Khờ Nữ Thổ Hệ

Chương 97: 97: Chương 78-2





Hàn Mục Vi thấy hai vợ chồng bọn họ như vậy, biết nói cũng vô dụng, cũng không khách khí, cất bước vào tiểu viện.

Tiểu viện không lớn, bất quá trừ bỏ lối đi thì địa phương khác đều trồng hành lá, rau xanh, vân vân; ba gian nhà ở song song nhắm hướng đông, bên phòng nối liền một gian phòng bếp.
Thạch đại nương mời Hàn Mục Vi vào nhà chính, Thạch lão hán đẩy xe, nắm lừa đi phòng sau.

Hàn Mục Vi dùng thần thức đảo qua, vùng này liền thu hết vào đáy mắt, nhà của Thạch đại nương tuy không thuộc giàu có nhất nhưng lại rất sạch sẽ: "Nơi này thật ra không tồi, rất tĩnh lặng, thanh u thật sự."
"Ngài nói chuyện thật lọt vào tai" Thạch đại nương chạy tới phòng bếp lấy một bình nước ấm lại đây, lấy hai mảnh lá trà mà lão nhân ngày lễ ngày tết mới lấy ra uống pha cho Hàn Mục Vi một chén trà: "Thô trà không lên được mặt bàn, còn thỉnh ngài đừng ghét bỏ."
Tuy là thô trà nhưng trà hương vẫn phải có, Hàn Mục Vi nhìn mười mấy phiến lá trà bơi trên mặt nước, cười nhẹ bưng lên chén sứ thổi thổi, nhấp một cái miệng nhỏ: "Không tồi" Sau buông chén, nhìn về phía Thạch đại nương "Ngài có thể nói với ta chuyện được chọn được không?"
Nàng không hỏi, Thạch đại nương cũng chuẩn bị phun ra một bụng nước đắng này: "Ai..

việc này nói đến thì dài quá." Nàng trước nay cũng chưa từng tưởng chuyện xấu như thế này sẽ rơi xuống nhà bọn họ "Dân gian chọn lựa cung nữ là từ đại Khương triều từ khi khai quốc đều sáu năm một lần" Chuyện này là khi Bảo Nha bị mang đi rồi bọn họ mới hỏi thăm ra được "Nhưng hai triều gần đây nhất có thời gian chọn lựa cung nữ lại ngắn hơn, biến thành ba năm một lần, hơn nữa..

hơn nữa nhân số được chọn cũng nhiều không ít."
"Theo thông thường thì loại tình huống này như nhà tỷ, Bảo Nha sẽ không được chọn" Hai vợ chồng bọn họ chỉ có mỗi Bảo Nha, lại tuyển như thế nào cũng không đến nàng, Thạch đại nương nói mà nước mắt đều rơi: "Lúc trước khi danh sách chọn lựa dán ra bọn tỷ..

bọn tỷ chỉ cảm thấy trời đều sập, lão nhân nhà tỷ đi nha môn hỏi một câu, còn kém bị đánh một đốn."

Hàn Mục Vi hơi nhíu mày, vào thế tục một năm nay nàng cũng đã đi qua mấy cái quốc gia, đích xác chưa bao giờ gặp được chuyện thường xuyên chọn lựa cung nữ như vậy: "Vậy những người được chọn thì một người cũng không trở về sao?"
"Không có" Thạch đại nương lau khô nước mắt, thanh âm không tự giác mà phóng thấp: "Tỷ có một vị tỷ muội cũ cùng thôn làm mẹ mìn, nàng ta hàng năm từ nam đến bắc đều đi, năm trước nhà tỷ mời nàng tới nhà uống rượu, nàng uống nhiều quá nói lậu một câu" Kia cũng là nàng cố ý chuốt say nàng "Nói có người mua mấy cái nha đầu từ trong tay nàng."
"Còn nói cái gì, trong tay nàng có quý nhân" Thạch đại nương sợ quý nhân này: "Ngài không biết, hoàng gia không có được mấy cái hài tử có thể đứng được, đương kim hoàng thượng đều..

đều sắp bốn mươi rồi mà chỉ có một cái nhi tử, mặt khác liền sợi lông đều không có."
Ngón tay thon dài của Hàn Mục Vi gõ trên mặt bàn, suy nghĩ một phen sau lại hỏi: "Vậy thời gian chọn lựa cung phi có đổi không?"
Thạch đại nương đổ một chén nước cho chính mình đặt ở một bên: "Thay đổi, bởi vì con nối dõi của Hoàng Thượng không nhiều nên tuyển cử rất nhiều lần, đến nỗi kết quả, bọn tỷ không thể hỏi thăm ra được."
"Ta đã biết" Hàn Mục Vi lại hỏi: "Đương kim hoàng đế thi hành biện pháp chính trị thế nào?" Tiến vào Đại Khương triều nàng phát hiện nơi này bá tánh sinh hoạt còn không có trở ngại, tuy không phải cơm no áo ấm nhưng cũng xem như có đủ ba cơm một ngày.
Thạch đại nương vẻ mặt không rõ hỏi lại: "Thi hành biện pháp chính trị là gì?"
Hàn Mục Vi nghe vậy cứng một chút, cười nhẹ nói: "Chính là vị hoàng đế này trị quốc như thế nào?"
"Úc úc, tỷ hiểu" Thạch đại nương càng ngày càng tin tưởng vững chắc người trước mắt này quý nhân: "Hoàng đế rất tốt, thường xuyên có giảm miễn thuế má, bọn tỷ cũng coi như có thể ăn no mặc ấm, chính là..

chính là việc chọn lựa này quá hại người."
Nhà người khác đều đi chùa miếu thắp hương, phù hộ hoàng đế sống lâu trăm tuổi, trước kia nàng cũng thường xuyên đi, nhưng từ lần chọn lựa đó nàng một lần cũng chưa đi qua, chọc trúng nhân tâm, Bảo Nha nhà nàng bị mang đi khi còn chưa đủ mười hai tuổi.
Cùng Thạch đại nương lại hàn huyên một hồi, Hàn Mục Vi liền chuẩn bị nghỉ ngơi.


Thạch đại nương mang theo nàng ra nhà chính, chỉ thấy Thạch lão hán đang ôm đầu ngồi xổm bên cạnh cổng, nghe được tiếng vang hắn lung tung mà lau đôi mắt một phen, liền quỳ trên mặt đất phải cho Hàn Mục Vi dập đầu, chỉ khi dập đầu xuống thì lại như thế nào cũng dập không được.
"Đứng lên đi" Thạch lão hán tuy ít lời nhưng ái nữ tâm lại không thua Thạch đại nương, Hàn Mục Vi lướt qua hắn, lập tức đi qua căn nhà bên phải: "Trên đường lái xe cẩn thận là được."
Thạch lão hán kinh sợ, nhưng Thạch đại nương lại thập phần kích động, nàng cũng coi như là tuệ nhãn thấy quý nhân, bắt lấy quần áo của Thạch lão hán liền kéo lên: "Lão nhân mau đứng lên, mình đi thu thập đồ vật thôi, ngày mai sáng sớm liền khởi hành."
Xem người xem mắt, bày quán ngần ấy năm, nàng gặp qua hàng ngàn hàng vạn người nhưng lại không có người nào có ánh mắt bình tĩnh như đại muội tử, này chỉ có thể nói là ông trời thương hai vợ chồng bọn họ.
Hàn Mục Vi vào phòng, nhìn lướt qua, đây là một gian khuê phòng điển hình.

Gia cụ bài trí tuy cổ xưa nhưng lại sạch sẽ, ngón tay nhẹ nhàng m ơn trớn ngăn tủ, không thấy một hạt bụi, ngăn tủ còn có một bình hoa bị thủng, trong bình cắm một bó hoa hồng nguyệt quý màu vàng, này hẳn là từ vườn ở phòng sau hái ra.
Vòng qua giường gỗ, đẩy ra cửa sổ, đập vào mắt chính là một cái hoa viên nhỏ khoảng mười mét vuông, trong hoa viên có vài cọng hoa được xử lý rất khá, này hẳn là nơi mà chủ nhân khuê phòng này yêu nhất đi? Bên cạnh hoa viên còn trồng một cây lựu, hai cây đào, mọc đều không tồi.
Hàn Mục Vi xem xong hậu viện liền xoay người đi đến trước gương, cầm lấy dây đeo con dơi chr mới kết xong một nửa ở trong sọt, màu sắc đã có chút phai màu nhưng Thạch đại nương lại không có động thủ đánh xong dây đeo này, đây là đang đợi khuê nữ nàng trở về lại tiếp tục kết sao?
"Vi Vi Nhi" Tiểu Thiên Bồ ngồi xếp bằng ở Thần phủ của Hàn Mục Vi thấy nàng như vậy, không khỏi nhắc nhở: "Ngươi phải nhớ kỹ là tu sĩ không được can thiệp chuyện của phàm tục, càng không thể đoạt tánh mạng của phàm nhân."
Hàn Mục Vi lật xem đồ vật trong sọt: "Ta biết" Nàng vẫn thanh tỉnh mà "Nhưng mà Bồ Bồ, ngươi cảm thấy chuyện mà Thạch đại nương nói chỉ bởi vì một chữ sắc mà có thể giải thích sao?" Chọn lựa nhiều thiếu nữ như vậy, trong hoàng cung có bao nhiêu người cần hầu hạ, huống chi Thạch đại nương nói con nối dõi của hoàng gia không nhiều.
Tiểu Thiên Bồ nhíu mày, đôi tay chống cằm: "Ta cũng cảm thấy kỳ quái, ngươi có để ý là từ lúc mình Đại Khương triều, một đường gặp qua mấy cái miếu thờ không?"
"Qua năm thành có chín chỗ miếu thờ" Hàn Mục Vi nhìn hình ảnh mơ hồ trong gương, hai vợ chồng Thạch gia đối với con gái duy nhất yêu thương tại gian khuê phòng này được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn "Trong đó có năm chỗ là chùa chiền của hoàng gia, lại hương khói cường thịnh" Hoàng gia không có việc gì thì củng cố đê đập một phen cũng tốt, xây nhiều chùa chiền như vậy làm gì? Hao tài tốn của.
"Tín ngưỡng chi lực" Tiểu Thiên Bồ có thể nghĩ đến cũng chỉ có điểm này: "Con gái duy nhất của Thạch đại nương không có, nhưng nàng đối với đương kim hoàng đế vẫn là có khen ngợi." Phàm nhân lại không cần nhiều tín ngưỡng chi lực như vậy, có lẽ trong này thực sự có tu sĩ can thiệp.
"Còn có những thiếu nữ đó, thứ trân quý nhất của thiếu nữ là gì?" Hàn Mục Vi ngồi xếp bằng trên giường: "Hiện tại trước không đề cập tới, chờ chúng ta tới kinh thành, thăm dò sẽ biết." Nàng nhớ rõ Hàn thị có một chi ở địa giới này, chỉ là không biết có ở kinh thành hay không?

Mà Hàn Mục Vi cũng không biết lúc này trong kinh thành, Hàn Bách đương gia của Hàn phủ đã bị tức giận đến sùi bọt mép: "Quả thực khinh người quá đáng" Một chưởng đánh vào trên bàn gỗ tử đàn, nháy mắt cái bàn đã bị chia năm xẻ bảy "Khương Đế xem Hàn gia ta dễ khinh sao?"
Thiếu nữ quỳ trên mặt đất cúi đầu, tâm rốt cuộc buông xuống, nàng biết tổ phụ sẽ vì nàng làm chủ.

Hàn gia bọn họ từ lúc lập tộc tới nay, luôn luôn không can thiệp chính sự, chỉ làm nghề y tế thế, nhưng cố tình luôn có người không buông tha bọn họ, tìm mọi cách mà muốn đem Hàn gia kéo vào nơi dơ bẩn.
"Tổ phụ" Một thanh niên mặc bố y chắp tay hướng chủ vị: "Khương Đế đã hạ chỉ lập Bát muội làm Thái Tử Phi, nhưng..

nhưng Hàn gia chúng ta tự lập tộc tới nay liền không có nữ nhi nhập hậu cung." Mặc dù người nọ là đương kim Thái Tử lại như thế nào, hắn đến nay vẫn nhớ rõ năm ấy khi năm tuổi đã đi đến chủ gia, nơi đó mới là căn của Hàn gia bọn họ, chỉ tiếc hắn không có linh căn.
Con cháu Hàn gia ngồi ở đây, bao gồm Hàn Lạc quỳ trên mặt đất, trong lòng đều hiểu rõ bọn họ không thể thiệp thế quá sâu, đơn giản là bọn họ còn muốn trở về nơi đó.
Mà gả nữ quyến vào Hàn gia, trong lòng cũng đều có chút suy đoán.

Mỗi năm những đứa bé trong tộc đủ bốn tuổi đều sẽ theo tộc trưởng đi xa, tuy rằng phần lớn đều trở về nhưng đôi khi sẽ thiếu một, hai vị, mỗi lúc như vậy tộc trưởng sẽ phi thường cao hứng.
Các nàng đều sinh ra ở thế gia, thế gia đều là có chút nội tình, ẩn ẩn đều biết Hàn gia có gốc rễ gì, cho nên cho dù Hàn gia trên dưới đều là con trai nhưng vẫn không thiếu thế gia muốn đem con gái trong nhà đưa vào Hàn phủ.
Mẹ của Bát cô nương đứng dậy đi ra, quỳ tới trên mặt đất: "Phụ thân, Lạc tỷ nhi không thể vào cung." Không đề cập tới gia quy của Hàn gia, đơn giản mà nói tình hình hiện tại trong cung, nàng thà chết chứ không đem con gái đưa vào.

Nàng xuất thân từ phủ Thừa tướng, sao lại không biết trong cung đã bị người làm đến chướng khí mù mịt? Hiện tại ai trong triều đều cũng cảm thấy bất an, ngay cả phụ thân nàng đều chuẩn bị thoái ẩn.
Hàn Bách hừ lạnh một tiếng: "Lão phu cũng không tin, cửa của Hàn phủ đóng lại thì còn có người dám can đảm xông tới?" Đôi tay bối ở sau người bị nắm đến vang kẽo kẹt, trước khi cha hắn mất đã từng lưu lại di ngôn, Hàn thị tất là phải về Kỳ Châu ở Thương Uyên, Hàn Bách sao dám làm tộc nhân vào triều làm quan?
Hàn Lạc nghe vậy nhắm mắt, hai giọt ngước mắt chảy xuống "đông" một cái đầu dập xuống: "Tiểu Bát tạ tổ phụ tương hộ" Bọn họ đã từng đi qua chủ gia, tất nhiên là hiểu chi này của bọn họ vì sao chỉ làm nghề y tế thế, không vào triều làm sĩ.

Đã từng đặt chân qua nơi đó, lại muốn nàng rời bỏ tông tộc, Hàn Lạc đương nhiên trăm triệu lần không muốn.

Hàn Bách kỳ thật hiểu Khương Đế muốn làm gì, hoàng thất đã trấn không được quốc sư phủ, hắn liền đem chủ ý đánh tới trên người Hàn thị nhất tộc, muốn dùng Hàn thị để kiềm chế quốc sư phủ.

Đương nhiên bên trong cũng có ý nguyện của quốc sư phủ, rốt cuộc để giúp tà vật kia thì huyết nhục của phàm nhân sao có thể so sánh với thịt của tu sĩ?
"Phụ thân" Một hán tử cường tráng có mái tóc hoa râm đứng dậy chắp tay nói: "Theo góc nhìn của nhi tử thì lần này khi đi chủ gia nên đăng báo chuyện của Khương triều, để ngừa vạn nhất." Tuy tiên giả không thể hỏi tục sự nhưng vị quốc sư kia rõ ràng không phải là người thường.
"Đích xác phải đăng báo" Nếu không phải quốc sư phủ những năm gần đây hành sự quá mức hung hăng ngang ngược, hắn cũng không để ý trong đó có bóng dáng của tu sĩ.
Mọi người nghe vậy cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, Hàn gia tổ tiên tuy đã ngã xuống nhưng nhân tài mới xuất hiện không dứt, nhà bọn họ có địa vị ở Thiên Diễn Tông liền sẽ không sao.

Huống hồ dòng chính của tổ tiên hậu bối là Mục Vi tiên tử có thiên tư trác tuyệt, ở tông môn địa vị đã củng cố, có em trai ruột lại là thiên kiêu chi tử, chủ gia sẽ không mặc kệ bọn họ.
Lộc cộc..
Hàn Mục Vi ngồi ở xe lừa nhắm mắt đả tọa, hai vợ chồng Thạch đại nương ngồi ở phía trước đánh xe, bọn họ rời đi Sung Châu đã năm ngày.

Ông trời còn tính đau người, không có trời mưa.

Chỉ là có khi chuyện tốt không lúc nào cũng lặp lại, hôm nay ra Duyên Châu thành không bao lâu, hôm nay liền không tốt.
Qua buổi trưa, Thạch đại nương thấy mây đen đã từ phía tây lại đây, liền gân cổ lên đối với thùng xe nói: "Đại muội tử, hôm nay trời sắp mưa, phỏng chừng sẽ không nhỏ, nếu không ta trước tìm một chỗ trốn mưa?" Mấu chốt nơi này là quan đạo, còn trước không có thôn sau không có tiệm.
"Được" Hàn Mục Vi đem thần thức tràn ra: "Ở phía trước cách hai dặm có một cái miếu hoang, chúng ta đến kia trốn mưa." Miếu hoang ư, đây chính là nơi có nhiều sự cố, chỉ không biết nàng có thể gặp gỡ hay không?
Một đường đi tới nay, vợ chồng Thạch gia đối với việc này đã tập mãi thành thói quen: "Ai" Bọn họ cái gì cũng không hỏi, cũng không nghĩ nhiều, chỉ nhận định người ngồi trong xe là quý nhân..