Không Cần Đậm Sâu Chỉ Mong Là Mãi Mãi

Chương 5




Vân Du cố gắng bước chân nhanh theo những người này để không bị bỏ lại. Từ khi đồng ý cho nàng đi cùng đến giờ không ai nói với nàng câu nào cả mà nàng cũng không có hứng thú nói chuyện với người không quen biết, mục đích của nàng hiện giờ là ra khỏi ngọn núi này tìm một nhà trọ nào đó nghỉ chân. Những tia nắng cuối ngày sắp tàn hẳn nhưng vẫn không thấy một ngôi nhà hay người nào ngoài bọn họ, không lẽ nàng lại phải qua đêm trong rừng sao?.

- Với tình hình này xem ra không thể ra khỏi đây không hôm nay rồi, chúng ta nghỉ chân ở đây đêm nay rồi đi tiếp vậy

Đây là điều mà Vân Du không muốn nghe nhất nhưng cũng không thể làm khác được nàng ngồi xuống gốc cây gần đó lấy lương khô ra ăn, vừa mới cắn được một miếng nàng lai muốn nhả ra, nhai thứ này có khi còn tốn sức hơn đi một ngày đường, thôi không ăn nữa vậy đói một chút cũng không sao, ngày mai là có thể ra trấn rồi.

Lúc này ba nam tử cũng ngồi xuống mấy gốc cây gần chỗ nàng, ở giữa đã có một đống củi mà nam tử áo đen vừa nãy nói chuyện với nàng mang về, hắn lấy trong áo ra một vật gì đó hình trụ nhỏ rồi mở nắp ra một ngọn lửa trắng xanh lóe sáng, nam tử đưa ngọn lửa lại gần đống củi đợi đến khi lửa ở đống củi cháy mới đậy nắp vật đó lại, vật này có chút giống với diêm ở hiện đại. xong xuôi, nam tử về chỗ của mình, bắt chuyện với Vân Du

- Ngọn núi này không có nhiều người lui tới, tại sao cô nương lại đến đây?

- Lạc đường

- Vậy cô nương định đi đâu?

- Tùy tiện

Nam tử có chút bất đắc dĩ nhìn nàng, rõ ràng là một cô nương lại có thể nhìn cảnh chết chóc mà mặt không biến sắc, lại còn lưu lạc bên ngoài

- Cô nương dù gì cũng là nữ tử, không biết võ công. Chẳng lẽ lúc xuất môn không có ai đi theo sao?

Vân Du im lặng, nàng trước nay không thích ồn ào, người này lại nói quá nhiều

Nam tử thấy Vân Du im lặng tưởng nàng đã ngủ nên cũng không hỏi nữa quay sang nói chuyện với người áo đen kia. Từ nãy đến giờ nam tử bạch y vẫn không nói lời nào, nàng cũng không để tâm, hắn cứu nàng nàng cũng đã cảm ơn đợi đến khi ổn định một chút nếu có gặp lại nhất định sẽ báo đáp còn bây giờ thân nàng lo còn chưa xong đền ơn cái gì chứ. Chỉ là hình như người này cũng không hề có ý định bắt nàng cảm tạ, vậy càng tốt sẽ đỡ phiền hà

Đêm ngày càng đen, tiếng côn trùng rả rít bên tai cũng với tiếng lửa lép bép, ở đây có tận 4 con người mà không gian lại im lặng đến kì lạ, không ai nói với nhau tiếng nào, thật là nhàm chán. Vân Du đứng dậy phủi sạch bụi đất trên người, bước tới nơi không có cành cây che chắn, ngồi xuống ngắm trăng, không biết hôm nay có phải rằm hay không mà trăng rất tròn, ánh sáng vàng tỏa xuống nhân gian chiếu đến khuôn mặt trắng ngần, trong mắt nàng toát lên một xúc cảm hiếm có: cô đơn. Nàng vẫn luôn như vậy, đối với tất cả mọi vật xung quanh đều hờ hững, lạnh nhạt dường như tất cả đều không thể ảnh hưởng đến nàng, nàng thật ra cũng giống Nhã Nguyệt rất ít cười chỉ khác môt điều là Nhã Nguyệt rất lạnh lùng, nàng không như vậy, nàng chỉ là không quan tâm đến những việc xảy ra xunh quanh mình thôi. Đột nhiên, rất nhớ cuộc sống trước kia, dù áp lực, khó khăn nguy hiểm, ở đó chứa đầy kí ức đau thương nhưng vẫn là quê hương của mình cũng đã sống ở đó 16 năm, không luyến tiếc là nói dối. Tuy rằng không còn người thân nhưng vẫn còn những người mà mình quan tâm cũng chính là những người đã giúp đỡ các nàng trong giai đoạn khó khăn nhất, giờ chưa làm được gì để cảm ơn đã lưu lạc tới nơi này. Chắc là họ sẽ lo lắng lắm, các nàng mất tích lại không tìm thấy xác,nghĩ tới đây lòng nàng bất giác ấm áp ít ra ở đó vẫn còn có người quan tâm các nàng, tìm kiếm các nàng, như vậy thật hạnh phúc, khóe môi nàng tạo thành một đường cong rất nhỏ rồi rất nhanh chóng lại trở về như cũ

Đột nhiên bên cạnh nàng có tiếng va chạm của lá cây, nàng cảm giác được có người ngồi bên cạnh mình, quay đầu sang nhìn khuôn mặt yêu nghiệt của nam tử bạch y ở trước mặt nàng, vẫn là cái thái độ nửa vời, biếng nhác đó. Vân Du khẽ chau mày, tại sao lại đẹp đến mức đó chứ làm cho nàng cũng phải ghen tị. Nam tử không quan tâm đến cái nhíu mày của Vân Du, lấy từ trong tay nải ra một chiếc màn thầu đưa sang cho nàng

Vân Du có chút ngỡ ngàng, hết nhìn nam tử lại nhìn sang cái bánh trên tay hắn, mãi lúc sau mới đưa tay nhận lấy. đưa bánh vào miệng cắn một cái, tuy rằng không ngon lắm nhưng vẫn chấp nhận được, ít ra còn hơn miếng lương khô vừa nãy. Ăn hết chiếc bánh Vân Du mới lên tiếng

- Cảm ơn

- Không có gì, ngươi đi cùng bọn ta cũng không thể để ngươi chịu đói. Tới lúc đó ta liền trở thành kẻ keo kiệt

- Cũng không phải chưa từng chịu đói qua Vân Du nói một câu không đầu không đuôi như vậy bạch y nam tử cũng không hỏi nhiều

- Được rồi, ngươi nghỉ sớm một chút ngày mai chúng ta xuất phát sớm nam tử đứng dậy nói với Vân Du. Nàng gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Nam tử cũng không nói gì nữa, chắp tay ra sau đi về phía gốc cây. Một lát sau Vân Du cũng về chỗ của mình, sau ngày mai chắc sẽ vất vả, nàng phải nghỉ ngơi thôi

*************

Từ sau vụ có người đột nhập kia đã qua mấy ngày nhưng vẫn không thấy động tĩnh gì, 3 người cũng yên tâm hơn, xem ra nam tử mặc trường bào đó thật sự chỉ là qua đây để lánh lạn không có ý khác. Buông lỏng cảnh giác Nhã Nguyệt cùng Như Ngọc tập trung vào việc luyện võ cố gắng đạt được chút thành tựu cho đến khi xuống núi. Thời gian dần trôi qua, chẳng mấy chốc 1 năm nữa lại đến, chỉ còn vài ngày nữa là cửa cơ quan sẽ mở các nàng đang chuẩn bị đồ đạc để xuống núi. Sống ở đây 2 năm cũng coi như có chút tình cảm, sau này nếu có cơ hội chắc chắn sẽ về thăm. Sắp xếp mọi thứ xong xuôi các nàng đi tới chỗ của bà bà, bà bảo rằng có truyện muốn nói trước khi các nàng đi, Nhã Nguyệt mơ hồ đoán được việc mà bà bà muốn nói là gì rồi

Đi tới gian phòng khách thấy bà bà đã ngồi sẵn ở đó uống trà, các nàng đi lại

- Bà bà gọi bọn con đến đây có chuyện gì muốn nói sao? tuy đã học võ công của bà bà những Như Ngọc vẫn không thể đổi cách gọi thành sư phụ

- Tất nhiên là có chuyện mới gọi các ngươi tới đây

Như Ngọc bĩu môi, các nàng cũng sắp đi rồi vậy mà lão bà này vẫn còn tâm trạng để bắt bẻ nàng.

Lão bà đứng đậy, đi lại trước mặt 2 người rồi lại vòng ra sau. Như Ngọc cùng Nhã Nguyệt chưa kịp quay lưng lại đã cảm thấy một nguồn lực mạnh mẽ từ sau ập tới xâm nhập khắp cơ thể, tuy rằng khó chịu nhưng cảm giác sảng khoái lại nổi trội hơn cả. Bây giờ thì hiểu rồi, đây là cách tăng nội lực mà trước kia bà bà đã nói với các nàng. Ban đầu Nhã Nguyệt cũng đoán được bà bà gọi các nàng đến đây là để nới về chuyện này nhưng nàng thật sự không ngờ bà bà lại dũng cách này để giúp các nàng: truyền hết nội lực cả đời sang cho 2 người, như vậy làm sao các nàng dám nhận đây. Lão bà này thực quá ưu ái các nàng rồi. Một lúc sau bà bà mới thu tay lại, Như Ngọc và Nhã Nguyệt như con diều đứt dây, suýt nữa thì té xuống mặt đất may mà các nàng phản ứng không tồi, ổn định lại thân thể 2 người đồng loạt quỳ xuống

- Lâm Nhã Nguyệt cùng Tống Như Ngọc trước đây chỉ quỳ gối trước cha mẹ, nay gặp phải khó khăn được bà bà giúp đỡ lại còn tận tình chỉ dạy không hề tính truyền hết công lực cả đời cho Nhã Nguyệt cùng Như Ngọc ân tình này không biết lấy gì để báo đáp nói xong cả hai liền dập đầu ba cái với bà bà, trước đây chưa bái sư, bây giờ bái vẫn chưa muộn đi

- Được rồi đứng lên đi, ta cũng không có nhân từ như vậy các ngươi xuống núi rồi giúp ta làm một vài chuyện là được. Với lại ta ở trong này cả đời, võ công để đó cũng không cần dùng đến, các ngươi còn trẻ có chí lớn lại thông minh hơn người chắc chắn sẽ biết phải làm thế nào. Ta trước đây chỉ sống một mình, 2 năm này có các ngươi bầu bạn cũng đỡ buồn hơn rất nhiều, cũng đã coi các ngươi là con cháu trong nhà muốn truyền từ lâu nhưng đến tận hôm nay mới làm được coi như cũng chưa muộn, nếu như con bé Vân Du kia cũng bái ta làm sư thì phần công lực này sẽ chia 3 nhưng chỉ có 2 người các ngươi nên phân ra làm đôi mỗi người một nửa công lực cũng sẽ mạnh hơn khi chia 3 vậy nên Vân Du không học coi như lợi cho các ngươi. Xuống núi rồi nương tựa nhau mà sống. Nếu có cơ hội thì bày cho Vân Du vài món võ phòng thân. Ta thấy tình cảm của các ngươi rất tốt, nên trân trọng nó. Sau này rảnh thì về thăm ta, còn có nếu như ta chết rồi thì rải tro của ta với đất nơi đây... Hừ, ta nói nhiều rồi, đúng là ở chung với ngươi lâu liền bị nhiễm cái thói này. Lão bà vừa nói vừa liếc Như Ngọc

2 người kia không nói gì, nhưng lại lẳng lặng ghi nhớ những lời này

Nghe bà bà dặn dò một lúc 2 người trở về phòng của mình nghỉ ngơi. Mấy ngày sau đó tất cả đều diễn ra bình thường như trước kia, không có không khí ảm đạm, lưu luyến của cuộc chia tay sắp tới. 3 ngày sau Nhã nguyệt và Như Ngọc khăn gói lên đường, lần chia tay này không biết tới bao giờ mới gặp lại, 2 người dặn dò bà bà chăn sóc sức khỏe rồi quay lưng bước đi. Trước kia Vân Du đi có ba bóng lưng ở lại nay chỉ còn là bóng dáng già nua của lão bà