Khốn Tù | Trói Buộc

Chương 12




Editor: Mạc Lam Như

Đi vào nhà Lữ Nhàn Cần, trước mắt tôi là một mảnh tình cảnh bi thảm. Cha của Lữ Nhàn Cần vì xuất ngoại mà vừa vui sướng vừa lo buồn. Vui là bởi vì tiền đồ bản thân trong tương lai sẽ rất sáng lạn, buồn chính là vì mình đã từng này tuổi, liệu có thể thích ứng với hoàn cảnh tốt không. Hơn nữa cũng vì mình mà hại cả nhà phải cùng nhau chuyển đi. Trong lòng ông luôn tràn ngập áy náy.

Mặc dù trong lòng bất lực với tình huống hiện tại, nhưng ở trước mặt tôi, Lữ Nhàn Cần luôn tỏ ra vui vẻ, thao thao bất tuyệt nói về việc được ra nước ngoài cùng tiền đồ của cha mình.

Tôi biết rõ, thật sự cô bé không muốn chuyển đi. Nơi cô bé sinh ra và lớn lên là ở đây, bạn bè, người thân, mà ngay cả ngôn ngữ, cũng là thuộc về nơi đây. Hốc mắt sớm ửng đỏ của cô bé đã cho tôi thấy rõ tất cả nỗi lòng Lữ Nhàn Cần.

Tôi nắm lấy tay cô bé, nhẹ nhàng vỗ về trấn an, “Không có việc gì đâu, sau này còn có thể trở về mà. Nghỉ Tết cũng có thể mà.”

Cô bé cười khì khì một tiếng, nghịch ngợm nói: “Sao hả? Bộ dạng của tôi khó coi lắm sao? Còn cậu này”, cô bé đưa tay nâng mặt tôi lên, “Cậu chưa gì đã khóc thành thế này rồi.”

Bị cô bé chạm vào, tôi mới giật mình cau mày, nước mắt tôi không biết từ lúc nào đã tràn đầy hốc mắt.

“Cậu là con trai đó. Làm sao lại khóc thế này. Cậu cũng nói tôi còn có thể trở về mà. Không có gì phải đau lòng hết.” Lữ Nhàn Cần trái lại đi an ủi tôi.

“..Cậu, mấy giờ bay? Tôi, đi tiễn cậu.” Tôi chớp mắt mấy cái, cố thu hồi nước mắt.

Lữ Nhàn Cần trầm mặc một lúc lâu, rồi sâu kín mở miệng: “Ngày mai…”

“Sao lại sớm như vậy?” Tôi có chút sợ, “Hộ chiếu cũng làm xong rồi?”

“Ừ, tôi cũng không muốn vậy. Nhưng công ty của cha đã quyết chuyện này từ lâu rồi.” Lữ Nhàn Cần bất đắc dĩ cười cười.

“Tôi đã không biết..” Tôi thì thào nói.

“Cậu đương nhiên không biết, tại cậu toàn tránh mặt tôi.” Cô bé có chút cảm khái nói.

“Thật sự xin lỗi.” Lại là xin lỗi, bây giờ lời nói ra cũng không cứu vãn được tình hình nữa rồi.

“Này này, nói cái gì mà xin lỗi chứ. Tôi biết cậu có nỗi khổ riêng.” Lữ Nhàn Cần nở nụ cười.

Trước mặt, khuôn mặt tươi cười cùng chia tay ngày đó lại bắt đầu trở về. Lúc ấy, tôi cũng cười, nụ cười miễn cưỡng ẩn chứa bao khổ sở khó nói. Dù cho cô bé có biểu hiện ra bên ngoài bao kiên cường cùng tha thứ, nội tâm bi thương vẫn là không giấu được.

Cô bé không khóc lóc hay cố tình gây sự. Chính mình làm những việc như vậy đều là nghĩ cho tôi, nghĩ tới cảm giác của tôi, nỗi khó xử của tôi, sau lại bỏ qua chính bản thân, luôn đem tôi đặt làm vị trí thứ nhất. Có thể là như vậy nên càng lộ rõ cô bé thực chất là một người yếu đuối cần được bảo vệ. Nếu như cô bé có thể khóc lóc, níu kéo không muốn chia tay, trong lòng tôi hẳn đã nhẹ nhõm đi được phần nào.

“Ngày mai tôi tiễn cậu đi.” Tôi nhẹ nhàng nói, như là nói cho mình nghe.

“Không được, ngày mai cậu còn phải lên lớp..” Cô bé nói rồi lại im lặng. Vào lúc này, cô bé vẫn còn suy nghĩ cho tôi.

“…Vũ Hãn, tôi thật sự là vẫn rất thích cậu.” Hít vào thở ra một cái, Lữ Nhàn Cần cúi đầu, “ Đến lúc chúng ta gặp lại sau này, tôi vẫn muốn được hẹn hò với cậu. Lúc đó, cậu sẽ phải đáp ứng yêu cầu của tôi, hơn nữa không chỉ là thích mà là yêu tôi, có được không?”

“Tôi.. thật cũng rất thích cậu.” Tôi có chút vội vàng cầm lấy tay cô bé.

Lữ Nhàn Cần bật cười nói: “Ngày đó tôi đã nói, cậu chỉ coi tôi như bạn bè. Tôi không muốn tình bạn, cái tôi muốn là tình yêu của cậu.”

“Vì cái gì không phải là tình yêu…” Một câu nói của cô bé, lại làm toàn bộ tâm tư tôi rối loạn.

“Cậu chỉ nghĩ là cậu cần phải yêu thích tôi mà thôi. Cậu như đang trốn tránh điều gì đó, rồi tôi xuất hiện, cậu liền đem tôi trở thành bia chắn.”

Tôi kinh ngạc ngẩng đầu. Đôi mắt cô bé như có thể nhìn thấu lòng tôi, tất cả suy nghĩ của tôi đều không thoát khỏi đôi mắt cô bé. Hai câu nói vô cùng đơn giản, nhưng đã nói hết toàn bộ sự tình của tôi…

Khi đi ra khỏi nhà Lữ Nhàn Cần, tôi đã trông thấy không biết từ lúc nào xe của cha đã đậu sẵn bên ngoài, cha dựa vào xe, thẳng tắp hướng về phía tôi nhìn chằm chằm.

Tôi lên xe, xe đi hướng về phía nhà mà chạy.

Tôi ghé đầu gần về phía cửa sổ, thấy từng hàng cây di chuyển cực nhanh về phía sau. Trong xe, cả cha và tôi đều trầm mặc không nói.

Nhìn khuôn mặt cha đang chăm chú lái xe, tôi nhẹ nhàng mở miệng: “Ngày mai, con muốn đi tiễn Lữ Nhàn Cần.”

Cha như không nghe thấy lời tôi nói, tiếp tục yên lặng lái xe.

Nhìn mọi người bên ngoài cửa sổ trong không gian rộng lớn, tôi cảm giác như mình bị nhốt ở trong ***g mà nhìn mọi vật biến thiên bên ngoài.

“…Được…” Cha mang theo ngữ khí suy nghĩ sâu xa, trầm thấp đáp ứng.

Hôm sau, trong sân bay người tới lui tấp nập, có âm thanh tiễn đưa, có âm thanh công việc làm thủ tục, tiếng radio, mọi thứ ở đây thật náo nhiệt. Mà chúng tôi ở tại chỗ này lại thực quạnh quẽ. Ba người sắp rời đi trước mắt, không có cũng không muốn người thân, bạn bè đưa tiễn, chỉ có độc một mình tôi trơ trọi ở đó mà làm bạn cùng bọn họ trải qua khoảng thời gian cuối cùng ở đây.

Cả bốn người cùng im lặng. Lữ Nhàn Cần nắm chặt tay, người kiên cường như cô bé ấy, mà giờ đây nước mắt cũng tràn đầy. Tôi không thể nhịn được, lại để cho nước mắt chảy khắp mặt.

Lữ Nhàn Cần thấy vậy liền cười nói, trêu trọc tôi. Cô bé nói, ít nhất các lúc khác, cái tôi thường được nhìn thấy chính là khuôn mặt tười cười của cô.

Như vậy, cả nhà ba người cùng nhau lên máy bay, bay tới một nơi chốn xa lạ mà họ chưa từng đặt chân tới.