Khổ Vì ... Đại Gia

Chương 20: Chương 20





con bé thế nào rồi
-vẫn sốt cao bà ạ, còn mê sảng nữa
-sáng nay nó vẫn bình thường kia mà, tại sao lại thế, có phải do con ko Minh
Bà Lan nhìn Minh đầy đe dọa, thằng cháu bà tưởng bà ko biết gì hay sao chứ, mấy ngày qua nó lạnh nhạt với Thảo đã khiến bà chút ít nghi ngờ
-sao bà lại nói thế - Minh nhíu mày khó hiểu
-còn sao với trăng gì, con ko quan tâm đến vợ mình, để nó tự mình đến trường rồi đến tối mịt mới về con làm chồng như thế sao hả Minh, con có thương vợ con ko vậy hả
-Mấy ngày qua, thái độ của con hết sức lạ lùng, con lạnh nhạt với Thảo, con tưởng bà ko thấy gì sao, vợ chồng mới cưới có ai giống con ko chứ, hay là con ko yêu nó, cưới vợ chẳng qua là để bà vui lòng phải ko
Mặt Minh biến sắc, bà Lan đã nói trúng tim đen của anh, mấy ngày qua quả thật anh đã quá lạnh nhạt với Thảo
-bà ạ, ko phải như bà nghĩ đâu
-còn ko phải sao, con còn nhung nhớ cái đứa con gái đã từng vứt bỏ con có phải ko, bà nói cho con biết dù như thế nào bà sẽ ko bao giờ chấp nhận 1 đứa con gái như nó

Bà Lan tức giận nhìn Minh, thời gian qua bà cứ tưởng Minh đã thay đổi nhưng có lẽ bà đã nhầm, thằng cháu bà vẫn chứng nào tật nấy
-bà ơi, bà nghe cháu nói đi, mọi chuyện ko như bà nghĩ đâu, người cháu yêu là Thảo, mấy ngày qua vì công việc quá bận rộn nên cháu đã dành quá ít thời gian cho cô ấy khiến bà nghĩ là cháu lạnh nhạt với Thảo, nhưng mà ko phải vậy đâu
Minh choàng tay qua cổ bà, vẽ mặt như 1 đứa trẻ làm nũng, thấy bà Lan có vẽ nguôi giận, anh nói thêm
-cháu xin thề với bà, mọi chuyện quá khứ đã ko còn ảnh hưởng gì tới cháu nữa, đối với cháu bây giờ bà và Thảo là 2 người quan trọng nhất với cháu
-hừ
-Bà ko tin cháu sao, bộ bà nghĩ cháu là đứa hồ đồ đi cưới 1 người cháu ko yêu sao, bà biết cháu là 1 thằng ko thích bị ràng buộc kia mà
-Cậu nói thì hay lắm, nhưng xem cậu làm đc gì rồi
-Xin hoàng thái hậu cho hạ thần 1 cơ hội huộc lỗi, thần xin hứa sẽ ko để người phải thất vọng đâu
Minh khom người cúi đầu đầy kiểu cách, giọng anh đầy hài hước khiến bà Lan phì cười
-thôi thôi, tạm thời tha cho anh, lên lầu chăm sóc vợ mình đi
-tuân lệnh thái hậu
Nhìn Minh phóng như bay lên cầu thang, bà Lan bất giác thở dài, tuy bà đã già nhưng thần trí còn minh mẫn, bà biết Minh và Thảo đang diễn kịch cho bà xem, nhưng bà vẫn hi vọng 2 đứa nó sẽ ko diễn mãi vở kịch này
….
Minh nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của Thảo mà đau xót cả cõi lòng, trong cơn mê sảng con nhỏ cứ luôn gọi Ba ko ngừng
Lấy khăn lau những giọt mồ hôi trên trán con nhỏ, Minh lo lắng ko biết Thảo đã gặp phải chuyện gì, nhưng đó chắc hẳn là 1 cú shock rất lớn mới có thể khiến con bé cứng đầu này ngã khụy như thế
Anh chỉ mới lơ là 1 chút thì Thảo đã gặp biết bao nhiêu chuyện, bà anh nói ko sai trong chuyện này anh là người có lỗi


Đôi mắt Thảo nhắm nghiền, sắc mặt đỏ bừng thất thường, con nhỏ đang chìm sâu trong ác mộng, thỉnh thoảng mê sảng giãy giụa. Người nó ko ngừng run bần bật
-ba ơi, đừng bỏ con
Minh nhanh chóng nắm lấy bàn tay của Thảo, cái nóng hừng hực như than ở lòng bàn tay bỗng dưng khiến Minh hoảng sợ, nỗi đau khổ siết chặt trái tim làm anh nghẹt thở.
-Thảo, tĩnh lại đi em, mở mắt nhìn anh đi
-Ba ơi, con sai rồi, ba đừng bỏ con ….
Cổ tay bị cắm ống truyền dịch, Thảo mê sảng giãy giụa một cách vô thức, đôi mày nhíu chặt không yên, hàng mi đen nhánh cứ run run trên gương mặt nhợt nhạt

“ mẹ con cô tránh ra, các người ko thể ngăn cản đc tôi đâu”
“ anh à, em xin anh đừng đi, mẹ con em ko thể ko có anh, cái Thảo còn nhỏ dại, nó ko thể ko có ba “
“ ba ơi, huhu ba đừng bỏ con mà “

“ cút ra, tôi chán ngán mẹ con cô lắm rồi. vì các người mà tôi phải chon chấn ở cái chốn khỉ ho cò gáy này, bao năm qua tôi cố gắng nuôi sống 2 kẻ ăn bám mà ko 1 lời than thở, nhưng hôm nay tôi đã chịu đựng đủ rồi, “
“em sai rồi, em đã trở thành gánh nặng cho anh nhưng từ nay em sẽ ko như thế nữa, em sẽ ko để anh phải khổ, anh đừng đi có đc ko “
“ tránh ra “
“ ba ơi …!! “
….
-Ba ơi
Nắm chặt tay con nhỏ, Minh áp má vào lòng bàn tay nóng rực của Thảo, tấm lưng khắc khoải cô đơn gượng dậy trong ánh sáng chạng vạng đang khẽ run lên. Nỗi đau xiết nơi đáy mắt tối sẫm, nhìn dáng vẻ Thảo mê sảng đau đớn khổ sở, Minh bổng hiểu rỏ tình cảm của bản thân hơn
“ cái con bé hàng xóm” đã trở thành 1 người vô cùng quan trọng đối với anh
Nhìn Thảo cứ vật vã trong cơn sốt, Minh ước gì người phải chịu nỗi đau kia là anh chứ ko phải cô bé