Khói Bếp Ven Hồ

Chương 58: Triều Dương Như Cẩm (hai) (3)




Nhìn bóng lưng nàng vội vã rời đi, chóp mũi hắn đau xót, Tiểu Chẩn vội la lên: "Tiểu công tử, ngươi... Tại sao ngươi khóc?"

"Ta ghét nàng, ghét nàng, ghét nàng nhất."

Tiểu Chẩn thở dài, "Ôi tiểu công tử."

"Chúng ta cũng đến phố hoa kia nhìn một chút, ở trong đó rốt cuộc có gì tốt."

"Tiểu công tử, ngươi... Ngươi đang nói đùa thì phải?"

"Không phải."

"Tiểu công tử, sao ngươi có thể đến loại địa phương đó? Ngươi thật là tuyệt đối đừng đi." Tiểu Chẩn vội vàng đuổi theo sau lưng hắn, không bao lâu hai người đã đến trước mặt một đền thờ dựng lên thật cao, cả con đường bên trong có năm, sáu nhà câu lan.

Hắn bất chấp tất cả, đạp đi vào tới trước mặt của nhà câu lan Đệ Nhất, tiểu quan đứng ở cửa kia ngăn thân thể hắn lại, "Công tử, đây cũng không phải là địa phương ngươi tới."

"Tránh ra."

"Phụ thân à, ngươi mau tới, có một công tử muốn vào."

Một mùi hoa nồng nặc truyền đến, liền thấy một người đàn ông trang điểm lộng lẫy nghênh tiếp đến trước người hắn, cũng chỉ trên dưới ba mươi tuổi. Quan phụ thân này nhìn lên nhìn xuống đánh giá hắn một phen, "Công tử, chúng ta cũng không chiêu đãi khách nam."

Mấy tiểu quan ở không cũng đi lên trước xem náo nhiệt, Tiểu Chẩn lôi kéo quần áo của hắn, "Tiểu công tử, đi thôi. Nếu như bị người biết tiểu công tử của Chức Cẩm phường chúng ta đi dạo câu lan, thanh danh ngươi sẽ xong cả rồi."

"Chức Cẩm phường?" Quan phụ thân này đột nhiên hỏi, trên mặt mang theo vui mừng không tên, "Ngươi là Tô Cẩm Tô tiểu công tử?"

Tô Cẩm ngạc nhiên nói: "Làm sao ông biết?"

"Ôi chao, ta không biết là ngươi. Đến đây, mau mời, các ngươi thu dọn gian phòng đông sương yên tĩnh nhất kia ra đây, lập tức dâng trà."

Tô Cẩm vốn là muốn đi vào, ông ta đột nhiên trở nên nhiệt tình, hắn cũng sẽkhông tự tại, quay đầu lại liếc nhìn Tiểu Chẩn, xảy ra chuyện gì?

Hắn lắc đầu, làm sao ta biết?

"Tô công tử, vị người hầu kia của người còn nói hôm nay dẫn ta đi gặp ngươi, không ngờ ngươi tự mình đến." Ông ta dẫn hắn đi vào, tránh qua đại sảnh, đi tới sương phòng yên tĩnh, hắn nhìn bài trí trong phòng, "Ta không ngờ, trong câu lan còn có phòng thanh lịch như vậy. Thật ra thì ta không biết tại sao ông lại biết ta... Người hầu kia của ta, có phải là ông nói tới Triều hay không?"

"Là nàng nói như vậy, thế nàng không nói cho ngươi biết?"

Hắn lắc đầu, quan phụ thân nhận lấy nước trà đưa đến trước mặt hắn, mới nói: "Nơi này của chúng ta tổng cộng sáu nhà câu lan, rất nhiều tiểu quan. Nhưng ngươi cũng biết, thông thường kiểu dáng quần áo của cửa hàng hiệu may không phù hợp của chúng ta. Ừm, yêu cầu ngành nghề, cho nên phần lớn là chúng ta mua gấm vóc vải vóc tự mình làm đồ. Bởi vì phải cần nhiều vải vóc nên mua từ trong cửa hàng cũng có chút không có lợi. Chúng ta vốn tính toán đến bố trang Tề gia trực tiếp mua số lượng hàng loạt. Nhưng ai ngờ Tề gia này nói làm ăn với chúng ta sẽ làm cửa hàng khác cảm giác mình và câu lan là một cấp bậc, sẽ hỏng thanh danh của các nàng, không chịu bán cho chúng ta."

"Cho nên, ông là muốn mua từ Chức Cẩm phường chúng ta?" Ánh mắt hắn sáng long lanh, "Nàng là tới tìm các ngươi nói cái này?"

"Đúng vậy, nói xong thì đi rồi." Quan phụ thân này thấy mặt hắn hiện vẻ vui mừng, "Tô công tử cảm thấy có thể không?"

"Dĩ nhiên có thể." Hắn đặt ly trà xuống, "Vậy kế tiếp chúng ta bàn lại tỉ mỉ là được rồi."

***

Lúc Tô Cẩm đi ra từ phố hoa này đã là một lúc lâu sau, đi không bao xa thì nghe được một tiếng thở hổn hển, "Ngươi đi đến đâu thế?"

Hắn quay đầu lại, vào giữa mùa đông này lại thấy nàng toát ra vết giọt mồ hôi trên trán, tâm tình vốn đã chuyển trời trong thì càng thêm thật tốt, mím mím môi, "Ai bảo ngươi không nói thật?"

"Cái gì nói thật? Ta đi mua đồ cho ngươi ăn, lần này lạnh cả rồi."

Hắn duỗi tay nhận lấy, "Lạnh ta cũng ăn." Mở ra lấy một cái bánh bao cắn một cái, "Ta đã bàn xong với quan phụ thân của sáu nhà câu lan kia rồi."

"Cái gì, tự ngươi chạy đi?"

"Ừ."

Tô Triều liếc mắt, "Một mình ngươi khuê các nam tử chạy đến nơi đấy giống kiểu gì? Ta vốn định dẫn bọn họ đi ra gặp ngươi, ngươi nói ngươi nóng lòng thế làm gì? Có điều, làm sao ngươi biết phố hoa câu lan này đang cần vải vóc?"

"Ta không biết." Hắn lại cắn một cái, nàng không hiểu nói: "Không phải bởi vì ngươi biết nơi đó có chuyện làm ăn mới đi sao? Vậy sao ngươi lại chạy tới nơi đó?"

"Ta, chỉ, cái kia......" Hắn mơ hồ không rõ, miệng to ăn bánh bao, trong lòng trời người giao chiến, không biết có nên nói cho nàng biết hay không. Hắn chỉ là muốn xem một chút đàn ông nơi đó có cái gì tốt, có thể ôm nàng, nhưng mà bây giờ nếu là một chuyện hiểu lầm, hình như cũng không cần phải nói nhỉ.

"Tô Triều."

"Làm cái gì?" Nàng buồn bực nói, nàng xuyên qua vô số con đường, chạy đến chân đều gãy rồi, chỉ sợ hắn đã xảy ra chuyện gì, làm sao cũng không nghĩ đến hắn lại chạy đến câu lan.

"Chúng ta về nhà đi."

"Ừ." Trở về cũng tốt, chính là có thể bớt lo, Tô tiểu công tử này thật đúng là làm cho người ta không yên lòng.

***

Lúc Tô Cẩm về đến nhà, vẫn chưa tới hai mươi tháng chạp, lại qua mấy ngày, thợ của Chức Cẩm phường đều ngừng lại nghỉ đông tới lễ mừng năm mới quay lại. Hôm nay chính là đêm tối tết ông táo.

Tô Cẩm đứng ở trong viện, hô về phía nóc nhà: "Tô Triều, sao ngươi lại chạy lên trên đó?"

"Nơi này ngắm trăng sáng không tệ." Tiếng nói của nàng nghe vào lòng không yên, Tô Cẩm vừa ngẩng đầu, đâu có trăng sáng gì?

"Ngươi xuống có được hay không, ta có lời nói với ngươi."

"Không muốn."

Hắn chép miệng, đột nhiên xoay người rời đi. Tô Triều cũng không suy nghĩ nhiều lắm. Ai ngờ không bao lâu, trên mái hiên truyền đến tiếng giẫm đạp, hắn lại đi chuyển cái thang leo lên, loạng choà loạng choạng đi tới phía nàng.

Nàng đỡ hắn một cái, "Ngươi muốn nói gì, cần phải gấp như vậy sao?"

Bốn chi hắn cùng sử dụng, cuối cùng ngồi xuống ở bên cạnh nàng, "Ta muốn hỏi ngươi, tại sao năm hết tết đến ngươi cũng không trở về nhà?" 

"Không muốn trở về."

"Sao có mùi rượu?" Hắn hít mũi một cái, mới phát hiện bên kia thân thể nàng, lại chất đống tràn đầy vài vò rượu. "Tại sao không muốn trở về?"

Nàng liếc mắt nhìn hắn, "Dù sao, chính là vẫn chưa muốn trở về."

"Ngươi nói ngươi có tỷ tỷ muội muội, tình cảm các ngươi không tốt sao?"

"Không, chúng ta rất tốt. Ta chỉ là không muốn bị người xem là tượng gỗ sai tới sai đi, cái gì cũng phải dựa theo ý người khác mà làm."

Hắn không hiểu nhìn nàng, nàng ngửa đầu uống rượu. Hắn nhìn cả người nàng không giấu được cô đơn nhàn nhạt, không khỏi cảm thấy trong lòng buồn bã. Hắn bày ra vẻ mặt tươi cười, "Tô Triều, vậy ngươi và chúng ta cùng nhau ăn tết được rồi. Ngươi xem nhà ta cũng không có bao nhiêu người, thêm một mình ngươi hơn một đôi đũa, tỷ tỷ nhất định cũng sẽ đồng ý."

Nàng quay đầu nhìn hắn, ánh mắt hắn sáng quắc. Nàng sờ sờ đầu, không phải nàng rất yêu thích Tô Chức sao? Tao nhã lịch sự, yên tĩnh bình thản, nhưng bây giờ, lúc hắn nhắc tới nàng ấy, nàng lại phát hiện mình cũng không có một chút phản ứng. Trong mắt chỉ có cặp mắt hắn sáng như sao ở dưới màn đêm.

Nhắm mắt rót xuống một ngụm rượu lớn, nàng nhất định là say rồi.

"Ta cũng muốn uống, ta uống cùng ngươi."

Tô Triều cười một tiếng, nhấc lên vò rượu cho hắn. Hai tay hắn cùng nâng lên uống một hớp lớn, ngược lại không nói gì, chép chép miệng, lại phồng lên. Tô Triều lắc đầu cười khẽ, "Ngươi uống ít chút, say rồi ta cũng mặc kệ."

Một lúc lâu, hắn đột nhiên ợ rượu, gật gù hả hê, "Uống ngon, thoải mái, còn muốn."

"Ngươi, ngươi vẫn rất có khả năng uống?"

"Ta chưa từng uống, tỷ tỷ không cho ta uống, còn muốn."

Tô Triều xoay xoay đầu, vò rượu này không lớn, cũng không quá cao với hai tay như vậy, nhưng dưới cách trút mãnh liệt của hắn như thế, lại còn không nhúc nhích, nàng lại nâng lên một vò, "Nè."

"Đây là rượu gì?"

"Rượu này gọi là rượu Lan Lăng. Dưới chân Thương Sơn có một trấn nhỏ gọi là trấn Lan Lăng, lúc sớm nhất, rượu này đã đến từ nơi đó." Một tay nàng nắm mép vò, ngẩng đầu lên, gió đêm thổi lạnh như băng, giọng điệu bắt đầu mơ hồ không rõ, "Rượu Lan Lăng, ánh sáng hổ phách, trong lúc say không biết nơi nào là quê hương."

Tô Cẩm nghiêng đầu một chút, vốn muốn hỏi có phải là nàng nhớ nhà hay không, suy nghĩ một chút, nâng vò lên uống một hớp lớn, nắm cái vò giơ về phía nàng, "Ta mời ngươi, tối nay cùng ngươi Nhất Túy Giải Thiên Sầu."

Tô Triều bật cười, cái vò đụng của hắn một cái, "Được, mời ngươi."

Gió đêm từ từ thổi qua, sắp đến lúc nửa đêm, trăng non rốt cuộc xuất hiện ở phía chân trời. Trên người ngã xuống một thân thể mềm mại, Tô Triều vẫn ngồi ở trên nóc nhà, lời nói khẽ phiêu tán ở trong màn đêm, "Rượu Lan Lăng, vào miệng trơn thuận, cực mạnh tác dụng chậm."

Nàng uống cạn một ngụm rượu cuối cùng, thở dài, để vò rượu xuống, ôm thân thể hắn nhảy xuống mái hiên, quen thuộc vào phòng của hắn, đặt hắn ở trên giường, suy nghĩ một chút, cởi giày vớ áo khoác ra, đắp chặt chăn. 

Đột nhiên tay bị hắn kéo, trên mặt hắn ửng lên màu đỏ bừng, nói năng không rõ, "Tô Triều, Tô Triều."

"Ta ở đây."

"Tô Triều."

"Thế nào?" Nàng cho là hắn tỉnh, từ từ lại gần hắn, lại phát hiện hô hấp hắn nặng nề, đang ngủ say. Đôi tay giống như là bị đầu độc xoa hai gò má của hắn một chút, mơn trớn môi của hắn. Hắn đột nhiên lè lưỡi liếm môi một cái, vừa vặn liếm qua đầu ngón tay của nàng. Tô Triều giống như là đột nhiên tỉnh táo lại, chợt lui ra một bước dài, lắc lư đầu, nàng say rồi, tuyệt đối là say rồi.

***

Có gì đó không đúng, nàng đang trốn hắn, kể từ sau buổi tối đó, nàng vẫn đang trốn hắn.

"Tô Triều."

Giọng nói tràn đầy sức lực, kể từ sau tết, giọng nói này luôn trở thành tiếng kêu tỉnh mọi người rời giường sáng sớm mỗi ngày ở Tô gia. 

Tết Nguyên Tiêu, mười lăm tháng giêng, sáng sớm ngày hôm đó, Tô Cẩm theo thường lệ vây chặt nàng một vòng ở gần thủy tạ, nhưng không ngờ, ngoài cửa có một câu truyền tin nho nhỏ lại khiến nàng chạy như bay ra ngoài, lúc trở lại, có chút hồn bay phách lạc.

"Ngươi làm sao vậy?"

Tránh né hai mắt của hắn, nàng nhìn trái phải mà nói việc ấy.

Nàng nói câu muốn gả cho Tô Chức kia, chỉ là muốn để cho các nàng truyền về chọc tức lão thái bà, cũng chỉ có chính nàng biết, lúc nàng nói lời kia, trong đầu rõ ràng tất cả đều là bóng dáng của hắn.

Tại sao có thể như vậy, chẳng lẽ nàng lại bắt đầu thích đàn ông?

Lại là dạng như Tô Cẩm vậy, nàng đúng là đang tránh hắn, đang lẩn trốn, cho nên Mai Kỳ căn bản không tốn bao nhiêu thời gian đã dẫn nàng về, vạch đi khế ước ba năm, ra đi không lời từ biệt.