Khói Bếp Ven Hồ

Chương 56: Triều Dương Như Cẩm (hai) (1)




Tô Cẩm không tự chủ được lui hai bước, hai tay nàng chống ở bờ ao nhuộm, đột nhiên giống như là không có sức lại trở về trong ao, phì phì hai tiếng nhổ ra thuốc nhuộm trên mặt chảy vào mép, "Tiểu công tử, thuộc hạ cũng đã thành như vậy, giúp một tay không quá phận chứ?"

Tô Cẩm chần chờ từ từ đến gần, đến gần bên cạnh ao, đôi tay nàng khoác lên bên cạnh ao, thoạt nhìn bộ dạng giống như là không chống lên được. Tô Cẩm lại đến gần một chút, chân đang ở bên cạnh ao. Một tay ướt chèm nhẹp của nàng đột nhiên một phát giữ chặt mắt cá chân của hắn, thân thể Tô tiểu công tử nghiêng về phía trước, nhào vào ao. Cũng may, trước khi hắn vào ao còn nhớ rõ nhắm lại cặp mắt của mình, cuối cùng trong đôi mắt không có vào thuốc nhuộm. Có điều, Tô Triều là ngửa ra sau vào ao, hắn là nghiêng về phía trước vào ao, so với nàng thì đầu vào càng sâu hơn. Nếu không phải là cái tay kia còn biết đúng mực nhấc chân của hắn theo, thiếu chút nữa thì đầu đụng đáy ao.

Hắn đạp nước đứng lên, bọt nước thuốc nhuộm dần dần lung tung, trên vải vóc treo lên hong khô bên cạnh cũng bị văng lên không ít, hắn giận đến há miệng rống to: "Tô Triều."

Thuốc nhuộm vào mồm, cực kỳ đắng, hắn không ngừng phun ra ngoài. Thợ nhuộm bên trên luống cuống tay chân đi tới bên cạnh ao kéo hắn lên. Hắn hơi cúi đầu, không cho nước thuốc nhuộm mép tóc giữ lại vào mắt, hé mở mắt thấy nàng dễ dàng một tay khẽ chống lên bờ.

Trước đó, Tô Chức đang kiểm tra phòng kho, đúng lúc này xem xong rồi ra ngoài thì nghe được một đợt ồn ào trong đại viện, đến gần kéo đám người chen lấn ra, "Làm sao, đây là. Cẩm Nhi, ngươi sao thế, làm sao thành bộ dáng này?"

Hắn đứng thẳng người, ánh mắt vừa vặn liếc về phía người phụ nữ sau lưng Tô Chức, "Không có việc gì, tranh cứu xấp vải với Tô Triều, không cẩn thận rơi xuống."

"Ngươi cái đứa ngốc này, vải vóc rơi xuống lãng phí một xấp thì thôi, nhìn xem bản thân ngươi làm thành dạng gì rồi."

"Ta không sao rồi. Tỷ tỷ, tỷ đi làm việc đi, đừng quan tâm ta."

Tô Chức dặn dò mấy câu rồi rời khỏi đại viện, gia phong Tô gia rất rộng rãi, không phải thế thì không nuôi ra chàng trai như Tô Cẩm vậy, chỉ cần không phải quá giới hạn, luôn luôn đều theo tâm ý của hắn. Các thợ nhuộm cũng phần lớn trở về làm việc, mấy người dẫn Tô Cẩm và Tô Triều đến phòng ốc phía sau đại viện. Chức Cẩm phường có hơn phân nửa thợ nhuộm đều ở nơi này, số khác thì đều là người thành Phượng Dương, ngày tới tối về.

"Tiểu công tử, đây là nhà tắm của lũ tiểu nhân, cũ nát chút, không thể làm gì khác hơn là xin người chấp nhận chút." Chức Cẩm phường tổng cộng chia là ba đại viện, phường thêu ở tận cùng phía tây, phần lớn đều là đàn ông, nơi này là phường nhuộm, lại là phụ nữ chiếm đa số. Hiện tại, hắn kéo thân thể nhỏ nước cũng không dễ chịu nhỉ, cũng may cuối cùng còn có một chàng trai trẻ tuổi như vậy, "Đây là quần áo hàng ngày của tiểu nhân, thô ráp chút, chỉ sợ là tiểu công tử mặc không quen."

"Có là tốt rồi, đa tạ." Chàng trai kia thay hắn kéo xuống màn vải phòng đơn, chuyển một bình phong đơn sơ ngăn ở phía sau bồn gỗ, quần áo khoác lên trên bình phong, "Tiểu công tử, vậy tiểu nhân đi làm việc trước."

"Được, đa tạ."

Hắn nhanh chóng cởi quần áo cả người ra, ngâm vào trong nước ấm, dùng sức chà xát tắm toàn thân, nhất là tóc, tuy dùng xà phòng lỏng tắm mấy lần vẫn cảm thấy không sạch sẽ lắm, xem ra trở về còn phải dùng cánh hoa ngâm một lần nữa.

Hắn tắm nửa ngày, tiếng nước chảy ào ào, cũng không chú ý tới sau lưng phát ra tiếng vang, đợi đến lúc hắn rốt cuộc quyết định đứng dậy, lại phát hiện không thấy bóng dáng quần áo mắc lên trên bình phong, hắn trợn tròn mắt, mơ hồ thấy phía sau màn vải có bóng người, "Người nào?"

"Tiểu công tử, loại quần áo này thô ráp, sẽ xướt hỏng da thịt của ngươi. Thật là vạn vạn không tốt, vẫn là chờ thuộc hạ trở về Tô gia lấy quần áo thường ngày của ngươi, tiểu công tử lại thay quần áo nhé."

Mặc dù nàng vừa vặn không vượt qua bình phong, lúc này cũng đứng đưa lưng về phía màn vải, nhưng nghĩ đến lúc mình tắm, người này lại cách mình gần như vậy, trên mặt hắn ửng lên một đợt hơi nóng, vừa thẹn vừa vội vừa tức, "Lấy ra, không cần ngươi quan tâm."

"Như vậy sao được, thân là người hầu của tiểu công tử, chuyện như vậy thật là không được qua loa." Giọng điệu nàng nhàn tản, mang theo một vẻ lười biếng thường ngày không thấy. Tô Cẩm thở dài, hắn vẫn muốn bức ra bộ mặt thật của nàng, bây giờ đã làm được thì lại khổ mình. Ngày trước, nàng còn ra vẻ bộ dạng trung thành, vẻ lịch sự, ít nhất sẽ không trêu đùa mình như thế.

Lại suy nghĩ một chút, cắn răng, mơ hồ lẩm bẩm một tiếng không rõ: "Thật xin lỗi, là ta sai rồi."

"Cái gì, tiểu công tử nói gì?"

Hắn hít một hơi, "Thật xin lỗi, ta không nên làm ngươi rơi vào ao nhuộm, là lỗi của ta, lấy quần áo ra."

"Tiểu công tử làm sai chỗ nào, thân là thuộc hạ trừ tuân lệnh làm việc, những thứ khác dù là trêu đùa cũng là chuyện phải làm. Ngươi nói đúng không tiểu công tử?"

"Ngươi còn muốn như thế nào?" Nước cũng sắp lạnh rồi.

"Thuộc hạ chỉ có một chuyện không hiểu, kính xin tiểu công tử giải đáp."

"Cái gì?" Hắn hung ác nói.

"Mới vừa rồi lúc đại tiểu thư hỏi, vì sao tiểu công tử không nói là," Nàng dừng một chút, "Ta kéo ngươi xuống nước."

Tô Cẩm khẽ nâng mắt lên, mỗi lần lúc nàng tán dóc lung tung sẽ tự xưng thuộc hạ, lúc nói đến lời thật lòng của mình mới có thể dùng ta.

"Ta đẩy ngươi xuống, ngươi kéo ta xuống ao, hai tướng huề nhau, ta không thích cũng không cần thiết đâm thọc."

Tô Triều không khỏi nhếch lên khóe môi, Tô Cẩm lại vừa ngẩng đầu, quần áo đã mắc lên trên bình phong, màn vải đung đưa, nàng đã không thấy bóng người.

***

"Tiểu công tử quả nhiên là vẻ đẹp trời ban khó mà chối bỏ được, dù là loại áo vải thô này cũng không che giấu được phong hoa (phong nhã tài hoa)." Hắn vừa ra ngoài, thì gặp phải nàng ngồi ở trên mép giếng. Lúc này, hậu viện nhỏ vắng vẻ, một trái một phải ngồi xuống ở hai cái giếng.

"Ta thật sự là cám ơn ngươi." Hắn cắn răng đến gần trước người của nàng, "Ngươi có biết vế sau câu kia của ngươi là gì hay không?" 

Dáng vẻ Tô Triều cả mặt không hiểu, " Không phải thuộc hạ đang khen tiểu công tử vẻ đẹp trời ban à, làm sao còn có vế sau?"

"Hừ, vẻ đẹp trời ban, ngươi thêm vào phía sau ba chữ thì không phải là ý này rồi."

"Đó là ý gì, thuộc hạ tài sơ học thiển (tài năng kém cỏi), mong rằng tiểu công tử chỉ giáo."

Hắn lại đến gần hai bước, Tô Triều liếc mắt nhìn giếng, "Tiểu công tử, bên này thuộc hạ cũng không thể xuống lần nữa đâu. Một là lúc này mới vừa rửa sạch sẽ, hai là giếng sâu, lần này thuộc hạ cũng chưa chắc đã lên được."

"Ai muốn đẩy ngươi hả?" Hắn đi thẳng qua trước người của nàng, "Đi, đi về."

Tô Triều đi theo phía sau hắn, thì nghe thấy âm thanh không tính là vang của hắn truyền tới, "Vẻ đẹp trời ban khó mà chối bỏ được, mai kia tuyển chọn ở bên Quân Vương. Cảnh ngộ như thế thật đáng buồn nhưng ta vĩnh viễn không muốn gặp phải."

Nàng vẫn nhếch khóe môi, tiểu công tử ơi tiểu công tử, chàng trai như ngươi thật sự đúng là rất hiếm thấy. Thật đúng là thú vị.

***

Tô Cẩm cùng nàng một trước một sau trên đường đi về nhà, đi được nữa đường, cảnh tượng người đi đường vội vã trên phố, giương mắt nhìn bầu trời, mây đen tiếp cận có vẻ như là trời sắp mưa, mùa mưa phùn quả nhiên nói đến là đến.

"Tô Triều."

"Tiểu công tử, sao thế?" Nàng đi lên trước hai bước, hắn chỉ chỉ trời, "Ngươi đến trong cửa hàng bên kia mua hai cây dù giấy dầu."

"Đi ngay đây."

Hắn đứng ở ven đường đợi nàng, nhìn chung quanh một cái, đột nhiên nghe thấy trong ngõ hẻm truyền đến một giọng nam hoảng sợ, "Không phải là ta, thật sự không phải là ta làm."

"Còn dám nói không phải, đập nát bảo bối của lão nương, xem ta làm sao trừng trị ngươi."

Hắn đi tới đầu ngõ thì thấy một đám người theo một người phụ nữ to khoẻ cầm đầu trực tiếp đối diện với hắn. Trước mặt đám người kia, một chàng trai quỳ gối, đang khóc sướt mướt, "Thê chủ, ngươi tha cho ta đi."

Thê chủ? Trên mặt Tô Cẩm sững sờ, chỉ thấy người phụ nữ kia đá một phát vào đầu vai chàng trai đó, hắn ta ngã xuống đất, quay đầu lại vừa vặn thấy hắn, lập tức vươn tay cầu cứu, "Công tử, cứu cứu ta... Ta không muốn bị đánh chết, công tử."

Hắn từ từ đi lên trước mấy bước, người phụ nữ kia trừng mắt tức giận nói: "Thế nào, muốn chõ mõm vào, cũng muốn bị đánh chết à?"

Tô Cẩm nhíu mày, ngồi xổm người xuống ở trước mặt chàng trai đó, vỗ vỗ bả vai của hắn bị người phụ nữ kia đá phải, "Thật ra thì lần sau muốn diễn trò, còn có thể diễn khá hơn chút nữa, xuống một phát này thậm chí dấu chân cũng không có, khống chế sức lực thật đúng là tốt."

Chàng trai kia cứng đơ ngay tại chỗ, Tô Cẩm đứng lên, "Hơn nữa, ngươi ngã ngửa lên trời, nhưng không hiểu ra sao quay đầu lại vừa hay nhìn thấy ta, thật sự cũng quá giả rồi."

Chàng trai kia đột nhiên thu hồi một mặt hoảng sợ, đứng dậy dưới sự nâng đỡ của cô gái ở bên cạnh, "Quả nhiên không hổ là Tô tiểu công tử mà. Ta muốn trà trộn vào Tô gia của ngươi thật đúng là không dễ dàng."

"Không dám, ta lại không chơi cùng ngươi, đi trước."

Hắn xoay người, chàng trai kia nghiêng mặt nói: "A Duy, Tô tiểu công tử hiếm khi lạc đàn, sao ngươi có thể bỏ qua cơ hội này?"

Tô Cẩm nhấc chân bèn chạy tới bên ngoài ngõ nhỏ. Đám người phụ nữ kia đuổi tới. Hắn nhìn trái phải không thấy Tô Triều, hốt hoảng trẹo chân ở trên bậc cấp trước cửa hàng bên đường, ngã nhào trên đất, một tay nằm trên mặt đất sượt rách da, giận dữ hét về phía đám người phụ nữ sau lưng kia: "Tốt nhất thức thời một chút, cút ngay." 

Trên mặt hắn giả bộ hung ác, nhưng trong lòng lại cực kì sợ, đám người kia thật sự là cái gì cũng làm ra được, "Tô Triều, Tô Triều." Hắn lớn tiếng kêu lung tung. Người phụ nữ gọi là A Duy kia tiến từng bước tới gần, đưa một tay ra, "Tô tiểu công tử, ngươi la rách cổ họng cũng không có ai sẽ tới cứu ngươi. Người trên đường nơi này còn chưa có người dám đắc tội với chúng ta." 

Nàng vừa dứt lời, đột nhiên bị một cây dù giấy dầu bay ngang đến đánh trúng ngực, ngửa người về phía sau ngã ở trên người một đám sau lưng, đè ngã hơn phân nửa, "Người nào?"

"Tô Triều." Tô Cẩm quay đầu lại la lớn, chưa bao giờ muốn thấy nàng như hiện tại. Nàng đưa một cây dù giấy dầu khác tới trong tay hắn, khoanh tay trước ngực, vẫn là dáng vẻ lười biếng, "Tiểu công tử thật là có hứng thú."

"Ngươi đừng nói nhảm, nhanh lên một chút, họ trở lại rồi."

Nàng đứng ở trước người đám người phụ nữ đó, "Tiểu công tử nhà ta mà các ngươi cũng dám chọc. Thật sự là bội phục bội phục, dũng khí không thể đo lường."

"Ngươi là ai?"

"Một người hầu thủ hạ của Tô tiểu công tử, không đề cập tới cũng được." Nàng nhanh chóng tiến gần đến trước người phụ nữ kia, nắm lấy tay phải của nàng ta, "Ngươi đã muốn dùng cái tay này đụng vào hắn, vậy thì......" Liền nghe hai tiếng răng rắt, tay phải của người phụ nữ kia giống như là mềm nhũn ra, đau đến luôn miệng kêu to, "Ngươi tên khốn kiếp này." 

Một đám phụ nữ kêu la ồn ào tiến lên, tay phải Tô Triều nắm lên một cái cổ áo, nhấc lên đập ngay tới phía sau, mấy người liền ngã, cũng ngã xuống đất kêu đau liên tiếp. Nàng không thở gấp, vẻ mặt không thay đổi, chỉ quay đầu lại, "Tiểu công tử là kẻ thù của ngươi? Muốn đưa tới quan không?"

"Không liên quan tới các nàng, họ cũng chỉ là nghe người ra lệnh." Hắn gắng gượng muốn đứng dậy, mắt cá chân đau xót, thân thể đứng không vững.

"Ngươi làm sao vậy?"

"Chân, đau."

Nàng nửa ngồi xổm xuống ở trước người hắn, "Ta xem một chút."

"Không." Trên đường cái người đến người đi, hắn dù thế nào đi nữa vẫn còn không có hào phóng đến vậy.

Tô Triều liếc mắt, một tay chộp lên thân thể hắn, nửa ôm nửa xách theo vào ngõ nhỏ kia, "Nơi này không người."

Nàng quỳ một chân xuống, một đầu gối thành một góc vuông để cho hắn ngồi. Trên mặt Tô Cẩm nóng lên, chỉ đành phải ôm lấy cổ của nàng ổn định thân thể, thuận theo nàng cởi giày vớ của mình ra, "Trẹo rồi, trở về bôi lên một chút rượu thuốc thì không sao rồi."

Hắn đứng một chân lên, tự mình loạng choạng đi giày vớ vào, "Biết rồi." Hắn dùng một chân nhảy đi ra phía ngoài, Tô Triều cười tủm tỉm nói: "Tiểu công tử, ngươi cứ như vậy mà trở về?"

"Nếu không thì sao?"

Nàng khẽ nghiêng đầu che giấu ý cười khóe miệng càng nhếch càng lớn, bước nhanh vài bước đến trước người hắn, đầy hứng thú thưởng thức dáng vẻ hắn nhún nhảy một chân. Sợi tóc Tô Cẩm có chút rơi rối, giương mắt trừng nàng, "Nhìn cái gì vậy?"

"Hình tượng hiếm thấy như vậy đương nhiên phải cố gắng xem thêm mấy lần."

Hắn đưa ra một tay tới đẩy nàng, nàng vốn là ở trước người hắn, thân thể hắn hơi nghiêng về phía trước, tay còn chưa đụng tới, nàng đột nhiên lui một bước về phía sau, chân sau hắn đứng không vững, thân thể ngã xuống về phía trước, lại ngã xuống trên người nàng.

"Được rồi." Nàng ngồi xổm người xuống đưa lưng ở trước người hắn, "Lên đây đi."

Tô Cẩm nghi ngờ nói, "Ngươi lại tốt bụng như thế?"

"Trời đất chứng giám, thuộc hạ đúng là một mảnh trung can xích đảm." (Hoàn toàn trung thành)

Hắn leo lên lưng của nàng, tay có chút không biết để vào đâu, chỉ đành khoác lên trên vai nàng. Tô Triều đi ra ngoài mấy bước, khom lưng nhặt lên dù giấy dầu trên đất, "Sao chỉ còn lại một cây? Cho ngươi." Đưa tay giữ lại giữa đầu gối hai chân của hắn, "Những người mới vừa rồi kia là ai?"

"Các nàng là du côn khu vực này, bị người thu mua thay người bán mạng."

"Người nọ có thù oán với ngươi?"

"Trong thành tổng cộng có ba bố trang (cửa hiệu vải), nhà chúng ta, Đỗ gia, Dương gia, vẫn luôn là đồng hành tương kỵ (cùng nghề ghen ghét lẫn nhau). Nhất là những người Đỗ gia đó, luôn thích sử dụng ám chiêu, muốn trộm cách điều chế thuốc nhuộm của chúng ta, sau đó bị chúng ta đánh sụp cho, gia cảnh sa sút. Ta nghĩ hắn hẳn là người của Đỗ gia." Vài giọt nước mưa rơi vào trên người, hắn mở dù ra, che mình và nàng, "Lại nói, vừa bắt đầu ta còn nghi ngờ ngươi là gian tế người ta phái tới."

"Vậy hiện tại, rửa sạch hiềm nghi rồi sao?"

"Sớm rửa sạch rồi." Một tay hắn che dù, nằm ở trên lưng nàng, sợi tóc của nàng thỉnh thoảng phất qua mặt của mình, trong lúc bất chợt cảm thấy rất yên tâm.

***

"Chuyện vết thương ở chân ta, đừng nói cho những người khác."

"Tại sao?" Nàng đặt hắn ở trên giường êm, Tiểu Chẩn lấy rượu xoa bóp ra nhưng không biết phải dùng như thế nào, Tô Triều nhận lấy.

"Tỷ tỷ biết rồi, nhất định sẽ cấm chân ta. Ta cũng không muốn không ra ngoài được."

Cởi giày vớ của hắn ra, Tiểu Chẩn vội vàng đi đóng cửa lại, thấy hai tay nàng thoa đầy rượu thuốc bôi lên xoa bóp cho hắn, có chút ngượng ngùng nhìn, không nhịn được quay mặt đi.

"Tiểu Chẩn, lấy chậu nước đến."

Tô Triều rửa sạch tay, Tô Cẩm vẫn dựa vào trên giường êm, nàng vừa nghiêng đầu thấy đồ thêu chưa xong trên bàn, "Ngươi thêu?"

"Ừ. Thế nào?"

"Không sao cả," Nàng nhếch khóe môi, nghiêng đầu, "Có điều không nhìn ra đây là thêu cái gì."

Tô Cẩm nắm gối thêu trên giường êm ném tới nàng, nàng đón lấy ở trên tay, "Nói thật, đồ thêu của tiểu công tử ngươi, thuộc hạ thật sự là không dám khen tặng. Còn không bằng, trước tiên ngươi đều làm xong đường viền ở trên vải nền của đồ thêu này, dựa theo từng châm từng châm ghim, vậy đoán chừng đường may ngươi kém đi nữa thì vẫn có thể nhìn ra được là thêu thứ gì."

Nàng vừa quay đầu lại, đột nhiên thấy Tô Cẩm đang dùng cặp mắt sáng long lanh gắt gao nhìn chằm chằm nàng, "Tiểu công tử, ngươi không sao chớ."

Hắn chợt đứng lên, lại quên chân mình còn bị thương, lại đau đến phải ngã ngồi xuống, một tay nắm chân của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên vặn vẹo. "Tiểu công tử không thể chờ đợi đứng dậy như thế, là có chuyện gì? Chẳng lẽ là cần đi tiểu?"

"Tô Triều, ngươi là đồ quỷ sứ đáng ghét, đi ra ngoài."

Nàng sờ mũi một cái đẩy cửa đi ra ngoài. Lúc này, Tiểu Chẩn mới đi tới trước người Tô Cẩm, "Tiểu công tử."

"Hả?"

"Làm sao người thân thiết với Triều hộ vệ như vậy?"

"Ta thân thiết với nàng lúc nào?"

"Tiểu công tử, ngươi để cho nàng bôi rượu thuốc lên cho ngươi, mới vừa còn, còn làm nũng với nàng ta."

"Nếu ngươi biết ta cũng không cần để cho nàng bôi thuốc rượu. Hơn nữa, ta đâu có làm nũng." Hắn căm giận nói, nghiêng đầu sang chỗ khác giả vờ ngủ say, để lại tiểu thị bên cạnh cười hì hì nhìn hắn.