Khó Được Kẻ Có Tiền

Chương 62




Kỷ Linh lái xe, bay thật nhanh trên đường.

Một mùa xuân nữa lại tới, trong không khí tuy rằng vẫn còn có hơi lạnh, nhưng cảm giác ấm áp cũng đang tới gần.

Kỷ Linh mở rộng cửa sổ ra, tùy ý để cơn gió lạnh lẽo thổi vào trong.

Nghiêm Nghĩa Tuyên vẫn luôn biểu hiện thật sự bình tĩnh, nhưng kỳ thật nguy cơ bên người rất mạnh, không phải Kỷ Linh không có chút cảm giác gì, mà là không nghĩ đến đã tới tình trạng này.

Nghiêm Nghĩa Lễ đã nguy cấp, Nghiêm Nghĩa Tuyên còn ở trên tường thành tản bộ, cũng không sợ Nghiêm Nghĩa Lễ giương cung tên bắn anh ta từ trên đầu tường rớt xuống dưới.

Nghĩ đến đây Kỷ Linh đột nhiên sửng sốt.

Nghiêm Nghĩa Tuyên không sợ hãi, e là vì cho dù anh ta có rơi khỏi tường thành, cũng sẽ có người tiếp được.

Cơn tức giận vừa rồi của Kỷ Linh dần dần bình ổn xuống.

Hắn có chút cổ quái mà nghĩ, người có thể tiếp được Nghiêm Nghĩa Tuyên kia, hẳn chính là hắn.

Cũng chỉ có thể là hắn.

Có thể nói là, từ lúc bắt đầu Nghiêm Nghĩa Tuyên đã giao mạch máu vào trong tay hắn.

Nếu Kỷ Linh là kẻ không đáng tín nhiệm, thứ nắm giữ trong tay hắn, đủ để lôi Nghiêm Nghĩa Tuyên xuống ngựa.

Nhưng Nghiêm Nghĩa Tuyên ngay cả mạng đều có thể giao cho Kỷ Linh, lại không chịu nói cho hắn biết anh ta đang cùng Nghiêm Nghĩa Lễ đấu đến một mất một còn.

Kỷ Linh bắt đầu mê mang.

Nghiêm Nghĩa Tuyên rốt cuộc đang nghĩ cái gì.

Kỷ Linh nghĩ thầm, hắn từ trước đến nay đều rất tự phụ, trong sự nghiệp, hắn cho rằng mình sẽ không thua bất luận kẻ nào, trong chuyện xử sự làm người, hắn cảm thấy mình kinh nghiệm phong phú, xem như còn tính là ổn.

Trong hai cuộc đời đã trải qua, hắn chỉ từng thua dưới tay hai người.

Một vốn là trợ lý của hắn, người đã đem lòng yêu hắn sâu đậm. Trợ lý ở bên người hắn lâu như vậy, thẳng đến đêm mưa kia mới bộc phát tình cảm ra ngoài, không chờ hắn xử lý, mọi thứ đã kết thúc.

Mà sống lại một lần, hắn gặp Nghiêm Nghĩa Tuyên.

Lần này, hắn chủ động nhận tài.

Kỷ Linh lái xe thật sự mau, lập tức liền tới Cẩn Viên.

Đêm đã khuya, Kỷ Linh không gọi điện thoại trước, dựa vào một nỗi bất an mà trực tiếp đến đây.

Bảo vệ cửa thấy hắn bình thường đều sẽ cho đi, nhưng hôm nay lại vẻ mặt khó xử nói muốn đi thông báo một chút.

Kỷ Linh chờ hắn hỏi xong mới có thể vào cửa.

Kỷ Linh xuyên qua đường xe chạy, từ gara ra ngoài, đi vào nhà chính mới hiểu được vì cái gì bảo vệ lại muốn cản hắn.

Tới đón tiếp hắn trong đại sảnh chỉ có dì giúp việc, dì nói hai vị Nghiêm tiên sinh cùng Nghiêm tiểu thư đều đang ở trong nhà ăn.

Hóa ra là Nghiêm Nghĩa Lễ tới, hôm nay Cẩn Viên lại nghênh đón một buổi tụ hội của người Nghiêm gia.

Hiện tại đã sớm qua giờ cơm, ba người còn ở nhà ăn chưa ra, khẳng định là đang nói chuyện.

Bất quá lấy tình trạng Nghiêm Nghĩa Tuyên cùng Nghiêm Nghĩa Lễ cứ thấy nhau là nổi giận thì có kéo dài bao lâu cũng không khiến người ta ngạc nhiên.

Kỷ Linh vốn dĩ muốn ở trong đại sảnh chờ, nhưng dì giúp việc lại đi tới, nói tiểu thư nhắn hắn qua nhà ăn.

Cư nhiên là Nghiêm Duyệt Thi mở miệng.

Kỷ Linh thật ra có chút ngạc nhiên, hắn quyết định tiếp nhận lời mời của Nghiêm tiểu thư.

Thời điểm hắn đi vào nhà ăn Nghiêm gia, vị trí ba người đã có biến hóa so với lần trước.

Nghiêm Nghĩa Tuyên ngồi trên ghế chủ tọa, Nghiêm Nghĩa Lễ cùng Nghiêm Duyệt Thi phân biệt ở hai bên.

Bọn họ ngồi trong nhà ăn, nhưng trên bàn ăn lại trống không, chỉ có vài chén nước trà đặt ở trước mặt từng người.

Kỷ Linh đi vào, người nói chuyện đầu tiên lại là Nghiêm Nghĩa Lễ.

"Vị Kỷ tiên sinh này lần nào cũng đều có thể đuổi kịp khoảnh khắc mấu chốt, có phải quá trùng hợp không."

Một đoạn thời gian không gặp, kẻ nói chuyện luôn lên mặt dạy đời như Nghiêm Nghĩa Lễ cũng đã học được cách châm chọc, một bộ biểu tình cười như không cười, đánh giá Kỷ Linh.

Nghiêm Nghĩa Tuyên không để ý đến Nghiêm Nghĩa Lễ âm thầm nói mình mật báo, chỉ ngẩng đầu nhìn Kỷ Linh, hỏi: "Sao cậu lại tới đây."

Kỷ Linh nghĩ thầm tôi tới là để hưng sư vấn tội, nhưng không nghĩ tới lại gặp phải hội nghị gia đình nhà các anh.

Khẩu khí Nghiêm Nghĩa Tuyên không được vui, có loại cảm giác uể oải, Kỷ Linh cho rằng hẳn là lại cùng Nghiêm Nghĩa Lễ nổi lên tranh chấp, nói: "Tôi vốn là có chút việc."

Kỷ Linh nhìn hai vị Nghiêm công tử, rõ ràng đã vì chuyện cổ phần mà tranh đến túi bụi, vậy mà còn có thể cùng ngồi trên một chiếc bàn ăn, quả thật cũng là một loại hàm dưỡng khác.

Kỷ Linh còn có chút tức giận, nghĩ thầm nếu Nghiêm Nghĩa Tuyên không đề cập tới chuyện Nghiêm Nghĩa Lễ, hắn hà tất trộn lẫn vào, dứt khoát đi rồi tính, bèn nói: "Tôi lần sau lại đến vậy."

Kết quả Nghiêm Duyệt Thi lại lên tiếng cản hắn.

"Ai, đừng đi, đúng lúc cùng bọn tôi thuyết phục anh hai đi."

Nghiêm Duyệt Thi chào mời Kỷ Linh, để hắn ngồi xuống, cô nháy đôi mắt to, vẫn như một cô nhóc xinh đẹp thời thượng ngày nào.

Có vẻ cô đã thoát ra khỏi tình cảnh thất tình bi thảm, biến trở lại thành cô công chúa hồn nhiên kia, tuy nhiên trong mắt cô có thứ gì đó đã khác rồi, cô dùng một loại ánh mắt kiên định nhìn các anh mình và Kỷ Linh.

Nghiêm Duyệt Thi thấy Kỷ Linh ngồi xuống, mới nói nói: "Vừa rồi chúng tôi đang nói tới một chuyện, là tôi muốn ra nước ngoài."

Kỷ Linh sau khi nghe xong lời này thì sửng sốt, theo bản năng liếc nhìn Nghiêm Nghĩa Tuyên, Nghiêm Nghĩa Tuyên nhíu mày, hiển nhiên rất không ủng hộ.

"Tôi đã trải qua thời gian tự hỏi rất lâu, mới làm ra quyết định này, cho nên hôm nay tôi đưa Lễ ca đến đây, muốn cùng thông báo cho mọi người."

Nghiêm Duyệt Thi cười nói, Kỷ Linh rốt cuộc hiểu ra, hôm nay ba anh em Nghiêm gia lại một lần nữa cùng xuất hiện trong một khung hình, nhưng vai chính lại không phải hai vị huynh trưởng, mà là Nghiêm Duyệt Thi.

Cho nên Nghiêm Nghĩa Tuyên cùng Nghiêm Nghĩa Lễ mới có thể tạm thời ngừng chiến, cùng ngồi chung một chiếc bàn, giữ gìn hòa bình.

Cô mang theo khẩu khí lấy lòng mà đối với Nghiêm Nghĩa Tuyên nói: "Thật sự em đã suy xét rất lâu rồi, em chưa từng nghiêm túc như vậy, nghiêm túc đến mức có chút đau đầu."

Nghiêm Nghĩa Tuyên nhìn cô một cái, nói: "Vậy cũng không cần thiết rời nhà."

Nghiêm Duyệt Thi chém đinh chặt sắt mà nói: "Chính là vì anh hai cứ luôn giữ thái độ này, cho nên em mới phải ra ngoài xông pha một lần."

Mắt thấy Nghiêm Nghĩa Tuyên lại muốn bùng nổ, Nghiêm Nghĩa Lễ nói chen vào: "Cậu quá chiều em ấy."

Nghiêm Nghĩa Lễ liếc mắt nhìn Nghiêm Nghĩa Tuyên một cái, hiếm khi tâm khí bình hòa nói: "Cũng không phải nói chiều chuộng là không tốt, nhưng cậu cũng phải suy xét đến suy nghĩ của em ấy, em ấy muốn ra nước ngoài du học, cậu hà tất phải ngăn trở."

Nghiêm Nghĩa Tuyên nghe xong không nói lời nào, âm trầm mà nhìn Nghiêm Duyệt Thi.

Nghiêm Duyệt Thi bị biểu tình của anh hai dọa sợ, nhưng vẫn cố lấy đủ dũng khí, nói: "Anh hai, em biết anh luôn quản em, nhưng cũng rất chiều em, từ sau khi ba ba mụ mụ qua đời, anh vẫn luôn vừa làm cha vừa làm mẹ, từng miếng từng miếng mà nuôi nấng em lớn lên..."

Nghiêm Duyệt Thi nói nói dần có chút lệch hướng, Kỷ Linh cảm thấy quái quái, nhịn không được lại bật cười.

Nghiêm Nghĩa Tuyên biết Nghiêm Duyệt Thi đang cố ý chọc mình cười, đánh gãy cô: "Em đang nói đi đâu thế, khoa trương như vậy sao."

Nghiêm Duyệt Thi nghịch ngợm mà cười cười, nói: "Là hơi khoa trương, nhưng em biết anh rất tốt với em." Cô tiếp tục nói, "Chính là, em không thể cứ mãi như vậy."

"Anh hai không phải cũng nói rồi sao, anh nói chờ em lớn lên thì sẽ biết cái gì là tốt, cái gì là xấu, chính vì thế em muốn được trưởng thành lên, muốn được ra ngoài học hỏi."

Cô một bên nói, một bên đưa mắt ra hiệu Kỷ Linh.

Kỷ Linh ho khan một tiếng, tuy rằng hắn vốn đang có chút tức giận, nhưng lúc này cũng không thể không theo ý Nghiêm tiểu thư, hắn đối với Nghiêm Nghĩa Tuyên nói: "Nếu hy vọng Nghiêm tiểu thư không phải chịu thương tổn một lần nữa, thì phải để cho cô ấy mạnh mẽ lên mới được. Người khác có lo lắng thế nào, cũng không thể hoàn toàn lựa chọn thay cô ấy được."

Kỷ Linh đang âm thầm mà nhắc tới chuyện Hứa Căng.

Quả thực chuyện này làm Nghiêm Nghĩa Tuyên bực bội lên.

Anh lần đầu tiên ý thức được, bản thân mình không thể hoàn toàn che chở cho em gái tránh được hết mọi nguy hiểm, có một số việc, Nghiêm Duyệt Thi phải tự mình đối mặt, tự mình giải quyết.

Mà làm thế nào mới có thể mạnh mẽ lên, chỉ có thể là tự mình trang bị lấy.

Kỳ thật Nghiêm Duyệt Thi suy nghĩ vẫn rất đơn thuần, cô chỉ là muốn bước ra khỏi vết thương lòng, trở nên chín chắn hơn, như anh hai cùng Hứa Căng đã chờ mong.

Nghiêm Nghĩa Tuyên làm huynh trưởng, làm sao không biết suy nghĩ của cô, trong lòng cũng đã nhận đồng, ngoài miệng lại không chịu đồng ý, thật ra là vì luyến tiếc thôi.

Nghiêm Duyệt Thi thấy thần sắc Nghiêm Nghĩa Tuyên hòa hoãn lại, tiếp tục nói: "Khả năng em quả thật là hơi vô tư, nhưng em vẫn muốn được thử một lần, em tìm được một thứ em cảm thấy hứng thú, muốn ra ngoài đào tạo sâu, tương lai em cũng muốn có được sự nghiệp của riêng mình."

Nghiêm Duyệt Thi nói, sau đó lộ ra một ý tưởng động trời khác: "Em đối với công việc kinh doanh trong nhà kỳ thật một chút hứng thú đều không có, nhưng ông nội lại để cho em cổ phần, em đã suy nghĩ thật lâu, vẫn cảm thấy bản thân không muốn tham dự vào chuyện công ty."

Điều này, Nghiêm Nghĩa Tuyên cùng Nghiêm Nghĩa Lễ đều đem ánh mắt đặt trên người cô, thẳng lăng lăng mà nhìn em gái mình.

Nghiêm Duyệt Thi hít một hơi, nói: "Em muốn đem toàn bộ cổ phần thuộc về em đổi thành tiền mặt, sau đó lập thành quỹ, một phần dùng để làm từ thiện, một phần dùng để trả học phí, còn lại ủy thác cho phía đầu tư, chờ em hoàn thành xong việc học thì dùng cho sự nghiệp."

Cô nói hết một mạch, hai vị anh trai của cô lần đầu tâm ý tương thông mà đồng thời quay đầu, tiếp theo liếc mắt nhìn lẫn nhau một cái.

Ngay sau đó, Nghiêm Nghĩa Tuyên lập tức phản ứng lại, một ngụm từ chối rớt Nghiêm Duyệt Thi: "Không được."

Nghiêm Duyệt Thi thấy anh mình vừa rồi còn dịu xuống, đột nhiên thái độ chuyển biến cứng rắn lên, tức khắc thất vọng nói không nên lời: "Anh hai, em thật vất vả mới có quyết định của riêng mình, em vô cùng hy vọng có được sự ủng hộ của anh. Em vốn không có hứng thú với hoạt động của công ty, chỉ muốn đem tiền ra làm chuyện mình muốn làm, vậy thì có cái gì không đúng chứ?"

Nghiêm Nghĩa Lễ nghe xong cười, hắn đối với Nghiêm Duyệt Thi nói: "Không phải anh hai em không ủng hộ em, mà cậu ta hiện giờ đã..." Lời nói của hắn còn chưa dứt, Nghiêm Nghĩa Tuyên đã nghiêm khắc bắn con mắt hình viên đạn qua.

Nghiêm Nghĩa Lễ cho Nghiêm Nghĩa Tuyên mặt mũi, không tiếp tục đem ba chữ "Trả không nổi" nói ra.

Nếu Nghiêm Duyệt Thi nói cô đối với chuyện công ty không có hứng thú, vậy cũng không cần phải nói ra.

Nếu không có cuộc chiến giữa Nghiêm Nghĩa Tuyên cùng Nghiêm Nghĩa Lễ, cô muốn như thế nào cũng đều có thể được.

Nhưng hiện giờ lại đúng vào thời kỳ mẫn cảm, cổ phần trên tay Nghiêm Duyệt Thi tuy không nhiều lắm, nhưng ngay lúc này mà tham dự vào quá trình biến động cổ phần, xác thật không phải thời cơ tốt.

Trong số những người đang ngồi ở đây, ba người đàn ông đều biết rõ tình huống này, riêng Nghiêm Duyệt Thi thì không.

Nghiêm Duyệt Thi chỉ là cảm thấy ngay cả yêu cầu nhỏ này của mình cũng không thể thỏa mãn, trong lòng có chút khổ sở.

Nghiêm Nghĩa Tuyên thấy Nghiêm Duyệt Thi biểu tình mất mát, cô em gái mà từ nhỏ luôn đi theo phía sau anh, lần đầu tiên đưa ra yêu cầu. Em ấy trịnh trọng mà gọi cả Nghiêm Nghĩa Lễ đến đây, đơn giản vì muốn cho thấy quyết tâm của mình.

Là một trong những người thừa kế Nghiêm gia, kế thừa di sản của Nghiêm Tế Sinh, hơn nữa cũng đã đến tuổi trưởng thành, em ấy có tư cách tự do sử dụng tài sản của mình.

Em ấy nhất định đã trải qua suy nghĩ cặn kẽ, mới nói ra những lời này.

Nghiêm Nghĩa Tuyên biết em gái mình có mấy cân mấy lượng, trước kia muốn cô dừng lại tự hỏi, quả thực khó hơn lên trời, nhưng lần này cùng Hứa Căng yêu đương thất bại, lại làm cô nháy mắt chín chắn lên.

Anh biết thân là anh hai, phải ủng hộ cô.

Chỉ là.

Nghiêm Nghĩa Tuyên theo bản năng liếc mắt nhìn Kỷ Linh một cái, Kỷ Linh cũng đang dùng đôi mắt đen nhánh nhìn anh.

Nghiêm Nghĩa Tuyên thực thích đôi mắt của Kỷ Linh, sáng ngời mà mang theo nhuệ khí, có đôi khi lại lưu chuyển tia ôn nhu, làm người trầm mê trong đó.

Nghiêm Nghĩa Tuyên thưởng thức hai tròng mắt Kỷ Linh, lúc này một vị huynh trưởng khác, Nghiêm Nghĩa Lễ thay Nghiêm Nghĩa Tuyên đối với Nghiêm Duyệt Thi nói: "Em về phòng trước đi, cho anh hai em thời gian, để cậu ta từ từ ngẫm lại. Còn anh, anh có chuyện muốn cùng cậu ta tâm sự."

Lời Nghiêm Nghĩa Lễ làm Nghiêm Nghĩa Tuyên thu hồi ánh mắt, chuyển qua người hắn, hai người nhìn nhau lần nữa, hoàn toàn không kiêng dè.

Nghiêm Nghĩa Tuyên cũng phân phó Nghiêm Duyệt Thi, nói: "Em lên lầu trước đi."

Nghiêm Duyệt Thi không hiểu vì sao đây rõ ràng là chuyện của cô, vậy mà cuối cùng lại biến thành cuộc chiến phân cao thấp giữa hai anh trai, cô vô thố mà nhìn về phía người đứng xem duy nhất.

Kỷ Linh nhìn cô cười cười, bảo cô nghe lời.

Nghiêm Duyệt Thi lúc này mới đứng lên, nhìn ba người đàn ông trong nhà ăn, loại cảnh tượng này dường như đã từng gặp qua, lần trước cô cũng một đường quan sát cuộc chiến giữa những người đàn ông như thế này.

Lần này thì cô không theo cùng.

Nghiêm Duyệt Thi rời khỏi nhà ăn, dư lại ba người trong khoảng thời gian ngắn đều không nói gì.

Qua nửa ngày, Nghiêm Nghĩa Tuyên dẫn đầu mở miệng, lại không để ý tới Nghiêm Nghĩa Lễ, mà là hỏi Kỷ Linh: "Cậu rốt cuộc tới làm gì?"

Kỷ Linh cười cười, có chút tự giễu, nói: "Tôi vì chuyện các anh mà tới."

Như thế lại ra ngoài dự kiến của Nghiêm Nghĩa Tuyên, Nghiêm Nghĩa Lễ nghe xong cũng cười, nói: "Các cậu còn chưa thống nhất mặt trận sao?"

Hắn đối với Kỷ Linh nói: "Chủ tịch của cậu vì để cho hạng mục của cậu có thể tiến hành thuận lợi, vẫn luôn đè xuống toàn bộ dị động, ổn định giá cổ phiếu, xây dựng hình tượng một công ty quang minh tươi sáng với bên ngoài."

Kỷ Linh nghe xong, liếc mắt nhìn Nghiêm Nghĩa Tuyên một cái.

Nếu Nghiêm thị lâm vào cuộc chiến phân tranh, hạng mục phim ảnh tất nhiên không thể thuận lợi, Nghiêm Nghĩa Tuyên nhất định phải chờ đến khi tài chính giao dịch suôn sẻ, chính thức khởi động hạng mục xong, mới chính thức so chiêu cùng Nghiêm Nghĩa Lễ.

Kỷ Linh ở trong lòng cười khổ.

Nghiêm Nghĩa Tuyên hành động như vậy, là vì hắn, cũng là vì Nghiêm thị.

Cơn tức giận khi chạy đến đây dần dần tiêu tán hết, dư lại là cảm giác mệt mỏi, vì cái gì Nghiêm Nghĩa Tuyên cứ nhất định phải sắm vai anh hùng can đảm, rõ ràng bọn họ có thể thẳng thắn thành khẩn hơn mà.

Nghiêm Nghĩa Lễ vẫn một bộ dạng khống chế toàn cục, hắn chuyển hướng Nghiêm Nghĩa Tuyên, nói: "Cả tôi và cậu đều không lường trước được Duyệt Thi sẽ đưa ra chuyện này, cổ phần Duyệt Thi xử lý như thế nào, tôi không có bất luận ý kiến gì, cậu có thể theo suy nghĩ của cậu mà làm."

Nhưng hắn lại cười cười nói: "Tuy nhiên tôi cũng không cảm thấy hiện giờ cậu còn có khả năng mua lại được cổ phần Duyệt Thi đâu."

Nghiêm Nghĩa Tuyên không tỏ ý kiến, nói: "Vậy cũng sẽ không để anh chiếm tiện nghi."

Nghiêm Nghĩa Lễ giơ ngón cái lên, nói: "Chính là như vậy Nghiêm Nghĩa Tuyên, tôi không muốn tiếp tục cùng cậu chơi trò âm thầm phân cao thấp nữa, tôi muốn đánh một trận công khai với cậu."

Nghiêm Nghĩa Tuyên nhướn mày, nói: "Anh muốn chiếu cáo thiên hạ chuẩn bị tranh đoạt công ty với tôi?"

Nghiêm Nghĩa Lễ đối với cách nói trắng ra của anh ta tỏ vẻ tán thưởng, hắn nói: "Đúng vậy, với tư cách là đại cổ đông, tôi sẽ yêu cầu triệu tập đại hội cổ đông bất thường, đến lúc đó sẽ cho tiến hành bỏ phiếu bầu lại hội đồng quản trị."

"Trước mắt tôi và cậu mỗi người đều đang gom góp cổ phần về mình, hiện giờ lại thêm cổ phần Duyệt Thi làm rối, đến lúc đó hươu chết về tay ai liền rửa mắt mong chờ đi."

Kỳ thật không cần Nghiêm Nghĩa Lễ nhiều lời, giấy đã thể gói được lửa nữa rồi.

Không lâu sau đó tất cả mọi người sẽ đều biết cổ quyền của Nghiêm thị đang biến động.

Trận anh em ám chiến lề mề này rốt cuộc đã hoàn toàn bùng nổ, hòa khí ngoài mặt bị xé rách, không ai có thể chỉ lo lấy thân mình, tất cả đều phải xuất ra khí thế được ăn cả ngã về không, vì một chiếc vương tọa duy nhất của tập đoàn.

Nghiêm Nghĩa Lễ nhìn thẳng Nghiêm Nghĩa Tuyên, ánh mắt lập lòe tia lửa, hắn đối với Nghiêm Nghĩa Tuyên phát ra lời tuyên chiến cuối cùng: "Dùng hết bản lĩnh của mình đi, Nghiêm Nghĩa Tuyên."

—————————

Jojo: Chương sau rất dài, 4000 từ, cũng rất hay, là một trong những chương hay nhất của truyện.