Khói Bếp Ven Hồ

Chương 46




Đôi tay Lâm Xước nằm ở trên bếp lò, hít mũi một cái, "Mùi vị quả mơ." Nhìn bao vải xô trong nước sôi trào lên xuống bên trong nồi, "Ta còn tưởng rằng nước ô mai là dùng cây dương mai làm."

"Đều được." Nàng dùng mặt dao đập vỡ cục đường phèn lớn ở trên tấm thớt, "Có điều còn chưa tới mùa cây dương mai chín, nên dùng ô mai khô."

Thả đường phèn xuống, Mai Sóc đậy nắp nồi lại, kéo hắn qua, "Để tự nó từ từ nấu đi."

"Hôm nay ngươi không ra ngoài sao?"

"Ngươi đi nhìn trời xem." Hắn chạy đến bên cửa sổ đẩy cửa sổ ra, vui vẻ vươn tay, "Trời mưa rồi."

Mai Sóc tiếp tục ngồi vào bên cạnh bàn nhìn chửa phu của nàng vẫn như thường lệ, "Tiểu Xước Nhi, ngươi có cảm thấy buồn nôn muốn ói hay không?"

"Không có, sao thế?"

"Không có việc gì." Vậy chính là còn chưa tới giai đoạn kia, nàng thỉnh thoảng gấp góc gạch dưới ở trên trang sách, hắn từ trước cửa sổ đi tới trước người của nàng, nghiêng đầu nhìn nàng, Mai Sóc không nhịn được giương mắt, "Sao thế?"

"A Sóc, ta muốn một đứa con gái lớn lên thật giống với ngươi."

"Giống ta có cái gì tốt, giống như ngươi mới dễ nhìn."

"Giống như ngươi."

"Được được, có điều nếu sau này con của chúng ta đều giống như ta, ngươi đừng tức giận là tốt rồi."

"Mới sẽ không đâu."

Nàng lật vài tờ, liên tục lắc đầu, "Ngày đó ta lại còn nói muốn dùng hoa tiêu nấu ăn."

"Sao thế?"

"Ngươi không thể ăn đồ cay."

"À." Mới vừa nói xong, nàng đột nhiên giống như là nhảy lên, chạy đến phòng bếp, Lâm Xước đi theo phía sau nàng, nàng mở ra nắp nồi, vớt gói vải xô kia ra.

"Thế nào rồi?"

"Ta thêm sơn tra." Nàng mở gói vải xô ra, nóng đến không ngừng rút tay về, ô mai khô, sơn tra và cam thảo, kim quế bên trong rơi ra ngoài, "Nồi này không được, lát nữa không thêm sơn tra làm lại lần nữa."

Trên trang sách mở ra trên mặt bàn, vừa vặn rõ ràng viết một hàng chữ, "Sơn tra, còn gọi là đường chu, hoạt huyết hóa ứ, tiêu tích phá khí, có hại cho thai chửa, dễ dẫn tới sinh non, chửa phu kiêng ăn."

***

Mưa rơi hai ngày, sáng sớm ngày hôm đó, tiếng mưa rơi tích tách nghừng lại, bầu trời trong xanh, trong không khí tràn ngập một lớp sương mỏng manh, lá xanh non được cọ rửa qua đến chảy mỡ, Lâm Xước đứng ở sân sau, lăng tiêu đã mọc ra nụ hoa, hai con bạch kiên điêu đậu trên giàn nho lại lớn lên một vòng. 

"Không cho làm việc nặng, cũng không cho tự mình ra ngoài một mình."

"Ừ, ta biết rồi." Hắn gật đầu, Mai Sóc mang theo quần áo giặt sạch ra ngoài, hít không khí nhẹ nhàng khoan khoái, tinh thần cũng theo đó trở nên phấn khởi.

Trên sách nói cảm xúc chửa phu không ổn định, 0di33xn0dafnl330fys0doon ngược lại nàng không phát hiện, ít nhất hắn vẫn ngoan ngoãn, thật tốt.

"Đại phu, ta tới trả quần áo." Nàng bước vào y quán, nhưng không thấy một bệnh nhân đến xem chẩn, chỉ có hai người phụ nữ trung niên tuổi tác tương đương, cũng đều biết.

"Mai Tam Thiếu" Thuỷ Khải Nguyên kỳ quái nói, quay đầu nhìn muội muội bên cạnh, "Ý của ngươi là nửa vòng ngọc này là của nàng rơi lại?"

Mai Sóc nheo lại mắt, "Nửa vòng ngọc?"

"Đây là của ngươi mà?"

Mai Sóc đưa tay muốn cầm đi, Thuỷ Thừa Nguyên rụt tay không để cho nàng bắt được, "Ngươi nơi nào có được, còn có nửa cái đâu?"

"Tại sao ta lại phải nói cho các ngươi biết?"

Thuỷ Khải Nguyên và Thuỷ Thừa Nguyên liếc nhau một cái, thở dài, "Ngồi đi, ta từ từ nói cho ngươi biết từ đầu."

***

Ròng rã ba tháng lao ngục tai ương, lúc Lâm Nguyên ra khỏi phòng giam, lần đầu tiên phát hiện ánh sáng ngày hôm đó chói vào mắt người thấy đau, bà khom người từ cửa rào sắt đi ra ngoài, mới đi không được mấy bước, thì bị một cô gái khoanh tay trước ngực ngăn lại.

Trong miệng nàng phát ra tiếng tấm tắc, "Bà mẫu (mẹ chồng) đại nhân, ngươi nói sao chúng ta luôn gặp gỡ ở cái chỗ này vậy? Thật đúng là có duyên phận phải không?"

"Tại sao là ngươi?" Bà quay người muốn rời đi ngay, Mai Sóc ngăn ở trước người của bà, "Mời ngươi đi ăn bữa cơm như thế nào?"

"Ngươi sẽ tốt bụng như thế?"

"Cứ đi nhà kia nói ngươi ăn cơm Bá Vương (ăn chùa) hại ngươi bị áp giải tới nha môn là được."

"Ta không có ăn cơm Bá Vương, ta chỉ là bị người ta trộm túi tiền." Bà ta tức giận nói.

"Trộm, a, cho nên hiện tại ta mời ngươi." Mai Sóc gật đầu, "Mặc dù chúng ta ký khế ước thanh toán xong rồi, nhưng mà nói thế nào ngươi cũng là mẫu thân của Tiểu Xước Nhi, ta mời ngươi ăn cơm cũng thiên kinh địa nghĩa, ngươi nói đúng hay không?"

Lâm Nguyên méo môi, "Được, đã như vậy, ta cũng không khách khí với ngươi."

Hai người đến quán rượu, trước cửa sổ lầu hai dọc đường bày một dãy bàn, bên cạnh là lan can cao cở nửa người, phía trên mái hiên phủ xuống, vừa đúng không chặn tầm mắt, Mai Sóc chọn bàn ngồi xuống, kêu tiểu nhị mang thức ăn lên, chỗ dựa vào cầu thang có một vòng người vây quanh kéo đàn nhị hát khúc, không khéo thật đúng lúc đối điện đường xá, chính là một chỗ câu lan.

Trước tiên đưa lên là một bầu rượu, Mai Sóc đầy ly mời bà ta, sau đó là chút thức ăn nhắm rượu, rót từng ly một cho bà ta. "Ha, ngươi rốt cuộc tính chuyện gì?" Lâm Nguyên khẽ xề gần thân thể, một ngón tay chỉ mũi của nàng, "Có chuyện cầu xin ta?"

"Xin ngươi? Ta dường như không có việc gì yêu cầu ngươi, chỉ là muốn hỏi ngươi một sự kiện."

"Hỏi cái gì?"

"Ngươi và phụ thân Tiểu Xước Nhi, chính là chính quân của ngươi, là quen biết như thế nào?" Mai Sóc lại làm đầy ly cho bà ta, phát hiện tầm mắt của bà ta vẫn luôn ở câu lan đối diện.

"Chúng ta quen biết như thế nào? Việc này mắc mớ gì tới ngươi?"

"Tò mò, hỏi một chút." Bầu rượu hết rồi, nàng ngoắc gọi tiểu nhị qua đổi, trên mặt Lâm Nguyên bắt đầu ửng hồng, ợ rượu, duỗi ra một ngón tay chỉ, "Lúc chúng ta mới quen, ta nói với ngươi, hắn cũng đã không tuân thủ phu đạo."

"Cái gì?"

"Trong bụng hắn đã có thai."

"Là Lâm Ảnh?"

"Ta giống như là loại ngu si sẽ thay người nuôi đứa bé sao?" Bà ta liếc mắt, "Đứa bé kia sớm mất rồi." Bà ta co quắp gục xuống bàn, "Là ta cứu hắn một mạng, còn cho hắn chỗ ở."

"Cho nên, hắn coi như là vì báo ân ngươi, lấy thân báo đáp?"

"Hừm." Lâm Nguyên phát ra một tiếng hừ lạnh, "Lão nương thấy bộ dạng hắn xinh đẹp, tính khí lại tốt, mới miễn cưỡng cưới hắn, nếu không ngươi cảm thấy một chiếc giày rách như hắn ai sẽ chịu muốn?"

"Thật sự?"

"Nói nhảm, đương nhiên là thật, chẳng lẽ ta còn tốn tâm tư lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ hắn lấy ta?" Bà ta trừng mắt lên, Mai Sóc tự mình giơ ly rượu lên, đầy mặt chợt hiểu, "A, hoá ra là như vậy, ta nói sao chứ, xem ra trước kia ngươi cũng rất biết dụ người nha, lại có thể lừa hắn gả cho ngươi."

"Đó là đương nhiên." Thần chí bà có chút không rõ ràng, đong đưa đầu, "Nhớ năm đó, lão nương cũng là phong lưu phóng khoáng, trước hoa dưới trăng còn không dụ hắn đến ngoan ngoãn, làm cho hắn quên sạch sành sanh Thanh gì kia."

"Thanh gì? Này, ngươi chớ say trước, tại sao hắn lại gọi mình là Mộc Thanh? Này."

Mai Sóc trở đầu Lâm Nguyên gục xuống bàn lên, lỗ mũi bà cũng bị ép tới đỏ bừng, bóng người đung đưa trước mắt, trang ## bubble "Ngươi... Ngươi có biết hay không?"

"Biết cái gì?"

"Lúc đó, cả ngày bộ dạng nửa chết nửa sống, lão nương nổi giận, bèn tát hắn một cái, cõi đời này phụ nữ nhiều lắm, ngươi nói ta đã không quan tâm hắn là giày rách rồi, hắn còn một dáng vẻ thanh cao."

"Ừ."

"Kết quả hắn lại nở nụ cười, lại nói hắn cười lên thật đúng là khá, sau đó thì chịu lấy ta, thật là có bệnh, không bình thường."

"Ngươi còn chưa nói, Thanh gì?"

"Ai biết, khuya khoắt mà nói mớ một chút cũng có một người tên Thanh gì gì ở trong đó." Bà ta mơ hồ không rõ trong miệng phun ra bãi nước miếng, "Ngươi nói ta cũng coi là không phụ lòng hắn, trước khi hắn chết, ta cũng chưa từng đến câu lan một lần. Cứ như vậy lại bị lão Nhị khắc chết rồi."

Đầu của bà ta bị người buông tay đùng một phát, trở về trên bàn, đập đến trán thấy đau, Mai Sóc hít một hơi thật sâu, "Tiểu nhị, tính tiền."

***

Mứt táo trong nồi bị nước ngâm ra nước đường, gói vải xô bao lấy ô mai khô và cam thảo, kim quế, hoa hồng khô thả xuống hầm nấu ở dưới lửa nhỏ, "A Sóc, sao ngươi cũng không nói chuyện?"

Hắn đứng ở sau lưng nàng, dùng gò má cọ xát phía sau lưng của nàng, Mai Sóc khẽ cười quay đầu lại, "Tiểu Xước Nhi, ngươi có muốn hay không......"

"Muốn cái gì?"

"Gặp người thân của phụ thân ngươi một chút"

"Người thân của phụ thân? Phụ thân có người thân, tại sao ông không nói cho ta biết?"

"Có lẽ ông không muốn nhớ tới chuyện đã qua. Lại nói, ngươi có một Đại cô cô, một Nhị cô cô, ngươi đã từng gặp, còn có một số biểu tỷ muội huynh đệ."

"Ta đã gặp?" Hắn không hiểu nhìn nàng, Mai Sóc đi tới nhà chính, "Ừ, ngươi gặp rồi sẽ biết."

"Tại sao ngươi giống như không muốn để cho ta gặp họ?" Hắn xoay người lại len lén kéo nắp nồi ra duỗi vào một ngón tay, thật là nóng, tiếp đó ngậm vào trong miệng, vị chua chua ngọt ngọt thật ngon.

Hắn cũng đi tới nhà chính, Mai Sóc ngạc nhiên nói, "Ta có sao?"

"Đương nhiên là có."

"Ngươi đây cũng nhìn ra được?"

"Ừ." Hắn gật đầu.

"Ta không có không muốn để cho ngươi gặp các nàng, dù sao các nàng là trưởng bối của ngươi, nhưng vị đại biểu tỷ kia của ngươi, ta chính là không muốn để cho nàng ta gặp ngươi."

"Đại biểu tỷ, là ai vậy?"

Nàng nhỏ mọn hừ hừ, chính là không chịu nói, nhất là sau khi biết truyền thống quang vinh biểu tỷ đệ thành thân của Thủy gia chết tiệt kia.

Lâm Xước quay đầu đi không hỏi nàng nữa, "Thì ra là phụ thân có người thân. A Sóc, ta rất muốn gặp họ, ca ca nhất định cũng sẽ muốn gặp. Không biết nương có biết hay không?"

Mai Sóc giương mắt nhìn hắn một cái, hắn không có phát hiện, nàng không nhịn được nâng lên khóe môi, nương ngươi dĩ nhiên biết rồi, hơn nữa chuyện bây giờ bà ta làm thật sự là thích hợp với bà ta nữa, chẳng qua là...

Nàng kéo bàn tay của hắn qua đặt vào lòng bàn tay, Thủy gia kia tốt nhất không nên để cho nàng thất vọng, để cho nàng hối hận dẫn Tiểu Xước Nhi đi gặp các nàng.

Chính là vào mấy ngày sau, trong địa lao huyện nha trấn Tây Hà, mới tới một Nha Sai giữ cửa, nghe nói còn là thân thích của phủ đài đại nhân thành Tây Hà.