Khống Chế Thành Nghiện

Chương 49: Đáng đời




Màn đêm u tối.

Đường Y Y ngồi trên ghế sofa, Phú Quý và Cát Tường một trái một phải nằm sắp bên người cô, tròng mắt nhìn về người phía đối diện là Tần Chính.

Nhất là Cát Tường, nhìn đáng thương vô cùng, nó muốn dựa vào Đường Y Y để cô âu yếm ve vuốt, nhưng không dám dựa vào gần.

Dường như Tần Chính không yêu thích bất kỳ loài động vật nhỏ nào, nên anh không hiểu nỗi niềm mong đợi của Cát Tường.

Anh nhìn ngắm bốn phía.

Chuyện về Đường Y Y, bất luận là nhỏ hay lớn, không có gì là anh không biết.

Kể cả chuyện cô mua căn nhà trọ này.

“Tôi đã nói với em bảy giờ về ăn cơm với tôi.” Tần Chính lập lại chuyển nói trước cửa – “Vì sao không về?”

Đường Y Y nói – “Tôi quên mất.”

Cô đi dạo ở hoa viên Phú Quý cả buổi trưa, đi mua sắm nọ kia, sau đó đi ăn cơm, không có rãnh lúc nào.

Hơi thở của Tần Chính vẫn thong thả như cũ, nhưng lửa giận trong mắt dâng lên cuồng cuộn, trong đó còn có một chút gì đó khác lạ - “Quên mất?”

“Em căn bản là không để lời nói của tôi trong lòng.”

Đường Y Y giương mắt nhìn anh, bất thình lình chạm vào ánh mắt của Tần Chính, bắt kịp một tia tổn thương trong mắt anh, cô cảm giác mình bị ảo giác.

“Tôi cho phép em chuyển ra ngoài ở, để cho em rời khỏi phạm vi hoạt động của tôi, không phải là để giấy kết hơn thành giấy ly hôn.” Tần Chính nhìn thẳng Đường y Y – “Vì sao tôi làm vậy, trong lòng em hiểu rõ.”

Bầu không khí xấu hổ vô cùng, giữa hai người đột ngột nói ra chuyện này là một chuyện kỳ lạ quý hiếm vô cùng, Đường Y Y thấy đấy chính là một cơ hội tốt.

Để bản thân cô có thể thẳng thắng một lần với Tần Chính, mở đầu chân thật, kết thúc chân thành.

Đường Y Y mím môi – “Phải, tôi hiểu rõ.”

Đuôi long mày Tần Chính nhướng lên vài phân.

“Anh muốn từ những chuyện này tôi sẽ đáp lại tình cảm của anh, nhưng…” Đường Y Y nói, “Tần Chính, tôi không cho anh được.”

Trong âm thanh Tần Chính nói ra không nghe được một tia tình cảm nào – “Vì sao?”

Lời đã nói ra, một khi có mở đầu, thì mọi chuyện cũng dễ dàng được nói ra hết, Đường Y Y nhấp một ngụm nước đun sôi để nguội.

“Từ thời điểm tôi bước chân vào Tần gia, tôi đã mất quyền lợi nói “không”.”

“Cho dù bất cứ chuyện gì xảy ra, cho dù chuyện đó khó khăn với tôi như thế nào đi chăn nữa, hay tàn nhẫn, nhưng khi anh yêu cầu tôi phải làm, tôi đểu phải làm mà không có bất kỳ chọn lựa nào.”

Tần Chính ngồi ngay ngắn, không có bất kỳ phản ứng nào.

“Lần đầu tiên thấy quá trình chết đi của một người, tôi sợ hãi vô cùng, một đoạn thời gian dài sau đó, tôi liên tục gặp phải ác mộng, ngửi được mùi máu tanh sẽ bị nôn mửa liên tục, cơ thể phát run.” Giọng nói của Đường Y Y run run, cho đến bây giờ cô vẫn không quên được cảnh tượng đó.

Khi đó máu chảy đầy đất, Tần Chính ngồi sâu trong lòng ghế, nhàn nhã uống trà.

Ngay tại thời khắc đó, trong mắt Đường Y Y anh chính là hiện thân của ma quỷ.

“Anh chỉ cần nâng một cánh tay, không cần nói ra một chữ, người của anh sẽ tuân lệnh mà thi hành.” Đường Y Y điều chỉnh tâm tình kích động của bản thân, mặt mũi tái nhợt – “Tôi sợ đó cũng chính là kết cục của bản thân mình.

Thu trọn sự sợ hãi của vô vào mắt, Tần Chính bắt chéo chân, thản nhiên nói – “Hai năm trước em tự sử dụng máy tính của tôi, lấy văn kiện cơ mật đi, sau lưng tôi làm nhiều chuyện như vậy, tôi có tính toán với em không?”

Đường Y Y hỏi ngược lại – “Nếu như lúc đó anh lập tức tìm được tôi, mà không phải hai năm sau mới tìm được, anh cũng sẽ không tính toán với tôi sao?”

Tần Chính im lặng.

Đường Y Y đã biết được đáp án.

Không trãi qua hai năm cô mất tích, Tần Chính sẽ không tỉnh táo trở lại, lửa giận trong lúc đó sẽ đốt cháy mọi thứ, anh cũng sẽ không phát hiện ra cô không phải là người có cũng được mà không có cũng không sao.

Nếu thời điểm đó cô bị anh bắt được, sẽ bị trừng phạt đến sống không bằng chết.

Cô sẽ tự sát, hoặc sẽ bị phát điên.

Nhưng, giả thiết không tồn tại, chỉ có thực tế tồn tại.

Không biết có phải ông trời ưu ái cô hay không, hay là ông trời đặc biệt ưu ái Tần Chính.

Hai người đã đến mức anh chết tôi sống, tôi sống anh chết.

“Cho đến thời điểm này, chỉ có anh chi phối thân thể tôi, sử dụng sinh mệnh của tôi.” Đường Y Y cười cười – “Hơn hai mươi năm qua, tôi không có một ngày được sống vì bản thân mình.”

Tần Chính khép nửa mắt, ai cung không nhìn được trong đó đang ẩn giấu điều gì.

Đường Y Y nói – “Chỉ có hai năm vừa qua, tôi mới thật sự cảm nhận được như thế nào gọi là cuộc sống.”

Tần Chính nói – “Giấc mơ mãi là giấc mơ.”

“Nhưng tôi mong được chết già trong mơ!” Đường Y Y dừng một chút – “Nhưng anh lại ép tôi tỉnh dậy một cách tàn khốc.”

Tần Chính không phủ nhận lời cô nói, anh đúng là cưỡng chế phục hồi ký ức của Đường Y Y, đem quá khứ bị cô coi như rác rưởi một lần nữa nhồi nhét vào chỗ cũ.

Anh không hối hận khi bản thân đã làm vậy.

“Những chuyện anh làm trong thời gian gần đây, tôi đều nhìn thấy, tôi biết rõ anh muốn nói cho tôi biết, anh đa thay đổi.” Trên mặt Đường Y Y lộ ra vẻ đùa cợt – “Nếu không phải vậy chúng ta cũng không giống như bây giờ, không phát điên, vẫn có thể ở cùng một căn phòng.”

Tần Chính mím chặt môi.

Đường Y Y uống thêm một ngụm nước – “Nói ra sợ anh không tin, bản thân tôi không muốn trở thành một người đặc biệt trong lòng anh.”

Đặc biệt, có nghĩa là không thoát khỏi vòng lẩn quẩn đó, nhất định là không bỏ được, trốn không thoát.

Tần Chính đột ngột mở mắt, biết bao nhiêu người con gái mơ ước, nhưng người ngồi trước mặt anh lại không muốn.

Từ trong cổ họng của anh phun ra hai chữ - “Nói tiếp.”

Đường Y Y nói trắng ra – “Tình cảm không thể miễn cưỡng.”

“Không phải anh yêu tôi thì tôi nhất định phải yêu anh, Tần đại ca.”

Đem tất cả uất khí trong lòng đều phun ra, cả người Đường Y Y đều cảm thấy thư thái hơn.

Lần đầu tiên cô nói nhiều với Tần Chính như vậy, tựa như dọn sạch một đống rác rữa nát, dọn ra một không gian lớn, sáng ngời, cả người cô đều sung sướng.

Quai hàm Tần Chính buộc chặt, hầu kết trượt lên xuống, tiếng xưng hô của cô vừa thốt ra khiến anh lâm vào trong ký ức xa xưa.

Cho dù như thế nào, mọi chuyện đều đã qua.

“Đường Y Y, trong cuộc đời của tôi, chưa từng yêu một ai, em chính là người duy nhất.”

Tần Chính nói một cách rõ ràng, mạch lạc đầy kiên quyết – “Cho nên em đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi tôi khi tôi đã phát hiện bản thân mình yêu em.”

Ấn đường của Đường Y Y giật giật, người đàn ông này đúng là cố chấp đến đáng sợ.

Cúi đầu nhìn đồng hồ, mười một giờ bốn mươi chín, gần đến 0 giờ, Tần Chính nói – “Làm cái gì đó cho tôi ăn.”

Đường Y Y nói – “Muộn quá rồi.”

Tần Chính nhíu mày – “Tôi là chồng của em, nấu một tô mì cho tôi em cũng không muốn làm?”

Cả ngày hôm nay anh chưa ăn gì, chờ đến buổi tối ăn một bữa cơm với cô.

Kết quả cô quăng anh ra sau đầu.

Anh chờ, một giờ trôi qua lại một giờ trôi qua, chờ đến giờ này.

Một buổi tối khiến anh hiểu được cảm giác như thế nào là chờ một người.

Tựa như bản thân bị treo lơ lửng giữa trời, bất cứ lúc nào cũng có thể bị rơi xuống tan xương nát thịt.

Giọng điệu của anh chậm dần, giống như là khẩn cầu – “Chỉ là một tô mì đơn giản.”

Một lúc lâu sau, Đường Y Y bước vào phòng bếp.

Tần Chính ngồi ở phòng khách cùng hai chú mèo.

Không đến năm phút sau, anh được nấu cho một tô mì nước sôi, chỉ có gia vị, không có gì khác.

Khi anh bỏ chén xuống, vừa đúng 0 giờ.

“Sau này em dự định làm gì?”

Tần Chính không hỏi Đường Y Y khi nào thì trở về công ty.

Cô không thể nào quay về.

Trừ phi bị anh cưỡng ép.

Nếu anh làm như vậy, tình trạng của hai người họ sẽ trở về như lúc ban đầu. Không muốn nhìn mặt nhau.

Mấy ngày hôm nay anh đã suy nghĩ cẩn thận một việc.

Anh và Đường Y Y đã đăng ký kết hôn, trên luật pháp hai người là vợ chồng, ai cũng không thể chối bỏ được sự thật này.

Đường Y Y lột quýt ăn – “Tôi định mở công ty du lịch.”

“Công ty du lịch?” Tần Chính nhướn mày, anh cảm thấy ngoài ý muốn – “Tôi nhớ rõ, em không thích du lịch lữ hành.”

Đường Y Y nói – “Tôi thích.”

Hơi thở quanh người Tần Chính lạnh lẽo đi, anh không nói thêm tiếng nào.

Anh quả nhiên không hiểu người con gái này.

Ngày hôm đó Chung lão gia giúp anh sử dụng khổ nhục kế, sau này khi anh phát hiện ra, mới biết đối phương dùng chiêu này để bày tỏ thành ý với anh.

Chiêu đó có hiệu quả hay không, anh không thấy được.

“Tôi có qua lại khá tốt với một số công ty tuyển dụng” – Tần Chính nói – “Có cần tôi nói với bọn họ một tiếng để tìm người cho em không?”

Đường Y Y nói – “Không cần, tôi đã sắp xếp xong rồi.”

Vẻ mặt Tần Chính trầm xuống – “Còn chuyện gì em chưa sắp xếp xong? Nơi làm việc?”

Đường Y Y nói – “Logo.”

Tần Chính hí mắt, vừa định nói anh có tổ thiết kế rất tốt, có thể cho ra phương án phù hợp với cô, thì nghe Đường Y Y nói – “Bất quá tôi đã có bản thiết kế.”

Không gian chìm vào im lặng hai giây.

Tần Chính gãy gãy sống mũi, may mắn là bản thân anh luôn tập thể dục, thân thể khỏe mạnh, nếu không nhất định bị Đường Y Y làm cho tức mà sinh bệnh.

Lúc đi, Tần chính nói với Đường Y Y – “Sau này có chuyện gì, đừng để trong lòng, cứ nói thẳng với tôi.”

“Giống như lúc nãy, chúng ta ngồi xuống, tâm bình khí hòa nói chuyện.”

Trước mặt bỗng dưng tối sầm, trên trán truyền đến cảm giác ướt, sau đó biến mất, kèm theo một giọng nói – “Ngủ ngon.”

Cửa đóng kín, Đường Y Y nói với hai chú mèo dính người – “Phú Quý, Cát Tường, ngủ.”

Dưới lầu, Tần Chính ngồi trong xe, cách kính xe nhìn về phía bên trái sân thượng của lầu chín, nhìn đèn tắt hết, không gian chìm vào bóng đêm.

Anh tựa đầu lên tay hút thuốc, đến khi trời sáng mới rời khỏi.

Mùa hè, cảm giác mát mẻ rất ít, khiến người ta nghĩ nó không hề tồn tại.

Đường Y Y mất một ngày thảo luận công việc trùng tu, đặt mua trang thiết bị làm việc, chạy đến cục thương mại và công nghiệp, tự mình làm hết mọi chuyện vụn vặt.

Không có ai can dự, khống chế bản thân, thở cũng cảm thấy không bị khó chịu như lúc trước.

Bạch Bân và Tôn Quân ra ngoài dạo phố, gặp Đường Y Y đang uống nước giải khát ven đường.

Tôn Quân nhìn thấy trước, sau đó cô túm áo Bạch Bân – “Chị của anh phải không?”

Bạch Bân ngẩng đầu nhìn, ánh mắt không dời khỏi cô.

Tôn Quân nhiệt tình nói – “Đi, chúng ta lại chào hỏi chị ấy.”

Bạch Bân bị cô kéo đi qua.

Mắt Đường Y Y sáng lên khi nhìn thấy hai người, cười nói – “Là hai người à.”

Bạch Bân hỏi – “Sao chị lại ở chổ này?”

Đường Y Y đưa ngón tay chị về phía sau cô – “Vừa mở một công ty du lịch.”

Vẻ mặt Bạch Bân biến đổi – “Là chị tự mở?”

Người kia còn chưa buông tha cho cô sao?

Đường Y Y trả lời ngắn gọn – “Có thể xem là như vậy.”

Bạch Bân nhìn cô, xem xem có thể nhìn ra thực hư hay không – “Vậy thì tốt rồi.”

Tôn Quân đứng bên cạnh mặt mũi đầy vẻ hoang mang, lý trí và trực giác của một người phụ nữ nói cho cô biết, trong lúc này tốt nhất là im lặng, nhưng cô không ngăn được miệng của mình.

“Hai người đang nói gì vậy, tôi nghe không hiểu gì hết.”

Bạch Bân chau mày lại, không muốn nói thêm nữa – “Vậy là ổn rồi.”

Sắc mặt Tôn Quân đột đột mất vui, cô biết rõ nếu bản thân làm ầm lên giữa chốn đông người là vô cùng ngây thơ và cung không có ý nghĩa gì.

Nhất là ở trước mặt Đường Y Y.

Cô chỉ có thể nén giận trong lòng, đổi đề tài khác để nói chuyện.

Phòng làm việc của chúng tôi định đi du lịch vào Tết Trung Thu, vậy thì dứt khoác chọn công ty của cô đi.” – Tôn quân vừa cười vừa ôm cánh tay của Bạch Bân làm nũng – “Bạch Bân, anh thấy sao?”

Bạch Bân nhìn về phía Đường Y Y, muốn hỏi ý kiến của cô – “Được không?”

Đường Y Y nở nụ cười – “Tôi mừng còn không kịp.”

Cô bóp lon nước có ga trong tay, nghĩ thầm trong bụng, cuộc làm ăn đầu tiên rơi trúng đầu.

Giống như những lần trước, Tôn Quân luôn có địch ý với cô, Bạch Bân vẫn không thể xử lý tốt những chuyện này.

Đường Y Y đảo mắt kín đáo qua người Bạch Bân và Tôn Quân.

Duyên phận kỳ diệu vô cùng, đặc biệt là trong mối quan hệ giữa người và người.

Bạch Bân là người hướng nội, hũ nút, Tôn Quân thì nói nhiều, tính cách sáng sủa, ngay thẳng, hai người có thể ở gần nhau, đúng là duyên phận rất sâu.

Tạm biệt Đường Y Y, gương mặt Tôn Quân lập tức mất đi vẻ vui tươi, cô dừng chân lại ở một khúc quanh.

“Bạch Bân, anh nói rõ cho em biết, Đường Y Y thật sự là gì của anh?”

Bạch Bân im lặng trong giây lát, trả lời – “Chị của anh.”

Tôn Quân ngửa đầu nói – “Có quỷ mới tin.”

“Chị nào của anh? Là còn của dì bảy hay cô tám?”

Bạch Bân không phải là người ăn nói khéo léo, anh không giải thích.

Không chờ được đáp án từ miệng anh, trong lòng Tôn Quân cuống lên, cô truy vấn, ngôn ngư bén nhọn, thẳng thừng.

“Bạch Bân, anh thích Đường Y Y phải không?”

Bạch Bân giương mắt nhìn sang, anh nhíu mày – “Em nhất định muốn hỏi loại vấn đề này?”

Tôn Quân cắn môi – “Đúng, em nhất định phải biết!”

Vừa nhắc tới Đường Y Y, hoặc nhìn thấy cô, Bạch Bân sẽ không giống như bình thường.

Điểm không giống bình thường này cô không thích chút nào, chướng mắt vô cùng.

Bạch Bân nói – “Cô ấy không thích anh.”

Cơ thể Tôn Quân run lên, mặt trắng ra vài phần – “Điều đó có nghĩa là anh thích cô ấy.”

Bạch Bân không phản bác.

Tôn Quân châm chọc, khiêu khích anh – “Vậy còn nói Đường Y Y là chị của mình, anh muốn lừa ai?!”

Lông mày Bạch Bân nhíu lại, giọng nói lạnh lùng trong trẻo vang lên – “Tôn Quân, em đừng cố tình gây chuyện.”

“Tôi cố tình gây chuyện?” Mắt Tôn Quân đỏ lên – “Rõ ràng trong lòng anh có quỷ, không bình thường.”

Nước mắt của cô không kiềm được mà chảy ra, khổ sở vô cùng, tựa như bản thân chịu rất nhiều uất ức.

Vừa nhìn thấy Đường Y Y, cô lập tức cảm thấy mình gặp nguy cơ rất lớn, thế nên cô để ý vô cùng.

Khi biết bạn trai mình từng thích một người con gái giỏi giang hơn mình, mà vẫn còn giữ liên lạc và tình cảm vẫn chưa nhạt phai.

Tôn Quân không kiềm chế được bật khóc, Bạch Bân đưa khăn giấy cho cô – “Được rồi, đừng khóc, để anh kể hết mọi chuyện cho em biết.”

Tôn Quân lập tức ngừng khóc – “Thật sự?”

“Cô ấy đối với anh, với gia đình anh có ân.”

Bạch Bân kể lại chuyện cũ đã qua, bắt đầu từ khi anh còn học cấp ba, anh kể cũng không chi tiết, nhưng Tôn Quân nghe mà hai mắt đẫm lệ vì chuyện cũ có liên quan đến Đường Y Y.

“Em không ngờ, cô ấy đáng thương như vậy.”

Bạch Bân không vui khi nghe cô dùng từ “đáng thương” trên người Đường Y Y, nhưng anh cũng không nói thêm gì nữa.

Tôn Quân hỉ mui – “Vậy bây giờ anh thực sự không có tình cảm gì với cô ấy phải không?”

Bạch Bân liếc nhìn Tôn Quân.

Mặt Tôn Quân đỏ lên, giọng cô nhỏ đi không ít – “Sau này em sẽ coi Đường Y Y như chị của mình.”

“Con gái với con gái dễ nói chuyện với nhau, anh đưa cách thức liên lạc của Đường Y Y cho em đi, sau này em sẽ…Ấy…Bạch Bân, chờ em đi với…”

“Em quá ồn ào, sẽ gây phiền hà cho chị ấy.”

“Chuyện này anh không hiểu, em đã nói với anh…”

Giọng nói hai người bị tiếng ồn của đám đông dần át đi.

Vài ngày sau, trong lúc đang họp Tần Chính đột ngột nói – “Công ty năm nay doanh thu tăng cao, mọi người tìm được nơi thích hợp để đi du lịch chưa?”

Quản lý cấp cao giương mắt nhìn nhau.

Sếp có ý gì? Chẵn lẽ là ý kia?

Tần Chính thản nhiên cất giọng – “Từng bộ phận mau chóng chọn một nơi, từng nhóm sẽ đi du lịch vài ngày.”

Anh khép văn kiện lại, vứt qua một bên – “Địa điểm trong hay ngoài nước đều được.”

Nghe được tin tức kích thích, phấn khởi như vậy, nhóm quản lý cấp cao suýt chút rớt mắt kính, trong lòng thì hồ hởi không thôi.

Còn vài vấn đề thiết yếu cần nói.

Tần Chính mở mí mắt ra – “Công ty đài thọ toàn bộ kinh phí.”

Phòng họp lặng ngắt như tờ.

Quản lý phòng tài vụ nuốt hai ngụm nước miếng – “Tổng tài, anh rễ của tôi của có công ty du lịch may mắn, chúng ta có thể…”

Tần Chính mở miệng cắt lời –“Công ty du lịch Thịnh Tư.”

Quản lý phòng tài vụ lập tức ngậm miệng lại, sau đó em trái tim lơ lửng trên không trung của mình hạ xuống, để nó lắng xuống, lắng xuống đến đáy cốc.”

“A, vậy tốt quá.”

Ông dự định giúp anh rễ kéo mối làm ăn này, ai ngờ Tổng tài đã có sắp xếp.

Cty du lịch Thịnh Tư là gì? Sao chưa nghe qua bao giờ.

Trong lòng mọi người ai cũng toát ra vài câu hỏi.

Cho đến khi nghe đồng nghiệp đi thương lượng kế hoạch du lịch trở về nhắc tới cái tên Đường Y Y, mọi người đều vỡ lẽ ra.

Ngày hôm đó, không biết ai lan tin đồn ra, nói là Tổng tài đã kết hôn, Tần phu nhân chính là Đường Y Y, thư ký lúc trước, hiện tại là chủ của công ty du lịch Thịnh Tư.

Chốc lát sau, mọi người trong công ty đều hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Trong phòng thiết kế, Lý Mi bị mọi người vây quanh ép cung, ai hỏi gì cô cũng trả lời không biết.

Trong phòng làm việc, Thạch Tiến cúi đầu, đứng im tại chổ.

Tần Chính lật văn kiện ra xem – “Ra ngoài đi.”

Thạch Tiến lên tiếng – “Dạ.”

Ném bút máy qua một bên, Tần Chính dựa sống lưng ngửa ra sau, dựa vào thành ghế.

Một lát sau, anh lấy di động ra lướt web.

Ngày hôm sau, lúc Đường Y Y ra khỏi cửa đã thấy Tần Chính, bộ dạng đã đứng chờ cô rất lâu.

“Đi với tôi đến một chỗ.”

“Đi đâu?”

Tần Chính ngẩng đầu – “Đi rồi biết.”

Đường Y Y nói – “Hôm nay tôi có hẹn với một khách hàng.”

Tần Chính nhíu mày – “Không làm cho em trễ lâu đâu.”

Anh nhìn chằm chằm Đường Y Y khẽ nhếch đôi môi – “Nếu em nói thêm dù một chữ, hôm nay cả ngày tôi cũng không thả em đi.”

Đường Y Y bất an trong lòng – “ Trước tiên là anh nói cho tôi biết, rốt cuộc muốn đi đâu?”

Tần Chính đưa tay kéo túi xách của cô – “Không phải dẫn em đến địa ngục.”

Cuối cùng anh cũng đạt được mục đích, Đường Y Y ngước đầu nhìn trời, cảm thấy nơi này và địa ngục không khác gì mấy.

Cô quay đầu bước theo Tần Chính.

Tần Chính ghìm chặt eo Đường Y Y – “Chúng ta cùng lên trên.”

Nơi này còn gọi là “tòa nhà nhảy Bungee cao nhất Trung Quốc”, cầu nhảy cách mặt nước bảy mươi mét, cao hai mươi tần.

Đường Y Y và Tần Chính đứng trên cầu nhảy, hô hấp của cô không ngừng run lên, chớ nói là bắp chân cô.

Cô không thể nào nghi ra rằng có một ngày Tần Chính đưa cô đi nhảy Bungee.

Đối với những người yêu thích vận động thì việc này có sức hấp dân lớn vô cùng, nhưng với cô chỉ có sợ hãi.

“Anh tự nhảy đi, tôi không nhảy.”

Lùi bước về phía sau, Đường Y Y vô cùng kiên quyết – “Tôi thật sự không muốn nhảy.”

Tần Chính kéo cô vào lòng, môi lướt qua tóc cô, không coi ai ra gì ôm cô – “Không phải là tôi nhảy, hay em nhảy, mà hai chúng ta cùng nhảy, được không?”

Đường Y Y lắc đầu – “Tôi không đồng ý, tôi không muốn nhảy với anh.”

Tần Chính rỉ tai Đường Y Y – “Đường Y Y, em không nhớ sao? Mười mấy năm trước, là em kéo tôi đi nhảy.”

Trong đầu Đường Y Y lập tức xuất hiện những mảnh ký ức rời rạc.

Mười mấy năm trước, quả thật có chuyện như vậy, nhưng cũng chỉ một lần.

Ngực cô phập phòng mà cô không biết – “Khi đó độ cao chỉ có hơn bốn mươi mét, không cao như thế này.”

Tần Chính đẩy một lọn tóc lộn xộn trên vai cô xuống – “Em nhớ là tốt rồi.”

Nhân viên làm việc bên cạnh nhìn qua, lập tức đảo mắt về phía xa, tốt nhất không nên nhìn, họ cũng không muốn mất công việc này.

Lúc này Đường Y Y không để ý tới những cảm xúc khác trong lòng, chỉ nắm hai cánh tay Tần Chính thật chặt, tựa nhưng dây an toàn móc chặt vào da thịt.

Tần Chính hồn nhiên tựa như không phát hiện ra bản thân bị đau, anh phất tay.

Nhân viên làm việc bước lên, giúp hai người đeo trang bị.

Trong khi đó cơ thể Đường Y Y cứng ngắc.

Tần Chính gỡ mắt kính xuống, tháo đồng hồ ra, vươn tay vào cổ áo của Đường Y Y, ngón tay dài nhất câu lên, lấy miếng ngọc trong cổ Đường Y Y ra, tháo xuống hết.

Tiếp đến, Tần Chính lại tháo khuyên tai của Đường Y Y, trong suốt quá trình Đường Y Y không phản kháng hay tránh né, cô đơ ra như gỗ, mặt trắng tác.

Nhân viên làm việc dùng ánh mắt hỏi thăm Tần Chính, anh cuối người, môi áp vào bên tai cô – “Em chuẩn bị xong chưa?”

Đường Y Y nhắm mắt lại.

Trong nháy mắt khi nhảy xuống, cả người Đường Y Y không còn một chút sức.

Khi cô mở mắt ra, cả người ở giữa không trung.

Trong nháy mắt, sự sợ hãi toát ra từ lòng bàn chân tỏa lên đỉnh đầu, phát tán toàn thân.

Tim Đường Y Y đập nhanh liên hồi, gió gào thét bên tai không ngừng, cô cảm giác tim mình đã ngừng đập, tất cả các giác quan đều bị mất khống chế, cô và Tần Chính đang lao xuống địa ngục.

Bàn tay Tần Chính đang đặt trên lưng Đường Y Y ấn ấn, ôm chặt cô vào trong ngực mình.

Theo sự co dãn của sợi dây thừng, tầm mắt càng thay đổi, Đường Y Y bất đầu thét chói tai.

Tần Chính càng ôm Đường Y Y chặt hơn vào lòng.

Lần thứ hai, lần thứ ba, anh đều không buông tay ra.

Từ cầu nhảy nhảy xuống, Đường Y Y vẫn chưa tỉnh hồn, cô tìm một chổ ngồi dưới đất, trái tim cũng đã quay về với cơ thể, nhưng tinh thần của cô vẫn chưa bình thường trở lại.

Tần Chính nhìn xuống Đường Y Y, ánh mắt anh dừng lại trên mắt cá chân chân trái, cố một chỗ bị rách da, máu thấm ra, chắc là cô vô tình bị va chạm ở đâu đó.

Anh ngồi xổm xuống trước mặt Đường Y Y, tay cầm lấy mắt cá chân cô, từ trong túi quần rút một khăn tay có đường vân màu xanh đậm, nhẹ nhàng quấn vào vết thương, ngón tay anh thông thạo cột một nút thắt.

Đường Y Y sững sờ.

Tần Chính vẫn không đứng lên, duy trì tư thế đó, anh nhìn vào mắt Đường Y Y, nhìn thấy gương mặt mình trong đó.

“Em có phải đang nghĩ, tôi sống như vậy là đáng phải không.”

“Tôi không có nghĩ vậy.”

“Em có thể nghĩ như vậy.” Tần Chính nói, giọng trầm thấp – “Tôi đúng là gieo gió gặt bão.”

Nếu không thì anh và Đường Y Y sẽ không xảy ra tình trạng như bây giờ.

Nếu không, cho dù giữa hai người có quá nhiều vách ngăn, không có đường để bước tới, thì Tần Chính cũng sẽ quyết tuyệt tạo ra một con đường để đi về phía Đường Y Y.

Đường Y Y nhìn chiếc khănt rên mắt cá nhân mình – “Về thôi.”

Vừa định đi, thì Tần Chính đột ngột nhận được một cú điện thoại, sau khi cúp máy, sắc mặt anh nghiêm trọng vô cùng.

“Nhà họ Tiết xảy ra chuyện.”