Khốn Tù | Trói Buộc

Chương 9




Editor: Mạc Lam Như

Thời gian chầm chậm trôi qua, sự kiện kia hình như đã được giải quyết ổn thỏa, cha cũng không quá bảo hộ tôi như trước nữa. Đợi được đến lúc cuộc sống trở về bình thường như hồi trước thì kì nghỉ đông cũng tới gần rồi. Đi trên sân trường, ở đâu cũng đều là không khí học tập vô cùng khẩn trương. Đội bóng rổ thông báo nghỉ tập luyện ngày hôm đó, tất cả mọi người cùng nhau đi đến quán bar, vì có nhiều thành viên sắp tốt nghiệp nên mọi người đều vui vẻ tham gia. Cho dù đó là những thành viên cuối cấp, lại chỉ còn nửa năm chạy nước rút cho đến kì thi quan trọng, họ vẫn dành ra thời gian tham gia một số hoạt động xã đoàn.

Ngồi yên tại chỗ của mình, tôi rầu rĩ tiếp nhận cốc bia huấn luyện viên đưa tới. Mấy thành viên ở bàn bên kia lập tức ồn ào, làm ầm ĩ chuyện huấn luyện viên đội ta thế nhưng lại giật giây cho trẻ vị thành niên uống rượu.

Nhìn từng gương mặt quen thuộc, tôi bỗng có cảm giác hoảng hốt. Nghĩ tới ngày hôm nay là lần cuối cùng tham gia tập luyện cùng đội bóng rổ, được đứng trên sân bóng rổ, nghĩ đến thời gian tới không cần phải tới sân bóng rổ nữa, lại nghĩ đến đây là nơi duy nhất còn ràng buộc tôi và học trưởng cũng không còn nữa.

Không khí ở đây rất náo nhiệt, mọi người trong đội bóng rổ tinh lực dồi dào, không lúc nào có thể yên tĩnh được dù chỉ một giây. Huấn luyện viên uống đến đỏ bừng cả mặt, mượn rượu mà la khóc om sòm, kéo mọi người sắp rời khỏi đội bóng ra một chỗ mà cùng nhau khóc rống lên, tôi cũng không tránh khỏi bị kéo vào. Nhìn một anh chàng cao lớn nắm lấy góc áo tôi mà khóc đến hai hàng nước mũi cùng nước mắt cùng chảy ra, nghẹn ngào nói: “Tuy thời gian cậu tham gia đội bóng rổ không lâu, nhưng lại là tay mơ, cậu xem thế nào cố gắng lên một chút”..v..v..

Ngay tại lúc huấn luyện viên còn đang mặt mũi tèm lem ôm lấy tôi mà khóc lóc, học trưởng đẩy cửa bước vào. Cả căn phòng còn đang náo nhiệt bỗng chốc trở nên thật im ắng, thời gian như ngừng lại, một hồi trời đất quay cuồng, bao nhiêu nhung nhớ cùng kỉ niệm bỗng chốc quay về, như lớp sóng cuồn cuộn chảy, đánh chìm tôi vào trong đó.

Thật lâu không được gặp học trưởng. Học trưởng gầy, đôi má có chút nhợt nhạt, trong mắt lộ rõ vẻ mỏi mệt, nhưng nụ cười vẫn luôn rực rỡ, chiếu sáng hết thảy mọi thứ xung quanh. Tôi giống như tù nhân trong một phòng giam nhỏ hẹp, âm u, được ánh mặt trời như xuyên qua thành cửa sổ trên cao, chiếu xạ tại người tôi, giống như đang từng chút, từng chút tẩy sạch thân thể cùng linh hồn tôi.

Mọi người ồ lên vì sự xuất hiện của học trưởng, bỗng ngoài cửa một cô gái thò đầu vào, có chút ngượng ngùng mà đi tới bên cạnh học trưởng.

“Đây là bạn gái của tôi …” Về sau tất cả âm thanh dần biến mất, thế giới yên tĩnh một cách đáng sợ.

Âm thanh hô hấp của chính mình, tiếng tim đập từ ***g ngực, từ từ từng chút một mà biến mất.

Tôi cho là mình đã chết, nhưng lại trông thấy ánh hào quang rực rỡ từ trên người học trưởng chiếu tới. Cô gái thẹn thùng né tránh ánh mắt của mọi người, nhưng trên môi lại là nụ cười hạnh phúc, cùng học trường cười hòa cùng một chỗ, sáng rực khiến tôi không thể mở mắt.

Thân thể tôi mất dần cảm giác. Tôi cật lực chống đỡ cho cơ thể có thể đứng vững, cơ thể như mất dần trọng lượng, linh hồn tôi giống như đang vùng vẫy muốn thoát ra khỏi thể xác này …

Mọi người đột nhiên nổi lên hứng thú muốn xem hai người uống rượu giao bôi. Kêu gào một hồi, cô gái xấu hổ, không nói lời nào mà tiếp nhận ly rượu, kính mọi người rồi không có chút do dự uống một hơi cạn sạch.

Cô gái rất xinh xắn, cơ thể nhỏ bé nhưng luôn tràn đầy năng lượng, dường như vô cùng kiên định, tin tưởng vững chắc rằng hai người sau này sẽ yêu nhau sống đến đầu bạc răng long, cùng sống, cùng chết. Một cô gái xinh đẹp, yếu đuối, khi tình yêu đến cũng sẽ trở thành một người vô cùng trưởng thành và mạnh mẽ. Từ nay về sau, trong mắt học trưởng sẽ chỉ có cô ấy mà thôi.

Cô ấy xinh đẹp, hoàn mỹ, luôn tỏa sáng, cùng với học trưởng là người trong cùng một thế giới, học trưởng cùng cô ấy chắc chắn sẽ hạnh phúc. Mà tôi, không xứng với học trưởng.

Cứ như vậy, tôi say. Khóc, cười, nói năng lung tung, cố đưa tay lên không trung bắt lấy chút gì đó. Nhưng giữa không trung hư vô này làm sao mà có được thứ tôi muốn chứ.

Khóc mệt, tôi nghỉ ngơi một hồi cười đến chán ghét, nhắm mắt lại, tôi thấy miệng lưỡi khô đắng, cầm lấy chén rượu rót đầy, nhưng mà lại thấy có thứ gì đó trơn ướt trườn vào khoang miệng, ở trong đó mà không ngừng càn quấy.

Vật kia mang theo độ ấm, nóng bỏng mà đốt cháy từng bộ phận trong miệng tôi. Lại giống như đang nhẹ nhàng mà vuốt ve tôi, khiến tôi thuận theo vật đang thăm dò kia mà bình tĩnh lại.

Tôi có cảm giác thoải mái, giống như được người khác bao bọc, quan tâm, trái tim như được sưởi ấm. Tôi vô thức mà yêu thích cảm giác được sủng nịnh, quan tâm này, đuổi theo nó, không muốn buông tha.

Nhưng ngay tại lúc tôi đang hưởng thụ phần ôn nhu này thì nó thối lui ra khỏi miệng tôi. Mang theo bất mãn cùng bất an, tôi quơ tay lên không trung, nghĩ là phải bắt được nó, níu giữ nó lại bên người. Vùng vẫy một hồi cũng không đụng phải được cái gì.

Cố sức nâng mí mắt mình lên một chút, đập vào mắt là một mảnh ánh sáng chói mắt, giống như ánh mặt trời chiếu lên người khiến toàn thân ấm áp, len lỏi cả tận sâu trong trái tim mình vậy. Sau đó, còn có khuôn mặt tươi cười của học trưởng, mang theo ánh sáng động lòng người cùng khí chất ôn nhu, dịu dàng nhìn tôi cười. Chính là bởi cái dáng vẻ tươi cười này, tôi đã hoàn toàn chìm trong mê đắm.

Thấy được nụ cười này, tôi an tâm. Học trưởng không đi đâu cả, anh ấy đều luôn ở cạnh tôi, không bị ai cướp đi hết. Học trưởng bên cạnh tôi thật sự rất ấm áp, anh ấy cùng nụ cười rạng rỡ này sẽ không rời tôi mà đi nữa.

“Không muốn..đừng đi.. ở lại đây.” Tôi trèo lên người học trưởng, đưa môi mình lại gần, nói ra lời thỉnh cầu trong lòng.

Môi chạm môi, học trưởng đè lên thân thể tôi, mang theo vui vẻ cùng ấm áp mà hôn lên khuôn mặt tôi, vành tai, mắt, mũi, cằm tôi vui sướng đến điên cuồng.

Xoa lên ***g ngực nóng bỏng trước mắt, cảm nhận được nhịp tim hữu lực bên trong, tôi nâng hai chân lên quấn lấy eo đối phương, đong đưa bờ mông mình, dụ dỗ đối phương tiến vào.

Khi cả hai lên đỉnh, một câu “ Sẽ không rời đi” nhẹ nhẹ nhàng nhàng mà truyền vào tai tôi. Trong nháy mắt đó, khí lực toàn thân tôi đều theo câu nói kia biến mất vào trong không gian yên tĩnh.

Tôi có một giấc mơ. Trong mơ, học trưởng một mực nắm lấy tay tôi, dù đi đến nơi nào, anh ấy cũng đều không buông ra.

Sáng sớm tỉnh lại, không biết từ lúc nào tôi đã đang ở phòng ngủ. Bên cạnh tôi, cha đang ngủ say, khóe miệng còn vương lên nụ cười thỏa mãn, hạnh phúc. Tay của cha nắm chặt lấy tay tôi, mười ngón tay đan vào nhau.

Tỉnh mộng. Bầu trời đột nhiên tối sầm, một luồng không khí mang theo áp khí cứ như vậy tràn đầy cơ thể tôi, chạy thẳng lên não, khiến trái tim tôi từng chút, từng chút một mà bị xé rách.

Nước mắt lẳng lặng rơi trên mặt tôi, chảy đến bên miệng. Nước mắt đau khổ, đắng chát, tựa như trái tim tôi lúc này, chỉ có chua xót cùng khổ sở không ngừng đè ép lấy. Không nhịn được, âm thanh trong miệng thoát ra giống như một con ngựa hoang được thoát cương, rốt cuộc không ngăn được, thẳng tắp hướng về phía trước mà đi. Sau đó, tôi thút tha thút thít mà khóc lên.

Cha từ trong mộng bừng tỉnh, đem tôi áp vào trong ngực, nhẹ nhàng dỗ dành, trấn an nhưng cũng không thể ngăn nước mắt tôi tiếp tục rơi.

Nhìn ***g ngực với đầy dấu hôn đỏ sậm, khuôn mặt học trưởng như tan thành từng mảnh, không thể nào ghép lại trọn vẹn được nữa.

Sau khi tan học, tôi không muốn về nhà, liền vô thức mà đi về phía trước, tới một cây cầu nhỏ. Dưới cầu, nước sông trong vắt, nhìn thấy cả đáy, và cả bóng tôi, thân thể tiều tụy, khuôn mặt trắng bệch, đầu tóc rối tung, trông không ra bộ dạng gì.

Lấy ra một góc ảnh chụp trong ví tiền, tôi đem nó xé thành từng mảnh nhỏ, thật nhỏ, thả xuống sông.

Tôi lặng nhìn những mảnh giấy nhỏ trôi theo dòng nước về phía xa, mối tình đầu của tôi đã vĩnh viễn đi rồi, mà không, ngay từ ngày đó khi bức ảnh bị thiêu hủy, nó cũng đã thành tro tàn lâu rồi …

Từ lúc đó, cha đối xử với tôi vô cùng tốt. cha thường hay ôm lấy tôi, tràn đầy yêu thương nói: “ Chúng ta từ nay về sau sẽ không bao giờ rời xa nhau.”

Từ nay về sau, bầu trời của tôi, không có mặt trời, chỉ tràn ngập mây đen. Tôi đem lòng mình nhốt tại một phòng giam âm u, vĩnh viễn không siêu thoát.