Không Ai Chọc Nổi Ba Nhỏ Nhà Cháu Đâu

Chương 20




Chiều thứ hai là cuộc họp hàng tháng, tầng 65 Hằng Thương Thế kỷ, trong kim tự tháp được làm hoàn toàn bằng kính.


Đại sảnh hành chính tổng giám đốc điều hành.


Các yêu quái phái nữ mặc váy công sở, đi giày cao gót 9 phân, trang điểm OL tinh tế, mặt không cảm xúc bước nhanh ra khỏi thang máy.


Các bạch cốt tinh phái nam thì âu phục giày da, lịch thiệp đi sau đồng nghiệp nữ, dáng vẻ bận rộn như được lên dây cót.


3 giờ rưỡi chiều.


Cửa chính phòng họp mở ra, hai bên trái phải là Tiểu Phương cùng Tiểu Viên "lương tâm trong giới thư ký".


Bên trong phòng họp yên tĩnh, ánh mắt của các tinh anh đồng loạt đưa tới, không ai bảo ai mà cùng ngồi thẳng người.


Một lát sau, Thương Vũ Hiền xuất hiện.


Một bộ trang phục nghiêm túc sẫm màu, phong thái hơn người.


Thân là đại não của Hằng Thương, người đứng đầu của một tập đoàn lớn, chỗ dựa đáng tin cậy của mấy mươi ngàn nhân viên, quanh người hắn tự nhiên toát ra một "hơi thở", làm hắn có thể dễ dàng thu hút người khác, điều khiển người khác, thậm chí còn quy tụ được vô số người trẻ tuổi bằng lòng đi theo hắn, kính trọng hắn, thậm chí là tín ngưỡng hắn.


"Hơi thở" này toả ra rất mạnh mẽ, làm người ta hồn xiêu phách lạc, và sắc đẹp, khí chất, sự hấp dẫn của hắn, đều bẩm sinh mà có.


Đây chính là vầng sáng lãnh tụ của Thương Vũ Hiền.


---


Lệ Uy Dương đeo kính râm, trong tay thảy chìa khoá chiếc Porsche, đẩy mắt kính lên đầu, đi tới trước bàn làm việc của thư ký ở đại sảnh hành chính, "Hey, cô em."


Thư ký nữ vùi đầu trong đống văn kiện, vội vàng đứng dậy mỉm cười: "Lệ tổng, tổng giám đốc của chúng em đang họp."


Lệ Uy Dương nhìn về phía phòng họp: "Buồng tối?"


Thư ký nữ: "Đúng ạ."


Lệ Uy Dương quay đầu lại, nhìn phòng họp lớn nằm sâu nhất trong dãy hành lang kính, "buồng tối hàng tháng" mà các nhân viên Hằng Thương cay đắng gọi.


Chính là cuộc họp tự kiểm điểm lại mình.


Những năm trước đây, Thương Vũ Hiền lên chức chưa lâu, lúc họp, các nguyên lão của từng bộ phận còn có thể động tay động chân, vừa gào vừa mắng, chửi bới nhau, các tinh anh trẻ lừa gạt nhau, tranh đấu cấu xé lẫn nhau.


Sau đó, với sự chỉnh sửa và tẩy não của Thương Vũ Hiền, cuộc họp hàng tháng không biết sao lại trở thành cuộc họp tự kiểm điểm.


Giống như thượng triều thời cổ đại, văn chết do khuyên can, võ chết do chiến đấu, ca hát diễn múa y như thật --


Các ông lão công trạng không tốt hoặc không làm tới nơi tới chốn, lắp bắp với Thương Vũ Hiền, nhẹ thì nằm úp xuống bàn gào khóc, nặng thì nhảy lầu đập vào cột; các tinh anh trẻ khá thận trọng, họ thích đọc kiểm điểm cho Thương Vũ Hiền nghe, hận không thể vơ hết mọi sai lầm vào người mình, dường như bản thân gặp phải chuyện lớn càng nhiều, thì giống như càng được tổng giám đốc trọng dụng.


Cũng không biết Thương tổng rốt cuộc sao có thể làm được, bình thường cũng không thấy hắn nói nhiều trong cuộc họp.


Nói cho cùng cũng là có bản lĩnh.


Thư ký từ trước đến giờ không dám vào buồng tối quấy rầy Thương tổng, nhưng với thân phận Lệ tổng của Phong Kình Lệ, không thể làm gì khác hơn là hỏi nhỏ: "Cuộc họp còn phải tiến hành thêm nửa tiếng nữa, cần em đi thông báo một tiếng không ạ?"


"Không! Tuyệt đối đừng!" Lệ Uy Dương vội lắc đầu, "Tha cho cái mạng già của anh đi, anh chờ ở bên kia được rồi."


Lệ Uy Dương đi tới ghế sôpha ở đằng xa.


Thư ký nữ tròn mắt nhìn, biểu cảm lo lắng sợ hãi xuất hiện trên khuôn mặt của "ông chồng quốc dân", cũng rất thú vị.


Lệ Uy Dương ngồi trên sôpha chơi game, không bao lâu đã có cô gái xinh đẹp đưa cà phê và điểm tâm tới. Gã nhàm chán xem điện thoại, thầm nghĩ Phong Kình hôm nào cũng mở một cuộc họp kiểm điểm là tốt rồi, ngay lúc này, gã nhìn thấy @ trên Weibo.


【Vợ ba nhà họ Lệ: Ông xã ơi, có hình làm chứng này, hàng xóm sắp nổ rồi, anh em tốt tìm niềm vui mới, anh thấy sao? @Lệ Uy Dương V// @Sói ăn cỏ: [Hình ảnh][Hình ảnh][Hình ảnh]】


Lệ Uy Dương bối rối hết cả lên, lần theo manh mối tìm ra hàng xóm, mới phát hiện toàn câu chuyện là scandal được khơi ra từ tai nạn ở siêu thị.


【Lãng Lãng Lãng Lãng: Đây là thằng bé nhà tôi, hôm nay tôi cũng có ở đó, thằng ranh con đó là của nhà tôi [cười ra nước mắt], bị Sâm Lãng đẹp trai làm đến phát điên rồi, lúc trước cậu ấy thật sự đi đóng kịch mới đúng... @Lương Nguyệt Tại Thượng @Nhóm hậu viện Sâm Lãng @...


[Anh trai chân dài dịu dàng lương thiện.jpg]


[Nguyệt Nguyệt ôm con trai nhà tôi lên.jpg]


[Sâm Lãng và bạn của cậu ấy.jpg]】


Người mẹ mang thai kể lại chi tiết vụ lộn xộn ở trung tâm mua sắm, chỉ có một mình Sâm Lãng từ đằng xa xông tới, kéo đứa bé từ trong đống hàng bị đổ xuống, dù đây không phải là tai nạn nghiêm trọng, nhưng thân là người mẹ, cô thật tâm biết ơn Sâm Lãng trong lúc đó đã không chút ngần ngại mà đưa tay cứu giúp.


Sau đó cô @ không ít người, trong đó còn có người có mặt tại siêu thị ngay lúc đó, mọi người đua nhau đăng video đã quay được khi đó.


Đề tài cứ như vậy mà truyền ra.


Chủ yếu đều là tranh cãi, có người nói, chút chuyện cỏn con đó, cũng không phải động đất, không phải không bị thương sao? Các fan liền không vui, mặc kệ chuyện lớn hay nhỏ, ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, nhiều người như vậy sao không ai tới, Sâm Lãng ngay tức khắc xông lên, trong đầu không tính thiệt hơn, chỉ một lòng muốn cứu đứa trẻ.


【Vui một mình: Không liên quan cơ mà người bên cạnh Sâm Lãng, hình như sếp của công ty chị em... [Sâm Lãng và bạn của cậu ấy.jpg] @Bánh trôi nước】


Cô bé này, là em họ của Tiểu Viên, trợ lý tổng giám đốc của Hằng Thương.


Thương tổng trong ảnh cũng không phải chụp chính diện, chỉ có bóng lưng nghiêng, Sâm Lãng ôm chặt eo hắn, che chở hắn vào lòng, kính râm của đứa trẻ trong lòng hơi rớt xuống, có thể thấy là một bé gái khá xinh.


Sau đó "Sói ăn cỏ" hóng hớt không sợ chuyện lớn ra sân, anh ta đăng một lúc 3 bức ảnh, theo thứ tự là bóng lưng của Thương Vũ Hiền bước xuống khỏi Mulsanne, đồng hồ lộ ra lúc giơ tay, ảnh đặc tả của măng sét trên áo sơmi, hoàn toàn trùng khớp với người đàn ông trong siêu thị.


Lần này bùng nổ rồi.


Cả nhân viên nhỏ bé của Hằng Thương cũng đánh hơi được tin tức.


Lệ Uy Dương nhàm chán xem một lát, liếc mắt một cái đã nhìn ra người thanh niên đó là người trong lòng... khụ, bạn thân để ở trong lòng của bạn tốt mình, chuyện này gã không thèm quan tâm, cũng không muốn kết luận điều gì, nghĩ đám quan hệ công chúng trong tay Tiểu Viên chưa đầy một tiếng đã có thể dọn sạch sẽ rồi.


Điều gã khá để ý tới chính là, dư luận lần này có phải tự phát từ cư dân mạng thật không, chú em kia có đổ thêm dầu vào lửa đưa một chân vào trong đó hay không?


Nếu như đúng là như vậy, chú em tên "Sâm Lãng" đó, thật sự muốn nổi tới phát điên rồi, gan cũng lớn quá rồi.


Bởi vì đẹp trai, nên được sủng mà kiêu?


Dù sao người dám kéo quan hệ với "Thương Vũ Hiền" quá ít, ôm chân tạo hiệu ứng trước nay chưa từng có, bình thường chỉ cần là scandal hay lời bàn tán có hơi chút ảnh hưởng tới tổng giám đốc và hình tượng công ty, đều sẽ mai danh ẩn tích dưới sự làm việc của quan hệ công chúng Hằng Thương.


Ôm hai bố con Thương tổng lên hot search chung?


Mới nghĩ một chút, đã làm người ta... toàn thân run lẩy bẩy, Lệ Uy Dương rùng mình, uống một hớp lớn cà phê, bị nóng tới kêu ra tiếng.


---


4 giờ rưỡi, cuộc họp vẫn chưa kết thúc.


Bầu không khí u ám, trên bàn dài hội nghị lộn xộn vô cùng, bảng biểu bản báo cáo kế hoạch cốc cà phê đặt đầy bàn, chỗ ngồi chủ tịch càng hỗn loạn hơn, Tiểu Viên và hai trợ lý bận rộn chỉnh lý sổ sách liên tục.


Buồng tối yên lặng một lúc lâu, chỉ có thể nghe thấy tiếng lật trang giấy sột soạt, tiếng gõ máy tính, đằng xa hai giám đốc bộ phận đang nhỏ giọng bàn bạc thảo luận.


"Thương tổng, Weibo có chuyện."


Tiểu Viên đi tới bên cạnh Thương Vũ Hiền, đưa điện thoại đặt trước mắt hắn.


Thương Vũ Hiền cầm điện thoại lên nhìn một hồi, trên mặt không bộc lộ cảm xúc gì.


Giống như cách xử lý thường ngày, Tiểu Viên nói: "Em đã thông báo cho đoàn đội rồi, trong vòng hai tiếng đã có thể giải quyết, tiểu minh tinh này --"


Tiểu Viên giơ tay, dùng móng tay được chăm sóc kỹ lưỡng chỉ vào bức ảnh của Sâm Lãng, trong mắt tràn đầy sự yêu thích và tiếc nuối: "Thương tổng, xử lý anh ấy thế nào ạ, em không tra ra công ty quản lý của anh ấy."


Thương Vũ Hiền trả lại điện thoại, trong đáy mắt có ý cười, lật văn kiện lẩm bẩm: "Tiểu minh tinh ở đâu ra, cậu ấy tên Sâm Lãng, cô cũng nhận cho quen mặt đi, người này... là người của tôi."


Tiểu Viên thoáng sững sờ: "Dạ?"


Thương Vũ Hiền: "Người mình."


Con ngươi Tiểu Viên chuyển ngang chuyển dọc liên tục, trên mặt chợt loé lên tia cười của người mẹ, trong lòng hét to ối trời đất quỷ thần ơi, rồi nhìn kỹ khuôn mặt chàng thanh niên trong điện thoại một chút, cao quý lạnh lùng nói: "Vâng, sếp, em nhớ rồi."


"Tan họp, đêm nay về nhà nghỉ ngơi sớm một chút, mai đêm Giáng sinh, hai dịp lễ sắp tới, xin nhờ mọi người rồi."


Tâm trạng của Thương Vũ Hiền cực tốt.


Các tinh anh bên kia còn đang xác nhận quy trình hoạt động của buổi biểu diễn thời trang tổ chức vào dịp lễ giáng sinh tại tầng 1, nghe vậy ngẩng đầu lên, nhìn thấy tổng giám đốc của mình đứng lên, Tiểu Phương và Tiểu Viên đã bước tới cửa phòng họp, kéo cửa ra.


Mọi người: "??????"


Vừa nãy mới nói cái gì vậy?


Không phải lạnh mặt dặn dò "Đêm nay tăng ca", mà là nhẹ nhàng căn dặn "Về nhà sớm"?


Vãi?


Có ai nói tốt cho mình sao?


Các tinh anh định thần lại, xác nhận ánh mắt nhau, rộn ràng thu dọn chiến trường trên bàn, lấy điện thoại ra bắt đầu bấm điên cuồng, cả 12 tháng, tăng ca đến hói đầu, rốt cục cũng được về nhà ăn bữa cơm nóng hổi rồi.


Thương Vũ Hiền ra khỏi phòng họp, chỉ nghe một tràng hoan hô ở phía sau.


---


Phía ngoài kim tự tháp kính, ánh chiều tà dần buông xuống, dòng xe nối đuôi nhau trên đại lộ Hoa Hồng.


Ra khỏi phòng họp, Thương Vũ Hiền vừa rũ mắt xem điện thoại, vừa nhanh chân bước tới thang máy.


Tựa như một điện từ trường lan truyền trong không gian, các tinh anh ăn vận âu phục từ xung quanh áp sát tới hắn, từng người một tụ lại thành một làn sóng đen lớn mạnh, đi theo sau hắn.


Đi qua quầy thư ký, thư ký vội đứng dậy: "Thương tổng, Lệ tổng ở bên kia..."


Thương Vũ Hiền ngẩn ra, nhìn qua khu tiếp khách, ngón trỏ khẽ chỉ xuống, đi về phía thang máy chuyên dụng.


Vài người đàn ông lực lưỡng mặc âu phục giống như tinh anh đi ra từ đại sảnh nghỉ ngơi, Tiểu Phương dẫn đầu giơ lên di động, "Thương tổng sắp xuống lầu rồi, xe, mau chóng chuẩn bị."


Đây là cảnh tượng tan làm hằng ngày của Thương Vũ Hiền.


Bãi đỗ xe dưới hầm của Hằng Thương, có 4 chiếc xe đen, tất cả đều là Phaeton, sau khi dòng người đen ào ra, cuối cùng Thương Vũ Hiền lên chiếc nào, không ai biết được do sự che chắn của đám vệ sĩ.


Hết cách rồi, năm đó tự do thoải mái, không hề để lại một đường lui cho người khác, gọi là chặt đứt đường sống cũng giống như giết bố mẹ người ta, 5 năm trước, khi Đường Đường vừa chào đời, xe hắn bị người ta động chân động tay, suýt chút nữa Thương Vũ Hiền bị cho thăng thiên.


Ghế sau xe, Thương Vũ Hiền bỏ điện thoại lại vào túi áo, rồi xem hết hợp đồng của công ty Nha Nha, trả lại cho Lệ Uy Dương.


Lệ Uy Dương nói: "2 giờ chiều nay, cậu ta đi phỏng vấn, báo cậu ta ngày mai đi làm rồi, chuyện coi như xong rồi phải không?"


"Ngày mai sao, gấp vậy?" Thương Vũ Hiền không vui lắm.


"Sắp lễ rồi, đang thiếu nhân viên, nghe nói 2 ngày nữa có thể sẽ sắp xếp cậu ta đi công tác, đi Lâm Thành bàn chuyện làm ăn."


"Công tác? Họ Mạnh để một đứa bé đi công tác?" Thương Vũ Hiền dựa vào gối tựa đầu, nhắm mắt lại, "Tôi từ chối."


"Anh hai, anh có thể đừng nghịch nữa được không hả? Cậu ta 25, 26 tuổi rồi, không phải nhãi con nhà anh đâu." Lệ Uy Dương chỉ muốn hộc máu, nhìn hắn một lát, dò hỏi một câu:


"Hai người... rốt cuộc có quan hệ gì?"


Thương Vũ Hiền không đáp, dường như đang ngủ.


"Cậu mê cậu ta?"


Lệ Uy Dương đột nhiên hỏi thế.


Hàng mi dài dày run lên một chút, Thương Vũ Hiền bị chọc cười, mở mắt ra cười nhìn gã: "Sao mấy người ai cũng tưởng vậy hết vậy, cậu ấy đâu phải minh tinh, tôi cũng không phải kiểu mê em trai."


Lệ Uy Dương: "..."


Ý tôi hỏi không phải vậy.


Lệ Uy Dương muốn hỏi hắn, hai người có phải tiến thêm một bước rồi không?


Hai bên có ý với nhau?


Thủ tục ly hôn còn chưa xong, hai người phát triển tới mức nào rồi?


-- Rốt cuộc cậu yêu ai?


Nhưng gã khẽ mở miệng, cuối cùng cũng không thể hỏi thành lời.


Gã quen Thương Vũ Hiền 13 năm, người đàn ông này trong ấn tượng của gã, không thể nói chuyện đặt chung với người khác như kiểu "mọi người" "chúng tôi" "bọn họ".


Thương Vũ Hiền là tồn tại của một cá thể đơn độc, một ký hiệu kiêu ngạo mà lại nguy hiểm, ký hiệu này rất hoàn hảo, cho dù có thêm vào một nét hay bôi bỏ một nét, cũng sẽ phá hỏng trạng thái cân bằng và ổn định của hắn.


Khí chất của Thương Vũ Hiền bắt nguồn từ sự cô độc của hắn, thân là bạn tốt của hắn, từ lúc còn rất nhỏ, Lệ Uy Dương đã nhận ra được điều này.


Lúc Thương Vũ Hiền học đại học, Lệ Uy Dương mới 17 18 tuổi, chính là ngay lúc thời kỳ trung nhị, năm đó gã quá sùng bái người đàn ông này, Thương Vũ Hiền từng nói những câu nói kia với gã, cho tới nay Lệ Uy Dương vẫn còn nhớ --


Hắn nói: Tôi không cần tri kỷ, người yêu, cộng sự, tiền bối; tôi cần chính là một số ít bạn tốt, đối tác, nhà đầu tư, thân tín trung thành, thuộc hạ nghe lời, và đối thủ bị tôi tiêu diệt, càng nhiều càng tốt.


Thuở niên thiếu có bao nhiêu sùng bái, bây giờ thì có bấy nhiêu ao ước.


Cho nên, chỉ có thể lựa chọn trở thành bạn tốt.


Không thể cùng nhau vượt khó, chỉ có thể chúc phúc.


---


Sâm Lãng ra khỏi khu thương mại đồ chơi Nha Nha, đã hơn 4 giờ chiều.


Công ty nằm ở tầng 22 của toà nhà, quy mô không lớn, tổng cộng chưa tới 80 người. Vừa bước ra thang máy, cô bé ở trước quầy ngẩn ra, sau đó mắt sáng lên hỏi anh, có phải anh Sâm đến phỏng vấn không, rồi vừa nhiệt tình vừa kích động dẫn anh tới bộ phận thị trường, ồ ạt phục vụ Cappuccino Tiramisu rồi đến Tart trứng.


Nhận được sự tiếp đãi long trọng như vậy, Sâm Lãng có hơi mơ hồ, nhưng cũng không nghĩ nhiều.


Hoàn toàn không ngờ tới, Mạnh tổng lúc họp đã sớm lớn tiếng báo cho biết, cực kỳ lớn tiếng, nói với dàn hậu cung xinh đẹp, sắp có một anh chàng siêu cấp đẹp trai tới làm, là biểu tượng may mắn được đặc biệt mời tới, có thân phận bối cảnh, cho dù là công trạng cho sau này, mọi người cũng phải đối xử