Không Bạch Hiệt (Trang Giấy Trống)

Chương 56: Chương 56




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Lục bình trôi dạt không có chỗ ở cố định, con thuyền lênh đênh giữa biển khơi.

Đỗ Triết bàng hoàng hồi lâu, không nhịn được gọi cho A Tá, chỉ cần có thể nghe được một chút thanh âm của cậu, liền có thể làm cho chính mình an tâm.

Nhưng A Tá lại không nghe điện thoại, ngay cả điện thoại bàn ở nhà cũng không nghe, anh hoảng hốt không có lý do, suy nghĩ một chút liền bấm số điện thoại nhà của A Tá.

Vẫn không có ai trả lời.

Cuối cùng lại gọi cho Nhu Nhu nhưng là giáo viên mầm non nghe máy.

Giáo viên mầm non nói buổi chiều A Tá có ghé qua, để Nhu Nhu ở nhà trẻ đêm nay, Nhu Nhu rất ngoan nên anh không lo lắng chuyện này.

Đỗ Triết hỏi, cậu ấy có nói rằng xử lý chuyện gì không?
Giáo viên mầm non nói, chỉ là nghe nói nhà có chuyện!
Sau khi Đỗ Triết nói lời cảm ơn, anh lật ra một thông tin do công ty điều tra cung cấp, trong đó có một địa chỉ và số điện thoại của viện dưỡng lão.

Anh gọi điện đến ban lễ tân của viện dưỡng lão, hôm nay có phải có một nam nhân mang thai ghé quam
Lễ tân lật hồ sơ nói, ngài đang nói về Đồ Tá Chá tiên sinh sao? Cha anh ấy bị ngã, chúng tôi đã thông báo ngài ấy đến đây vào hôm nay.

Đêm nay ở lại chỗ này chăm sóc cha ngài ấy.

Đỗ Triết nói lời cảm ơn, thỉnh cầu lễ tân nếu A Tá mà rời đi, phiền toái giữ chân cậu một chút, liền mặc áo khoác trực tiếp từ công ty chạy đến viện dưỡng lão ở thành phố Hoàng Thạch.

Lúc này đang trong mùa du lịch lễ hội mùa xuân đầu năm, viện dưỡng lão ở thành phố Hoàng Thạch ở một nơi hẻo lánh, Đỗ Triết không thể tưởng tượng nổi làm sao cậu lại vác cái bụng bự chen chúc giữa đám đông, rồi bắt mấy chuyến xe buýt để đến viện dưỡng lão.

Trên xe có người nhường chỗ cho cậu sao? Vạn nhất cậu cố tiết kiệm, đứng lâu đợi vé thì sao?
Đỗ Triết trực tiếp đậu xe ở cửa, đi thẳng vào viện dưỡng lão, ban lễ tân chỉ đường cho anh.

Anh bước vội qua dãy hành lang dài nhìn tứ phương trung gian đình viện.

A Tá nằm ở trên ba chiếc ghế dành cho khách ở cửa ra vào phòng.

Thân hình gầy gò bụng cao ngất ngưởng đặc biệt đột ngột.

Chiều dài của ghế quá ngắn phải để hai chân chạm đất, thậm chí một cái chăn cũng không có.

Hai tay đút trong áo khoác lớn.

Đột nhiên bên trong truyền đến tiếng vang, cậu từ từ chống lưng ngồi dậy, áo khoác trượt xuống dọc theo khuôn ngực đang nằm, lộ ra cái bụng ngồn ngộn cực lớn, gõ gõ vào đầu chính mình, ngồi trong chốc lát, rùng mình một cái tỉnh lại, nhanh chóng đem áo khoác mặc lại trên người, kéo lên khóa kéo, hô lên, tới liền.

Trước khi Đỗ Triết đuổi tới phòng, A Tá đã cúi người đang đỡ một người đàn ông mập mạp ra ngoài, không có hai tay đỡ cái bụng to lớn của cậu, bụng nặng rũ trụy xuống phía dưới, tựa như giây tiếp theo ngay cả A Tá cũng sắp ngã xuống mặt đất.

Người đàn ông mập mạp có mái tóc hoa râm, chân có quấn băng, lúc đi thì nhảy nhảy dựng lên, khi trọng lượng đè lên người A Tá thì tình cờ đè lên những vết bầm tím mới nổi, A Tá đau đến mức thiếu chút nữa là quăng ông ta ngã sang một bên.

A Tá tức giận mà mắng: "Lão gia hoả, người có thể dồn sức này về quê cày ruộng, tôi đảm bảo ông quanh năm ngũ cốc bội mùa, sáu con vật thịnh vượng!"
Đồ Dụng liên tục xua tay: "Không được, không được."
Đồ Dùng vẫn là hiện lên sáng ý, giống như tự mình có thể hiểu qua, lấy tay che mặt.

Đỗ Triết chạy tới trước mặt bọn họ vài bước, A Tá và Đồ Dùng dừng lại bước chân, A Tá hiển nhiên là tràn đầy hoảng loạn không thôi, mãn đầu óc tràn đầy nghi hoặc.

Đỗ Triết không phải đi công tác sao?! Làm sao lại có thể xuất hiện ở đây.

A Tá chưa nghĩ ra cách nào để giải thích.

Buổi sáng cậu nhận được một cuộc gọi từ viện dưỡng lão, nói rằng lão gia hỏa này đã bị ngã, yêu cầu cậu trả thêm phí dịch vụ và chi phí y tế ngay lập tức trong viện dưỡng lão.

Viện dưỡng lão này chỉ thu tiền mặt để phục vụ cho hệ thống viện dưỡng lão hiện tại và tránh việc người già bị bỏ rơi trong viện, họ phải dùng những cơ sở này để kêu gọi mọi người đến thăm người già.

Sau khi nhận được cuộc gọi, cậu nghĩ rằng thời gian không còn nhiều nên thực sự muốn thu xếp mọi thứ cho sau này, liền ngay lập tức thu xếp quần áo cho Nhu Nhu, gửi đến cho giáo viên mầm non.

Đỗ Triết đã từng tài trợ cho một trường nên đương nhiên sẽ chăm sóc tốt cho Nhu Nhu.


Giáo viên mầm non tìm một phòng, để cho A Tá cùng Nhu Nhu luyên thuyên một lúc.

A Tá đi tới đã mồ hôi nhễ nhại, chậm rãi ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ với cái bụng lớn, ôm Nhu Nhu vào lòng hôn, dỗ dành: "Tối nay Nhu Nhu sẽ ở lại nhà trẻ một bữa.

Daddy ngày mai tới đón con được không?"
"Không được!."
"Daddy có chút chuyện "
"Baba nói người không được đi lung tung! Người muốn đi đâu, người không cần lén đi a, con sẽ nói với baba ~!" Nhu Nhu khẽ chọc má cậu nói.

“Daddy vì sao phải lén đi a?" A Tá bật cười, “Con nghĩ nhiều rồi!
Nhu Nhu ôm má cậu, bĩu môi cùng cậu làm nũng: "Người muốn mang vác các bảo bảo đi nơi nào a, Daddy không cần con nữa sao?"
......!Thực sự không biết suy nghĩ này của con bé đến từ đầu.

Tất nhiên là cậu nói không có, bảo bối quý giá nhất chính là Nhu Nhu, nói đến nước mắt Nhu Nhu muốn ứa ra đành nuốt về.

"Daddy, người gạt người, quần áo của người đều đã đóng gói trong túi, có phải hay không bất cứ lúc nào cũng có thể rời đi sao?"
...!Điều này cũng bị phát hiện? A Tá lập tức làm con bé nhìn tay mình và mỉm cười: "Daddy không mang theo gì cả.

Daddy sẽ không đi nơi nào hết, liền sẽ ở cùng bảo bối Nhu Nhu.

Daddy ngày mai trở về sẽ mang kẹo ngọt cho con.

Được không?"
"Con không còn là một đứa trẻ nữa, con không muốn kẹo." Nhu Nhu lời lẽ ngay thẳng nói, "Con muốn ăn bánh kem!"
Ha ha ha ha ha ha.

Thực sự đã trưởng thành, bánh kem so với kẹo còn mắt hơn.

A Tá không nhịn được phụt cười một tiếng, lắc đầu hôn mãnh liệt mấy lần, thật sự là một tiểu ngốc tử lừa gạt.

Một mình đi xe buýt đến ga cao tốc, cái gọi là mang thai ngốc ba năm chính là có chuyện như vậy, cậu quên mua vé, đành tạm mua vé đứng, chen chúc trên đường sắt cao tốc đông như cá mòi đóng hộp.

May mắn cậu thông minh tìm ra được cái thành cạnh cửa hình tam giác ở một góc, đứng một chân giữ lấy cột xe, ưỡn thẳng eo về phía trước, chừa một chút không gian cho hai bảo bảo.

Nhưng đứng ở cửa cực kỳ bất tiện, thỉnh thoảng có người xách va li bảo cậu nhường đường một chút, chân thì buông, bụng còn chen người khác, thật sự sợ bị người khác phàn nàn là không mua được ba vé.

Đã lâu cậu không đi xe buýt, mùi xăng xe khiến cậu rất khó chịu, gần như muốn nôn hết cả ra, đến viện dưỡng lão thì cảm thấy mình xém mất nửa cái mạng.

Nhân viên rất ngọt ngào sôi nổi chúc mừng cậu, lão gia hoả đến sờ bụng, kéo theo tới các người khác cùng tới, gọi hai tiểu hài tử trong bụng là cháu ngoan, hai chú thỏ con này lại rất vui vẻ đáp lại, làm mọi người vui sướng vỗ tay hoan hô tán thưởng.

A Tá cười hai lần, những người già này thực sự rất đáng yêu.

Cậu theo nhân viên đến đóng phí theo yêu cầu, nhưng nhân viên điều dưỡng chuyên phận này ngày mai mới có mặt, nên cậu phải ở lại chăm sóc lão gia hoả trong đêm nay.

A Tá nghĩ đến chuyến công tác của Đỗ Triết, không muốn quấy rầy anh, hơn nữa lần này là chuyện của Đồ Dụng, có thể dấu được liền dấu.

Vấn đề không được đề cập đến, lúc này Đỗ Triết đã đứng trước mặt cậu, người hãm hại Đỗ Trình Tự vào tù Đồ Dụng, đang cùng cậu đứng kế nhau.

Xong rồi.

A Tá khẽ mè nheo mà đứng chắn trước mặt Đồ Dụng, ấp úng nói: "Anh không phải đi công tác sao?"
“Đúng vậy.” Đỗ Triết nhìn thấy phòng bị của cậu, liền thay đổi vị trí, nâng lấy cánh tay của Đồ Dụng, hỏi: "Là muốn đi WC sao?
Đồ Dụng đổi trọng lượng, A Tá không thể để Đỗ Triết lãng phí sức lực của mình, nhưng Đồ Dụng đã dựa trên người Đỗ Triết nói: "Ngươi dẫn ta đi sao? Được.

Cậu ta không có sức, không đỡ được ta."
"Lão gia hoả!” A Tá dỗi với ông ta đã quen, quên mất Đỗ Triết vẫn còn bên cạnh, nhịn không được, liền chỉ vào ông ta thấp giọng nói: “Không có mặt mũi, đỡ người người còn kén chọn!"
Hơn nữa, này cũng quá lố đi, may mắn là ông ta ngốc.

Một A Tá tràn đầy sức sống làm Đỗ Triết không cầm lòng được mà cười cười, an tâm rất nhiều, siết chặt lòng bàn tay của ông ta, để ông ta ngồi xuống nghỉ ngơi trước.

Đồ Dụng không biết là vẫn ngốc thật hay giả, không cần biết Đỗ Triết là ai, ngay lập tức giới thiệu A Tá cho Đỗ Triết, khoe khoang: “Nó là con trai mà ta nhặt được.

Ai da, quả thật là đồ tốt a.


Hai tuổi đã biết xào rau chiên trứng, ba tuổi đã biết giặt quần áo nấu cơm cho ta, bốn tuổi thì cái gì cũng đều làm được! "
"Ông có thể câm miệng đi...".

Hai tiểu tử trong bụng không nghe lời, bị tức giận đến mức bắt đầu động loạn, A Tá thì thào nhỏ giọng mà dỗi.

Khuôn mặt tươi cười hằng năm của Đỗ Triết lộ ra vẻ tức giận hiếm thấy.

A Tá lúc này không bỏ qua được biểu tình này trong nháy mắt, trong lòng đã nghĩ đợi lát nữa bọn họ cãi nhau thì phải làm thế nào.

Tuy rằng cậu một chút cũng không muốn nói giúp Đồ Dụng, nhưng cậu cũng không muốn làm tổn thương người vô tội.

Đỗ Triết ôn nhu như vậy, hẳn là sẽ không san bằng chỗ này đi? Cậu phải chuẩn bị bao nhiêu tiền bồi thường? Nhưng cậu vừa mới trả xong một đống tiền khổng lồ, thật phiền phức a.

“Cậu ta đi đại học liền không để ý đến ta.” Đồ Dụng đến WC cũng không đi, chống hông ngồi xuống ghế chiếm hai chỗ, sờ mu bàn tay Đỗ Triết bắt đầu tố khổ, “Ta kêu cậu ta đưa ta ít tiền, cậu ta còn không cho!"
"Ngươi ủy khuất cái gì...".

Là ai! A Tá thật sự không nhịn được.

Mặt dày vô sỉ không giới hạn, A Tá thực sự cảm thấy Đồ Dụng đi trên đường, sớm muộn gì cũng bị một quyền bạo đánh
"Đồ Tá Chá này, càng lớn càng không nghe lời.

Trộm đem hộ khẩu lừa ta đi rồi chuyển ra ngoài.

Ta trừ bỏ cậu ta thì không còn ai khác, ta một mình thì làm sao sống đây." Đồ Dụng đôi mắt lắc lư, "Ta lại không có tiền, ta sẽ không tiền a.

"
Đồ Dụng bắt đầu lau nước mắt, thanh âm thê lương, cùng Nhu Nhu liều mạng khóc như nhau, tuổi lớn như vậy liệu có thể làm tốt được không, nước mắt cùng nước mũi cọ vào mu bàn tay Đỗ Triết, A Tá cẩn thận quan sát đến sắc mặt Đỗ Triết.

Yên lặng mà dùng khăn giấy trong túi lau chùi sạch sẽ.

Trong suốt quá trình Đỗ Triết không nói tiếng nào, trên mặt nở nụ cười dịu dàng, như thể vẻ phẫn nộ vừa rồi chỉ là ảo giác.

"Cậu ta không đến gặp ta, chân ta đau cậu ta mới đến xem ta." Khóc đến thê lương, ông ta liêng hai mắt xem thường, trời xanh ạ, muốn một quyền đấm ông ta một cái.

A thấy ông ta khóc không có biện pháp làm ngừng lại, sợ quấy rầy người già khác nghĩ ngơi, nhẹ giọng mà nói: "Này, không phải đỡ rồi sao, người còn muốn đi WC hay không?"
"Muốn, muốn."
Nói xong, một mùi nước tiểu bốc ra giữa hai gian ghế đang ngồi.

Oa! A Tá vội vàng chống đỡ thắt lưng đứng lên, tránh đi nước tiểu đang chảy ào ạt kia.

Bụng quá lớn, lại bị trọng lượng nặng đè lại chống lên lưng ghế.

Thao! Cậu không khỏi giơ ngón tay cái lên hướng Đồ Dụng một điểm tán thưởng.

Này, mẹ nó quả thật quá tài a, nói chuyện phiếm đến mức tiểu ra quần.

Cậu thật tình rất muốn đánh người, nhưng cậu cũng chỉ có thể xách đồ tới, chuẩn bị đưa ông ta về thay quần.

Đỗ Triết lo lắng cậu hoạt động bất tiện, nắm lấy cổ tay của cậu ngăn lại, nói: "Để anh làm "
A Tá cúi đầu cười cười nói: "Không có việc gì, anh sẽ không.

Ông ta tiểu ra quần, cần thay quần và tắm rửa, còn phải lau.....!mông.

Lát nữa em sẽ mang tả người lớn cho ông ta."
Đỗ Triết cười nói: "Anh sẽ cùng em làm."
Ba người bước vào phòng, căn phòng nhỏ chỉ kê được một chiếc giường và tủ quần áo, chẳng trách A Tá chỉ có thể ngủ ở bên ngoài.

A Tá đi ra ngoài lấy một chậu nước nóng, Đỗ Triết hai tay bưng lên phòng ngủ, Đồ Dụng chính mình tự cởi quần, sau đó liền nằm ở trên giường bất động, động tác quá chậm lại còn sợ lạnh.


...!Ông cứ như vậy thật sự sẽ bị đánh.

A Tá kìm nén ham muốn đánh người trong tâm, lấy khăn lau người cho ông ta sạch sẽ, khi cúi người xuống liền cảm thấy thắt lưng như muốn bị chặt đứt, cần phải phí lực rất lớn, Đỗ Triết đỡ lấy bụng, cậu đỡ eo mới có thể đứng lên.

A Tá từ dưới tủ lôi ra tã lót người lớn, Đỗ Triết thấy bụng cậu động đậy, cũng bắt đầu thở không nổi, đoạt lại tã xong liền đẩy cậu ra khỏi cửa ngồi xuống nghỉ ngơi, sờ sờ đầu nhỏ của cậu.

Trấn an hắn nói: "Em nghỉ ngơi một lát, anh sẽ, em đã quên, anh cùng người đi viện dưỡng lão."
A Tá nhìn bóng lưng bận rộn, cùng Đồ Dụng tâm bình khí hoà mà nói chuyện phiếm, điều này càng khiến cậu cảm thấy khó chịu.

Chính xác thì Đỗ Triết đang làm gì? Anh làm những việc như vậy cho kẻ thù của mình ______ thay tã, thay quần, lau người, nói chuyện phiếm, đâu phải là những việc anh nên làm.

A Tá muốn trốn khỏi đây, nhưng ký ức về chiếc hộp đen lại hiện về, trong mắt cậu hiện lên một tia hồng quang không thể giải thích được.

Cảm giác tội lỗi to lớn khiến cậu không thể nhìn lên.

Sứ giả của công lý quở trách rằng cậu đã hãm hại Đỗ Trình Tự bị tống vào ngục, trong khi Đỗ Triết vẫn đang chăm sóc kẻ thù của mình, cậu nhìn quanh tứ phía, sợ hãi, mờ mịt, mất mát, lo lắng, áy náy, nơi nơi đều là hoả diệm thiêu đốt.

Trong đêm tối phát ra quang mang nóng cháy ở cái nơi đêm đông lạnh giá này, nội tâm cùng làn da cậu như cháy bỏng.

Ngọn lửa địa ngục đang bùng cháy, cậu không còn nơi nào để trốn thoát.

Trong khoảng thời gian ngắn, những hạt tinh thể mồ hôi đã dày đặc, bất quá trong nháy mắt dọc theo bờ má thon gầy chảy xuống.

Việc bỏ tù của Đỗ Trình Tự, cùng Đồ Dụng không thoát ly liên can.

Uông Hy bị buộc phải rời đi, đối với Uông Tề chưa tuân thủ lời hứa...!A Tá trốn trong bóng tối, trái tim đau đớn đến hô hấp đình trệ.

Vốn dĩ đã đủ phai nhạt, nhưng nguyên lai ngày đó chưa bao biến mất.

Bọn họ tùy thời bất cứ lúc nào mai phục trong hộp đen, phô bày ra tội ác nhỏ này của mình, sẵn sàng chuẩn bị đầy sự căm phẫn, đứng về chính nghĩa mà chống lại sự bất công cho Đỗ Triết.

Chỉ cần cậu ở bên Đỗ Triết, Đỗ Triết sẽ không có cuộc sống tốt đẹp, song thân cùng người anh thích đều sẽ bị cậu phá hủy, hạnh phúc của Đỗ Triết cũng bị cậu tự tay phá hủy.

Bang!
Không thể cùng Đỗ Triết ở bên nhau.

Bang!
Ngay cả tồn tại cũng không thể
Bang!
Ta có tội.

Ta tội ác tày trời.

Ta tội không thể tha thứ.

Ta tội đáng chết vạn lần.

Ta xứng đáng với nó.

Bang!
Đỗ Triết đối với ngươi tốt như vậy.

Cậu làm hôn lễ - là trộm, cậu mang chiếc nhẫn - là trộm, cậu ăn cái bánh kem - là trộm, mấy ngày nay vui vẻ hạnh phúc - cũng là mượn phúc khí của các bảo bảo trộm về.

Chuột nhỏ không chờ đến ngày anh trở về, chuột tinh cũng không chờ được đến ngày nhân loại cứu rỗi, tất cả những thứ bị trộm này sớm muộn gì cũng sẽ bị ông trời lấy đi.

Cho nên, phải thanh tỉnh một chút.

Đồ Tá Chá đang tự nhéo chính mình bằng bàn tay, Đỗ Triết nhìn đến rợn người, vội vàng đến nắm chặt hai tay gọi tên cậu, hai má bị nhéo đến sưng tấy lên, thoạt nhìn lực rất mạnh mẽ, hai mắt dại ra mà nhìn trên mặt đất, lẩm nhẩm cùng chính mình nói, nhanh lên mau tỉnh lại.

- -- A Tá
Đỗ Triết đang kêu ta.

–– Không phải sợ, anh ở đây, anh đã trở về.

Mới vừa rồi hai má đỏ đến chói mắt liền rút đi, thật ấm, bàn tay quanh năm lạnh lẽo được bàn tay khác nắm, A Tá tầm mắt hướng lên, Đỗ Triết khóe mắt đỏ bừng, che kín hồng tơ máu, ánh mắt đau thương mà nhìn cậu.

Bàn tay như thế nào lại có chút đau? Cậu nháy mắt hoảng hốt đột nhiên tỉnh lại, lấy khăn giấy từ trong túi quần ra, lau lên mặt anh rồi lo lắng nói: "Làm sao vậy?"
Đỗ Triết dùng ngón tay lướt qua chỗ sưng đỏ trên mặt, đau lòng nhìn những dấu phiến nổi trên mặt, cuối cùng anh cũng biết những dấu phiến mới này trên mặt là từ đâu đến.

Những vết sẹo năm xưa buộc phải tăng thêm, là chính cậu cố tình che đi.


Đỗ Triết đem đầu nhỏ của cậu dùng sức ấn vào lòng ngực, tận lực ổn định thanh âm không ngừng run rẩy, trấn an cậu ở lòng ngực đang bất an run rẩy.

“Thực xin lỗi." Đỗ Triết nức nở nói, "Em không cần thương tổn chính mình, em muốn anh làm gì, đều có thể."
Nhưng ta giống như.....!
Cái gì cũng đều không dậy nổi ai......!
A Tá nghiêm túc tự hỏi một lát, bây giờ Đỗ Triết tới đây, cùng Đồ Dụng gặp mặt, thời gian cũng không nhiều lắm, không bằng đem cơ hội này nói rõ.

Cậu thở dài, lấy hết can đảm, môi run run, nhẹ nhàng mở miệng: "Đỗ Triết, thực xin lỗi, đối với việc của cha anh, em thay ông ấy cùng anh tạ lỗi."
A Tá hấp tấp cười cười nói: "Ông ta đã mất trí nhớ rồi, em cũng không biết phải làm sao bây giờ.

Nếu không, em sẽ đè ông ấy đến trước mặt cha anh, để cho ông ta nhận sai." Chỉ cần bọn họ không truy ra tới, nói bao nhiêu lần khiểm trách đều không sao cả
"Chính là không còn kịp rồi.

Đỗ Triết, em không về nữa, nơi này cũng cần người chiếu cố.

Ngày mai, anh nhớ đưa Nhu Nhu về nhà.

Uông Hy cũng sẽ trở lại bên cạnh anh.......!Thực xin lỗi." A Tá đã quen tính cúi đầu, tầm mắt nhìn chăm chăm ngón tay đang bẻ, tựa hồ thực gian nan mới dám nói ra, cười nói: "Em biết các người vốn dĩ chuẩn bị kết hôn.

Mấy ngày nay, là em quá ích kỷ.

Đến lúc đó sinh bảo bảo, hai người đến đón, chỉ một chút là xong “.

A Tá bóp cổ tay thở dài, trong lòng vô cùng đau khổ, thời gian nhật tử ở bên Đỗ Triết rút ngắn đi hơn hai tháng.

Đỗ Triết không cách nào tưởng tượng được cậu sẽ sinh hai bảo bảo như thế nào, hình ảnh sinh nở Nhu Nhu liền dính trước mặt anh ngay khi anh vừa nhắm mắt.

Anh vô cùng bất lực sợ hãi, giờ phút này lại liều mạng đem chính mình đẩy mình ra xa.

"A Tá", Đỗ Triết hít hít mũi, áp lực không được nghẹn ngào, chỉ dùng sức chống cự tiếng thở hổn hển, lời nói không thể nói rõ ràng, "Em không hiểu rõ sao? Anh đời này, chỉ cùng em kết hôn."
"Anh đời này, chỉ cùng em kết hôn.

Em cười rộ lên, rất đẹp, anh hy vọng mỗi ngày đều có thể nhìn thấy."
Nhưng cuối cùng, cậu trở thành một Đồ Tá Chá, người đầy vết thương trong video và không ngừng khóc vì đau đớn, tự mình sinh con, Đỗ Triết nhận ra rằng đây là tội lỗi mà anh làm, mọi thứ trên đời đều không thể bù đắp được.

Đồ Tá Chá nghe thấy Đỗ Triết khen, ngây ngô cười: "Hì hì, người khác cũng đã từng nói như vậy."
"Chính là anh sai rồi, A Tá, Đồ Dụng sai, không nên để em gánh vác, anh cũng không trách Đồ Dụng, anh đều đã biết," Đỗ Triết đem cậu gắt gao ôm chặt, khóc không thành tiếng, "Là anh sai rồi.

Là anh trở về quá muộn.."
"A Tá, anh yêu em"
Đỗ Triết sợ A Tá nghe không thấm vào lòng, ghé sát vào tai, một lại một lần nỉ non lặp lại.

A Tá không tin, thì nói đến khi tin, nói đi nói lại, không tin thì nói trăm lần, ngàn lần, vạn lần.

Đồ Tá Chá siết chặt cơ thể đang run rẩy của Đỗ Triết, dần dần tăng cường lực đạo, không chịu buông ra.

A Tá, anh yêu em.

Anh yêu em.

Ba chữ này đã bao lâu không được nghe qua?
A Tá, anh sẽ không bao giờ biến mất nữa.

A Tá, anh không bao giờ sẽ không để ý tới em nữa.

A Tá, anh sẽ luôn, vẫn luôn ở bên cạnh em.

Anh yêu em.

Đồ Tá Chá chôn trong lòng ngực anh lẳng lặng mà nghe, những lời này đẹp như một câu chuyện cổ tích.

Tác giả có điều muốn nói:
Tá Tá có vẻ rất đau.

Lâu lắm mới thấy được chương ngắn, 4182 từ ????????
Xin lỗi mn vì sự thích off của tui
Ktt kì hạ của bộ không bạch hiệt
https://.youtube.com/watch?v=V-3dqrmAQEU
Ai có hứng thú bộ ngược tàn phiên bản EQ não tàn như cố ngôn sanh thì nhào zô bộ này

Tui off típ ây pp mn ????????????.