Kỳ đột nhiên lại không thích nữa, hơn nữa cha hắn cũng ngăn cản, nên chuyện này không đi tới đâu.

Nhờ phúc chuyện này, Tống Bá Lân có thêm nhiều kiến thức về ngựa.

Về lại chốn cũ, tâm tình Kỷ Linh không tốt lắm, hắn đi theo Nghiêm Nghĩa Tuyên hướng tới chuồng ngựa bên kia, hỏi Nghiêm Nghĩa Tuyên: "Anh muốn cưỡi ngựa?"

Nghiêm Nghĩa Tuyên hướng hắn chớp chớp mắt, nói: "Mua ngựa." Bộ dạng hắn dương dương tự đắc, "Người đẹp và ngựa tốt không phải rất xứng đôi sao?"

Kỷ Kinh dừng nửa nhịp mới hiểu từ người đẹp này là chỉ chính mình.

Tục không chịu nổi.

Kỷ Linh nghĩ nghĩ, đổi chỗ khác, so với Nghiêm Nghĩa Tuyên bản thân hắn cũng không mạnh hơn chỗ nào.

Tuy là hướng về phía chuồng ngựa bên kia, nhưng trước hết là tới văn phòng đãi khách của giám đốc trại.

Giám đốc trại ngựa đem tài liệu chi tiết từng con ngựa ra, rồi bắt đầu giới thiệu giải thích kỹ càng tỉ mỉ cho Nghiêm Nghĩa Tuyên.

Kỷ Linh trước đây từng tiếp xúc qua mảng này, thực sự nghiêm túc nghe, nhưng khi hắn liếc mắt một cái về phía Nghiêm Nghĩa Tuyên, trên mặt người kia bên ngoài cười, thái độ lại biểu lộ không mấy ham thích.

Hóa ra cũng chỉ là ba phần nhiệt, được mười lăm phút là tắt.

Đáng tiếc vị giám đốc trại lại quá mức nhiệt tình, cứ ở bên cạnh thao thao bất tuyệt, cho đến khi Nghiêm Nghĩa Tuyên nhịn không nổi nữa chặn ngang hắn: "Đưa tôi đi xem ngựa."

Đoàn người lúc này mới rời bước tới chuồng ngựa.

Một lúc sau hai người nhìn thấy con ngựa Nghiêm Nghĩa Tuyên muốn mua, là con ngựa xinh đẹp đã trưởng thành, dịu ngoan cao lớn, đôi mắt sáng trong, Kỷ Linh vừa thấy đã thích, bên kia Nghiêm Nghĩa Tuyên cũng gật đầu nói: "Thật xinh đẹp."

Giám đốc trại ngựa lập tức đắc ý lên, lại bắt đầu ra sức khen ngựa này là ngựa đã huấn luyện thành thục, có thể trực tiếp cưỡi, nói nó ngoan ngoãn cỡ nào, tốc độ cũng rất mau linh tinh.

Mùi vị ở chuồng ngựa không được tốt lắm, Nghiêm Nghĩa Tuyên thoạt nhìn cũng không quá hứng thú, có lẽ đang hận không thể nhanh chóng ký tên. Nhưng hắn vẫn không nhúc nhích, đứng ở đó nghe vị giám đốc kia trình bày.

Giữa lúc này, đột nhiên có người đột ngột đánh gãy bọn họ.

"Cậu thế nào lại ở đây."

Kỷ Linh quay đầu nhìn, cách đó không xa là một gã đàn ông cao lớn đang đứng, vẻ mặt không vui.

Người đàn ông này có mái tóc thực sự ngắn, có vẻ rất giỏi giang, chân đi bốt, rất có khí thế, khuôn mặt lớn lên thực đoan chính, tuy không hoa lệ tuấn mỹ như Nghiêm Nghĩa Tuyên, nhưng cũng là một phen vũ khí hiên ngang.

Kỷ linh cảm thấy gã có chút quen mắt, nhưng cũng không nhận ra được, hắn quay đầu nhìn Nghiêm Nghĩa Tuyên, khóe miệng Nghiêm Nghĩa Tuyên vẫn đang mỉm cười, ánh mắt lại dừng trên thân con ngựa, một chút cũng không liếc qua người mới tới.

Nghiêm Nghĩa Tuyên nói: "Tôi với anh đều họ Nghiêm, dựa vào đâu chỉ anh có thể tới, tôi lại không?"

Kỷ Linh lập tức biết người kia là ai.

Gã chính là một cháu trai bảo bối khác của Nghiêm gia, anh trai cùng cha khác mẹ với Nghiêm Nghĩa Tuyên, Nghiêm Nghĩa Lễ.

Nghiêm Nghĩa Lễ hướng bên này đi tới, không hề liếc nhìn Kỷ Linh một cái, hắn liếc qua vị giám đốc, lại nhìn nhìn con ngựa trong chuồng, nhíu nhíu mày, nói với Nghiêm Nghĩa Tuyên: "Cậu muốn nuôi ngựa?"

Nghiêm Nghĩa Tuyên hỏi lại: "Tôi vì sao không thể nuôi?"

Nghiêm Nghĩa Lễ đáp: "Phí phạm của trời."

Kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra được quan hệ giữa hai người không tốt, nhưng cố tình bên cạnh lại có một thằng ngốc bán ngựa.

Vị giám đốc vội vàng nói: "Nghiêm Nghĩa Lễ tiên sinh cũng là một người cưỡi ngựa tốt, trong trại còn gửi nuôi vài con, hơn nữa nếu có thời gian đều tự mình tới huấn luyện ngựa."

Nghiêm Nghĩa Lễ nhìn giám đốc liếc mắt một cái, may còn chưa ngốc tới độ không cứu được nữa, giám đốc lập tức ngậm miệng.

Nghiêm Nghĩa Tuyên híp mắt, trước sau vẫn duy trì dáng vẻ tự nhiên thanh thản, nói: "Cái gì là của trời? Thứ tôi muốn, cho dù là của trời cũng phải lấy tới tay." Hắn giơ tay qua ôm Kỷ Linh, thái độ thân mật, "Người đẹp, ngựa tốt tôi đều phải có."

Kỷ Linh lúc này mới hiểu rõ hôm nay hắn sắm vai nhân vật nào.

Nghiêm gia vì cái gì đầu tư trại nuôi ngựa, Nghiêm Nghĩa Tuyên vì cái gì không yêu ngựa lại muốn mua ngựa, vì cái gì cứ chậm chạp ở chỗ này không đi.

Hết thảy còn không phải vì Nghiêm Nghĩa Lễ hay sao.

Nghiêm Nghĩa Lễ xem Kỷ Linh như rác rưởi liếc nhìn một cái, làm Kỷ Linh cực kỳ không vui, hắn cũng miệt thị liếc mắt một cái trở lại, khiến Nghiêm Nghĩa Lễ hừ một tiếng.

Nghiêm Nghĩa Tuyên ở bên cạnh thấy được màn này, thực không cho mặt mũi mà cười ra tiếng.

Nghiêm Nghĩa Lễ cũng không vì mối quan hệ phức tạp này mà rối rắm, đem lực chú ý về lại trên thân con ngựa, hắn đi qua nhìn kỹ nó, biểu tình trên mặt có chút buông lỏng, nói: "Là ngựa tốt."

Sau đó hắn quay đầu lại, hướng Nghiêm Nghĩa Tuyên nói: "Hy vọng cậu có thể trở thành Bá Nhạc của nó, thực tâm đối đãi nó tốt, đến nơi đến chốn, đừng giống như cậu đối đãi với tình nhân, thay hết người này đến người khác."

Khẩu khí của hắn thậm chí có điểm nghiêm khắc, Kỷ Linh hoảng hốt nghĩ bản thân mình có đôi khi nói chuyện với Tống Quý Kỳ, đại khái cũng giống như thế này.

Là miệng lưỡi anh trai dạy bảo em trai.

Tươi cười trên mặt Nghiêm Nghĩa Tuyên nhạt dần.

Nghiêm Nghĩa Lễ không tiếp tục ở lại, cùng vị giám đốc bàn giao vài câu rồi đi, Nghiêm Nghĩa Tuyên dĩ nhiên cũng không cần tiếp tục lãng phí thời gian, ký xuống bản hợp đồng, trở thành chủ nhân chân chính của con ngựa.

Thời điểm Nghiêm Nghĩa Tuyên mang Kỷ Linh rời đi, Kỷ Linh nhìn không ra hỷ nộ trên mặt hắn, nhưng mối quan hệ giữa hai anh em Nghiêm gia này cũng thực đáng giá nghiền ngẫm.

Theo lý Nghiêm Nghĩa Tuyên mới là cháu trai trưởng danh chính ngôn thuận, Nghiêm Nghĩa Lễ chỉ là con riêng, tuy bây giờ không phải xã hội phong kiến, đích thứ có khác, nhưng Nghiêm Nghĩa Tuyên với Nghiêm Nghĩa Lễ lại cho người ta cảm giác lập trường đảo điên.

Nghiêm Nghĩa Tuyên khắp nơi khiêu khích, Nghiêm Nghĩa Lễ lại không hề để ý.

Kỷ Linh ở giữa nhận thấy một tia vi diệu.

Nhưng chuyện Nghiêm gia cùng hắn lại chẳng có quan hệ gì, bản thân hắn bây giờ còn đang ở trong hoàn cảnh sứt đầu mẻ trán đây.

Hắn cứ suy nghĩ lung tung, đi theo Nghiêm Nghĩa Tuyên đến bên cạnh xe, vừa mở cửa xe, thình lình bị Nghiêm Nghĩa Tuyên nhét vào trong xe, sau đó ngay tại chỗ áp đảo trên ghế sau.

Nghiêm Nghĩa Tuyên ra lệnh tài xế lái xe đi, tiếp theo đè Kỷ Linh lại hôn lên.

Tên này... Đột nhiên phát điên cái gì?

Dù là xe xa xỉ, không gian ghế sau xe đối với hai nam nhân không thể tính là quá rộng rãi, Nghiêm Nghĩa Tuyên đè lên người Kỷ Linh, một tay nắm cằm hắn khiến hắn hé miệng, một tay với vào trong quần áo hắn dọc theo đường từ eo hướng lên trên mà sờ.

Kỷ Linh ý đồ nâng chân uốn gối đá văng Nghiêm Nghĩa Tuyên ra, nhưng Nghiêm Nghĩa Tuyên dứt khoát giữ lấy đầu gối hắn hoàn toàn tiến vào giữa hai chân hắn, diện tích hai người tiếp xúc quá lớn, mặc kệ Kỷ Linh tránh né thế nào đều phí công, tại thời điểm giãy giụa, quần áo đều trở nên hỗn độn, làm trong lòng Kỷ Linh gióng lên hồi chuông cảnh báo vang lớn.

Tay Nghiêm Nghĩa Tuyên đã bắt đầu không an phận, Kỷ Linh liên tiếp bại lui, không khỏi bực bội.

Chẳng lẽ hắn thực sự bị người ta làm ngay ở chỗ này sao?