Không Ai Chọc Nổi Ba Nhỏ Nhà Cháu Đâu

Chương 5




Đèn vừa lên sáng rực, Bắc Kinh đã nghênh đón một trận bão tuyết, mây đen nặng nề bao phủ, phương tiện trên đường di chuyển khó khăn, tình hình giao thông tệ hại, tài xế đi đường vòng cũng chữa lợn lành thành lợn què, tắc đường tập thể trên đường một chiều ngay trước cửa tiệm tạp hoá.


Vụn tuyết rơi trên màn hình điện thoại, thời gian hiển thị là 18 giờ 10 phút.


Cửa tiệm tạp hoá mở rộng, Sâm Lãng trùm kín áo phao, đứng ở cửa lo lắng nhìn trái nhìn phải, từ xa, nhìn thấy một lão già xách theo ghế đẩu nhỏ đi ra từ sòng mạt chược.


Tóc mai ông lão bạc trắng, thân hình cường tráng, đạp trên tuyết bước đi như bay, khéo léo chen vào đám người đang xếp hàng trước cửa hàng bánh cuộn chiên.


Chủ cửa hàng ở gần đó đều nhận ra ông. Cụ Sâm trước đây là một vị cảnh sát nhân dân, giúp hàng xóm giải quyết không ít tranh chấp, sau khi về hưu còn đại diện Hoa Đào (*) tham gia cuộc thi bơi lội mùa đông dành cho người già trong thành phố. Tiệm tạp hóa cũ đó đã mở 30 năm, rất nổi tiếng ở Hoa Đào, sau khi cụ bà qua đời, trong cửa hàng chỉ còn hai ông cháu sống nương tựa vào nhau, bình thường hàng xóm cũng khá chiếu cố cho một già một trẻ. Thấy cụ Sâm đến mua đồ ăn, lão Vương nhanh chóng chào hỏi tráng bánh trước cho ông.


(*): Tên địa danh.


Lúc ông chen từ trong đám người ra, trên tay còn cầm xiên kẹo hồ lô, vừa đi về phía tiệm tạp hóa, vừa gấp gáp không nhịn nổi mà tuốt ra hai viên.


Trận tuyết này đến quá bất ngờ, Sâm Lãng thấy ông ngoại không sao, trái tim đang lơ lửng rốt cuộc cũng được thả xuống, cắn răng thấp giọng: "Ghê chưa, bị cháu bắt quả tang rồi, còn dám lén ăn đồ ngọt."


Nhìn thấy đứa trẻ nhà mình canh giữ ở ngoài tiệm, trong miệng ông ngoại nhét một cục gồ lên, tăng thêm bước chân, tiện tay ném tăm trúc vào thùng rác, vui vẻ chạy tới: "Cháu trai ơi, thắng nha, thắng 9 tệ rưỡi, mua bánh cuộn chiên lão Vương cho anh đây."


"Ông già thối, cả ngày không ở nhà, đường trơn như vậy, cũng không làm người ta bớt lo." Lầu bầu bước tới, lúc cất bước mới phát hiện ngón chân đã đông cứng, anh nhanh chân chạy lên trước đỡ ông ngoại, phủi đi hạt tuyết trên đầu, "Đã nói trước khi trời tối nhất định phải về nhà, sao càng ngày càng muộn vậy, mấy ngày nay chắc không ra ngoài chơi được rồi, ông mới ăn kẹo phải không, không phải bác sĩ nói..."


Lời còn chưa nói hết, ngoài miệng tự nhiên bị một túi giấy nóng hổi chặn lại.


Ông cười hì hì: "Biết rồi, nhân lúc còn nóng ăn đi, món cháu thích ăn nhất, vị gạo đen đây."


Sâm Lãng: "..."


Sâm Lãng nghiêm mặt, đoạt lấy bánh, mở túi giấy ra, mùi thơm phả vào mặt, há miệng to cắn xuống.


Đi vào tiệm, ông ngoại cười híp mắt, "Thơm không?"


"Vâng." Sâm Lãng cúi đầu ăn, "Cơm ở trong nồi, cháu đi hâm nóng một chút."


"Ông tự hâm, tay chân khoẻ mạnh, cũng không phải không cử động được." Ông ngoại không chịu nhận mình già, đuổi Sâm Lãng như đuổi chó hoang, "Đi nhanh lên, không phải họp mặt bạn học sao, mau đi đi."


"Không thiếu mấy phút đâu, ông mau vào nhà đi, thay bộ đồ bông dày, tối nay cháu..." Sâm Lãng dừng một chút, quay lưng về phía ông dụi mắt, "Tranh thủ về sớm chút."


"Họp mặt có rất nhiều bạn học phải không, muộn quá thì đừng về." Ông ngoại không để ý lầm bầm, "Cửa khóa, một mình ông xem TV, đói thì ăn, buồn ngủ thì ngủ, chẳng sao."


"Không được, trước 12 giờ, cháu nhất định sẽ về kịp, một mình ông ở nhà, cháu không yên tâm." Sâm Lãng thò đầu ra từ phòng bếp, "Ngoài cửa có tuyết, ông đừng ra ngoài, cũng đừng kéo cửa cuốn, chờ cháu về rồi đóng."


Ông ngoại ngồi ở trong quầy cúi đầu, không hé răng.


---


Chiếc mini van màu trắng kẹt trong dòng xe giữa hai con đường, cả buổi vẫn chưa nhích được một chút. Sâm Lãng nhìn chằm chằm số giây, kẹt xe đến sốt ruột, anh vừa lái về phía trước như một con rùa, vừa xem tin nhắn Wechat, đối phương vẫn chưa trả lời.


Đã qua giờ hẹn gặp mặt.


Lái tới dưới lầu căn nhà thuê, đã 7 giờ rưỡi, gió lạnh cắt vào mặt phát đau, chân lún dưới vũng tuyết đọng dày đặc, toàn thân trong nháy mắt đã ướt sũng, ngửa đầu liếc nhìn cửa sổ trên lầu, không thèm lấy ô trong xe, đón lấy gió tuyết chạy vào cửa.


Cứ hai bậc bỏ một bậc bước lên cầu thang, chạy đến lầu bốn, vặn chìa khóa mở cửa.


Lớp cửa thứ hai khép hờ, huyền quan và phòng khách không bật đèn, căn phòng đơn một phòng ngủ một phòng khách, ánh sáng vàng ấm áp từ khe cửa phòng ngủ lọt ra, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng cười nói từ trong phòng truyền đến.


Sâm Lãng dựa lưng vào cửa nhà, hồi phụ cảm xúc và nhịp thở, chỉ lo quấy rầy đến người trong phòng, anh lần mò đi tới phòng bếp mở đèn.


Phích nước nóng nhấc trên tay nhẹ đi, phát hiện bên trong trống rỗng. Anh liếm đôi môi khô khốc, lấy ấm điện đun nước, lấy một chai nước khoáng lạnh từ trong tủ lạnh ra uống hai hớp, một luồng cảm giác lạnh thấu xương tập kích vào trong dạ dày, làm anh rùng mình một cái.


Đứng trong phòng bếp hết 5 phút, nước sôi xong, rót vào cốc cà phê hoà tan, người trong phòng vẫn chưa hề có dấu hiệu đi ra. Sâm Lãng bưng cốc lên cười khổ, tới trước cửa phòng ngủ, nhẹ nhàng đẩy cửa vào.


Trong phòng ngủ, nhiệt độ máy điều hoà rất cao, dưới ánh đèn vàng, một người đàn ông đẹp trai mặc áo ngủ, nghiêng người dựa trên sôpha, giơ điện thoại livestream, đang say sưa hát một bài tình ca.


Có người phát ra ngư lôi dưới nước (*), nhìn đống bình luận đầy trên màn hình điện thoại, người đàn ông mới phát hiện đằng sau có người đi vào --


(*) Nguyên văn 深水鱼雷, thực sự là mình không biêt đây là cái gì luôn, đại khái là trong thuật ngữ livestream hay gì đó.


[Chỉ có mình tôi nhìn thấy cửa phòng mở ra sao, đây là chuyện tâm linh à?]


[Streamer, mau nhìn ra sau, đằng sau có anh đẹp trai!]


[Chân dài, đẹp, em chèo CP này, streamer giới thiệu đi!]


[Đây không phải đồng chí trúc mã của streamer sao, 3 năm trước bọn họ đã từng cùng xuất hiện rồi.]


[Lầu trên đừng đi, có phốt lớn gì sao?]


[Năm đó, anh chân dài vì bị ảnh đế MH chỉ đích danh, xưng là "Trong trường đại học gặp phải giáo thảo, ân nhân thật đẹp trai" lên hot search, hai tấm hình chụp vườn trường lúc đó hot lên, độ nổi tiếng của giáo thảo gần như ngang với streamer luôn nha.]


[Trùm nhiều chuyện: Ảnh đế nào, MH, Minh Hiên?]


Xem đến đây, người đàn ông âm thầm nhíu mày, không ngờ, chuyện từ thời cổ chí kim, vậy mà còn có người nhớ mãi không quên.


Cậu bình tĩnh cầm điện thoại lên, đổi hướng, tránh Sâm Lãng ở đằng sau. Lúc di chuyển, cậu khẽ nghiêng đầu, khoé mắt lườm một cái, oán trách liếc nhìn đối phương.


Đã nửa tháng không gặp. Lúc người đàn ông livestream để mặt mộc, vừa đúng dưới ánh sáng, gương mặt không một lỗ chân lông hiện ra càng gầy gò.


Sâm Lãng theo thói quen không quấy rầy, ngồi trước bàn ở đằng xa đọc sách, vừa im lặng uống cà phê, vừa ngắm nhìn khuôn mặt cậu, nhìn cậu tán gẫu hăng say với fan, nghe cậu bông đùa vài câu với fan, sau đó chào tạm biệt, tắt livestream.


Trong phòng ngủ yên tĩnh trở lại, Sâm Lãng cười hỏi: "Hứa Duệ, em còn chưa ăn phải không, anh có mua chút đồ, muốn ăn gì?"


"Ừm, gì cũng được." Hứa Duệ nói, "Hồi trưa ăn muộn."


"Mấy giờ xuống máy bay?" Sâm Lãng hỏi.


Hứa Duệ đi tới bên giường, "Buổi trưa."


Sâm Lãng: "Ăn ở đâu?"


"Xuống máy bay ăn."


"Xuống máy bay..."


"Thì gần sân bay đó, lải nhải vậy có mệt không?" Hứa Duệ cắm sạc điện thoại vào, ném điện thoại lên chiếc bàn ở đầu giường, "Hỏi nhiều như vậy làm gì, không tin em sao?"


Điện thoại đụng vào bàn thủy tinh, leng keng một tiếng.


Sâm Lãng: "..."


Âm lượng của đối phương đột nhiên tăng cao, khiến Sâm Lãng trong khoảng thời gian ngắn không bình tĩnh nổi, một lát sau mới cười cười: "Chỉ là muốn biết em có phải lại gạt anh nữa không thôi, muốn ăn gì, anh làm cho em."


"Đã nói sao cũng được rồi mà, anh xem rồi làm đi." Hứa Duệ cởi áo ra, để trần nửa thân trên ra ngoài phòng ngủ, "Em đi tắm."


"Em không ở nhà, anh vẫn luôn không về, khăn tắm lúc tắm xong xếp trên đầu tủ quần áo rồi, em chờ chút, anh tìm cho em." Nói xong định dời ghế qua.


Hứa Duệ nắm vặn cửa, khóe mắt liếc nhìn anh một cái: "Phiền chết đi được, không cần đâu."


Sâm Lãng đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng trần đi tới phòng khách, cơ thể này anh đã nhìn 7 năm, mỗi một tấc đều đã quá quen thuộc.


7 năm.


Hai người vào năm lớp 11 biết nhau yêu nhau, từ đó đến nay, đã tròn 7 năm.


Khi đó, trong nhà Sâm Lãng đột nhiên xảy ra biến cố, thành tích trượt dốc, giáo viên chủ nhiệm thu xếp Hứa Duệ dạy bổ túc cho anh 3 tháng. Trong những ngày tháng u tối đó, Hứa Duệ vẫn luôn bầu bạn với anh, cũng là từ đó trở đi, bọn họ mới từ từ trở thân thuộc.


Nhớ cái ngày hẹn ước đó, cũng bởi vì một câu "Cho cậu ăn bữa ngon" của Sâm Lãng, anh tự nấu một bữa tối thịnh soạn để cảm ơn, đêm đó hai người có uống chút bia, cảm xúc của Hứa Duệ có hơi không khống chế được, không biết là bởi vì men say hay là vì cái gì, đột nhiên khóc lên tỏ tình với Sâm Lãng.


Đang lúc Tham Lãng trong nhất thời không biết làm thế nào cho phải, không kịp từ chối nụ hôn của đối phương, chưa từng yêu đương, cả người có chút đầu óc choáng váng đắm chìm trong nụ hôn đầu.


Không từ chối, cũng chỉ có tiếp nhận.


Phải biết rằng, anh không phải gay bẩm sinh, trước Hứa Duệ, anh chưa từng thích chàng trai nào.


Từ đó về sau, chỉ cần hai người ở cạnh nhau, đều là do anh phụ trách ba bữa của Hứa Duệ.


Mặc dù bây giờ đối phương đã là streamer nổi tiếng trăm vạn fan, thời gian hai người ở bên nhau càng ngày càng ít, nhưng chỉ cần có thời gian, Sâm Lãng sẽ xuống bếp cho cậu "Bữa ăn ngon".


Sâm Lãng nhảy xuống ghế, ra khỏi phòng ngủ, gõ cửa phòng tắm.


Trong cửa truyền đến một tiếng đáp lại "Ừ".


Nhà tắm nhỏ, sợ hơi nóng bay ra, Sâm Lãng kéo hé ra một khe nhỏ, đưa khăn tắm vào, tiếng nước ào ào bên trong, anh nói: "Tìm ra rồi, phòng khách lạnh, đi ra đừng để bị cảm lạnh."


Hứa Duệ đóng vòi sen, quay người bước tới cửa, chẳng hề lấy khăn tắm, cạch một tiếng, kéo lớn cửa kính phòng tắm ra.


Sâm Lãng: "..."


Hứa Duệ đi tới trước mặt anh, mềm nhũn đứng trên bậc thềm, cánh tay ướt nhẹp vịn lên hai vai Sâm Lãng, lầm bầm hỏi: "Nửa tháng nay, anh nhớ em rồi phải không?"


"Em nói xem." Sâm Lãng gỡ cánh tay đặt trên vai ra, động viên vỗ vỗ lưng cậu, "Đêm nay ăn lẩu đi, bếp điện đang đun nước."


Hứa Duệ ôm anh càng chặt, toàn bộ cơ thể bám trên người Sâm Lãng, "Tắm chung đi?"


"Đang bận trong bếp, em mau vào đi, tắm sạch rồi đi ra." Sâm Lãng nhẹ giọng dỗ dành, sau đó giơ tay lấy cánh tay đối phương ra, kéo người đàn ông dính trên người xuống, đẩy vào trong phòng tắm.


Điều chỉnh nhiệt độ đèn hồng ngoại, đóng chặt cửa phòng tắm, cách một lớp cửa kính mỏng, Sâm Lãng nói: "Em gầy đi nhiều rồi, lúc ở ngoài, lại không ăn cơm đúng giờ phải không, đừng chỉ lo bận rộn, tiền kiếm không hết được đâu."


"..."


Không ai đáp lại.


Một lát sau, tiếng nước truyền ra.


Ngay sau đó, là câu hỏi lãnh đạm của người đàn ông: "Trừ ăn ra, anh còn biết cái nào khác nữa không?"


Sâm Lãng: "..."


Đúng đấy, cuộc đời thật hãm lìn.


Ngoài cửa đờ người một hồi, anh cúi đầu cười cười, "Dân ta lấy ăn làm đầu, giờ anh là dân đen nghèo khổ, trước mặt streamer cũng sẽ không làm cái khác nữa."


Người đàn ông trong phòng tắm thật lâu không nói gì.


Cách lớp thủy tinh đục, Sâm Lãng nhìn bóng hình trong phòng tắm, cũng không đợi đối phương đáp lại nữa, quay người trở lại bếp, tiếp tục chuẩn bị nguyên liệu nấu.


Một người vẫn đứng tại chỗ muốn bảo vệ gia đình hai người, một người lại muốn thế giới phồn hoa bên ngoài.


Là lỗi của ai đây?