Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê II

Quyển 1 - Chương 14: Ta ở ma cà rồng văn hủy đi CP – Là máu đầu tim của ta




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tống Lâm nghe xong lời Louis, thấp giọng ừ một tiếng, lại nói: “Louis, anh đem toàn bộ văn kiện và đồ vật tôi đưa cho anh điều tra xử lý hết đi, đừng cho người khác biết.”

Kết thúc cuộc gọi, ánh mắt Tống Lâm nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ.

Ngoài cửa sổ là hàng vạn ánh đèn của hàng vạn gia đình, tượng trưng cho tài phú, quyền lực và địa vị. Những tòa nhà cao tầng có năng lực đâm thủng các tầng mây, tựa như một đám hộp sắt treo đèn sáng trưng. Màn đêm xanh đen được khảm lên bằng vô số viên đá quý phát sáng, giống như bộ quần áo sang quý nhất được trưng bày trang trọng trong tủ kính, làm người ta ao ước nhưng không thể có được. Ánh sao khúc chiết tỏa sáng trên tầng mây, nhuộm ra từng mảnh quang ảnh lay động.

Bỗng chốc ánh đèn ngoài cửa sổ tan vỡ trong mắt Tống Lâm, hình thành một gợn sóng lăn tăn óng ánh.

Phía sau truyền đến tiếng bước chân.

Cộp cộp.

Tống Lâm quay đầu lại, nhìn thấy Tịch Đăng ướt nhẹp, trên đầu đội một cái khăn lông tung ta tung tăng chạy tới phía hắn.

Tống Lâm đem khăn lông trên đầu cậu gỡ xuống, rất tự nhiên bắt đầu lau tóc cho đối phương, “Tại sao lại chạy ra đây, không phải bảo em ở bên trong chờ tôi sao?” Hắn sờ sờ áo ngủ trên người Tịch Đăng, “Tự mình mặc? Lau khô thân thể chưa rồi mặc?”

Tịch Đăng cong môi cười, gật đật đầu, dáng vẻ cầu khen ngợi.

Tay Tống Lâm dừng lại, bất quá thời gian hắn tạm dừng rất ngắn, “Ừ, Tịch Đăng nhà ta thật lợi hại.”

Hắn ôn nhu cười với Tịch Đăng, “Bây giờ quảng cáo đã quay xong rồi, ngày mai bắt đầu không thể đi theo tôi đến công ty nữa, một đoạn thời gian kế tiếp tôi có thể sẽ tương đối bận, tôi nhờ người khác tới chiếu cố em được không?”

Tịch Đăng lắc đầu tựa như chiếc trống bỏi*, “Không muốn.”

Nhưng để em ở nhà một mình tôi không yên tâm có thể tôi phải tăng ca sẽ trở về rất trễ

“Nhưng để em ở nhà một mình tôi không yên tâm, có thể tôi phải tăng ca, sẽ trở về rất trễ.”

“Em không cần người khác.” Tịch Đăng duỗi tay nắm góc áo Tống Lâm.

“Ở nhà một mình không sao chứ?”

Tịch Đăng mãnh mẽ gật đầu, sau đó lại yếu ớt nói một câu, “Cùng đi công ty?”

Tống Lâm trực tiếp cự tuyệt.

Đem Tịch Đăng đến công ty, căn bản khỏi nghĩ làm việc.

***

Ngày thứ hai, khi Tống Lâm lái xe chuẩn bị rời khỏi cửa tiểu khu liền nhìn thấy bảo vệ tiểu khu. Bảo vệ tiểu khu cũng nhìn thấy Tống Lâm, liền nhiệt tình lại đây chào hỏi, “Tống tiên sinh, đi làm à? Hôm nay không phải cuối tuần sao?”

Tống Lâm đem cửa sổ xe đang mở một nửa hoàn toàn mở xuống hết, “Tăng ca.” Ánh mắt hắn dừng lại ở trên mặt đối phương, “Vết thương của anh tốt chưa?”

“A.” Bảo vệ tiểu khu sửng sốt một chút, sờ soạng mặt chính mình, “Gần như khỏi hẳn rồi.”

Tống Lâm nghe vậy, như là đột nhiên nhớ tới cái gì, hắn quay đầu từ phía sau cầm qua một túi đồ vật, “Cái này là thực phẩm dinh dưỡng người khác đưa cho tôi, tôi không có thời gian ăn, không bằng đưa anh.”

Bảo vệ tiểu khu thấy cái túi đóng gói kia liền líu lưỡi, thứ này chính loại thực phẩm có giá trị trên thị trường nhưng vô giá khó mua, này…

“Tống tiên sinh, thứ này quá quý trọng, tôi không thể nhận.”

Tống Lâm đem đồ vật đưa qua, “Đây chỉ là một phần tâm ý của tôi, nếu anh không nhận, tôi sẽ trễ thời gian đi làm mất.”

Ý cười trên khóe miệng bảo vệ tiểu khu giấu cũng giấu không được, hắn đem đồ vật nhận lấy, đối với Tống Lâm cười càng khách khí, “Vậy thật sự là cảm ơn Tống tiên sinh.”

Tống Lâm không để bụng vẫy vẫy tay, ý bảo đối phương đứng cách xa một chút, rồi trực tiếp khởi động xe rời đi.

Mà giờ phút này, Tống Lâm cũng không biết nhà hắn có một ma cà rồng đến thăm.

Tịch Đăng nhìn chằm chằm Kim Dịch ngồi ở trên ban công toàn thân đắm chìm trong dưới ánh mặt trời sáng lạn, ánh mắt có chút sững sờ.

Kim Dịch vẫn luôn gõ cửa sổ, mở miệng gọi Tịch Đăng. Loại pha lê này có hệ số an toàn tối cao, hiệu quả cách âm rất tốt, bởi vậy Tịch Đăng chỉ có thể thấy được miệng Kim Dịch lúc đóng lúc mở, một chút thanh âm cũng không nghe được.

Tịch Đăng do dự một lát, cậu ôm chăn xuống giường, đặt mông ngồi dưới đất, cùng Kim Dịch cách cửa sổ nhìn nhau.

Kim Dịch làm một động tác đẩy ra, sau khi làm xong liền chờ Tịch Đăng mở cửa sổ, nào biết đối phương chỉ trừng một đôi mắt đỏ vô tội mà nhìn hắn, động tác gì cũng không làm.

Kim Dịch gãi gãi tóc, gõ xuống cửa sổ, làm mấy lần động tác đẩy cửa sổ, lúc này mới nhìn thấy tay Tịch Đăng sờ lên chốt mở cửa sổ.

***

Kim Dịch vừa tiến vào, liền túm lấy tấm chăn trên người Tịch Đăng, đem người bao bọc kín mít, khom lưng, bế lên, vứt xuống giường.

“Ngươi loại ma cà rồng vô dụng này vẫn là nên ít tiếp xúc với ánh nắng.”

Tịch Đăng ở trên giường lăn một vòng, bị ném đến váng đầu hoa mắt. Mà Kim Dịch đem cửa sổ đóng lại, cũng không nhìn Tịch Đăng, đi đến bên mép giường ngồi xuống, “Có hai biện pháp.”

Tịch Đăng giãy giụa chui từ trong chăn ra, “Biện pháp gì?”

“Ngươi muốn hút máu chẳng qua là bởi vì trong cơ thể có máu của ta. Một là, tự mình phóng thích máu trong cơ thể, bất quá dựa theo tốc độ khép lại vết thương của ngươi cơ bản là làm không được. Hai là, đem cái này ăn, rồi đem răng nanh của ngươi mài phẳng.” Kim Dịch từ trong túi lấy ra một cái bình nhỏ trong suốt, bên trong chính là chất lỏng đỏ tươi.

Tịch Đăng nhìn chằm chằm cái chai trong tay Kim Dịch, giật mình.

Kim Dịch lại quơ quơ cái chai trong tay, chất lỏng ở trong chai đung đưa theo một độ cong mỹ lệ.

“Uống đi.” Hắn đem cái chai ném cho Tịch Đăng, “Thừa dịp trước khi ta chưa hối hận.”

“Trong này là cái gì?” Tịch Đăng nắm cái kia cái chai.

Kim Dịch hơi hơi mỉm cười, phun ra một câu…

“Là máu đầu tim của ta.”

***

Kim Dịch khoanh tay trước ngực đứng ở bên ngoài phòng tắm, nghe thấy bên trong thường thường vang lên tiếng kêu đau, nhíu mày rồi thả lòng, thả lỏng rồi lại nhíu mày, cuối cùng nghiêng người nhìn vào bên trong, nhìn như không chút để ý nói: “Có muốn ta giúp ngươi một tay hay không?”

“Không, không cần.” Tịch Đăng che miệng lại, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Kim Dịch. Máu đỏ tươi từ ngón tay trắng nõn của cậu chảy ra, tí tách từng giọt rơi xuống nền gạch men tuyết trắng ở phòng tắm.

Kim Dịch thay đổi một cái tư thế, ngữ khí so với lúc trước hung thêm vài phần, “Ngươi cũng quá vô dụng.” Hắn suy nghĩ một chút, dứt khoát đi qua, ngồi xổm xuống trước mặt đối phương, cường ngạnh đem tay kéo ra Tịch Đăng, “Để ta nhìn xem.”

Mài răng việc này đối với ma cà rồng mà nói chính là một chuyện vô cùng thống khổ, tựa như thương tổn khi nhổ móng mèo vậy.

Không một ma cà rồng nào cam tâm tình nguyện mà đem răng nanh của mình mài phẳng.

Trong miệng Tịch Đăng tất cả đều là máu.

Kim Dịch lập tức trầm mặc, hắn buông tay Tịch Đăng ra, tâm tình trong mắt hàm súc không rõ.

Tịch Đăng cực nhanh một lần nữa che miệng lại.

“Ngươi sợ hãi làm tổn thương Tống Lâm như vậy sao?”

Tịch Đăng cúi đầu không hé răng, động tác này lập tức làm Kim Dịch phát hỏa. Hắn bắt lấy bả vai Tịch Đăng, “Ngươi nói a, ngươi nói đi, vì cái gì? Ngươi thậm chí rất sợ hắn hiểu lầm ngươi là hung thủ đả thương người phải không!”

“Ta không muốn bị… Bị hắn vứt bỏ.” Tịch Đăng thanh âm buồn buồn, “Hắn đối ta rất tốt, so với chủ nhân trước đây của ta tốt hơn rất nhiều. Ta bị bắt buộc dùng thuốc kích thích dừng lại ở thời kỳ ấu niên, thế nhưng không biết nguyên nhân vì sao lại mất đi hiệu lực, hàm răng bị mài phẳng, bị người ta xăm mình, cũng chẳng sao, nhưng người ấy không cần ta nữa rồi. Ta nghe hắn nói muốn đem ta tặng người khác, ta liền trốn đi.”

“Kỳ thật ta cũng không muốn ngủ như vậy, chỉ là khi ngủ sẽ có thể không cần nghĩ rất nhiều chuyện. Nhưng mà, hắn (Tống Lâm) bất đồng, nếu như có thể, ta muốn mãi luôn ở bên cạnh hắn.”

Kim Dịch buông ra bả vai Tịch Đăng, bình tĩnh gật gật đầu, “Ta đã biết, ta ở bên ngoài chờ ngươi.” Hắn đứng lên, đi ra khỏi phòng tắm, thời điểm đóng cửa hắn đưa mắt nhìn Tịch Đăng còn ngồi xổm tại chỗ.

Tịch Đăng giống một chú chim nhỏ lẻ loi trong đêm mưa ướt nhẹp cánh, bởi vì vô lực bay tiếp, chỉ có thể lựa chọn đầu nhập vào ôm ấp của nhân loại.

Kim Dịch cười một cái tự giễu, nhưng hắn bất đồng, hắn phải làm hùng ưng, không phải là chim hoàng yến gầy yếu.

Kim Dịch đem đầu dựa vào trên cửa phòng tắm lạnh băng, bên trong như cũ vang lên tiếng kêu hô đau đớn. Hắn sờ soạng vị trí trái tim, lúc lấy máu kỳ thật cũng không đau như vậy, không biết tại sao bây giờ hắn cảm thấy có chút đau.

***

Tống Lâm tối nay trở về nhà rất khuya, hắn đứng ở trước cửa nhìn xuống đồng hồ, 10 giờ tối.

Hắn đổi giày, giống như trước đây lên lầu xem xét tình huống của Tịch Đăng, lúc đầu định chuẩn bị đánh thức đối phương, nhưng phát hiện không thấy túi máu ở tủ đầu giường, quần áo trên người Tịch Đăng cũng đã thay đổi.

Tự mình tắm rồi, còn tự ăn uống?

Tống Lâm nhẹ nhàng cười, hắn xoa xoa đầu tóc Tịch Đăng, nhóc con này, đang dùng phương thức này để nói cho hắn biết, cậu không cần người khác tới chiếu cố phải không?

Tống Lâm từ mép giường đứng lên, đi đến phòng tắm, phòng tắm quả nhiên có dấu vết đã được sử dụng qua, hắn đem quần áo Tịch Đăng đặt ở phòng tắm cho vào trong máy giặt, lại tự mình tắm rửa một cái.

Tắm rửa xong đã 11 giờ tối, Tống Lâm đi xuống lầu nấu chút đồ ăn, sau đó đi đến thư phòng. Hắn đem máy tính mở ra, con chuột ở một trên một cái icon dừng lại thật lâu, mới click mở.

Trong nhà vẫn luôn có camera, chỉ là hắn chưa từng bật, nhưng sáng nay trước khi đi hắn bật lên.

Tống Lâm đem thời gian hình ảnh kéo cho đến khi hắn rời đi, lại tua nhanh một đoạn, cho đến lúc nhìn thấy Tịch Đăng từ trên giường ngồi dậy, đem cửa sổ mở ra.

Trong màn hình ngoại trừ Tịch Đăng, còn có một người khác, xác thực mà nói, không phải một người, là một ma cà rồng.

Tay Tống Lâm đột nhiên nắm chặt.