Khờ Nữ Thổ Hệ

Chương 124: 124: Chương 92





Giá cả của viên đan dược này thực mau đã bị gọi đến hai ngàn khối cực phẩm linh thạch, trừ bỏ người của phòng chữ Thiên số hai còn kêu giá, nơi này chỉ còn Hàn Mục Vi ở phòng số chín như cũ theo sát.
Bàn tay run rẩy tay ấn bài báo giá xuống, Hàn Mục Vi trừu trừu cái mũi gọi vào: "Hai ngàn ba trăm khối cực phẩm linh thạch." Nàng suy nghĩ đêm nay chính mình có thể đi ra nhà đấu giá này hay không? Phỏng chừng người của Vô Cực Tông cùng Vạn Kiếm Tông đều muốn lột da nàng.
Đúng như Hàn Mục Vi suy nghĩ, người ở phòng chữ Thiên số ba và số bốn đều đang suy đoán người trong phòng số chín là ai? Khi giá cả đã nhiều hơn ba ngàn khối cực phẩm linh thạch, Vạn Kiếm Tông rốt cuộc dừng tay, bất quá Vô Cực Tông có một chút ý tứ thu tay lại đều không có.
"Sư phụ, Vô Cực Tông gần đây có phải có người phải tiến giai Luyện Hư cảnh?" Bốn ngàn bảy trăm khối cực phẩm linh thạch, giá cả này đã sớm vượt qua giá trị vốn có của hư đan, làm Hàn Mục Vi không thể không hoài nghi, nàng lại lần nữa ra giá: "Năm ngàn khối cực phẩm linh thạch."
Thiện Đức chân quân mị hai mắt, vẻ mặt thích ý, sau khi nghe được Vô Cực Tông theo sát mà báo giá, hắn giơ tay ngăn cản tiểu đồ đệ tiếp tục động tác: "Không cần tiếp tục nữa" Xem ra Vô Úy cẩu đồ vật kia thương thế đã lành bảy, tám phần, bằng không Vô Cực Tông sẽ không đối với hư đan này để ý như thế, một khi đã như vậy, cho bọn hắn thì đã sao?
Trong phòng chữ Thiên số một, Vị Hành thấy phòng số chín không lại báo giá, ý cười trên mặt càng sâu, vẫn là sư huynh hiểu biết hắn, một viên hư đan đổi năm ngàn năm trăm khối cực phẩm linh thạch, không lỗ, rất hợp ý hắn.
So với Vị Hành, sắc mặt của Vô Vọng trong phòng chữ Thiên liền có chút không tốt, từ đáy lòng hắn hoài nghi người trong phòng số chín là người của Thiên Diễn Tông.

Vị Hành người nọ cái gì làm không được? Chạm đến đến tông môn cùng thiết thân ích lợi, thủ đoạn so với ma tu bọn hắn đều không nhường một tấc.
Vân Tường tự mình đem hư đan đưa đến phòng số ba, Băng Ngô chân nhân dưới sự đồng ý của Vô Vọng mà giao linh thạch, lấy về đan dược, đôi tay dâng đến trước mặt Vô Vọng: "Sư phụ, đồ nhi nghiệm qua, xuất từ Vân gia."
Vô Vọng thu hồi đan dược, tâm tình rốt cuộc là tốt hơn một chút: "Làm người đi tra một chút người của phòng số chín là người nào?" Nếu đúng là người của Thiên Diễn Tông, hắn..

hắn cũng chỉ có thể trước nhớ thượng một bút, Mộ Vân thành này ở dưới chân Thiên Cực sơn mạch, Vô Cực Tông cũng không dám vọng động.
"Rõ"
Hư đan hoàn mỹ bên lạc, Hàn Mục Vi đem nước trà trong bạch ngọc ly một ngụm xử lý, thanh ninh chi khí theo yết hầu dũng hướng toàn thân, nháy mắt vuốt phẳng xao động trong cơ thể: "A.." Nỗi kinh sợ này xem như ngăn chặn "Sư phụ, chúng ta còn phải đấu giá vài món?"
"Còn có năm kiện, đến nỗi đồ vật mà sư thúc con gửi chụp, chỉ cần tùy tâm ý động động tay, nâng giá cả cho bọn hắn là được" Thiện Đức chân quân cảm thấy tiểu nghiệt đồ làm việc này rất giỏi, kêu giá rất đúng mực, nắm chắc đến phi thường tốt.

Hàn Mục Vi là kêu khổ không ngừng: "Sư phụ, tính toán đâu ra đấy năm nay đồ nhi mới ba mươi tuổi, ngài sẽ không trơ mắt mà nhìn đồ nhi tuổi xuân chết sớm đi?"
Nói chuyện còn không quên dùng linh lực thúc đẩy Thiên Diện Châu trong cơ thể, đem chính mình biến thành cái phụ nhân thân kiều thể nhu, pháp y cũng đi theo thay đổi, hiện tại nàng nhìn tựa như một con dê béo, lại lấy ra áo choàng đen tròng lên, tiến đến bên người Tiểu Nhị Bàn, chiếu chiếu gương, đôi mắt lộ ở bên ngoài cũng thay đổi hình dạng: "Nhị Bàn, đệ cũng mặc áo choàng vào đi."
"Dạ" Tiểu Nhị Bàn nhìn chằm chằm đôi mắt nàng một hồi lâu, mới động thủ tròng lên áo choàng, mà đôi mắt lộ ở bên ngoài cơ hồ cùng Hàn Mục Vi giống nhau như đúc.
Có lẽ là hết thảy ổn thỏa có cảm giác an toàn, kế tiếp Hàn Mục Vi rõ ràng là gan lớn, một lần lại một lần mà đi vuốt râu hổ.

Năm kiện hàng mà sư phụ chỉ định đều bị nàng chụp trở về bốn kiện, còn có một kiện bị Vạn Kiếm Tông lấy mất.
Cho đến khi vạn năm nguyên thọ quả trình lên, tâm nàng mới buông lỏng, nhiệm vụ đêm nay đến đây kết thúc, dư lại để sư thúc tự mình ra trận.

Cảm giác được sau lưng có ướt mồ hôi, nàng cho chính mình làm cái thanh khiết thuật: "Sư phụ, một hồi nhà đấu giá tặng đồ lại đây, ngài thu đi" Nàng không có mặt mũi.
Vừa dứt lời, cấm chế ngoài cửa liền động, Thiện Đức thật thả người tiến vào, tiếp nhận đồ vật tra kiểm xác định không có lầm, liền đem chúng nó thu vào nhẫn trữ vật: "Nước biếc vòng thanh sơn."
Vân Tường đầu tiên là sửng sốt, sau chạy nhanh tiếp thượng: "Tương lai còn dài" Nói xong liền rời khỏi sương phòng.

Hàn Mục Vi trợn tròn mắt, này còn có ám hiệu, sư thúc thật là sinh sai địa phương, hắn lợi hại như vậy thích hợp làm địa hạ đảng.
Trải qua một phen long tranh hổ đấu, vạn năm nguyên thọ quả chung quy mà vào phòng chữ Thiên số hai, Hàn Mục Vi biết đó là phòng của Vạn Quỷ Môn, nếu không phải tình huống hiện tại không cho phép, nàng đều muốn trộn lẫn một chân, rốt cuộc tư chất của cha mẹ nàng còn bãi ở kia.
Kiện vật bán đấu giá cuối cùng là một cây đại bàng ngọc cốt, một khi trình lên tới, Hàn Mục Vi liền xem đến ngây ngốc.


Chim đại bàng chính là thần điểu, có thể so với tứ phương thần thú chi nhất - Chu Tước.

Căn ngọc cốt kia dài gần hai trượng, to bằng cánh tay của một đứa trẻ, phiếm ánh huỳnh quang nhàn nhạt màu trắng ngà, mặc dù là cách cấm chế như cũ khó làm giảm vương giả uy thế.
"Thủy đánh ba ngàn dặm, truyền gió lốc mà thượng giả chín vạn dặm" đây là xuất từ 《 thôn trang - tiêu dao du 》, hai mắt Hàn Mục Vi nhìn chằm chằm căn ngọc cốt, không cấm thì thầm: "Tuyệt mây trôi, phụ thanh thiên, sau đó đồ nam." Tâm tình càng mênh mông, nàng thở dài một hơi, đáng tiếc nó cùng nàng vô duyên, bằng không mặc dù là táng gia bại sản, nàng cũng muốn tranh một lần.
Trong nháy mắt căn đại bàng ngọc cốt này đã được kêu giá tới Linh Tinh, tam đại tông môn không ai nhường nhịn ai, liền ở lúc bọn họ giằng co không ngừng, Hàn Mục Vi đột nhiên nghe được một tiếng nói non nớt "sáu mươi Linh Tinh", đột nhiên quay đầu, không biết khi nào Tiểu Nhị Bàn nhà nàng đã không còn chơi Thiên Diện Châu, sửa chơi kêu giới bài.
Tiểu Nhị Bàn nhìn thấy căn đại bàng cốt này liền thật sâu mà bị nó hấp dẫn, hắn có gặp qua bạc tuyết thương của lão tổ tông, cũng có sờ qua Long Chiến Kích của tỷ tỷ, nhưng đều có cảm giác không giống khi nhìn đến căn ngọc cốt này.
Nhìn nó, trong đầu hắn liền dần dần hiện ra một cây bằng ngọc cốt thương dài một trượng bốn thước, trong Thần phủ vẫn luôn có một thanh âm kêu gào hắn mua nó.
Hàn Mục Vi nguyên còn muốn cho Tiểu Nhị Bàn không cần chơi bài báo giá, chính là môi mới vừa động nàng liền dừng lại, trong ánh mắt Tiểu Nhị Bàn hiện ra không phải ngọc cốt, mà là một cây ngọc cốt thương, đây là tình huống như thế nào? Nàng không khỏi nhẹ gọi: "Sư phụ.."
"Mua nó" Thiện Đức chân quân đã sớm phát hiện tiểu mập mạp khác thường, cho nên hắn không ngăn cản hắn lấy bài báo giá.

Chung Ly cũng bay ra Tụ Hồn Đăng, xoay người nhìn về phía căn ngọc cốt ở trên đấu giá đài: "Đại bàng cánh cốt."
Một đôi mắt phượng đen không thấy đế, nàng không nghĩ tới Tiểu Nhị Bàn thế nhưng thừa kế ngộ cảnh mục của tổ tiên Chung gia - Chung Hiểu, duỗi tay che lại hai mắt hắn, sau lấy ra một con ngọc hộp đen đưa cho Hàn Mục Vi: "Cầm đi cho Thích Giáp, làm hắn lấy được căn đại bàng ngọc cốt này."
Trong hộp là một quả mắt phượng, đổi một cây đại bàng cánh cốt hẳn là đủ rồi.

Từ khi Nhị Bàn nhập đạo tới nay, nàng cái này truyền đạo giả còn chưa đưa cho hắn lễ vật, căn đại bàng cánh cốt này liền tính là Chung gia đưa cho hắn.

"Cho ta đi" Thiện Đức chân quân lướt qua Hàn Mục Vi: "Việc này vẫn là vãn bối đi tương đối thích hợp."
"Vậy ngươi đi" Chung Ly đem hộp ngọc cho Thiện Đức chân quân, Thiện Đức chân quân nhận lấy, khi đi ngang qua qua Hàn Mục Vi dưới chân một đốn "Đem hai khối tích lôi thạch lần trước con nắm ở trong tay cho ta."
Hàn Mục Vi không dám có đáng nghi, lập tức đào ra tới, để trong tay của lão nhân.
Chung Ly thấy Thiện Đức chân quân rời đi sương phòng, mới buông tay che lại đôi mắt của Tiểu Nhị Bàn, sau ngồi xổm xuống nhìn thẳng hắn: "Ngày sau gặp được loại tình huống này liền không cần lại nhìn chằm chằm, sẽ bị người nhìn thấu, một khi bị người nhìn thấu, đôi mắt của ngươi liền khó bảo toàn."
Thế có ngộ đạo thụ, người hoài ngộ cảnh mục.

Ngộ cảnh mục có thể nhân cảnh ngộ quả, cho nên Tiểu Nhị Bàn mới có thể nhìn đến đại bàng cốt, trong mắt bày biện ra ngọc cốt thương, bất quá hắn ngộ cảnh mục hẳn là vừa mới thức tỉnh, bằng không nàng sẽ không đến hôm nay mới phát hiện.
Lão tổ tông khó được ôn nhu làm Tiểu Nhị Bàn có chút sững sờ, bất quá hắn đã bảy tuổi, nghe hiểu được lời nói: "Mục Dương sẽ ghi nhớ."
Tiểu Thiên Bồ trong Thần phủ Hàn Mục Vi đang "nói chuyện giật gân": "Vi Vi Nhi, chúng ta thật sự phải nỗ lực, bằng không ngày sau ngươi khả năng liền phải gọi Tiểu Nhị Bàn là tiền bối." Người mang ngộ cảnh mục chính là tu sĩ, sinh ra là có thể nhìn thấu thế sự, ngộ tính so với tu sĩ bình thường còn thúc ngựa không kịp, bọn họ tu luyện cơ bản sẽ không chịu tâm cảnh sở trở.
"Khá tốt" Hàn Mục Vi biết lĩnh ngộ cảnh mục, liền không hề để ý tới Tiểu Bồ Bồ lải nhải, duỗi tay nhéo nhéo mặt của Tiểu Nhị Bàn: "Đệ phải học được cách bảo hộ chính mình, tỷ tỷ chờ cùng đệ sóng vai đồng hành." Tiên đồ mênh mang, có người cộng tiến, nàng thực vui mừng.
"Ân" Tiểu Nhị Bàn nặng nề mà gật đầu, hắn không có quên hứa hẹn hắn đã từng ưng thuận: "Tỷ tỷ không cần chờ ta, Tiểu Nhị Bàn ở phía sau đuổi theo ngài."
Hàn Mục Vi vui vẻ, nhẹ nhàng nhéo nhéo cằm hắn: "Được."
Thiện Đức chân quân đi một chút là về, ngồi ở trong sương phòng, như cũ giống như không có việc gì.

Hắn không phải không hiểu được "Ngộ cảnh mục", cũng biết "Ngộ cảnh mục" mặc dù là ly nhân thể, như cũ là sống, nhưng này đó đều cùng hắn không quan hệ.
Phẩm tính của Chu Thiện Đức hắn tuy rằng không cao khiết, nhưng làm người vẫn là có hạn cuối.

Tựa như hắn đánh cướp sẽ có điều kiện, không làm người động thủ trước.


Nghĩ đến nhập đạo tới nay, hắn thu thập những cái đó ác đồ, đột nhiên cảm thấy chính mình là cái người tốt, cũng không tính bạch mù đạo hào "Thiện Đức" mà sư phụ ban cho.
Hàn Mục Vi nhìn sư phụ mình cô độc ngồi hưởng trà cười ngây ngô, cũng không khỏi cười, kéo qua Tiểu Nhị Bàn ôm vào trong ngực, cùng nhìn về phía phòng đấu giá.
Tam tông đối đại bàng ngọc cốt đều là ôm tâm tư nhất định phải được, trong lúc nhất thời giằng co không ngừng, giá cả cũng đã lên tới ba ngàn Linh Tinh.

Hàn Mục Vi thấy thế bắt đầu yên lặng mà tính của cải của mình, cũng không biết đồ vật mà lão tổ tông đưa phòng chữ Thiên số một có đáng giá hay không?
Trong phòng số một, tay phải Thích Giáp nắm hai viên tích lôi thạch to bằng trứng gà, tay trái ép xuống hộp ngọc mà Thiện Đức vừa mới đưa lại đây, bên trong chính là một con mắt phượng, hắn minh bạch tâm tư của vị kia.

Huống hồ nếu tiểu đồ đệ kia của Phá Quân thật sự trưởng thành, kia vô luận là với hạ tông, vẫn là chủ tông ở Tiên Linh Giới đều là một chuyện tốt, cho nên về tình về lý, căn đại bàng ngọc cốt này Thiên Diễn Tông đều cần thiết bắt lấy.
"Thích Giáp, Mặc Vận, căn ngọc cốt này với ta hữu dụng, nhị vị có thể nhường một bước" Vô Cực Tông Hải Vân đạo tôn hôm nay cũng đích thân tới Mộ Vân thành, chỉ là làm hắn không nghĩ tới Thiên Diễn Tông cùng Vạn Kiếm Tông đều đối với căn đại bàng ngọc cốt này cố ý.
Thích Giáp đưa hai khối tích lôi thạch cho Vị Hành, phân phó nói: "Ngươi tự mình đưa đến chỗ Vô Cực Tông cùng Vạn Kiếm Tông."
Vị Hành lập tức đứng dậy: "Là, đệ tử này liền đi."
Đại bàng ngọc cốt cuối cùng lấy giá ba ngàn một trăm Linh Tinh bị Thiên Diễn Tông chụp đến, Hàn Mục Vi cuối cùng là thở dài nhẹ nhõm một hơi, bất quá kế tiếp nàng liền bắt đầu lo lắng cho mình.

Nhìn nhìn bộ dáng của lão nhân giờ phút này như cũ là phong khinh vân đạm, nàng cũng không biết là thiệt hay giả: "Sư phụ, đấu giá hội kết thúc."
Thiện Đức chân quân nghe vậy bắt đầu chậm rì rì mà thu thập chung trà: "Không vội, bọn người đi rồi, chúng ta lại đi, còn có từ giờ khắc này, con không cần kêu ta là sư phụ."
Tiểu Nhị Bàn nhíu mày đồng tình mà nhìn tỷ hắn, cũng may hắn ra vẻ đáng thương, không cần kêu Thiện Đức sư bá là cha, chỉ là khổ tỷ tỷ.
Hàn Mục Vi nhìn bộ dáng ông chủ giàu có của sư phụ mình, nỗ lực nửa ngày, cũng không có thể kêu xuất khẩu, cười nói: "Kỳ thật con có thể giả làm đứa bị câm.".