Khoa Cấp Cứu

Chương 123: - Một tia hy vọng




Cuối cùng cũng được đi làm, Đỗ Hạ Hi vừa mới tới bệnh viện thì bị đồng nghiệp bao vây lại, người thì an ủi, người thì bức xúc những chuyện xảy ra trong bệnh viện.

"Được rồi, chúng ta làm tốt công việc của mình là được, đừng để ý mấy chuyện khác." Dáng vẻ Đỗ Hạ Hi vẫn rất bình thản, có nhiều chuyện không cần thiết phải tranh cãi, không có kết quả đâu.
Mắt thấy sắp tới giờ nhận ca, Đỗ Hạ Hi liền giải tán bọn họ, ai về việc nấy, chuẩn bị tiếp đón bệnh nhân.
Đỗ Hạ Hi vừa mới thay áo blouse, thì có một bệnh nhân được đẩy vào, được cảnh sát giao thông đưa qua, người phụ nữ đó hầu như có thể nói là bị cán tới máu thịt lẫn lộn, đặc biệt là chân phải, xương trắng cũng lòi ra ngoài luôn, mấy bệnh nhân khác thấy vậy đều hoảng sợ tránh ra chỗ khác.
Thương thế nghiêm trọng vậy mà cô ta vẫn còn chút ý thức, nhưng cô ta có thể chịu được trong bao lâu thì không ai biết, trong khoa cấp cứu này, bất cứ một bệnh nhân bị thương nặng nào cũng đều có thể tử vong bất cứ lúc nào, huống hồ gì cô ta bị nặng như thế.
"Liên lạc được người nhà chưa?" Đỗ Hạ Hi nhân lúc người phụ nữ được đưa vào làm kiểm tra, thì hỏi cảnh sát.
"Tạm thời vẫn chưa, cô ta có cứu được không?" Cảnh sát giao thông hình như rất quan tâm đến vết thương của cô ta, thấy Đỗ Hạ Hi nhìn mình như vậy liền giải thích, "Có một chiếc xe hơi mất tay lái xông thẳng vào cổng trường tiểu học, cô ấy đẩy một đứa trẻ ra chỗ khác, còn mình thì bị cuốn xuống dưới gầm xe... cho nên, nếu có thể, xin mấy cô hãy cố hết sức cứu cô ấy, một cô gái tốt như vậy... haizz..."
"Anh có giấy tờ của cô ấy không, bạn tôi là cảnh sát nhân dân, có thể giúp điều tra, tình trạng cô ấy hiện giờ rất nguy hiểm, tốt nhất là nên thông báo cho người nhà biết."
Cảnh sát giao thông lấy cái túi nhặt được ở hiện trường ra, trong đó có chứng minh nhân dân, "Nguyễn Thi Thi, mới 26 tuổi à, thật là tiếc quá."
Vừa mới nhìn ngày tháng năm sinh thì anh cảnh sát thở dài, anh tuy không biết gì về y học nhưng nhìn vết thương như vậy cũng biết là rất nguy hiểm.
Đỗ Hạ Hi quay về phòng cấp cứu, lấy hình chụp soi dưới đèn, hình ảnh màu trắng trên nền màu đen nhìn thấy mà rùng mình, cho dù là đã thấy qua rất nhiều chuyện sinh tử, cô cũng không khỏi nhíu chặt mày lại, vết thương này nặng quá.
Không nói đến có cứu được người không, cho dù giữ được mạng sống thì cũng không giữ lại được chân, hơn nữa cột sống gãy nhiều chỗ cũng làm cô ta đối diện với nguy cơ bại liệt.
Người này không biết có thể chịu đựng qua đêm nay không nữa. Trong phòng cấp cứu, trên mặt cô ta cũng có vết thương, do máu chảy ra nhiều quá nên không thấy được dung mạo, chỉ có một con mắt hơi mở ra nhìn về phía Đỗ Hạ Hi.
Do vết thương đau quá nên miệng trắng bệch của cô ta cứ co giật, hoàn toàn không nói chuyện được, cơ thể cũng không ngừng run rẩy theo.
Cũng may là đêm nay khoa cấp cứu không có bệnh nhân nào nghiêm trọng cho nên có thể huy động hết toàn bộ nhân viên qua đây họp thảo luận, nhưng trong phòng họp mấy bác sĩ của khoa khác cầm hình chụp coi rồi lắc đầu.
Người này vẫn còn sống nằm đó, nhưng ở trong phòng này thì mọi người đều từ bỏ hết rồi, chuyện này Đỗ Hạ Hi làm không được.
Quay trở về phòng cấp cứu, người phụ nữ đó chảy nước mắt ra, có thể do đau quá, hoặc cũng có thể do tuyệt vọng, bệnh nhân thường rất nhạy cảm, có thể phát giác ra được biểu hiện khác thường của bác sĩ.
Đỗ Hạ Hi khom người uống an ủi cô ta, "Chúng tôi sẽ không từ bỏ đâu, cho nên cô cũng không được từ bỏ, cố lên."
Ngón tay nhè nhẹ sờ vào bên mặt không bị thương của cô ta, đây đã là sự an ủi lớn nhất cho cô ta, trong lòng Đỗ Hạ Hi rất rõ tình trạng cô ta không lạc quan, giống như đang đi trên sợi dây trên không vậy, không được thất bại.
Hơn nữa cũng phải cần cô ta có ý chí cầu sinh mãnh liệt nếu không khi có chuyển biến xấu thì rất khó mà cứu chữa được.
Nhưng đối với cô ta mà nói thì ải nguy hiểm không chỉ ở đêm nay, cho dù có cứu sống được thì các ca phẫu thuật về sau cũng phải làm nhiều lần, rất đau khổ, chắc cuộc sống của cô ta sẽ thay đổi từ đây.
Rõ ràng là làm một việc rốt, nhưng sao lại phải chịu nhiều đau khổ vậy, thậm chí có thể mất mạng nữa, có đáng không? Có lẽ sống chung với Tây Môn lâu rồi nên Đỗ Hạ Hi đã không còn cách nghĩ như lúc trước nữa, đạo lý thì ai cũng hiểu, nhưng cuộc sống thì lại là của mình.
Người phụ nữa đó chớp mắt, giống như là đang trả lời Đỗ Hạ Hi vậy, Đỗ Hạ Hi cảm thấy rất chua xót nhưng vẫn miễn cưỡng cười với cô ta, "Hôm nay tôi sẽ làm phẫu thuật chính, tình trạng hiện giờ của cô không tệ, đợi các chỉ số ổn định thì có thể làm phẫu thuật rồi, cố thêm chút xíu nữa."
Người phụ nữa đó gật nhẹ đầu, sau đó mệt mỏi nhắm mắt lại, đã không còn chút sức lực nào nữa, tất cả giờ chỉ còn theo ý trời thôi.
Đỗ Hạ Hi không nỡ rời khỏi, cứ đứng như thế bên cạnh giường cô ta, tin rằng cô ta cũng biết có người đang ở bên cạnh mình, chắc cũng có thể cho cô ta tia hy vọng, cho dù vô vọng thì hành trình cuối cùng này cũng không đơn độc.
Đỗ Hạ Hi thở dài, quay người ra khỏi phòng cấp cứu, thì gặp phải Tây Môn, "Tối như vậy rồi sao em còn tới đây?"
"Em ở nhà chán quá nên qua đây chơi với chị." Chỉ có mình cô ở nhà, yên tĩnh đến đáng sợ, với lại cũng sợ Đỗ Hạ Hi mất mặt dây chuyền không biết có xảy ra chuyện gì không nữa.
"Hôm nay có một bệnh nhân bị thương rất nặng, lát nữa sẽ làm phẫu thuật, e rằng thời gian sẽ rất lâu, không thể ở cùng em được."
"Không sao, chị bận việc đi, em sẽ ở đây, nếu chị gặp chuyện gì thì có thể kêu em." Tây Môn thấy Đỗ Hạ Hi hình như đang có tâm sự, "Lúc nãy gặp chuyện gì à? Sao lại không vui vậy."
Đỗ Hạ Hi nhìn về phía phòng cấp cứu, "Công việc vốn là như thế, cứ tiếp xúc với sống chết nên không thể nào vui được."
Tây Môn đoán ra được, cô ấy chắc do tình cảnh bệnh nhân nào đó nên không vui, liền an ủi, "Cuộc sống vốn là như vậy mà, vừa công bằng lại vừa bất công, công bằng là mọi người đều phải chết, bất công là những bất trắc gặp trong cuộc sống. Bọn họ gặp bất hạnh thì cũng sẽ được đền bù trong thời khắc nào đó ở tương lai, tất cả đều phải coi tạo hóa của họ, chị không giúp được, việc chị có thể làm là cho họ tia hy vọng, chỉ như thế thôi, cố gắng hết sức mình là được, đừng tự trách mình."
"Một cô gái trẻ tuổi như vậy... haizzz" Đỗ Hạ Hi lại thở dài.
"Cô gái? Có xinh không?" Tây Môn tiến lại gần, cô rất nhạy cảm đối với những người xung quanh Đỗ Hạ Hi.
"Đang nói chuyện đàng hoàng mà em nghĩ đi đâu vậy." Đỗ Hạ Hi trừng mắt một cái.
Tây Môn cũng không cố ý chọc cô ấy, "Hơ hơ, chị mau đi bận việc đi."
"Chắc phải tới sáng hôm sau mới xong." Cuộc phẫu thuật này không biết tới chừng nào nữa, sợ Tây Môn sẽ đợi nguyên đêm, "Em mệt thì có thể ngủ trong phòng nghỉ." Rồi giao chìa khóa cho Tây Môn.
"Uhm, em đợi chị." Chỉ một câu nói thôi mà làm Đỗ Hạ Hi ấm áp tới tận đáy lòng.
Mỉm cười gật đầu, Đỗ Hạ Hi quay người bước tới chiến trường của cô, đằng sau có một người như thế ủng hộ chờ đợi mình, giống như là được tiếp thêm sức mạnh vậy, cho dù kết quả ra sao thì mình cũng sẽ cố hết sức.