Không Biết Bao Giờ Gặp Lại

Chương 14




14

Tôi lại vào bệnh viện lần nữa.

Cổ và tay đều quấn đầy băng gạc, tôi khóc không ra nước mắt than phiền với Giang Tự: "Sau này để lại sẹo thì em mặc áo cưới thế nào!"

"Quá xấu!"

Sắc mặt anh tái nhợt kéo tôi vào trong lòng, vùi đầu vào cổ của tôi: "Sau này không được kích động như vậy nữa!"

"Chẳng may người tới không phải là anh thì em làm sao."

"Em còn làm sao!"

Nước mắt ấm áp thấm ướt lưng tôi.

Giang Tự, anh khóc rồi...

Tôi cố ra vẻ ung dung: "Ấy, mắt chồng ai đi tiểu thế."

"À! Là chồng Tô Dĩ đó."

Nước mắt trong con ngươi anh đảo qua đảo lại, anh dùng sức hôn tôi thật nóng bỏng.

Lần này mãnh liệt hơn bao giờ hết.

Sự sợ hãi to lớn bên trong nhấn chìm tôi thông qua gắn kết răng môi.

Tôi vịn cổ của anh, đè anh xuống giường bệnh, điên cuồng đáp trả.

Giọng nói khàn khàn lặp lại giữa hai bờ môi.

"Giang Tự, chúng ta kết hôn đi."

Anh có chút sững sờ, sự mừng rỡ thoáng qua trong mắt rồi biến mất, bàn tay anh nắm chặt bả vai tôi, toàn thân run rẩy rất mãnh liệt.

Nước mắt của tôi trào ra: "Anh đã nói nuôi em, đời này không hối hận."

"Em không sợ."

Anh ôm tôi vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên môi tôi: "Làm gì có cô gái nào nói lời này."

Anh quỳ một gối xuống, chân thành nhìn tôi: "Cô Tô, em bằng lòng lấy anh nhé?"

"Em bằng lòng!"

Ngón tay tôi chợt cảm thấy lạnh, ngón áp út đã được đeo một chiếc nhẫn kim cương.

Tôi nhìn anh bằng ánh mắt không thể tin nổi: "Anh mua lúc nào?"

Trong mắt anh đầy cưng chiều: "Chuẩn bị đã nhiều năm."

"Đến lượt em."

Tôi chậm rãi đeo chiếc nhẫn còn lại lên tay anh.

Giang Tự ôm tôi, thì thầm bên tai tôi: "May mắn của anh đều cho em, bảo vệ em bình an, suôn sẻ."

Sau khi tôi xuất viện, đồn cảnh sát mời tôi đi nhận khen thưởng, người bị hại hôm đó trao cờ khen ngợi cho tôi.

Tôi đứng cạnh Giang Tự, tay cầm cờ miệng cười không tim không phổi.

Sau khi buổi tuyên dương kết thúc, ở bên cạnh đột ngột thốt ra một câu.

"Cô không thích hợp với anh ấy, chỉ biết kéo chân anh ấy thôi."

Tôi giống như bị dội một chậu nước lạnh, lửa nóng trong lòng bùng lên.

"Cảnh sát Lâm ăn ít muối một chút, nhìn cô rảnh rỗi quá."

Lâm Nam cản đường tôi, ánh mắt khinh thường: "Không có chút năng lực tự vệ nào mà cũng ra vẻ ta đây."

Ngay lập tức làm tôi tức tới bật cười.

"Nghe nói cảnh sát Lâm là bông hoa của đồn cảnh sát, mọi thứ đều đứng nhất, không biết Tô Dĩ tôi có cơ hội so tài với cô không."

Lâm Nam giễu cợt: "Chỉ bằng cô ấy à?"

Tôi nhướn mày: "Ừ, chỉ bằng tôi."

Sân huấn luyện của đồn cảnh sát.

Lâm Nam cởi áo khoác xuống: "Bây giờ đổi ý vẫn còn kịp, đừng nói tôi bắt nạt cô."

Tôi buộc tóc lên: "Cảnh sát Lâm, bớt nói nhảm đi."

Vừa dứt lời, quả đấm của cô ta liền vung về phía tôi, vừa nhanh vừa mạnh.

Mắt tôi sáng lên, Lâm Nam này quả thực có tí kĩ năng đấy.

Tôi chặn đòn tấn công của cô ta, đánh với cô ta đến mịt mù trời đất, chim đang hót phải giật mình dừng lại.

"Anh Giang, chị dâu đang đánh nhau với Lâm Nam ở sân huấn luyện!"

Tiếng kêu lo lắng tới gần.

Sự khinh bỉ trên mặt Lâm Nam biến thành hốt hoảng.

Cuối cùng hình như cô ta nhìn thấy gì đó, ngã người về sau, chân tôi thì đạp về phía cô ta.

"Lâm Nam!"

Tôi bất ngờ thu chân, vòng tay qua eo cô ta.

Lâm Nam sửng sốt nhìn tôi.

Tôi lưu manh huýt sáo: "Cảnh sát Lâm có vòng eo đẹp đấy."

Sau đó còn xoa loạn lưng cô ta: "Hi hi ~"

"Nhỏ thôi rồi."

Hai gò má Lâm Nam đỏ bừng, cô ta chỉ vào tôi muốn mắng nhưng cuối cùng cũng chỉ nghèo nàn thốt ra được một câu: "Đồ lưu manh!"

Tôi:...

"Xin gọi tôi là hái hoa tặc!" Tôi bổ sung.

Giang Tự ôm chặt eo tôi, ánh mắt rất hung dữ.

Lâm Nam tức đến độ như một con cá nóc: "Cũng vì cô mà Giang Tự mất đi cơ hội thăng chức."

"Cũng vì cô mà anh ấy mãi rơi vào hiểm cảnh."

"Cũng vì cô mà anh ấy bị phái đi..."

"Im miệng!"

Quanh thân Giang Tự rất lạnh lẽo, nghiêm nghị nói: "Tô Dĩ là vợ sắp cưới của tôi, tôi hi vọng cảnh sát Lâm làm đúng bổn phận!"

"Không cần người ngoài đến khoa tay múa chân giữa tôi và Tô Dĩ!"

Mặt Lâm Nam trắng bệch, trong mắt đầy cảm xúc không thể tin.