Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê

Chương 56: Vạn nhân mê 56




Edit: Thảo Lê

Tịch Đăng cùng với Lục Ngọc Ngang mới vừa đi tới cửa phủ đệ của phú hào kia, liền thấy không ít người đều đang xếp hàng đi vào, mà một thanh niên trẻ mặc hỉ phục đứng ở cửa đang tiếp nhận lời chúc mọi người, nhìn dáng vẻ có lẽ là tân lang, phía sau còn có mấy nô bộc đang nhận lễ vậy khách nhân tặng.

Tịch Đăng trước tiên nhìn một chút, mới nói: “Là gả tân nương a.” Cậu ngửi một chút, sau đó liền quay đầu nói với Lục Ngọc Ngang: “Chúng ta mau vào đi.”

Lục Ngọc Ngang cự tuyệt, “Ngươi xem mấy người kia đều có thiệp mời, còn mang theo lễ vật, chúng ta làm sao vào được?”

Tịch Đăng lôi kéo hắn qua, ngữ khí tràn đầy tự tin, “Yên tâm, ngươi chỉ cần xếp hàng là được.”

Ngay lúc Lục Ngọc Ngang đang lo sợ bất an xếp hàng, Tịch Đăng bay đến phía sau tân lang.

Quả nhiên, toàn là mùi gà.

Tịch Đăng le lưỡi một cái, nở nụ cười.

Chờ đến phiên Lục Ngọc Ngang, hắn phát hiện tân lang đột nhiên nắm chặt tay hắn, “Biểu đệ, sao giờ đệ mới đến? Mau vào đi.” Sau đó còn quay đầu nói với nô bộc: “Là biểu đệ ở xa của ta, ngươi dẫn hắn vào, tìm chỗ tốt ngồi xuống.”

Sau đó Lục Ngọc Ngang cứ như vậy mơ mơ hồ hồ bị người mang vào.

Tịch Đăng đứng bên cạnh hắn, nhìn xung quanh, ân, mùi càng ngày càng đậm.

Tịch Đăng liếc Lục Ngọc Ngang một cái, nói: “Nơi này có một con yêu quái, ngươi có sợ không?” Quả nhiên đối diện với một gương mặt hoảng sợ, Tịch Đăng liền vội vàng che miệng Lục Ngọc Ngang, “Đừng nói chuyện, ngươi muốn người khác kỳ quái nhìn ngươi sao?”

Lục Ngọc Ngang lập tức ngậm chặt miệng, trừng mắt nhìn, ra hiệu mình biết rồi.

Tịch Đăng lúc này mới thu hồi tay, “Ở đây có mùi một con gà rừng thành tinh, bất quá ta còn chưa biết là ai, vừa rồi đi qua chỗ tân lang ngửi thấy, nhưng chưa biết có phải hắn ta hay không, càng đi vào trong phủ, mùi vị càng dày đặc, không chịu che giấu mùi của mình như vậy, xem ra là yêu quái vừa mới học được biến hình.”

Lục Ngọc Ngang có chút giật mình khẽ nhếch miệng.

Tịch Đăng nói: “Bây giờ mới biết bản đại vương lợi hại sao, không cần quá bội phục.”

Lục Ngọc Ngang được nô bộc dẫn tới một vị trí ngồi xuống, khách mời rất nhiều, đối diện là một sân khấu đang biểu diễn kịch.

Tịch Đăng đột nhiên di một tiếng.

Cậu nhìn chằm chằm thân ảnh trên đó, trong mắt liền nổi lên kinh hỉ.

Mà người trên sân khấu cũng nhìn thấy, xa xa múa tay áo với Tịch Đăng.

Lục Ngọc Ngang thừa dịp không ai chú ý, để sát vào Tịch Đăng, cẩn thận nói: “Tên yêu quái kia có ăn thịt người không, khách mời ở đây sẽ không bị yêu quái ăn hết đi?”

Tịch Đăng lườm hắn một cái, “Nếu tên yêu quái đó muốn ăn thịt người, ta mang ngươi tới làm gì? Đã sớm mới đại sư tới bắt. Ta thấy hứng thú với yêu quái kia nên mới đến.”

Lục Ngọc Ngang đột nhiên cảm thấy toàn thân phát lạnh, có cảm giác bị người quan sát, hắn nhanh chóng nhìn quanh một vòng, phát hiện không có gì.

Mà lúc Lục Ngọc Ngang không để ý, Tịch Đăng liếc mắt một cái về phía sân khấu kịch.

Lục Ngọc Ngang ăn uống chùa sau, cư nhiên còn có một cái nha hoàn tới đón hắn đi nghỉ ngơi, còn gọi hắn là thiếu gia.

Tịch Đăng chỉ kêu Lục Ngọc Ngang nghỉ ngơi thật tốt, buổi tối đi bắt yêu quái.

Lục Ngọc Ngang vừa vặn cũng buồn ngủ vô cùng, tắm rửa sau liền trực tiếp ngủ đến tối, bị Tịch Đăng bấm mũi kêu tỉnh.

“Ngươi ngủ lâu quá, còn chảy nước miếng nữa.”

Lục Ngọc Ngang vội vã giơ ống tay áo lên lau, phát hiện thật sự có vết tích khả nghi, mặt ngay lập tức đỏ lên.

Tịch Đăng ghét bỏ lườm hắn một cái, mới nói: “Được rồi, dậy đi, đi chào tân nương một tiếng.”

Lục Ngọc Ngang từ trên giường bò lên, một bên đi giày một bên hỏi: “Sao lại đi gặp tân nương, nháo động phòng hả?”

“Ngươi sao lại ngu xuẩn như vậy a?” Tịch Đăng nói.

Lục Ngọc Ngang bỗng nhiên tỉnh ngộ, “Tân nương kia chính là yêu quái, vậy… tân lang tối nay có bị ăn mất không?”

Tịch Đăng trực tiếp kéo tay hắn, “Dài dòng văn tự, không bằng trực tiếp đi nhìn.”

Tịch Đăng mang Lục Ngọc Ngang đi, né tránh hạ nhân trong phủ, rốt cục mò được tới chỗ tân nương.

Lục Ngọc Ngang mới vừa đi tới, liền thấy một tiểu thư mặc hỉ phục màu đỏ đứng ở cửa viện, nhìn thấy bọn họ sau, liền cúi đầu chào.

“Hai vị công tử.”

Tịch Đăng kéo Lục Ngọc Ngang đi tới, “Ngươi là gà rừng thành tinh?” Cậu đánh giá, “Ta đã nghe được chuyện của ngươi, nghe nói một mảnh gà nơi đây đều dị hóa, bắt đầu ăn thịt chồn.”

Con gà rừng tinh kia thở dài, chầm chậm nói: “Ta chỉ là không ưa con chồn hôi đó ăn thịt đồng tộc ta như vậy.”

Tịch Đăng cười nói: “Đáng tiếc cách đó không xa có một con chồn yêu cũng biết việc này, hắn tự xưng đại tiên, cũng có chút bản lãnh.”

“Đa tạ công tử nhắc nhở.” Gà rừng tinh nở nụ cười ôn nhu với Tịch Đăng, “Công tử đến đây không phải chỉ vì nhắc nhở ta chuyện này đi.”

Tịch Đăng kéo Lục Ngọc Ngang tới phía trước, “Ta đến một là hiếu kỳ, một yêu quái như ngươi sao lại lăn lộn trong đám người như vậy, hai là, muốn mượn chút vầng sáng của ngươi, để ngươi cho cái tên thư sinh nghèo kiết xác này một ít ngân lượng.”

Lục Ngọc Ngang nhỏ giọng cãi lại, “Đây không phải là mặt dày đánh cướp sao?”

Tịch Đăng trừng hắn, “Ngươi muốn hay là không?”

Lục Ngọc Ngang lại rụt trở về, ở trước mặt Tịch Đăng, hắn thường không có quyền nói chuyện.

Gà rừng tinh nói: “Việc này dễ thôi, ta biến thành nữ nhi nhà này, là có nguyên do. Nữ nhi nhà này là ốm chết, mà mẹ của nàng mấy năm trước lên núi thắp hương đã cứu ta một lần, ta tới đây để báo ân, hy vọng có thể phụng dưỡng nàng đến cuối đời.”

Lục Ngọc Ngang thở dài, “Cổ nhân từng nói, yêu tinh yêu quái cũng có nhiều loại, cũng có loại giống như Bạch nương tử, thích báo ân.”

Gà rừng tinh nghi ngờ, “Bạch nương tử là yêu quái rất nổi tiếng sao?”

Lục Ngọc Ngang phát hiện mình lỡ miệng, vội vã xua tay, “Không có gì.”

Tịch Đăng nghe gà rừng tinh kia nói, chỉ đáp: “Ngươi vẫn nên nỗ lực tu luyện xóa cái mùi gà trên người đi, miễn cho con chồn hôi lợi hai kia tìm đến cửa, không chừng bứt sạch lông đuôi ngươi.”

Gà rừng tinh nghe vậy, sờ sờ mông mình, lập tức cả giận nói: “Nếu nó đến, ta sẽ lột sạch lông nó.”

Từ chỗ gà rừng tinh rời đi, Tịch Đăng đưa người về liền nói: “Ta có chút chuyện phải ra ngoài, ngươi đừng tùy tiện đi lại.”

Lục Ngọc Ngang ân một tiếng.

Tịch Đăng liếc mắt nhìn hắn, trực tiếp xuyên cửa mà đi.

Tịch Đăng bay tới chỗ sân khấu kịch ban ngày, trên đài có một người mặc trang phục mỹ nhân đang hát kịch.

“Trên lầu gảy hai tiếng đàn, quan nhân ngồi một mình không để ý tới ta…”

Tịch Đăng nhìn thấy, trực tiếp bay lên sân khấu.

“Tân Nùng.”

Cái người được gọi là Tân Nùng kia khẽ nghiêng người, kết thúc câu hát với Tịch Đăng, “Oan gia.”

Tịch Đăng nở nụ cười, “Đã lâu không gặp, không nghĩ tới ngươi lại thích hát hí khúc.”

Tân Nùng là một con quỷ, đã quen biết lâu với Tịch Đăng, không giống Tịch Đăng không thể đầu thai, hắn là không muốn đầu thai, nghe nói khi còn sống là một ca nhân, cho nên sau khi chết cũng yêu thích hát hí khúc.

Tịch Đăng hỏi hắn tại sao không đầu thai, hắn chỉ nói sợ đầu thai sẽ không thích hát hí khúc nữa.

Tân Nùng vì hát hí khúc, thường đi tới bên trong gánh hát, bởi vì hắn là quỷ, cho nên cũng không có ai phát hiện.

Tân Nùng ngừng lại, lúc nói chuyện lại là giọng nam, lại nhìn vóc người cao to của hắn, mới khiến người khác ý thức được đây là một nam tử.

Tân Nùng khi không hát hí khúc, biểu tình đều lạnh xuống, “Người ban ngày đi cùng ngươi là ai?”

Tịch Đăng lạnh nhạt nói: “Thú vui ta mới tìm được.”

Tân Nùng đột nhiên quay người đi vào bên trong, Tịch Đăng thấy đầu óc mơ hồ, liền nghe được âm thanh Tân Nùng, “Còn không tiến vào?”

Tịch Đăng đi vào theo, mới biết được ý đồ của Tân Nùng, hắn cư nhiên muốn trang điểm cho mình, còn là vai diễn cô đào nữa.

Tịch Đăng bị áp ngồi trên ghế, “Không được, ta không muốn hóa trang.”

Tân Nùng khẽ hừ một tiếng, “Lần trước không biết là ai đoạt bảo bối của ta, nói sẽ bồi thường ta, lúc này kêu ngươi hóa trang một chút cũng không chịu.”

Tịch Đăng chớp mắt, giả vờ đáng thương, “Tân Nùng tốt bụng, ta có thể trực tiếp biến ra là được, không cần phải vẽ lên đâu.”

Thái độ Tân Nùng rất kiên quyết, “Không được, tự vẽ mới có cảm giác, biến ra trông giả lắm.”

Tịch Đăng không thể làm gì khác hơn là nhận mệnh, ngẩng đầu lên, một bộ thấy chết không sợ, “Vẽ đi.”

Tân Nùng ngay lập tức nở nụ cười, nụ cười kia thật sự phong tình vạn chủng.

Hồi lâu sau, trên sân khấu xuất hiện một cô đào che mặt, chỉ thấy cô đào kia mềm mại e thẹn xấu hổ, nửa ngày mới thả ống tay áo xuống, hát một câu, “Từ hồi chúng ta thành hôn, chàng suốt ngày cau mày, oan ức biết chàng khó xử, hận không thể làm thê tử tốt an ủi chàng, khiến trong lòng chàng dịu đi.”

Chỉ thấy cô đào một đôi mắt phượng nửa xấu hổ nửa tức giận, mày liễu hơi nhăn, cái miệng anh đào nhỏ nhắn còn chu lên. Không chỉ ca hát tệ, vẻ mặt cũng không đạt dù chỉ một phần.

Ca hát vừa xong một câu, từ phía sau sân khấu liền có một tiểu sinh xuất hiện, tiểu sinh kia ngược lại lập tức vào vai, trong mắt bi thiết vạn phần, “Ta ở nơi chốn xa hẻo lánh, nàng lo liệu việc nhà…”

Đáng tiếc tiểu sinh một câu còn chưa hát xong liền ngừng lại, trực tiếp làm một động tác về phía một góc.

“Nơi đó ngược lại có một con chuột nhắt.”

Cô đào kia cũng ra tay, trực tiếp cản trở tiểu sinh, “Tân Nùng, đó là người của ta người, không phải chuột nhắt, đừng ngộ thương hắn.”

Cô đào này là Tịch Đăng đóng vai, hắn quay đầu nói với hướng kia: “Ngươi đi ra đi, đã bảo ngươi đừng ra ngoài, ngươi còn đi loạn tới nơi này làm chi?”

Tân Nùng lạnh lùng nói: “Ngươi ngược lại bảo vệ che chở hắn vô cùng, ta thấy vẻ mặt hắn gian xảo không có chỗ nào tốt.”

Tân Nùng vừa dứt lời, trong góc liền có người chui ra.

Lục Ngọc Ngang nhìn hai con quỷ đang ở trên đài, nuốt một ngụm nước bọt, “Đều là quỷ?”

Tịch Đăng vẫy tay với hắn, “Đứng xa vậy làm gì, lại đây, giới thiệu cho ngươi một người bạn của ta.”

Tân Nùng lúc này đang mắt lạnh nhìn chằm chằm Lục Ngọc Ngang, nghe được Tịch Đăng, cười lạnh, “Không cần, cái loại vô dụng này, cũng chỉ có ngươi coi trọng.”

Tân Nùng nói xong cũng quay người đi ra sau đài.

Tịch Đăng ngây ngẩn cả người, cuối cùng ném một câu với Lục Ngọc Ngang, “Ngươi mau trở về nhanh đi.” Liền đi tìm Tân Nùng.

Đây là một con quỷ rất biệt nữu, chỉ cần giận một cái là giận lâu lắc.

———

Lục Ngọc Ngang bất thình lình chịu cảnh lạnh nhạt, có chút ngốc lăng, kỳ thực hắn ngủ không được mới ra ngoài, dù sao ngủ một buổi trưa, kết quả nghe được âm thanh hát hí khúc, sau đó liền thấy Tịch Đăng ăn mặc như một cô đào.

Bộ dáng Tịch Đăng hoàn toàn khác mọi khi, a, dễ nhìn hơn rất nhiều.

Hắn núp trong bóng tối, chẳng biết vì sao đột nhiên nghĩ tới ngày đó Tịch Đăng biến thành thiếu nữ tuyệt đẹp.

Lục Ngọc Ngang đứng chưa được bao lâu liền bị phát hiện, ánh mắt của con quỷ kia tàn nhẫn đến mức làm hắn sợ hãi.

Lục Ngọc Ngang thở dài, quyết định quay về, đột nhiên nghe được một thanh âm.

“Ca ca, ngươi đi đâu vậy?”