Khoái Xuyên Hắc Hoá Yêu Trúng Bạch Liên Hoa

Chương 14




Lục Nhạc Hàm nhất thời cảm thấy Tề Hưng Triết quả thực chính là phúc hắc, cái cổ giả kia có vấn đề Tề Hưng Triết cũng đã sớm biết, 009 cũng là heo đồng đội giống như Nghiêm Thừa, nó có phải là cầm nhầm kịch bản rồi không a.

Nước mắt giống như hạt châu không ngừng rơi xuống, khóc đến đôi mắt đều có chút đau, tay của Tề Hưng Triết có chút thô ráp, lúc mơn trớn da dẻ vì bị ma sát mà hồng lên.

Khẽ run giọng nói:

- Ca, đến cùng ngươi muốn làm gì.

Tề Hưng Triết rất có kiên nhẫn, một bên không ngừng sờ Lục Nhạc Hàm, một bên cười tán gẫu cùng cậu:

Q

- Ngươi không biết ta muốn làm gì? Vậy ngươi biết Nghiêm Thừa muốn làm gì?

Lục Nhạc Hàm ủy khuất muốn chết, tránh né tay hắn, mở miệng nghẹn ngào nói:

- Ca, không phải, ta không có, là y hôm nay tới tìm ta nói..

Tề Hưng Triết dùng tay che miệng Lục Nhạc Hàm, nhìn bộ dáng cậu bỗng dưng giật mình im miệng trợn tròn mắt, trong con ngươi xẹt qua một tia khoái ý, nói:

- Tri Phi, nếu muốn tài sản Tề gia như vậy, ta cho ngươi, đều cho ngươi, Tề Tri Phi, thế nhưng ngươi phải dùng chính mình để đổi.

* * *

Không nên đem vui sướng của ngươi xây dựng trên nổi thống khổ của ta được không, còn có ta rõ ràng vẫn không có muốn.

Lục Nhạc Hàm rốt cục tiếp nhận sự thực người mà mình gọi bằng ca ca nảy dục vọng với mình, trong đôi mắt tràn đầy tuyệt vọng, ngơ ngác nhìn Tề Hưng Triết nửa ngày, vẫn muốn cứu vãn tình thế một chút, cậu bỗng dưng mở miệng kêu lên thê thảm, cho dù miệng của cậu đã bị che lại nhưng Tề Hưng Triết vẫn nghe rõ ràng:

- Ta không có ta không có, ca, tại sao ngươi không tin ta, ta nói muốn tài sản Tề gia khi nào?

Nhiệt khí phun vào lòng bàn tay của Tề Hưng Triết, hơi ngứa, đè xuống cảm giác khác thường trong lòng, dùng ngón tay mơn trớn khuôn mặt của Lục Nhạc Hàm, lau nước mắt nơi khóe mắt của cậu, cười nói:

- Hiện tại không có không có nghĩa là sau này cũng không có, không phải Tri Phi đã nói sao, nếu chưa phạm sai lầm sẽ phạm, vậy thì cho hắn một chút trừng phạt nhỏ, hiện tại Tri Phi không phải là chưa phạm sẽ phạm sao?

- Không phải, ta không có, ca, ta chưa từng nghĩ tới tranh với ngươi.

Lục Nhạc Hàm nắm chặc cổ áo của Tề Hưng Triết, vào lúc này mà thừa nhận chính là tự đem mình đẩy vào đường chết.

Cuối cùng Tề Hưng Triết cũng mất kiên nhẫn, cúi người trực tiếp ngăn chặn lời cậu còn chưa nói xong, dùng một tay cởi quần áo của Lục Nhạc Hàm ra, làn da dưới tay bóng loáng giống như tơ lụa, cảm giác còn tốt hơn so với tưởng tượng, khiến người yêu thích không buông tay.

Biểu tình tuyệt vọng cùng với bàng hoàng bất lực kia, còn có đôi mắt tràn đầy nước mắt đang trợn to nhìn hắn đã kích thích nội tâm bạo ngược của Tề Hưng Triết, khuôn mặt tươi cười trêu tức đời trước cùng với khuôn mặt luôn tươi cười như hoa đối với của Tề Tri Phi đời này chợt lóe trong đầu của hắn, sau đó chỉ còn lại khuôn mặt non nớt tràn đầy nước mắt của người dưới thân này.

Một tay liều mạng cầm lấy tay của Tề Hưng Triết đang lưu luyến trên người mình, cũng không tiếp tục giả bộ, muốn đứng lên:

- Ca, đừng, ngươi sẽ hối hận, ca, ta là Tề Tri Phi đệ đệ của ngươi a, ca.

Tề Hưng Triết cong khóe miệng, kéo tay cậu để lên miệng cắn nhẹ một cái, nhìn cậu khẽ run, đáng thương nhìn mình, tâm tình của hắn tốt hơn nhiều, ý cười trên mặt càng sâu hơn.

Cậu sững sờ một lúc, lập tức hất tay hắn ra, lật người lại muốn chạy, nhưng cậu vừa trở mình còn chưa kịp chạy thì cổ chân đã bị tóm lấy, cậu quay đầu lại thì nhìn thấy Tề Hưng Triết đang câu lên khóe miệng, rũ mắt xuống, ngọa tào, tâm trạng khủng hoảng, liều mạng gọi:

- Ca, ngươi bình tĩnh một chút.

Tề Hưng Triết kéo Lục Nhạc Hàm đến trước người của hắn:

- Tề Tri Phi, ngươi muốn nhìn thử bộ dáng lúc ta không bình tĩnh sao?

- Ca, ngươi hãy nghe ta nói, ta cùng Nghiêm Thừa thật sự không có gì, ta cũng không muốn cái gì của Tề gia, ca, ta..

Tề Hưng Triết buông chân của cậu ra, nhìn thấy cậu thở ra một hơi, duỗi ra một chân chặn ngang eo cậu:

- Tề Tri Phi, ngươi không muốn, nhưng là ta muốn cho a. "L

* * * Ca, ta..

Hắn ngậm lấy môi của cậu để ngăn chặn lời sắp nói, dùng tay nhéo nhẹ hông của cậu, mơ hồ không rõ mà nói:

- Tề Tri Phi, ngươi ngoan một chút, ta sẽ không làm ngươi bị thương.

Ngọa tào, đây không phải là vấn đề bị thương hay không bị thương, TMD ngươi đây là đang cưỡng dâm, đừng tưởng rằng ngươi lớn lên dễ nhìn là có thể muốn làm gì thì làm, cậu uốn cong đầu gối mạnh mẽ thúc lên phía trên

* * *

Nhưng Tề Hưng Triết càng nhanh hơn, mạnh mẽ đè cậu xuống giường, Tề Hưng Triết nằm nhoài trên người Lục Nhạc Hàm, gặm cắn cổ của cậu, dùng răng cắn nhẹ lên hầu kết, mơ hồ không rõ nói:

- Tề Tri Phi, nếu ngươi muốn chết thì cứ việc động.

Lục Nhạc Hàm thật sự tin tưởng Tề Hưng Triết có thể lập tức nghĩ ra biện pháp giết chết mình, không thể làm gì khác hơn là nghẹn ra hai hàng nước mắt, nghiêng đầu sang một bên:

- Ca.

Đầu nặng nề, ý thức đều có chút mơ hồ, cảm giác thân thể nhẹ nhàng, trong đầu chỉ hiện ra những câu hỏi như ta là ai, đây là đâu, tại sao ta lại ở chỗ này.

Lắc lắc đầu, thử nhúc nhích một chút, thân thể nặng như chì, tay cũng không nhấc lên được, đôi mắt xoay chuyển một chút, bốn phía không có người.

Lục Nhạc Hàm hỏi:

- Tiểu Cửu, có ở đây không?

Âm thanh 009 có chút tự trách, còn có chút cẩn thận từng li từng tí.

Lục Nhạc Hàm lại hỏi:

- Ngươi làm sao vậy? Tại sao tối hôm qua ta gọi ngươi không trả lời?

{ Đêm qua không biết tại sao ta lại bị giam vào phòng tối. }

Âm thanh mang theo chút oan ức, nếu nó không phải hệ thống mà là người chắc đã bắt đầu rơi nước mắt rồi.

Lục Nhạc Hàm kỳ quái hỏi:

- Phòng tối?

{ Chính là nơi giam giữ hệ thống khi phạm lỗi lầm }

Lục Nhạc Hàm hiểu rõ, kịch bản mà hắn nhận được hoàn toàn không phù hợp với nội dung vở kịch của thế giới này, nếu nói hệ thống bị đem về ráp lại hắn cũng sẽ tin, càng không cần phải nói chỉ là bị nhốt vào phòng tối.

{ Nhưng xưa nay chưa từng có việc trực tiếp bị giam trong tiểu thế giới, các tiền bối đều nói là sau khi nhiệm vụ kết thúc thoát ly kí chủ mới bị trừng phạt a. }

Nói xong lại có chút khổ sở.

{ Nhạc Hàm, xin lỗi, nội dung vở kịch kia ta còn chưa xem xong, không nghĩ tới đây là một vở kịch trọng sinh, nội dung vở kịch ngươi xuyên qua là sau khi Tề Hưng Triết sống lại. }

Âm thanh tội nghiệp của 009 thực sự làm cho Lục Nhạc Hàm không nói ra được lời trách cứ nó, không thể làm gì khác hơn là nói:

- Bên trong nội dung vở kịch kết cục của Tề Tri Phi như thế nào.

{ Lúc đầu cũng giống nhau, chỉ là lúc nhỏ Tề Tri Phi không có quấn lấy Tề Hưng Triết như ngươi, quan hệ với hắn cũng không tốt, sau khi bị giáo viên kia dâm loạn thì bắt đầu sầu não uất ức, không tiếp xúc với người khác, cuối cùng bởi vì phát sinh một ít chuyện với Tề Hưng Triết mà bị trầm cảm nên tự sát. }

Lục Nhạc Hàm trong lòng phát lạnh, ngọa tào, thiếu chút nữa trải qua lịch sử bi thảm của Tề Tri Phi một lần nữa, nói:

- Ngươi truyền tống ta tới đây không phải để cho ta đóng vai Bạch Liên hoa sao, tại sao lại trở thành người mắc chứng tự bế bị trả thù?

{ Không phải, không phải vậy, chỉ là do ta đặt sai thời gian truyền tống, vốn là ngươi sẽ xuyên vào trước khi hắn trọng sinh, lúc đó ta chưa đọc xong kịch bản. }

009 vội vàng giải thích, còn nói:

{ Nhạc Hàm, ngươi không sao chứ. }

Ngọa tào, đây chính là sự nguy hại của học tra, làm phiền ngươi xem rõ đề bài tập mà giáo viên cho được không, thật sự là hại chết người không đền mạng, luôn cảm giác sau khi ràng buộc với hệ thống 009 này mình sẽ luôn trong lúc bất tri bất giác mà mắng người.

Lục Nhạc Hàm thở dài một hơi, nói:

- Không có chuyện gì.

Tuy rằng đêm qua lúc bắt đầu thực sự rất sợ, nhưng khi chân chính tiến vào không biết tại sao Tề Hưng Triết lại trở nên rất cẩn thận, sau đó còn có cảm giác thoải mái, chẳng lẽ do mình khóc quá lớn tiếng?

Ha ha, coi như thoải mái như thế nào thì ngươi có thể đừng chơi cả một buổi tối hay không.

- Vậy thời gian chúng ta xuyên qua không đúng, có phải là có thể trực tiếp rời thế giới này đi tới thế giới tiếp theo không?

{ Nhạc Hàm, ta phát hiện lũy thừa Bạch Liên hoa của thế giới này vẫn đang dâng lên, đã đến 80%.

Lục Nhạc Hàm đỡ trán, lũy thừa này rốt cuộc là làm sao tăng lên, ngủ một giấc còn trả phúc lợi?

{ Nhạc Hàm, vậy chúng ta vẫn tiếp tục hay là rời khỏi thế giới này a? }

- Tiếp tục, chỉ thiếu một chút nữa.

Nếu không chẳng phải bị người ta làm không công.

Ngoài cửa có tiếng vang truyền đến, Lục Nhạc Hàm vội vàng nhắm mắt lại, chuyển động tất cả giác quan lưu ý động tĩnh ngoài cửa.

Cửa mở ra, có tiếng bước chân đang từ từ đi tới bên giường, giọng nói của Tề Hưng Triết không còn lạnh nhạt giống hôm qua, thế nhưng cũng không ôn nhu giống như lúc trước, nói:

- Tỉnh rồi?

Lục Nhạc Hàm tận lực bảo trì hô hấp đều đặn.

- Đừng giả bộ, mí mắt đang di chuyển.

* * *

Mở mắt ra nhìn thấy Tề Hưng Triết trên mặt mang theo ý cười đứng ở bên giường, trên mặt Lục Nhạc Hàm có chút sợ sệt, hai tay nắm chặt lấy chăn trước ngực, viền mắt ửng đỏ, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt nhưng lại không rơi xuống.

- Sao vậy, không khóc, chắc không phải bởi vì đêm qua ta nói ngươi khóc ta liền hưng phấn hơn, hù đến ngươi, không phải Tri Phi đã nói chỉ khóc ở trước mặt ca sao, nhưng Tri Phi đúng là rất giỏi, nếu không tại sao ngươi lại được nhiều người yêu thích như vậy?

Tề Hưng Triết cúi người xuống, ghé vào lỗ tai Lục Nhạc Hàm nhẹ nhàng phun ra một hơi, cười nói.

Thân thể Lục Nhạc Hàm chấn động một chút, gắt gao cắn chặt môi dưới, hai mắt nhắm nghiền, một lúc lâu mở miệng nói:

- Ngươi là anh của ta.

Tề Hưng Triết ngồi thẳng lên, khuôn mặt băng lãnh:

- A, ta coi ngươi là đệ đệ, ngươi có từng coi ta là ca ca?

Lục Nhạc Hàm bỗng dưng mở mắt ra, trong mắt hoàn toàn không có mềm yếu như thường ngày, nỗ lực muốn ngồi dậy, giọng nói mang theo chút tan nát cõi lòng:

- Lúc nào thì ta không coi ngươi là ca ca, đến cùng ta đã làm sai điều gì? Những điều ngươi nói ta đều nghe không hiểu, ngươi lại cố tình nói ta làm sai, Tề Hưng Triết, đến cùng ta làm sai điều gì? Ngươi nói đi.

Rốt cục vẫn không nhịn được mà rơi nước mắt.

Sắc mặt của Tề Hưng Triết có chút không tự nhiên, giật giật đôi môi không nói ra lời, sự tình đời trước thì Tề Tri Phi làm sao có khả năng biết?

Một lúc sau nhếch miệng nở một nụ cười:

- Việc làm sai của Tri Phi chính là không nên câu dẫn ca ca nha, nếu như ngươi còn coi ta là ca ca vậy thì kêu đi, sau này ở trên giường gọi ra nhất định rất có ý tứ, ta thích nhìn bộ dáng ngươi vừa gọi ta là ca ca vừa trừng to đôi mắt mang theo nước mắt bị ta làm.

* * *

Ngươi là biến thái sao?

- Ca, ta chưa từng nghĩ tới tranh giành gia sản với ngươi, nếu ca vẫn không yên lòng, ta có thể ký thỏa thuận tài sản.

Lục Nhạc Hàm cầm chặt lấy chăn trên người.

- Tề Tri Phi, ngươi dám nói từ nhỏ đến lớn ngươi chưa từng sinh ra ý nghĩ đó sao?

Giọng nói của Tề Hưng Triết có chút băng lãnh.

- Ta không có, ca, ta xưa nay đều không có.

Khóe mắt của Lục Nhạc Hàm rơi xuống một giọt nước mắt, ngẩng mặt lên nhìn Tề Hưng Triết, biểu tình có chút bị thương.

Trố mắt nửa ngày, Tề Hưng Triết quay mặt sang không nhìn hắn, trên mặt hờ hững chỉ là ngữ khí khẽ run nói:

- Không có thì không có, dù sao cũng đã làm, ngươi còn muốn như thế nào?

Hắn để sát mặt vào, nheo mắt lại:

- Tri Phi, ngươi chỉ cần nhớ kỹ những thứ này đều là đời trước ngươi nợ ta, ta muốn ngươi dùng phương thức gì trả lại thì ngươi phải dùng phương thức đó.

Đối với một người bình thường mà nói ai mà biết đời trước phát sinh cái gì, liếc mắt.

Bởi vì Tề Hưng Triết tới gần nên Lục Nhạc Hàm có chút chống cự, nhưng vì thân thể không thể vận động mạnh, chỉ có thể cẩn thận mà tránh né, trong miệng rù rì nói:

- Ngươi cũng giống như người giáo viên lúc nhỏ kia.

Tề Hưng Triết con mắt tối sầm, nhưng lại cười nói:

- Ca ca làm sao có khả năng giống với súc sinh kia, ca ca là thật sự yêu thích Tri Phi.

Vốn là hận ngươi, nhưng khi nhìn thấy ngươi ngoan như vậy, lại yêu thích ta như vậy, ta liền miễn cưỡng yêu thích ngươi.

Nghe từ" yêu"thoát ra từ miệng hắn, Lục Nhạc Hàm sắc mặt trắng bệch, đôi môi chuyển động lại không có phát ra âm thanh, một lúc lâu ngẩng đầu lên:

- Không phải, không phải là loại yêu này, ca, chúng ta là anh em a.

Còn biết xấu hổ hay không, bây giờ ta mới bao lớn, hơn nữa về mặt thân phận cũng là đệ đệ ngươi, ngươi thậm chí có mặt mà đi mắng người ta là súc sinh, vậy còn ngươi, không bằng cầm thú?

Quan trọng nhất là TMD lúc đó ngươi đang ở ngoài cửa, ha ha.

- Có phải Tri Phi đã quên mất báo cáo xét nghiệm ngày hôm qua hay không?

Giọng nói của Tề Hưng Triết mang theo lãnh ý, nhìn mặt của Lục Nhạc Hàm mà nói từng câu từng chữ.

Phát hiện thân thể của người nằm trên giường đang kịch liệt run lên, trong nháy mắt sắc mặt của hắn nhu hòa lại:

- Được rồi, Tri Phi, nếu đã tỉnh rồi vậy thì ngồi dậy ăn chút cháo đi.

Tề Hưng Triết đưa tay ra muốn dìu Lục Nhạc Hàm.

Lục Nhạc Hàm lúc này mới chú ý tới trên cái tủ bên cạnh có đặt một bát cháo, run rẩy, hơi nghiêng đầu không nhìn hắn, biểu tình ta không muốn nói chuyện với ngươi.

Mặt Tề Hưng Triết đen kịt lại, trực tiếp đè vai của cậu lại, ngăn chặn cái miệng của cậu, hai đôi môi mạnh mẽ chà xát lẫn nhau, mãi đến khi hai tay Lục Nhạc Hàm buông xuống không còn sức lực từ chối hắn, nhìn lồng ngực kịch liệt chập trùng của Lục Nhạc Hàm, mang theo ý cười nói:

- Tri Phi tốt nhất nên nghe lời, ca ca không thích đệ đệ không nghe lời.

Lục Nhạc Hàm cầm lấy chăn, nước mắt muốn rơi xuống lại miễn cưỡng dấu ở trong hốc mắt nghẹn ngào nói:

- Ngươi như vậy ba sẽ tức giận.

Tề Hưng Triết cười lạnh:

- Tức giận, nếu như ba biết ngươi không phải con của ba không chừng còn tức giận hơn, dù sao y cũng yêu thương ngươi như vậy.

MD, thượng ta còn muốn uy hiếp ta, nhìn ở lũy thừa ta tạm thời không so đo với ngươi, nhưng ngươi chờ đó cho lão tử, Lục Nhạc Hàm quay đầu nhìn trang trí khắp phòng mà Tề phụ chuyên môn bố trí vì cậu, trên mặt hiện ra thần sắc thống khổ xoắn xuýt giãy dụa.

Tề Hưng Triết thuận thế nâng cậu dậy ngồi dựa vào đầu giường, cầm chén cháo thổi thổi, một luồng nhiệt khí thổi vào mặt Lục Nhạc Hàm, nói:

- Không muốn để cho ba tức giận, ngươi biết nên làm như thế nào?