Khó Được Kẻ Có Tiền

Chương 68




Không có người nào sẽ không bao giờ thay đổi, cũng không có người nào sẽ thay đổi hoàn toàn.

Sau khi gặp lại Tống Quý Kỳ lần nữa, Kỷ Linh ý thức rõ ràng được điểm này.

Em trai bề ngoài sang sảng hơn rất nhiều, trò chuyện vui vẻ, đưa đẩy khéo léo thành thục, cùng với biểu tình cố ý giả vờ bình tĩnh trước kia hoàn toàn không giống nhau.

Nhưng mà Kỷ Linh vẫn nhận thấy sự ôn tồn cùng đạm bạc quẩn quanh trên người cậu.

Bất quá ít nhất thoạt nhìn còn rất tốt, tương đối có tinh thần, thân thể cũng thực khỏe mạnh.

Cũng không biết có bạn gái không, có người ở bên cạnh ủng hộ không,

Kỷ Linh não bổ mà nghĩ, ý thức được ngay cả bản thân mình làm sao không thay đổi chứ.

Trước kia hắn kỳ thật vẫn luôn ở trong trạng thái do dự cân nhắc, không cách nào thuyết phục chính mình, chỉ có thể tạm thời trốn tránh.

Nhưng hiện tại, hắn có thể phóng thoáng hơn mà đối đãi với Tống gia cùng em trai.

Bởi vì giờ đây hắn đã bắt đầu hưởng thụ cuộc sống với thân phận Kỷ Linh.

"Ông chủ, chúng ta đi thôi."

Kỷ Linh ngẩng đầu, thoát ly khỏi suy nghĩ, nhìn cấp dưới của mình.

Bọn họ muốn tới bàn bạc cùng đội ngũ làm APP ở thành phố N, về vấn đề thu mua quan trọng.

Kỷ Linh thậm chí đã quen tất cả mọi người gọi hắn là ông chủ, tuy rằng đến bây giờ hắn vẫn không rõ, vì cái gì không ai kêu hắn là tổng tài.

Bất quá ông chủ Kỷ, ông chủ Kỷ, nghe lên cũng không tồi đâu.

APP này là một chương trình tin tức giải trí, vốn là do một nhà biên tập của một tạp chí điện tử đi ăn máng khác làm ra, mang theo vài người cùng làm.

Kỷ Linh từ rất lâu trước kia đã muốn có một cái APP của riêng mình, dùng để làm hoạt động mở rộng, nhưng vẫn chưa thực hiện được. Bây giờ rạp chiếu phim đã ra mắt, chế độ hội viên cũng đã xây dựng, càng bức thiết yêu cầu một ứng dụng riêng, cung cấp tin tức cùng sản phẩm mở rộng.

Kỷ Linh chọn thật lâu mới nhìn trúng đội ngũ này, không lớn không nhỏ, vừa vặn có thể ngồi xuống ra giá, chức năng cũng tương đối hoàn thiện.

Kỷ Linh hoàn thành công việc của thành phố N, lại tới chỗ La Huyên một chuyến, cùng hắn uống mấy chén, sau đó mới trở lại Cẩn Viên.

Nhưng thời điểm Nghiêm Nghĩa Tuyên nhìn thấy hắn, còn sửng sốt một chút, hỏi: "Thế nào nhanh như vậy đã trở về?"

Kỷ Linh cười khổ, nói: "Anh không chỉ không nhớ em, lại còn trách em trở về quá sớm nữa." Hắn làm bộ đánh giá khắp nơi, "Có phải là đang tranh thủ cất giấu người nào, không cho em phát hiện không?"

Nghiêm Nghĩa Tuyên lười đến trả lời, ngược lại cẩn thận đánh giá Kỷ Linh một chút, nói: "Em mới là, đi một chuyến thành phố N gặp được chuyện gì tốt?"

"Sao cơ?" Kỷ Linh không hiểu ý anh.

"Trước khi đi tâm sự nặng nề, ngắn ngủi mấy ngày sau trở về, nét mặt liền trở nên tỏa sáng đến vậy."

Kỷ Linh cười cười, nói: "Rõ ràng thế sao?" Hắn ngồi vào sô pha, giãn thân mình, "Đến thành phố N gặp được một người quen cũ đã rất nhiều năm không thấy, còn cùng La Huyên đi uống rượu nữa."

Nghiêm Nghĩa Tuyên nhìn hắn, nói: "Em nói xem tuổi em còn rõ trẻ, thế nào lại nhiều người quen cũ như vậy?" Nghiêm Nghĩa Tuyên như suy tư gì, "Hơn nữa còn thông đồng với từng kẻ từng kẻ có tiền."

Ngay cả Nghiêm Tích xa lạ quăng tám thước không tới, cũng cho hắn danh thiếp, thật là gặp quỷ.

Kỷ Linh đáp cánh tay lên chỗ tựa lưng của sô pha, nhếch chân lên bắt chéo, nói: "Đó là bởi vì lão công của anh có mị lực, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở."

"..." Nghiêm Nghĩa Tuyên cảm thấy gần đây càng ngày càng muốn đấm hắn, anh nghĩ có phải cá tính của mình đang trở nên dễ xúc động, không đủ bình tâm tĩnh khí hay không.

Kỷ Linh thấy Nghiêm Nghĩa Tuyên không phản ứng, còn kỳ quái anh thế nào lại không nhào lên, bèn chủ động ôm lấy eo thon của Nghiêm Nghĩa Tuyên, sờ soạng hai cái, trong lòng sung sướng vô cùng.

Hắn nói: "Không cần ghen đâu, chua lòm, thành công lớn nhất của em chính là thông đồng với anh đấy."

Nghiêm Nghĩa Tuyên rốt cuộc nhịn không nổi, véo hắn ở trên sô pha cuộn thành một cục.

Kỷ Linh ở trong lòng hạ quyết tâm, hắn muốn sáng tạo cơ hội, đi lại gần Tống Quý Kỳ hơn một chút.

Hắn cùng không định cùng Tống Quý Kỳ thẳng thắn thành khẩn thân phận của mình, qua lâu như vậy rồi, Tống Quý Kỳ đã ra khỏi đau xót khi mất đi người thân, lại còn dẫn theo công ty phát triển vững vàng, hà tất làm cậu phải thừa nhận một cú đánh sâu lần nữa.

Hơn nữa giải thích quá nhiều sẽ thành phiền toái, ngay cả La Huyên đều giữ thái độ không nói thẳng ra, đây là sự bảo hộ mà hắn đã suy nghĩ rất lâu, nếu không thế giới quan của cậu sẽ bị đảo điên quá lớn, trong khoảng thời gian ngắn khó có thể tiếp thu được.

Tuy rằng không thể tiếp tục làm anh em, nhưng vẫn có thể làm bằng hữu.

Tuy rằng lĩnh vực khác biệt, nhưng đều là người trên thương trường, muốn tạo ra sự giao thoa liên kết vẫn khá dễ dàng.

Chính là bản thân Kỷ Linh cũng không nghĩ tới hai người sẽ có liên hệ với nhau nhanh như vậy.

Cái APP mà Kỷ Linh nhìn trúng kia, vốn dĩ đã nói chuyện ổn thỏa, Kỷ Linh thấy điều kiện cũng tương đối, liền trở về cho cấp dưới tiếp tục lưu lại thành phố N hoàn thành công tác kế tiếp.

Đã nhất trí Kỷ Linh mua bản quyền, cung cấp tài chính, đội ngũ sáng chế tiếp tục cung cấp dịch vụ bảo trì cùng nâng cấp, Kỷ Linh cho bọn họ phí bảo trì.

Nhưng đột nhiên hắn lại nhận được thông báo của cấp dưới, nói là đội sáng chế bất ngờ thay đổi, có một công ty khác cũng tới tiếp xúc với bọn họ, muốn nhận mua cái phần mềm kia, hơn nữa còn đưa ra điều kiện thực hậu hĩnh.

Kỷ Linh tức khắc nổi giận, là kẻ nào không có mắt, muốn ở trong miệng hổ của hắn đoạt thức ăn, chờ sau khi hỏi thăm rõ ràng, hắn nháy mắt lại bình ổn xuống.

Cư nhiên là công ty đầu tư dưới trướng của Tống thị.

Kỷ Linh lệnh cho cấp dưới án binh bất động, kiếp tục nói chuyện với bên sáng chế, còn hắn ở bên này lại bắt đầu xem xét hướng đi của Tống thị trong khoảng thời gian này.

Kỷ Linh không rõ vì cái gì Tống thị sẽ nhìn trúng một cái phần mềm nhỏ như vậy.

Sau khi hắn tra xét xong lại càng thêm kinh hãi.

Buổi tối Kỷ Linh trở về Cẩn Viên, sắc mặt thoáng âm trầm, Nghiêm Nghĩa Tuyên nhìn thấy, nói: "Mới vừa sáng sủa được mấy ngày, trời lại chuyển nhiều mây."

Kỷ Linh nhìn anh một cái, không hé răng.

Nghiêm Nghĩa Tuyên học theo khẩu khí của Kỷ Linh, phóng thoáng mà nói: "Nói đi, gặp phải vấn đề gì, vi phu giúp em giải quyết."

Lúc này Kỷ Linh mới cười, đi theo Nghiêm Nghĩa Tuyên tới nhà ăn dùng cơm.

Hai người một bên ăn uống, một bên trò chuyện.

"Em từng nói với anh muốn mua một cái APP phải không?" Kỷ Linh chủ động khơi mào câu chuyện.

Nghiêm Nghĩa Tuyên nói theo: "Ừ, anh thấy em đi thành phố N về rất cao hứng, hẳn là còn khá thuận lợi."

"Lúc bắt đầu thì thế, nhưng sau đó công ty đầu tư của Tống thị lại đột nhiên muốn nhúng tay, mua cái APP kia."

"Vậy sao?" Nghiêm Nghĩa Tuyên nghe xong, cũng biểu hiện ra ngoài ý muốn, anh trầm ngâm một chút, hỏi, "Em định làm sao bây giờ, bất quá anh cảm thấy đây cũng không phải chuyện lớn gì, nếu em muốn cùng người ta tranh cũng được, xem xét xem em chuẩn bị trả bao nhiêu tiền."

Đây thật sự không phải chuyện lớn gì, Kỷ Linh chính là vì ham tiện lợi nhất thời, muốn tìm một cái phần mềm có sẵn, thuận tiện làm một nơi cung cấp tin tức, kể cả không có cái APP kia, tự mình khai phá một cái phần mềm mới cũng được, chỉ cần có tiền thì chuyện lớn cũng sẽ thành chuyện nhỏ như hạt vừng.

Nghiêm Nghĩa Tuyên lại hỏi: "Hai bên hẳn là ký kết bước đầu rồi đi, chẳng lẽ em muốn kiện bọn họ?"

Kỷ Linh cười, nói: "Không đến mức đó. Em quan tâm không phải cái phần mềm kia, mà là Tống thị."

Kỷ Linh dừng chiếc đũa lại, bắt đầu cùng Nghiêm Nghĩa Tuyên phân tích: "Em xem xét lịch sử thu mua gần đây của Tống thị, phát hiện thật sự rộng khắp, các ngành các nghề đều có, chỉ là hiện giờ có vẻ thiên hướng tới ngành giải trí."

Nghiêm Nghĩa Tuyên thấy hắn ngay cả cơm cũng không muốn ăn, lại đối với tình huống của Tống thị nhất nhất đều nói ra, anh không rõ vì cái gì một cái tập đoàn thực nghiệp ở cách xa cả ngàn dặm bên ngoài, thế nhưng có sức ảnh hưởng lớn đến vậy, có thể ngăn cản cái đồ tham ăn Kỷ Linh này dừng ăn.

Nghiêm Nghĩa Tuyên nói: "Người ta cũng muốn tiến quân vào ngành giải trí mà, có vấn đề gì a."

Kỷ Linh tiếp tục nói: "Không đơn giản như vậy. Quỹ đạo thu mua của bọn họ đều là trong một thời gian ngắn tập trung vào một loại hình kinh doanh, tiếp theo một đoạn thời gian sau lại thay đổi một lĩnh vực khác. Căn cứ vào những gì em thấy, năm trước Tống thị còn dùng cổ phần khống chế vài công ty, càng không đề cập tới những hạng mục nhỏ như cái APP lần này, căn bản là không được công bố ra ngoài."

Nghiêm Nghĩa Tuyên nói: "Giăng lưới rộng, tổng thể có thể kiếm được, bản thân Tống thị có tài chính hùng hậu, dựa vào lợi nhuận duy trì việc thu mua cũng không có gì kỳ quái."

"Không." Kỷ Linh nhìn Nghiêm Nghĩa Tuyên, nhưng Nghiêm Nghĩa Tuyên lại cảm thấy ánh mắt hắn đang ở một nơi khác, hắn nói, "Ở trong mắt em, hành vi này của Tống thị, giống như là muốn lấy tiền đập ra một con đường."

Nghiêm Nghĩa Tuyên hơi hơi sửng sốt, nháy mắt phản ứng lại, nói: "Em là nói Tống thị muốn chuyển hình, nhưng tìm không ra phương hướng, liền dứt khoát dựa vào thu mua công ty để phát triển?"

Kỷ Linh gật gật đầu.

Chuyện này Nghiêm Nghĩa Tuyên cũng phải cảm khái, anh nói: "Cũng không phải không thể lý giải. Thực nghiệp phát triển khó khăn, chúng ta với ngành sản xuất này không cách nào hiểu rõ. Tống thị thông qua công ty đầu tư để tạo ra lợi nhuận, đồng thời ném đá dò đường, anh cảm thấy cũng khá ổn."

Nhưng ở trong lòng Kỷ Linh, sách lược này của Tống Quý Kỳ, không được tốt đẹp như Nghiêm Nghĩa Tuyên nói.

Kỷ Linh thấy, Tống Quý Kỳ thu mua loạn xạ, giống như một con sư tử bị nhốt chặt, cắn loạn khắp nơi, tiền rơi xuống chính là máu trong người chảy ra, cậu ấy đang dùng máu để tìm kiếm đường ra cho xí nghiệp.

Đây là nguyên nhân làm Kỷ Linh rầu rĩ không vui.

Hắn đau lòng con sư tử non nớt đang chảy máu, không biết khi nào mới có thể tìm ra được phương hướng của mình.

Kỷ Linh biết, một tập đoàn lớn là không có khả năng luôn thuận buồm xuôi gió.

Tống Quý Kỳ nhất định sẽ gặp phải đủ loại vấn đề, trước kia hắn cho rằng tất cả những thứ này sẽ mài giũa cho em trai, vì chỉ có trải qua rèn luyện, mới có thể quản lý công ty được tốt.

Nhưng hiện giờ chân chính thấy được khốn cảnh của em trai, Kỷ Linh không tự chủ được mà đau lòng.

Kỷ Linh trầm mặc, cũng không chuyển động chiếc đũa.

Nghiêm Nghĩa Tuyên mở miệng nói: "Tống gia bây giờ là cậu con trai nhỏ đang chưởng quản, anh còn nhớ từ rất sớm, em đã muốn làm quen cậu ta, nếu em có hứng thú, anh có thể bắc cái cầu cho hai người gặp mặt."

Kỷ Linh nhìn anh, cuối cùng ôn nhu mà cười, nói: "Thiếu gia của chúng ta chính là săn sóc, biết em đang nghĩ cái gì, chủ động giật dây bắc cầu."

Kỷ Linh giờ ngầm kêu Nghiêm Nghĩa Tuyên là thiếu gia của chúng ta, chủ tịch của chúng ta lung tung, có lúc hứng lên, lá gan mập, trực tiếp gọi lão bà.

Nghiêm Nghĩa Tuyên làm bộ không kiên nhẫn, nói: "Trong bụng em bao nhiêu là chủ ý, quỷ mới biết được em đang nghĩ cái gì, nếu có ý tưởng thì trực tiếp đi làm, chứ ngày nào cũng ở chỗ này biến trời trong xanh thành nhiều mây anh chịu không nổi."

Kỷ Linh lập tức đáp: "Tuân mệnh." Hắn cười cười, nói, "Bất quá không cần anh giật dây bắc cầu, em đã có biện pháp rồi. Mấy ngày nữa em lại phải đi nơi khác một chuyến, không cần nhớ em."

Kỷ Linh biết gần đây có một hội nghị nghành sản xuất, Tống Quý Kỳ sẽ tới tham gia. Chê cười, hắn hiện tại tốt xấu cũng đường đường là ông chủ Kỷ, gặp một người còn phải giật dây bắc cầu? Gọi một cuộc là có thể vào hội trường rồi đi.

Hắn chờ đến khi chương trình hội nghị kết thúc, mới đi vào phòng họp mà Tống Quý Kỳ đang ở.

Tống Quý Kỳ đang cùng mấy người không biết nói tới chuyện gì, cậu cười nhợt nhạt, lịch sự lại ôn hòa.

Kỷ Linh đợi đám người tán đi gần hết, mới bước lên trước.

Tống Quý Kỳ hiển nhiên nhìn thấy được Kỷ Linh, kinh ngạc mà cùng hắn chào hỏi: "Kỷ tiên sinh, không thể ngờ anh lại ở đây."

Kỷ Linh ra khỏi giới giải trí điện ảnh thì không còn nổi như vậy, trong hội trường đều là các nhà doanh nghiệp thực nghiệp, tất cả mọi người cùng quay đầu xem vị ông chủ trẻ tuổi này, không biết hắn có lai lịch gì.

Kỷ Linh không có chút tâm tư nào hàn huyên với bọn họ, trực tiếp đi vào cửa gặp Tống Quý Kỳ nói: "Tống tiên sinh, giờ rảnh chứ, có thời gian thì quấy rầy một chút, tôi muốn cùng anh tâm sự."

Tống Quý Kỳ càng kinh ngạc, nhưng rồi hắn nhìn nhìn hai bên, cười chào hỏi người bên cạnh, sau đó đối với Kỷ Linh nói: "Trước khi tiệc tối diễn ra còn có chút thời gian, không biết Kỷ tiên sinh có thấy đủ hay không?"

Kỷ Linh gật gật đầu, hai người đi ra khỏi hội trường, tìm một phòng nghỉ an tĩnh ngồi xuống.

Hai người bọn họ gặp nhau, không phải ở siêu thị thì chính là rạp chiếu phim, lần này không còn thứ gì quấy nhiễu, Kỷ Linh rốt cuộc có thể cùng Tống Quý Kỳ hảo hảo tâm sự.