Không Cần Đậm Sâu Chỉ Mong Là Mãi Mãi

Chương 1




Mặt trời đang xuống núi, cái nắng gay gắt dần nhường chỗ cho ánh hoàng hôn. Trong một khu rừng ở ngoại ô có ba cô gái mồ hôi nhễ nhại ướt hết cả một khoảng lưng đang cố gắng bước thật nhanh về phía trước. Họ ăn mặc khá đơn giản quần jean, áo thun, trên vai mỗi người còn có một chiếc ba lô có lẽ là vừa đi dã ngoại về. Những tia nắng cuối ngày xen qua từng khẽ lá chiếu tới khuôn mặt xinh đẹp, nơi nào ba người đi qua liền để để lại từng đợt cành cây run rẩy, rồi lại trở về với sự tĩnh lặng vốn có của mình. Khung cảnh này làm cho người ta không thể rời mắt và có lẽ nó sẽ hoàn hảo hơn nếu như nơi các cô đang đứng đây không phải là sâu bên trong của khu rừng-nơi mà ít người dân đặt chân đến. Càng tồi tệ hơn chính là ánh sáng hoàng hôn đang dần tắt bóng đêm bắt đầu ngự trị.

- Haiz, còn phải đi bao lâu nữa đây? Chúng ta luẩn quẩn ở nơi này cũng đã vài tiếng đồng hồ rồi. Cô gái đi cuối cùng lên tiếng với chất giọng uể oải.

- Như Ngọc, cậu có thể thôi than vãn đi được không? Câu này cậu đã nói trên dưới chục lần rồi. Cô gái ở giữa lên tiếng nhắc nhở nhưng có thể thấy rõ sự lo lắng trên khuôn mặt trắng ngần của cô.

- Nếu như không nhanh ra khỏi đây chúng ta sẽ làm mồi cho sói đấy Cô gái đi đầu vừa lấy tay gạt cành cây ra khỏi tầm mắt vừa cất giọng

Hai người kia không lên tiếng, họ biết nếu không nhanh ra khỏi nơi này thì tỉ lệ sống sót là rất thấp, nếu không phải chết vì thú dữ thì cũng là chết vì bẫy thú. Ở đây đa số là bẫy gấu, rất kinh dị họ cũng đã gặp vài cái rồi. Nếu gấu giẫm chúng thì sẽ bị thương, nặng nhẹ tùy theo kích cỡ và vận may của chúng nhưng đó là gấu hoang còn họ giẫm trúng chắc chắn sẽ chết không cần hỏi.

Đi thêm một đoạn sắc trời đã thay đổi hẳn, màn đêm buông xuống. Và việc ra khỏi khu rừng trong đêm nay là không thể bởi họ đã nghe thấy tiếng côn trùng, tiếng rít và cả tiếng sói. Sự lo lắng in hằn lên mặt mỗi người, họ bắt đầu cảnh giác với xung quanh chỉ một tiếng động nhỏ cũng có thể làm cả ba chết đứng.

- Nhã Nguyệt này, hay chúng ta dừng lại nghỉ đi, tối như vậy chúng ta lại không có đèn pin. Thú dữ không nói đến lỡ gặp phải bẫy gấu thì sao? Cô gái ở giữa nói với cô gái đi đầu

- Nguyệt Nguyệt à tớ thấy Vân Du nói đúng đấy, cứ đi như vậy cũng không phải là cách. Bây giờ ai cũng mệt lả rồi. Nếu gặp phải sói thì cũng chẳng chạy được chi bằng dừng lại nghỉ lấy sức ăn một bữa thật no có chết cũng không trở thành ma đói còn nếu may mắn sống qua đêm nay thì ngày mai vẫn còn sức lực để đi tiếp Cô gái tên Như Ngọc lên tiếng ủng hộ

Nén lại tiếng thở dài người được gọi là Nhã Nguyệt cất giọng lo lắng

-Dù gì cũng không thể ra khỏi đây trông đêm nay, nghỉ ngơi thôi, có chết thì chết chung, chúng ta ở cùng nhau

Dừng chân, các cô tựa lưng vào gốc cây cũng không còn ai quan sát xung quanh nữa. Không phải là họ không sợ chết chỉ là họ đã quá mệt mỏi rồi, một chút sức lực cũng không còn, mà nếu như còn thì màn đêm dày đặc cũng không cho phép họ thấy bất cứ thứ gì,phó mặc cho số phận.

Nhưng bóng đêm ấy lại không thể che đi bàn tay trắng ngần đang nắm chặt lấy nhau

Cái gì tới cũng tới, không nhìn thấy gì nhưng họ có thể nghe thấy tiếng gầm gừ, ngửi thấy mùi tanh hôi bốc ra từ đàn sói đang tới gần. Không sợ hãi, không hoảng loạn cũng không bỏ chạy họ bình thản chờ những gì đang đến bởi họ biết có chạy cũng không thoát, chạy chỉ làm tăng thêm dã tính trong người bọn sói đó, chạy chỉ làm cho họ chết thảm hơn, tất cả không một chút thay đổi chỉ có những đôi bàn tay ngày càng siết chặt lấy nhau. Đêm nay họ cùng làm mồi cho sói, cùng nhau chết. Không hối hận cũng không vấn vương, những người mà họ yêu quý đều đang ở đây sát cánh bên nhau.

Họ có thể cảm nhận rõ hơi thở của những con sói đang kề sát mặt mình, chúng chưa tấn công có lẽ còn đang dò xét con mồi

GRÀOO. Con sói đầu đàn tru lên một tiếng, những con sói khác bắt đầu xông lên. Từng người hít và một ngụm khí như để trấn an chính mình, tay lại siết chặt hơn, nhắm chặt mắt chờ đợi cơn đau ập đến

Nhưng nếu có ai trong số họ mở mắt ra nhìn thì sẽ thấy một vòng sáng đang bao phủ lấy họ ngăn cản bọn sói đến gần, vòng sáng đó ngày càng rực rỡ sáng chói đến mức không thể nhìn. Khi vòng sáng mờ dần rồi tắt hẳn chỉ còn lại bầy sói hung dữ. Ba cô gái đã biến mất từ khi nào.

Khi Vân Du tỉnh lại, chỉ thấy xung quanh là một vườn hoa muôn sắc màu,nhìn qua hai bên là hai người bạn của mình. Khẽ thở phào nhẹ nhõm, nàng bắt đầu xem xét xung quanh, mùi hương thanh thoát thoang thoảng bên mũi,những bông hoa đủ loại màu sắc lay động trước gió, cảnh vật này thật khiến người ta đắm chìm. Nếu như không nhớ vừa xảy ra chuyện gì có lẽ nàng đã hòa mình và thiên nhiên nơi đây rồi. Chỉ là khi vừa nhớ lại những chuyện đã xảy ra nàng lại không thể bình tĩnh sắc mặt dần biến đổi, nàng ngạc nhiên tự hỏi Tại sao còn chưa chết? Nghi ngờ nhưng trong ánh mắt nàng không dấu được vẻ vui mừng. Các nàng còn sống, thực sự còn sống, không cần biết đây là đâu chỉ cần các nàng còn sống cùng ở bên nhau, như vậy là tốt rồi

- Như Ngọc, Nhã Nguyệt hai cậu tỉnh lại đi. Vân Du vươn tay đánh thức hai người bạn của mình

Ưm Như Ngọc khẽ rên một tiếng rồi mở mắt. Trên khuôn mặt xinh đẹp không dấu nổi vẻ ngạc nhiên

- Mình vẫn còn sống?

- Đúng vậy, chúng ta còn sống, cả ba chúng ta Vân Du lên tiếng khẳng định

- Thật sự? Một giọng nói lanh lảnh vang lên. Là Nhã Nguyệt, nàng đã tỉnh nhưng không thể tin rằng mình vẫn còn sống. Chỉ khi nhận được cái gật đầu chắc nịch của Vân Du nàng mới gạt đi suy nghĩ quái gở của mình Âm phủ cũng đẹp như vậy

-Mà tại sao chúng ta lại không chết nhỉ? Đây là đâu? Đẹp thật đấy Như Ngọc lên tiếng hỏi, đây cũng là thắc mắc của hai người kia từ khi tỉnh dậy đến giờ

- Không biết

Như Ngọc cũng không thắc mắc nữa, nàng chỉ quan tâm tới việc các nàng còn sống. Áy náy trong nàng cũng vơi đi không ít, nếu nàng không rủ họ đi dã ngoại thì sẽ không có chuyện gì xảy ra rồi, ngay cả bản đồ và đèn pin là hai thứ quan trọng nhất cũng không mang theo. Hai người kia chắc chắn sẽ không trách nàng nhưng tại nàng họ mới lưu lạc đến đây. Bây giờ các nàng còn không biết nơi này là đâu nữa

- Này, chúng ta đi xung quanh xem thử có nhà dân nào không? Hỏi xem đây là đâu? Nhã Nguyệt vừa nói vừa đi về một hướng. Hai người kia cũng đi theo, lúc nào cũng vậy Nguyệt Nguyệt luôn là người có những ý tưởng để đưa cả bọn ra khỏi khó khăn. Thực ra cả ba người họ đều rất kém trong việc xác định phương hướng nên chỉ có thể dựa và vận may để tìm kiếm. Nhưng họ đều rất lạc quan, ba cô gái ở trong rừng toàn thú dữ không chết, lại có thể tới một nơi có cảnh đẹp như thế này. Hơn nữa một vườn hoa đủ loại, tươi tốt như vậy thì không thể không có người trông nom được. Mang theo suy nghĩ như vậy ba nàng liền phấn khởi nhìn ngó xung quanh

- Các người là ai? Làm gì ở đây? Sao lại vào được? Giật mình bởi giọng nói giận dữ ba người quay về hướng phát ra giọng nói liền thấy một lão bà tầm 80 tuổi, mặc đồ cổ trang khuôn mặt đã có nếp nhăn, đầu đã bạc trắng nhưng tuyệt nhiên lưng đứng thẳng, đôi mắt sáng, sức khỏe không hề có dấu hiệu suy yếu. Lão bà thấy ba người quay lại cũng âm thầm đánh giá, chỉ thấy ba cô gái xinh đẹp, không nói đúng hơn thì chính là yêu nghiệt, thật sự quá xinh đẹp. Nhan sắc này bất cứ nam nhân nào cũng thèm muốn, nữ nhân nào cũng hâm mộ, càng lạ hơn chính là bộ đồ mà họ đang mặc trên mình, ở cái tuổi của bà sự đời cũng đã nhìn thấu, nơi bà từng đặt chân đến cũng không ít nhưng chưa hề thấy quốc gia nào có trang phục như vậy. Tạm giác lại nghi ngờ trong lòng, cất giọng khàn khàn mang theo giận dữ của bà vang lên

- Nói mau, các ngươi là ai? Làm cách nào để vào đây? Ai sai các ngươi đến?

Thầm nghĩ tại mình vào vườn hoa của bà mà không xin phép nên lão bà mới giận dữ như vậy, cũng không suy nghĩ đến việc tại sao bà bà lại ăn mặc kì lạ như vậy Như Ngọc lễ phép

- Thưa bà, tụi con bị lạc đến đây, cũng không biết đây là vườn hoa của bà, tụi con cũng không cố ý vào đây mà không có sự cho phép của bà. Bọn con chỉ muốn tìm người chỉ đường để ra khỏi đây, may mắn gặp được bà, tụi con có thể làm phiền bà đưa bọn con ra khỏi đây không ạ?

Nói xong câu này cô tự cảm thấy mình thật thông minh: lời lẽ rõ ràng vừa lễ phép lại vừa đáng thương còn chỉ rõ ra rằng vì bị lạc nên mới vào đây chứ không hề có ý đồ xấu. Chắc chắn bà cụ sẽ thông cảm cho mình. Vẫn đang mừng thầm trong lòng đang định quay sang ra dấu chiến thắng với 2 người kia thì bị tiếng quát của bà cụ làm cho giật mình:

- Nói láo, các ngươi nghĩ đây là đâu mà dám lẻn vào? Còn đặt điều, nghĩ ta sẽ tin mấy lời vớ vẩn đó sao?

- Vậy xin hỏi lão bà đây là nơi nào? Tại sao lại không thể vào? Vân Du lạnh nhạt lên tiếng, từ khi nhìn thấy bà cụ cô đã cảm thấy lạ rồi, ai đời thời này vẫn có người mặc đồ cổ trang rườm rà như vậy. Còn có, theo như lời nói của bà ta thì nơi này không phải tầm thường, chắc chắn có lí do bà cụ mới nói như vậy

Ngược lại bà cụ nhìn thấy biểu cảm của Vân Du có chút sững sờ, câu nói này rõ ràng là hỏi tại sao bà lại nghe giống như là đang chất vấn mình?. Hơn nữa khi nhìn sang vẻ mặt ngơ ngác của Như Ngọc cùng khuôn mặt lạnh lẽo của cô gái từ nãy đến giờ không lên tiếng kia chỉ có đôi mắt linh động đang đánh giá vườn hoa của bà, phải là đánh giá chứ không phải dò xét bà lại có chút cảm giác tin tưởng

- Các ngươi thực không biết đâu là đâu?

Như Ngọc gật đầu chắc nịch

- Thật sự không biết

- Vậy tại sao lại có thể vào đây?

- Ở đây có gì đặc biệt? Tại sao không thể vào? Nhã Nguyệt luôn im lặng từ nãy đến giờ lên tiếng, cô gần như nhắc lại câu hỏi của Vân Du.

- Đây là Linh Lung cốc thuộc địa phận núi Linh Hoa, ở đây chỉ có mình ta, bên ngoài cốc là vô số cơ quan, người bình thường khó có thể vào đây mà còn toàn vẹn

Cả ba người đồng loạt nhíu mày, nếu là như vậy các nàng sao có thể và được đây? Còn nữa bà lão này sử dụng từ ngữ thật lì lạ. Khoan đã Linh Lung cốc cơ quan cộng thêm bộ trang phục này... Không phải chứ, các nàng xuyên không?