Không Bình Thường

Chương 60: C60: Thiện lương




Hôm nay là kỳ nghỉ 1 tháng 5, vũ trường "Yến Ca" vừa mới khai trương ở huyện thành đông chật ních người, quần là áo lượt y hương tấn ảnh.

Mười đồng một vé vào cửa tuy rằng đắt gấp đôi vũ trường bình thường, nhưng hiếm khi mới có kỳ nghỉ để được tiêu tiền thư giãn cho nên người đến vẫn nối liền không dứt.

Đinh Tuyết mê chơi lại không thiếu tiền đương nhiên cũng là một trong số đó.

Buổi tối, nàng hẹn một trong những tuỳ tùng là Tiểu Vương cùng đi "Yến Ca" khiêu vũ.

Diện mạo Đinh Tuyết trên mức trung bình, trang điểm vào lại càng xinh đẹp, hơn nữa nàng ăn mặc thời trang, vũ kỹ cũng tốt, rất nhanh liền có nam thanh niên xa lạ chú ý tới sự hiện diện của nàng, lớn mật lên trước mời nàng cùng nhảy một bản.

Mê chơi thì mê chơi, trong xương cốt Đinh Tuyết không phải người hư hỏng. Nàng lại mắt cao hơn đầu, tất nhiên là chướng mắt thanh niên dáng vẻ lưu manh này tới gần, vì thế liền quay mặt đi cự tuyệt người ta.

Đối phương cũng là tay chơi không phải dạng vừa, bị cự tuyệt cũng không để ý, ngược lại càng khó càng thấy thú vị, Đinh Tuyết đi đến đâu liền theo tới đó, dính chặt như miếng cao khô không dứt ra được.

Đinh Tuyết bị làm phiền, bèn dùng lời nói chèn ép đối phương.

Nam thanh niên cảm thấy vô cùng mất mặt nên cự lại nàng, hai người lời qua tiếng lại nhanh chóng từ nói móc châm chọc phát triển thành khắc khẩu chửi rủa. Tiếng khắc khẩu rốt cuộc thu hút sự chú ý của Tiểu Vương, anh ta rất quan tâm Đinh Tuyết, lập tức chạy lại, ỷ mình cao to liền xô đẩy nam thanh niên kia.

Ai ngờ nam thanh niên cũng có bạn, bạn của gã nghe thấy động tĩnh cũng nhanh chóng chạy lại, hai bên đều là những tiểu tử bốc đồng mới đầu hai mươi, một lời nghe không thuận đã động tay động chân, rốt cuộc diễn biến thành một cuộc ẩu đả.

Đinh Tuyết sợ hãi, trình độ bạo lực cao nhất của nàng cùng lắm chỉ là đóng sập cửa đập gối đầu mà thôi, hung dữ nhất cùng lắm là giơ tay đánh hụt Lâm Cẩm Vân một cái, đã từng thấy ba đại nam nhân đánh nhau vật nhau bao giờ đâu?

Đột nhiên một chai rượu bị đập phăng xuống nền nhà vỡ tung tóe trước mặt nàng. Đinh Tuyết tức khắc bị dọa đến hoa dung thất sắc, vội nép sang một bên thét chói tai liên tục.

Cuộc ẩu đả nhanh chóng leo thang, nhân viên trông coi phòng khiêu vũ vội vàng tới can ngăn, nhưng mấy gã đàn ông đang tức giận căn bản là kéo không nhúc nhích.

Cũng may rốt cuộc có người vây xem chạy ra ngoài đi tìm đội phòng vệ, phòng vệ viên mang băng tay đỏ nghe tin chạy tới, bảy tám người đồng loạt ra trận mới khống chế kéo ba người đang miệt mài ẩu đả ra được.

Ngay sau đó, ba người đều bị giải lên đồn công an.

Đinh Tuyết tuy không tham dự đánh nhau nhưng vì có liên quan tới vụ việc nên cũng bị yêu cầu đi theo để thẩm vấn.

Tới đồn công an, công an cách ly nam nữ ra tiến hành thẩm vấn, hai bên bên nào cũng cho là mình đúng.

Vấn đề ở chỗ, nam thanh niên tiếp cận Đinh Tuyết một mực khăng khăng Đinh Tuyết mượn phòng khiêu vũ tìm kiếm đối tượng, có ý đồ bán d.âm.

Tuy rằng chỉ là một câu vu khống vô căn cứ, nhưng vẫn khiến công an coi trọng, lập tức tiến hành thẩm vấn Đinh Tuyết nghiêm túc.

Đinh Tuyết trải qua trận phong ba này, đã sớm bị dọa đến hồn phi phách tán, lại đối mặt với vẻ nghiêm khắc của công an khi đề ra nghi vấn, cũng chỉ có thể run rẩy lặp lại cùng một câu: "Tôi là cô giáo của trường Nhất Trung, không phải như hắn ta nói."

Công an yêu cầu Đinh Tuyết tự chứng minh thân phận, cung cấp giấy chứng nhận liên quan. Nhưng Đinh Tuyết chỉ đi ra ngoài chơi, không phải đi công tác, sao có thể mang theo giấy tờ tùy thân.

Công an thấy nàng không cung cấp được, liền giải thích cho nàng các biện pháp an ninh tiếp theo, nàng vừa nghe sẽ bị bắt tạm giam thì bị dọa trắng mặt, lập tức khóc cầu muốn gọi điện thoại cho người nhà xin giúp đỡ.

Bác công an phụ trách thẩm vấn thấy nàng khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem, không giống như đang giả bộ, liền châm chước một chút, nhưng chỉ cho nàng gọi một cuộc điện thoại, cũng thông báo đêm nay trước 10 giờ rưỡi mà chưa chứng minh được thân phận sẽ bị tạm giam.


Đinh Tuyết không chút do dự, cầm lấy điện thoại gọi về phòng thường trực của ký túc xá, nhờ Trương đại gia đi gọi Lâm Cẩm Vân xuống lầu nhận điện thoại.

Chỉ chốc lát sau Lâm Cẩm Vân đã bắt máy.

Đinh Tuyết vừa khóc vừa nói, nức nở mơ hồ nói một tràng không rõ với Lâm Cẩm Vân, đầu dây bên kia lại không đáp câu nào.

Lâm Cẩm Vân trầm mặc làm Đinh Tuyết càng nói tâm càng lạnh, lạnh lẽo từ lòng bàn chân lan thẳng lên trên, mỗi lỗ chân lông đều lạnh giống như bị tạt tuyết.

Đinh Tuyết càng nói về sau càng run rẩy nức nở, cuối cùng, gần như là dựa vào chút kiên cường còn sót lại cầu xin đầu dây bên kia: "Lâm Cẩm Vân, tôi không muốn ở lại đây qua đêm đâu. Nếu chị không tới giúp tôi thì hãy gọi về nhà giúp tôi, chị ghi lại số này. Điện thoại nhà tôi là 37..."

Đinh Tuyết vừa mới đọc ra hai con số, đã nghe đầu dây bên kia truyền tới một câu lãnh đạm "Biết rồi".

Tiếp theo, chính là tiếng điện thoại bị cúp "tút tút" kéo dài.

Cả khuôn mặt nàng nháy mắt suy sụp, trong lòng hối hận đến cực điểm.

Nàng hận mình ngây ngô, hận mình không lý trí, lúc nguy cấp lại vì sợ cha mẹ trách cứ mà đi cầu người từng có xích mích với mình.

Chị ta ghét mình như vậy, chê mình thế này thế nọ, sao có thể đến giúp mình đây? Chị ta nhất định sẽ không tới! Không chỉ không tới mà chị ta còn sẽ đi nói chuyện này khắp nơi cho người ta biết. Xem như chị ta thắng rồi, rốt cuộc cũng báo được thù.

Đinh Tuyết càng nghĩ càng hối hận, thế là lại đi xin bác công an, yêu cầu được gọi thêm một cuộc điện thoại, lại bị đối phương lạnh lùng từ chối rồi cưỡng chế nàng lập tức phải trở lại phòng đợi thẩm vấn.

Nàng tuyệt vọng đi trở về phòng thẩm vấn ngồi chờ.

Đồng hồ trên tường cứ chạy tíc tắc tíc tắc, chỉ một tiếng động bình thường nhưng giờ phút này nàng nghe vào lại đáng sợ như tiếng gọi hồn lấy mạng.

Cuối cùng đồng hồ cũng chỉ đúng 10 giờ rưỡi, Đinh Tuyết nghe được một loạt tiếng bước chân truyền đến, nàng khẩn trương đứng lên nhìn về phía cửa kính nhỏ trên cửa, trái tim đập thình thịch kịch liệt sắp nhảy lên tới cổ họng.

Cửa mở, bác công an đi đến, bình tĩnh nhìn chằm chằm Đinh Tuyết.

Đinh Tuyết nhìn sắc mặt nghiêm túc của bác công an liền biết thế là hết.

Thảm rồi, thúi hẻo luôn, phen này mất mặt tới nơi rồi, ba mẹ mà biết, cô dượng cũng sẽ biết, không thể về thành phố nữa rồi...

Đinh Tuyết không dám nghĩ tiếp nữa, sợ hãi khóc lên, không ngừng van xin bác công an: "Thật sự không liên quan tới cháu đâu mà! Cháu không có đánh nhau, cháu là cô giáo thật mà bác ơi. Đừng bắt cháu tội nghiệp! Bác làm ơn tin cháu đi, đừng bắt cháu mà!"

Bác công an chờ Đinh Tuyết khóc xong mới chậm rãi mở miệng nói: "Có người tới nhận cô rồi, đi theo tôi."

Đinh Tuyết vừa nghe, vội ngừng khóc, có chút không thể tin được hỏi: "Có người tới ạ?"

"Cô đi ra theo tôi."

"Đi đâu ạ?"


"Nhanh cái chân lên!"

Đinh Tuyết trong lòng run sợ đi theo bác công an một đường tới phòng khách cuối hành lang, nàng từ cửa sổ nhìn vào, thấy một cô gái đưa lưng về phía mình đứng bên cửa sổ.

Bác công an mở cửa, đối phương nghe thấy tiếng mở cửa, xoay người nhìn qua, đúng là Lâm Cẩm Vân.

Đinh Tuyết giống như đứa trẻ đi lạc đột nhiên nhìn thấy người thân, nháy mắt òa khóc, quay đầu nhìn bác công an kích động nói: "Chính là chị ấy, chị ấy là đồng nghiệp của cháu đó bác, bác cứ hỏi chị ấy đi, chị ấy cũng dạy ở Nhất Trung, có thể chứng minh thân phận của cháu đấy ạ."

Nàng còn không đợi bác công an đáp lại đã hỏi Lâm Cẩm Vân: "Chị có mang theo giấy tờ tùy thân và giấy chứng minh nghề nghiệp mà tôi nhờ mang theo chứ? Chị mau chứng minh thân phận của tôi với đồng chí công an đi."

Lâm Cẩm Vân không trả lời Đinh Tuyết mà quay đầu nhìn về phía bác công an.

Lúc này bác công an mới bình tĩnh hỏi Lâm Cẩm Vân: "Đồng chí, mong cô xác nhận giúp, vị nữ đồng chí này có phải là Đinh Tuyết mà cô muốn tìm không?"

"Đúng. Cô ấy là Đinh Tuyết, là đồng nghiệp của tôi."

"Cô công tác ở đơn vị nào?"

"Trường Nhất Trung, huyện Quý An."

"Được, mời cô xuất trình giấy chứng nhận liên quan của cô và giấy chứng nhận liên quan của cô Đinh Tuyết."

Lúc này Lâm Cẩm Vân mới lấy giấy tờ của mình và Đinh Tuyết ra.

Bác công an cẩn thận kiểm tra đối chiếu một phen, gật gật đầu, lấy từ tập tài liệu của mình ra một tờ giấy đưa cho Đinh Tuyết nói: "Đồng nghiệp của cô đã chứng minh thân phận cho cô, đồng thời dựa vào khẩu cung của những người khác, chúng tôi tin rằng cô xác thực không có tham gia ẩu đả, mời cô ký tên vào biên bản này. Hoàn tất thủ tục là có thể đi."

Đinh Tuyết ký tên xong, bác công an lại nói thêm vài câu dạy dỗ chỉnh đốn nàng trước mặt Lâm Cẩm Vân, bảo nàng nên nhớ mình là thầy kẻ khác, lo nghiên cứu học vấn đi chứ đừng lo gây chuyện. Toàn bộ quá trình Đinh Tuyết đều cúi đầu đỏ mặt nghe dạy dỗ, hận không thể tìm cái lỗ chui vào.

Buổi tối 11 giờ, Đinh Tuyết rốt cuộc được thả khỏi đồn công an.

Tục ngữ nói tuyết rơi không lạnh tuyết tan lạnh, nỗi xấu hổ khi gọi điện thoại cầu cứu rồi bị xem thường hệt như những vết thương dần lộ ra khi tuyết tan, không ngừng tổn thương lòng tự trọng của Đinh Tuyết.

Sau khi ra khỏi đồn công an nàng không mở miệng nói chuyện nữa, chỉ một đường cúi đầu chậm bước theo sau Lâm Cẩm Vân, dẫm lên cái bóng của chính mình bị ánh đèn chiếu ra, nghĩ mình lại xót cho thân, xấu hổ đầy mặt.

Lâm Cẩm Vân ra nhà xe dắt xe ra, quay đầu nhìn nàng một cái, hỏi: "Cần tôi chở cô về không?"

Đinh Tuyết rất muốn kiên cường nói "Không cần", nhưng bốn phía đen kịt cùng gió đêm lạnh buốt làm nàng sinh lòng sợ hãi, không thể không nói câu: "Cần."

Lâm Cẩm Vân lấy miếng giẻ từ rổ xe ra lau lau yên sau, ý bảo Đinh Tuyết ngồi lên.

Đinh Tuyết chậm rì rì ngồi lên sau xe Lâm Cẩm Vân.


Yên sau có lắp một miếng đệm dày màu xanh nước biển, ngồi lên không bị cấn. Đinh Tuyết cảm thấy rất mềm mại, liền yên tâm nhúc nhích mông điều chỉnh tư thế.

Ai ngờ Lâm Cẩm Vân vừa lên xe đã đạp đi, Đinh Tuyết không kịp phòng ngừa, trong miệng phát ra "Úi" một tiếng, kinh hách duỗi tay ra ôm eo Lâm Cẩm Vân.

Lâm Cẩm Vân không đề phòng bị ôm ghịt lấy một cái, lập tức nhíu mày nói: "Buông ra! Đừng níu tôi, tự ôm cái yên đi."

Đinh Tuyết vừa nghe vội buông tay ra, xoay lại nắm chặt lấy yên sau.

Trên mặt nàng nóng bừng lên, trong miệng lại không cam lòng yếu thế: "Có phải cố ý đâu, làm gì hung dữ vậy? Ôm một chút cũng có mất miếng thịt nào đâu."

Lâm Cẩm Vân không để ý tới nàng nữa, chỉ dẫm lên bàn đạp đi về phía trước.

Hai người một đường không nói chuyện, cho đến khi trở về ký túc xá từng người rửa mặt nằm xuống xong, Đinh Tuyết mới không chịu nổi không khí trầm mặc này, mở miệng nói trước: "Lâm Cẩm Vân, chị ngủ rồi à?"

Lâm Cẩm Vân không đáp Đinh Tuyết, chỉ nằm xoay người đưa lưng về phía nàng.

Đinh Tuyết thấy Lâm Cẩm Vân không để ý tới mình, hơi nổi giận nói: "Chị đã ghét tôi như vậy thì đi làm gì?"

Lâm Cẩm Vân vẫn không để ý.

Đinh Tuyết sốt ruột, càng thêm sợ hãi Lâm Cẩm Vân tiểu nhân như nàng nghĩ, cho nên hiện giờ rất muốn Lâm Cẩm Vân thể hiện thái độ, vì thế liền không ngừng nói chuyện khích nàng.

"Cái chị này lạ thật đấy!"

"Chị thế này là muốn thế nào?"

"Tôi biết rồi, bây giờ tôi rơi vào tay chị rồi, chị muốn thế nào cứ nói thẳng đi."

"Chị thử nói câu gì xem nào."

......

Lâm Cẩm Vân rốt cuộc bị Đinh Tuyết phiền đến không chịu nổi, quay phắt người lại nói với nàng: "Bớt tự cho mình là đúng đi, tôi đi giúp cô chẳng qua là thành toàn cho lương tri của chính mình. Không cần suy bụng ta ra bụng người, không phải ai cũng giống như cô vậy đâu."

"Giống tôi cái gì?"

"Tự cô biết lấy."

Đinh Tuyết bị Lâm Cẩm Vân chọc tức đến cạn lời, nghĩ ngợi mới nói: "Hừ, chị bớt khinh người đi nhé. Tôi lập tức trả lại ân tình này cho chị là được, ngày mai tôi sẽ đi tìm dượng tôi, để ông ấy nói một tiếng với lãnh đạo, điều chị trở về làm giáo viên."

"Không cần, tôi thèm vào."

"Vậy chị thèm cái gì? Tiền hay là vật?"

"Cô nhất quyết muốn trả ân tình này phải không?"

"Đúng! Chị muốn cái gì cứ nói."

"Được, vậy cô rời đi đi, coi như còn có tình người."

"......"


Đinh Tuyết thực sự cạn lời, nhìn chằm chằm bóng dáng Lâm Cẩm Vân trong bóng tối, tâm tình dần trở nên phức tạp.

Mãi cho đến giờ này khắc này, nàng rốt cuộc thừa nhận, mình gặp phải một đối thủ mạnh mẽ dị thường, Lâm Cẩm Vân quả thật xương cứng như chính lời chị ta nói.

Cuộc đời nàng trước nay đều xuôi gió xuôi nước: Xuất thân thành thị, là con gái duy nhất trong nhà, cha mẹ kinh doanh thuận lợi, người thân không phú cũng quý, trước nay đều là người khác nịnh nọt nàng, cung phụng nàng, chưa từng có ai dám khó chịu với nàng. Từ nhỏ đến lớn, nàng như một cô công chúa được trăm ngàn sủng ái.

Lâm Cẩm Vân lại như một dòng nghịch lưu đánh úp lại, làm đảo ngược nhận thức trước nay của nàng về nhân sinh quanh mình. Chị ta xuất thân gia đình bình thường ở trấn nhỏ, không tiền không thế, mềm mỏng không chịu cứng rắn không ưng, cũng không thèm để mình vào mắt.

Đáng ghét ở chỗ, cho tới hiện giờ mình vì thiếu chị ta một phần đại nhân tình mà lâm vào bị động, hoàn toàn không có cách bật lại chị ta.

Nàng thật sự nghĩ đến việc rời đi, nhưng cô nàng đã nói, dù thế nào cũng phải ở đủ một năm mới có thể điều nàng lên thành phố.

Nghĩ đến đây, Đinh Tuyết thật sự rầu rĩ. Nàng tự cho mình rất cao, chưa từng nợ ai, đương nhiên người khác cũng đừng mong nợ nàng. Nhưng lần này nàng không chỉ nợ người khác, mà còn không thể trả ngay được.

Điều này làm nàng vô cùng khó chịu, cảm thấy thể diện và cuộc sống êm đềm của mình chịu đả kích xưa nay chưa từng có.

Nàng bỗng chốc lâm vào thế yếu.

===

Tóm tắt chương:

Vào ngày quốc tế lao động 1/5, huyện thành khai trương vũ trường "Yến Ca".

Đinh Tuyết ham chơi dư tiền dĩ nhiên không bỏ qua sự kiện này.

Đinh Tuyết được Tiểu Vương hộ tống đến Yến Ca nhảy nhót hót ca.

Đinh Tuyết trang điểm xinh đẹp, ăn mặc thời trang được nhiều người để ý.

Nhưng bản chất cô ta không phải gái hư, dĩ nhiên sẽ không nhìn tới những kẻ hư hỏng hạ lưu.

Đinh Tuyết bị 1 tay ăn chơi theo sát tán tỉnh, hai bên xảy ra mâu thuẫn, từ tranh cãi chửi mắng biến thành xô xát ẩu đả.

Kết quả: 3 người Đinh Tuyết, Tiểu Vương, tên hạ lưu bị hốt lên đồn công an 😂.

Tên hạ lưu khẳng định Đinh Tuyết là gái mại d.âm.

Đinh Tuyết đính chính mình là cô giáo.

Công an yêu cầu chứng thực nhưng Đinh Tuyết không mang giấy tờ.

Cực chẳng đã, cô ta phải sử dụng quyền trợ giúp gọi về cho người thân.

Đinh Tuyết sợ hãi gọi về phòng thường trực, tìm Lâm Cẩm Vân.

Cẩm Vân nghe giọng run rẩy trình bày, chỉ nói 2 chữ: Biết rồi!

Đêm đó, Lâm Cẩm Vân cứu Đinh Tuyết khỏi cảnh bị tạm giam, chở cô ta về ký túc xá.

Đinh Tuyết nợ Lâm Cẩm Vân một ân tình.