Khoái Xuyên Chi Tra Công Chỉ Nam

Chương 128




Bóng đêm bao phủ, bên trong phủ Thừa Tướng giăng đèn kết hoa, hạ nhân đều mặc vào trang phục màu sắc, cửa gỗ chạm trổ dán giấy hỷ, trên cây, dưới mái hiên đều treo lên đèn lồng màu đỏ chữ hỷ, pháo cùng chiêng đồng tiếng kèn không dứt bên tai.

Thân mang hôn phục Lục Lê mệt mỏi nằm nhoài phía trước cửa sổ, hét dài với hệ thống: “Y sao còn chưa tới —— ”

Hệ thống không chịu được hắn, nói rằng: “Anh có biết rằng mình rất là tiện không. Đây là bệnh, cần phải trị.”

Lục Lê phản bác: “Tao mẹ nó nói chính là Thường Thanh, ai nói với mày tao đang nói về Yến Dung? Tao đói bụng quá đi, đến cùng cái thằng chó nào quy định kết hôn một ngày không thể ăn hả?”

Hệ thống vừa bắt đầu im lặng không lên tiếng, bỗng nhiên lại nói: “Cho anh chết đói thế là xong.”

Lục Lê đứng lên, trên đầu cài châu quan —— không sai, hắn một tân lang lại mang loại đồ chơi này, quan trọng nhất chính là nó quá nặng.

Hồng Linh đẩy cửa tiến vào, nàng kéo một cái ghế ngồi trước mặt Lục Lê, nói rằng: “Thiếu gia, tân nương sắp đến rồi, mau mau đi nha!”

Lục Lê vô thức nắm lấy vạt áo thật dài, vội vã đáp: “Vậy thì đi.”

Hắn được hạ nhân dẫn dắt tới hỉ đường. Thường Thanh là hồn xuyên, xuyên qua thân thể này không cha không mẹ không người thân thích, vị trí cao đường dĩ nhiên sẽ không có ai. Chỉ có Thừa Tướng thân khoác cẩm bào ngồi ở một bên, lão nhìn thấy Lục Lê lập tức đứng lên, vui sướng nói: “Con trai của ta lớn rồi, có thể chăm sóc nữ tử của con.”

Lục Lê cúi đầu, thật không tiện nói: “Đó là nương tử con.”

Thừa tướng gật đầu nói: “Cha biết, nếu như con không phải vì tìm nàng mà đi tới Vương Đô, ta cũng không thể tìm được con. Có lẽ, đây thật sự là duyên phận sâu xa.”

Lục Lê cười cười không lên tiếng.

Bỗng nhiên trên vai hắn ghìm xuống, liền nghe được âm thanh Tần Hạc mang theo ý cười: “Chúc mừng Lân nhi, rốt cục tìm được nương tử chính mình.”

Lục Lê kêu một tiếng: “Hạc Hạc.”

Hắn vừa nhìn thấy Tần Hạc, như nhìn thấy từ trên xe ngựa lấy xuống diều chất đầy toàn bộ trong hậu viện, không khỏi cảm khái nam nhân ra tay hào phóng.

Tần Hạc nhíu mày nói: “Lân nhi cũng biết sau này không thể tùy tiện gọi ta là nương tử?”

Lục Lê híp mắt cười nói: “Nương tử chỉ có một, thế nhưng Hạc Hạc có rất nhiều.”

Tần Hạc cầm quạt giấy đánh nhẹ lên bả vai hắn, quát khẽ nói: “Nói hươu nói vượn.”

Lúc này ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng hô to: “Tân nương đến!”

Tám người nhấc đại kiệu nâng tân nương phía trong, nàng nằm sấp ở trước mặt thân thể người nọ, đi thẳng tới chậu than thiêu đốt mới từ trên lưng hạ xuống, vén làn váy lên liền nhanh chân vượt qua chậu than.

Lục Lê tiến lên, muốn đem tân nương từ trong tay người khác nhận lấy. Nhưng thời điểm sắp đụng tới, Lục Lê nghe được âm thanh bên trong tấm khăn quàng vai Thường Thanh nghiến răng nghiến lợi, nhẹ nhàng truyền tới trong tai: “Đừng đụng  vào ta.”

Lục Lê lập tức thả tay.

Kỳ thực Thường Thanh vốn không muốn làm lớn chuyện kết hôn như thế này, cũng muốn bớt đi cưới hỏi đàng hoàng, quá trình tám người nhấc đại kiệu tiến vào cửa, nhưng Lục Lê kiên trì nói không thể tỉnh lược lễ, kết quả tạo nên Thường Thanh hiện tại rất phản cảm, Lục Lê rất vô tội.

Tiếng pháo cùng tiếng chiêng trống tạm thời ngừng lại, Lục Lê duy trì vẻ mặt một tân lang quân, vẫn cười khúc khích khiến cơ thịt trên mặt đau nhức.

“Nhất bái thiên địa!”

Hai người quay về thiên địa bái một cái.

“Nhị bái cao đường!”

Hai người chuyển qua, hướng đến cao đường nơi Thừa Tướng ngồi ở đó bái một cái.

“Phu thê giao bái!”

Hai người đối lập, còn chưa kịp cúi đầu, liền nghe ngoài cửa truyền đến từng trận kinh ngạc thốt lên.

Tiếp theo đó, những người thân mặc áo giáp, binh lính tay cầm binh khí một đường chen vào, đem gian nhà rất lớn đứng đầy nước chảy không lọt.

Thừa Tướng trên mặt sắc mặt vui mừng còn chưa kịp rút đi, thấy có người xông vào liền vỗ bàn một cái, hô to một tiếng “Lớn mật”. Định thần nhìn lại, nhận ra đó thuộc về Ninh vương thân binh.

Các binh sĩ trên người cùng trên mặt đều ít nhiều dính lên vết máu, bọn họ vội vã từ đằng xa chạy tới. Phó tướng sắc mặt nghiêm túc tiến lên một bước, nhấc cánh tay làm tư thế mời: “Trưởng Tôn công tử, bệ hạ cho mời.”

Thừa Tướng thất thanh kêu lên: “Bệ, bệ hạ?”

Phó tướng ngữ khí đúng mực nói: “Ninh vương điện hạ tối nay đăng vị, thay đổi quốc hiệu là Thiên Nguyên, thay đổi quốc lịch là Kỳ Nguyên. Từ đây bắt đầu, là Kỳ Nguyên năm nhất.”

Lục Lê kinh ngạc đến ngây người, tất cả mọi người đều kinh ngạc đến ngây người.

Trời ơi Phật ơi Chúa ơi, y đây chuyển ngoặt một bước thành công, nội dung biên kịch thật thần kỳ!

Từ lúc nào Yến Dung không nói tiếng nào liền đi theo đúng nội dung nguyên tác? Đây quả nhiên không khoa học chút nào!

Hỉ đường to lớn bên trong nhất thời yên lặng như tờ, mãi đến tận hoàn toàn quên bọn họ tự tiện xông vào hỉ đường, Thừa Tướng miệng sắp nhếch lên đến mũi trước tiên quỳ xuống, tất cả mọi người như vừa tỉnh giấc chiêm bao, dập đầu cao giọng nói: “Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

Chỉ có Lục Lê mặt bị uy hiếp được phó tướng lĩnh đưa ra cửa.

Hắn điên cuồng gõ lên hệ thống muốn hỏi rõ ràng chuyện này rốt cuộc là như thế nào, lại phát hiện hệ thống vua hố biệt tăm biệt tích.

Lục Lê do dự bước lên băng ghế thịt người quỳ gối, nhẹ nhàng giẫm một cái liền lên xe ngựa, hắn còn chưa kịp vén lên tấm mành dày nặng, liền bị một luồng sức mạnh mạnh mẽ kéo vào. Đầu váng hoa mắt, đột nhiên ngã xuống tấm thảm lót mềm mại.

Lục Lê đau kêu “A” một tiếng, trước mắt đều bốc lên kim tinh, còn chưa kịp phản ứng lại liền bị nâng mặt lên, nụ hôn xâm chiếm cũng thuận theo đưa tới.

Đầu lưỡi không cho phản kháng mở hàm răng hắn, hung hăng cử động trao đổi khí tức.

Lục Lê nghe được tiếng nam nhân ồ ồ, kiềm chế thở dốc phẫn nộ.

Hắn bị hôn môi hô hấp hầu như không thể thông thuận, hai tay khước từ động tác càng làm nam nhân tức giận thêm, sức mạnh siết lại cổ tay hắn khiến Lục Lê nhíu mày lại.

Đến khi Yến Dung buông hắn ra, Lục Lê khí tức bất ổn mở miệng hít không khí vào phổi, mở to hai mắt hỏi: “Ngươi làm gì thế?”

Lúc này hắn mới biết trên cổ Yến Dung có vết thương dính máu, máu hướng phía dưới chảy xuống.

Tí tách tí tách, trên người nam nhân ngoại bào màu đen trở nên đen thẫm cùng vẻ nghiêm nghị.

Yến Dung phát hiện tầm mắt Lục Lê, nam nhân không thèm để ý đưa tay lau máu tươi chảy ra, trên mặt như đang muốn giết người.

Yến Dung đưa tay đem châu quan trên đầu Lục Lê cởi xuống, tóc đen thật dài rối tung xõa xuống trên người, trên dưới đánh giá Lục Lê một thân hôn phục, lạnh lùng hỏi: “Thừa dịp ta không có ở đây lại dám kết hôn? Hửm?”

Lục Lê bị ánh mắt nam nhân hận không thể đem mình ăn tươi nuốt sống nhìn cả người đều sợ hãi, nhất thời yên lặng, cứ thế không nói ra được một câu liên quan đến việc kết hôn. Chỉ có thể chỉ vào vết thương trên cổ y, nỗ lực nói sang chuyện khác: “Ngươi bị thương …”

Nhưng Yến Dung không hề bị lay động, nam nhân tầm mắt âm lãnh từ trên người Lục Lê đảo qua, nhìn Lục Lê đến tê cả da đầu.

Nam nhân nói: “Bản vương cùng phó tướng thương nghị kế hoạch đoạt vị hôm nay, nhưng ta một khắc cũng không nhịn được, chờ không được. Lân nhi, ngươi biết là vì sao không?”

Nam nhân ngón tay ôn nhu vuốt nhẹ gò má Lục Lê sợ đến nỗi lắc đầu liên tục.

Yến Dung bên môi ý cười nhẹ thiển, nhưng không đến được đáy mắt: “Tháng ngày bị giam lỏng ở trong cung rất khó chịu, không thấy được cuộc sống của ngươi cũng rất khó chịu, thế nhưng, ta cũng đều cố gắng vượt qua.” Nam nhân bên môi ý cười càng lúc càng lớn, “Nhưng khi nghe đến ngươi tấn hôn, một khắc đó thật sự không nhịn được.”

“Lân nhi, ta mới là nương tử mà ngươi muốn tìm.”

“Vốn còn muốn cho ngươi nhớ lại chúng ta đã từng gặp gỡ, bây giờ nhìn lại, không cần thiết nữa.”

“Ta không chờ được nữa.”

Yến Dung bàn tay mát mẻ vén lên vạt áo hắn, chạm nhẹ da thịt ấm áp dưới thân, thô bạo hôn lên bên gáy nam nhân còn đang sững sờ, khẽ lẩm bẩm nói: “Ta muốn ngươi mặc một thân hôn phục này, triệt để giữ lấy ngươi, xâm phạm ngươi. Để ngươi vĩnh viễn nhớ kỹ ngày sau đó là cùng ta kết hôn, mà không phải người khác.”

Biến thái thật sự đến chết cũng không thay đổi.

Lục Lê nhìn y máu nhuộm áo bào, không biết trên người nam nhân còn có bao nhiêu vết thương, không dám manh động.

Hắn nhẹ nhàng đẩy bả vai Yến Dung, muốn y đừng như con chó cắn chính mình, nhưng lại bị Yến Dung lầm tưởng là động tác chống cự, trong lòng dày đặc tăm tối càng ngày càng lớn.

Yến Dung cười lạnh nói: “Sợ ta đụng vào đến như vậy sao? Ngươi không nghĩ, ta càng muốn, làm cho ngươi biết mình đến cùng là người của ai.”

Y cởi tiết khố nam nhân, ngón tay mát mẻ chậm rãi đâm vào hậu huyệt chật hẹp, trong vách chấn kinh co rút lại, lại không chút lưu tình mở rộng ra.

Lục Lê cắn môi, cảm nhận được đau nhói không khỏi cầu khẩn nói: “Nhẹ chút.”

Sau khi mở rộng qua loa, vật thể nóng rực liền chống đỡ ở miệng huyệt, muốn mạnh mẽ đột phá, nhưng chỉ miễn cưỡng tiến vào đỉnh, bởi vì bên trong quá mức chật hẹp nên không thể không ngừng lại.

Lục Lê đau đến nỗi trên đầu chảy đầy mồ hôi lạnh, hắn dùng sức nện đánh Yến Dung, muốn tên biến thái chết tiệt mau đưa món đồ chơi rút ra, từ trong hàm răng bỏ ra một câu nói suy yếu “Trời ơi”.

Yến Dung như vừa nãy nói như vậy, thật sự muốn hắn đối với ngày đó có ký ức sâu sắc, kiên định chậm chạp đem hậu huyệt chật hẹp mở rộng một chút.

Quá trình này rất chậm, đối với Lục Lê cũng rất là khó nhịn.

Hạ thân giống như bị chia thành hai nửa, xé rách đau đớn.

Lúc này hắn vẫn còn có lòng thanh thản nghĩ đến, thế giới có tên biến thái này kỹ năng giường chiếu sao yếu kém đến như vậy, lúc trước đều là sau khi đau thì sẽ thoải mái, lần này đã đau rồi nhưng qua một lúc vẫn hoàn đau.

Nhìn thấy nam nhân một thân hôn phục đỏ tươi vô lực nằm ở trên thảm nhung, không cách nào chống lại bị y làm càn xâm phạm, Yến Dung trong con ngươi âm trầm né qua một tia thỏa mãn.

Thế nhưng không đủ, không đủ, làm sao có thể đủ.

Còn muốn càng nhiều, còn muốn hết thảy.

Hết thảy kiềm chế cùng ẩn nhẫn xưa nay đều bị y quăng lên tầng mây, trong đầu chỉ nghĩ tới chính là giữ lấy.

Lục Lê đau đến nỗi nước mắt chảy ra, hắn nghẹn ngào oan ức, tiếng ám ách nói: “Đau quá đau quá, ngươi không thể nhẹ một chút hay sao?”

Lời nói trẻ con, còn mang theo tiếng khóc nức nở lên án khiến Yến Dung như chậu nước lạnh rót vào đầu, trong nháy mắt tỉnh táo lại.

Y nâng lưng Lục Lê lên, đem nam nhân gào khóc ôm vào trong lòng, Lục Lê theo bản năng liền giật mình, duỗi ra cánh tay nắm cổ Yến Dung, như vậy vị trí đồ vật trong cơ thể càng tiến sâu hơn.

Yến Dung khẽ hôn khóe mắt hắn ửng hồng, dịu dàng nói: “Ngoan.”

Lục Lê cong lưng lên, trong miệng tiếng thở dốc đứt quãng, hắn có thể cảm nhận được vật thể bên trong cứng ngắc nhảy lên gân xanh, còn có nhiệt độ nóng rực đến kinh ngạc.

Hắn ngẩng cao đầu lên, bất kỳ động tác cọ xát nào đều hóa thành mẫn cảm đau nhói, thời điểm nam nhân không hề có điềm báo trước tăng nhanh tiết tấu luật động đỉnh vào điểm, hắn cũng cúi đầu tàn nhẫn cắn về phía bả vai Yến Dung.

Cách lớp vải dày nặng hàm răng sắc bén mạnh mẽ cắn xuống, muốn làm cho nam nhân nếm trải đau đớn chính mình đang nhận.

Lục Lê ngửi thấy được mùi vị nồng nặc, đó là mùi máu tươi.

Hắn ý thức được đó không phải do hàm răng hắn cắn gây ra.

Lục Lê buông ra khối vải vóc, cẩn thận từng li từng tí một đưa tay ra, trên áo bào đen dính nhớp chất lỏng chán ghét. Hắn run giọng nói: “Ngươi thật sự bị thương…”

Yến Dung không thèm để ý ừ một tiếng, trói lại eo hắn, dưới thân không ngừng nghỉ làm động tác ra vào.

Mẹ nó cái tên biến thái chết tiệt này.

Để ngươi mất máu mà chết thế là xong.

Cũng không biết làm bao lâu, Lục Lê ý thức sắp mơ hồ lên, hạ thân gần như không còn tri giác. Nghe được Yến Dung thở dốc ồ ồ, hắn căm giận cắn lên hầu kết nam nhân nhô ra.

Chất lỏng nóng rực chảy vào trong vách mẫn cảm, Lục Lê cả người run lên ôm lấy Yến Dung, trong miệng tràn ra tiếng rên rỉ khiến hắn trở nên lúng túng.

Yến Dung rút đi ngoại bào hắn, khinh nhu hôn lên đầu vai đã từng bị răng thú dữ cắn.

Lục Lê buông y ra, đang muốn dùng bàn tay tới trả thù tên biến thái chết tiệt, liền nghe Yến Dung cam kết: “Trẫm… Ít ngày nữa liền muốn cưới ngươi làm Hậu.”