Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê

Chương 58: Vạn nhân mê 58




Edit: Thảo Lê

Kỳ thực Tịch Đăng cũng không đi xa, đang đợi Lục Ngọc Ngang đến nhận sai, kết quả đợi lâu, đợi đến khi mấy người kia mang Lục Ngọc Ngang ra ngoài, sau đó ném vào trong kiệu.

Tịch Đăng xoa nhẹ mắt, đây là xảy ra chuyện gì?

Sau đó cậu liền thấy cái tên công tử lúc trước trò chuyện vui vẻ với Lục Ngọc Ngang nghênh ngang từ trong tửu lâu đi ra, trên mặt còn mang nụ cười đắc ý đi tới cỗ kiệu.

“Lại làm bậy nữa rồi, không biết lần này trói ai tới.”

“Một tên nhóc tốt lại bị phá hủy.”



Không ít người bên cạnh đang nói chuyện, Tịch Đăng vểnh tai nghe, kết hợp với việc Lục Ngọc Ngang hôn mê được mang ra tửu lâu, lập tức hiểu rõ ngọn nguồn.

Tịch Đăng liền bật cười, bay vào bên trong kiệu, thấy Lục Ngọc Ngang lúc này đang bị tên công tử trẻ tuổi kia ôm.

Tịch Đăng nhìn chằm chằm tên công tử ca, lại nhìn Lục Ngọc Ngang.

Tên công tử ca tỉ mỉ ngắm nhìn dung nhan của Lục Ngọc Ngang, hết sức hài lòng, liền muốn hôn miệng Lục Ngọc Ngang một cái.

Tịch Đăng trừng lớn mắt, lập tức động tay, công tử kia trực tiếp hôn tay của mình.

Hôn xong, công tử ca bối rối một hồi, vốn định hôn đối phương, kết quả sao lại hôn tay mình?

Hắn ngẩng đầu nhìn người trong ngực, không tỉnh, thử lại một lần nữa.

Tịch Đăng lúc này trực tiếp tát một cái, đầu công tử ca đập “cộp” một tiếng vào thành xe.

Lập tức có người bên ngoài hỏi: “Thiếu gia, ngài có sao không?”

Tịch Đăng đột nhiên cười khúc khích, thừa dịp công tử kia ca bị đánh ngây ra chưa hồi được thần, liền nhập vào người công tử ca.

Tịch Đăng nhập vào xong liền đẩy Lục Ngọc Ngang ra, không chút thương hương tiếc ngọc ném người xuống đất, một nam nhân thì chẳng có gì phải thương tiếc.

Cậu hắng giọng, “Không có gì.”

Chờ kiệu ngừng lại, Tịch Đăng liền dẫn đầu đi xuống.

Bên cạnh lập tức có người chào đón, “Thiếu gia.”

Tịch Đăng liếc hắn một cái, vẻ mặt gian giảo, vừa nhìn liền biết là một tên tiểu nhân. Cậu liếc nhìn cỗ kiệu bên kia một cái, phân phó nói: “Mang người về phòng ta.”

Tịch Đăng vừa định vào phủ, liền bị một đám màu sắc rực rỡ ôm lấy.

“Phu quân, phu quân, người rốt cục đã trở lại.”

“Phu quân, người xem cây trâm của thiếp có đẹp không?”

“Phu quân, ta hôm nay mới mua một cái váy.”

“Phu quân, phu quân…”

“Phu quân…”



Tịch Đăng, “…” Ta muốn lẳng lặng.

Mấy cái thứ màu sắc sặc sỡ đang ôm cậu là gì?

Tịch Đăng cuối cùng phục hồi tinh thần, là bởi vì một người trong đám màu sắc rực rỡ này gan lớn, trực tiếp hôn Tịch Đăng một cái.

Hôn xong lập tức bị người bên cạnh kéo lại, “Cái thứ phong tao, ai cho phép ngươi hôn phu quân?”

“Phu quân thích cái loại như ta.”

Mắt thấy một tràng tinh phong huyết vũ sắp triển khai, Tịch Đăng rốt cục kêu ngừng, “Tất cả im miệng cho ta.”

An tĩnh.

Bất quá hiệu quả chỉ duy trì trong thời gian ngắn.

“Phu quân, người hôm nay thật anh tuấn a.”

“Phu quân, tiểu tâm can của nhân gia nảy lên không ngừng.”



Tịch Đăng phát hiện lại có người dám sờ mông mình, còn có người kéo vạt áo mình ra, lập tức sợ đến mức văng ra khỏi thân xác tên công tử ca.

Tịch Đăng vừa văng ra, công tử ca đầu tiên là mê mang, sau đó phát hiện mình bị thiếp thất bao vây, lập tức rống to: “Đám đàn bà thối các ngươi, lăn xa khỏi bổn thiếu gia một chút.” Sau đó quay lại nói với đám người sau lưng: “Các ngươi bị ngu hả, lo sợ cái gì? Mau gỡ cả đám hết xuống cho ta.”

Tịch Đăng trốn bên cạnh, theo sau công tử ca vào phủ, lòng vẫn còn sợ hãi nhìn đám tiểu nương tử kia.

Tịch Đăng thấy không có nguy hiểm, lại một lần nữa nhập vào.

Sau khi vào phủ, có thật nhiều hạ nhân vừa nhìn thấy cậu, liền quỳ trên mặt đất, gọi thiếu gia.

Tịch Đăng đi được một nửa, đột nhiên phát hiện mình không biết gian phòng của công tử ca kia ở đâu, cậu quay đầu nhìn lại, đám người phụ trách nhấc Lục Ngọc Ngang từ cửa sau đi vào, không có vào từ cửa chính.

Tịch Đăng nghĩ một hồi, liền tùy tiện ngồi chồm hổm trước mặt một hạ nhân, “Này, ta có chút chuyện tìm ngươi, ngươi đi cùng ta tới phòng.”

Hạ nhân kia là một gã sai vặt, nghe được âm thanh Tịch Đăng toàn thân liên run không kìm chế được, lắp bắp nói: “Thiếu gia, nô tài không phải…”

Tịch Đăng một tay tóm lấy hắn, “Bớt dài dòng, đi.”

Cậu đẩy người đi trước mình, quả nhiên thuận lợi tới nơi.

Sau khi vào phòng, vừa định uống ngụm nước, liền bị người ôm lấy.

“Thiếu gia, nô tài… Nô tài không phải loại người như vậy, bất quá nếu thiếu gia chọn nô tài, nô tài cũng chỉ có… Mong rằng thiếu gia thương tiếc nô tài.”

“…” Tịch Đăng nhíu mày, thân thủ kéo tay gã sai vặt xuống, gã sai vặt ở trong phủ vốn làm việc nặng, mà tên thiếu gia này hoàn toàn là một bộ công tử bột, khí lực không đấu lại được, kéo mấy lần cũng không ra.

Âm thanh gã sai vặt liền vang lên, “Thiếu gia nóng ruột như vậy làm gì, nô tài tự mình đến là được rồi.” Nói xong, hắn liền buông tay ôm Tịch Đăng ra, bắt đầu cởi y phục.

Tịch Đăng vừa quay đầu lại, sửng sốt một chút, vội vã ngăn cản động tác của hắn, “Ngươi đừng…”

Gã sai vặt kia trực tiếp đánh gãy cậu, trên gương mặt không hề trắng nõn còn ánh lên vệt hồng, “Thiếu gia, nô tài quên mất, người từ trước đến giờ thích cởi quần áo người khác.”

Tịch Đăng còn chưa kịp nói chuyện, liền bị gã sai vặt lực lớn như trâu đẩy ngã trên bàn, gã sai vặt kia làm ra động tác lớn mật như vậy, lại còn nghiêm trang nói hưu nói vượn, “Thiếu gia, người thích nhất là thể loại thanh thuần lại mang theo phóng đãng đúng không?”

Tịch Đăng nhắm hai mắt lại, âm thanh đè nặng, “Ngươi mau xuống.”

Gã sai vặt không chỉ không đi xuống, còn thân thủ cởi quần áo Tịch Đăng, “Thiếu gia, nô tài giúp người cởi quần áo, người xé quần áo nô tài, như vậy rất tình thú đúng không?”

Tình thú con mẹ ngươi.

Tịch Đăng đưa tay đẩy gã sai vặt kia ra, “Ngươi không để bản đại vương ngồi dậy, bản đại vương hôm nay sẽ nướng ngươi lên.”

Tịch Đăng không chú ý tới ánh mắt gã sai vặt lóe lên ý cười.

Thật ra gã sai vặt này là một tên hái hoa tặc dịch dung thành, hắn trà trộn vào trong phủ này thật ra là vì nghe nói tên thiếu gia này có rất nhiều tiểu thiếp mỹ mạo, làm cho hắn tò mò mà tới.

Nhưng mà hắn trà trộn vào chưa được bao lâu, liền bị Tịch Đăng bắt đi dẫn đường.

Hái hoa tặc cũng từng nghe được danh tiếng ác bá xấu xa của tên công tử ca này, hôm nay vừa nhìn, phát hiện bề ngoài đối phương không sai, liền muốn chỉnh người này một chút.

Hắn tuy là một tên hái hoa tặc, nhưng cũng rất thương hương tiếc ngọc, không giống cái tên này hơi một tí là đánh thiếp thất của mình.

Hái hoa tặc sinh tâm tư muốn chỉnh tên công tử bột này một chút, lại phát hiện phản ứng người này vô cùng thú vị, bị hắn đùa giỡn, lại còn đỏ mặt.

Kỳ thực Tịch Đăng là vì tức giận mới đỏ mặt, cậu không nghĩ tới lâu lâu mới nhập thân một lần kết quả lại bị một đám người đùa giỡn phi lễ.

“Cút.” Tịch Đăng nghiến răng nghiến lợi.

Hái hoa tặc cười cười, “Nô tài phải cố gắng hầu hạ thiếu gia.”

Tốc độ hái hoa tặc rất nhanh, hơn nữa hắn vừa mới mở vạt áo ra, liền trực tiếp túm quần Tịch Đăng.

Tịch Đăng chưa kịp phản ứng lại, liền bị lột lộ ra hai cái chân.

Chân công tử ca rất dại, lại trắng, hái hoa tặc nhìn thấy, còn thật sự sinh ra một ít tâm tư.

Tịch Đăng vừa nhìn, lúc này mặt thật sự là đỏ lên.

Hái hoa tặc còn thuận lợi sờ mấy cái giữa hai chân Tịch Đăng, bất quá một người một quỷ cũng không nghĩ tới cái tên công tử ca này bởi vì trầm mê lâu dài trong chuyện đó, căn bản chịu không nổi một chút trêu chọc.

Vật kia lập tức dựng lên.

Tịch Đăng chỉ cảm thấy da đầu tê dại, đang chuẩn bị thoát thân.

Cửa liền bị đẩy ra, là đám người phụ trách nâng Lục Ngọc Ngang vào, Lục Ngọc Ngang bị một ra giường bọc lại được nâng lên cao, bất quá đám người kia nhìn thấy tình huống trong phòng, sợ đến mức trực tiếp buông lỏng tay.

Bọn họ cho là thiếu gia không ở trong phòng, nên mới không gõ cửa, hơn nữa bọn họ cũng chưa từng thấy thiếu gia bị người đặt dưới thân.

Lục Ngọc Ngang trực tiếp rơi trên mặt đất, còn ùng ục lăn một vòng, đầu đập mấy phát, đau đớn tỉnh lại.

Lục Ngọc Ngang mở mắt ra liền thấy tình huống đối diện, lại nhìn bản thân trần trụi, vừa định nói chuyện, hắn liền thấy một màn càng kinh sợ hơn.

Hắn thấy Tịch Đăng từ trên người công tử ca bay ra, hơn nữa sắc mặt còn ửng đỏ.

Tịch Đăng vốn muốn nhìn Lục Ngọc Ngang mất mặt, thế nhưng đối diện với ánh mắt Lục Ngọc Ngang, liền phát hiện mình mới là tên quỷ mất mặt.

Công tử ca kia thanh tỉnh lại, phát hiện mình cư nhiên bị một gã sai vặt gan to bằng trời áp trên người, liền phẫn nộ, “Ngươi là hạ nhân chỗ nào, lại dám áp trên người ta?”

Hắn nhìn thấy đám người ở cửa, lại nhìn Lục Ngọc Ngang trên đất, cuộc đời hắn lần đầu tiên cảm thấy mất mặt như vậy.

Tịch Đăng rón rén chuẩn bị bay đi, lúc ngang qua Lục Ngọc Ngang, lại bị kéo lấy.

“Ngươi đi đâu?”

Tất cả mọi người ở đây đều nghe được.

Người hồi thần đầu tiên là công tử ca kia, hắn hoảng loạn đẩy tên hái hoa tặc ra, hoàn toàn không nhớ rõ trước đó đã xảy ra chuyện gì, tỉnh một cái liền phát hiện mình ở một nơi khác, hơn nữa hắn vốn định hôn mỹ nhân, lại hôn tay của mình, còn không hiểu vì sao lại bị tát một cái.

Công tử ca từ trên bàn lăn xuống, một bên la to có quỷ một bên chạy ra ngoài, ngay cả quần cũng không mặc vào.

Tên hái hoa tặc thấy vậy ngay lập tức nhíu mày.

Tịch Đăng không nhịn được đạp Lục Ngọc Ngang một cước, “Cái tên ngu ngốc nhà ngươi, ngươi muốn bọn họ phát hiện ra ta hả?” Đặc biệt là trong hoàn cảnh thế này.

Lục Ngọc Ngang cũng phát hiện mình hình như vừa mới hành động ngốc nghếch, lấy chăn trên đất bao lại xung quanh mình, nói với Tịch Đăng: “Ngươi không tức giận sao?”

Bởi vì hành động của công tử ca, đám người nhấc Lục Ngọc Ngang cũng chạy mất, hiện tại trong phòng ngoại trừ Tịch Đăng và Lục Ngọc Ngang thì cũng chỉ còn lại một tên hái hoa tặc giả dạng thành gã sai vặt.

Hắn nghe thấy Lục Ngọc Ngang nói, không chỉ có không sợ, còn nhìn qua, “Ngươi thấy được cái gì?” Hắn nhìn về phương hướng Lục Ngọc Ngang đang nhìn, đôi mắt còn chuẩn xác bắt được Tịch Đăng.

Tịch Đăng bị ánh mắt của hắn dọa sợ đến mức lui về sau một bước, lui xong mới nhớ ra, không đúng, người này căn bản không thể nhìn thấy mình.

Lục Ngọc Ngang chột dạ ho khan một tiếng, “Ta lầm bầm lầu bầu mà thôi, không có thứ gì đâu.”

Tịch Đăng nổi giận, đồ ngốc này, cậu liền đi tới đạp một cái.

Lục Ngọc Ngang bị hắn đạp ngửa ra sau một chút.

Tình cảnh này đều lọt vào mắt hái hoa tặc, hắn đột nhiên đưa tay ra chụp về phía Tịch Đăng.

“Là quỷ hay là yêu quái?”

Lần này Tịch Đăng cùng Lục Ngọc Ngang đều cứng đờ.