Khống Chế Thành Nghiện

Chương 55: Tôi cũng là người, cũng có trái tim




Phòng bệnh yên tĩnh mất vài giây.

Tần Chính khẽ cong lưng, mặt chôn chặt vào cổ Đường Y Y, tóc và cổ áo của cô che đi hơn phân nữa vẻ mặt của anh.

Đứng ở góc của quản gia, ông có thể thấy được lỗ tai đỏ ửng của Tần Chính.

Ông lắp bắp kinh hãi.

Dù sao ông cũng chính là người tự tay mang hộp quà vào, chính mắt ông nhìn thấy Tiên sinh lạnh nhạt đứng vào trong hộp quà, ra lệnh cho ông đóng gói lại, rồi bảo ông mang phu nhân vào.

Trong suốt quá trình, ông luôn trong trạng thái nằm mơ.

Ông âm thầm nhìn thoáng quá, quản gia thở dài một tiếng trong lòng, với độ tuổi này của tiên sinh, làm loại chuyện giống như trong phim thần tượng như thế này quả thật cần dũng khí rất lớn.

không dễ dàng chút nào.

Nhưng phiền toái là, phu nhân không có phản ứng giống nhữ diễn viên chính trong phim thần tượng, cô không ngạc nhiên mừng rỡ đến mức che miệng, cũng không có cảm động đến mức rơi lệ, tựa như mộtngười không chịu tác động gì hết.

Quản gia lại một lần nữa không tiếng động thở dài.

Quãng thời gian trước, sinh hoạt cá nhân của phu nhân đều do chính tay tiên sinh lo liệu, đổi lại là ông, ông cũng không chắc mình có thể ngày ngày làm được đến mức như vậy với vợ của.

Bất thình lình, Tần Chính bắt gặp ánh mắt thương hại của quản gia, thái dương của anh giật giật.

Phát hiện áp suất không khí xung quanh mình thấp xuống, quản gia cũng không đứng đó nữa, ông lập tức bước ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Bàn tay sau lưng Đường Y Y buông lỏng ra, Tần Chính mò lên tóc cô, trong tiếng nói của anh chèn theo tiếng thở dài – “Lãng mạn thì ra khó làm như vậy.”

anh ngồi xổm trong hộp quà trong bóng đêm anh nghe thấy tim mình đập bang bang, cho đến khi Đường Y Y đến.

Khi anh nghe cô nói đem hộp quà ném ra ngoài, trong giây phút đó,anh cảm thấy mình lạc lõng vô cùng.

Sau đó nghe quản gia thuyết phục Đường Y Y mở quà, cả quá trìnhanh đều nghe thấy hết, anh dần cảm thấy hô hấp của mình khôngthông thuận, khí lưu thông cũng mong manh dần đi.

Suýt chút nữa, anh đã ngất đi.

Đường Y Y nói – “Nếu như cuối cùng quản gia cũng không thể thuyết phục được em thì sao?”

Tần Chính nhíu mày, nghiêm túc suy nghĩ – “anh sẽ ngất xỉu ở bên trong, nhưng trước khi ngất đi anh phải hô lên ‘cứu mạng’”

Đường Y Y – “…”

cô duỗi tay đẩy Tần Chính ra, cơ thể bị lung lây một cái, rồi bị ôm lấy.

“Còn một cảnh nữa.”

Tần Chính giam cả người Đường Y Y vào trong khuỷu tay, anh lấy mộtcái hộp nhỏ từ trong túi quần.

anh mở hộp ra, bên trong lộ ra một cây giáng sinh khảm kim cương – “Giáng sinh vui vẻ.”

Đường Y Y nhìn chằm chằm vào cây giáng sinh, cảm thấy khó hiểu vô cùng.

cô thấy rõ Tần Chính thay đổi từng chút một, dù vậy cô vẫn không giữ bình tĩnh được.

một người như anh sao có thể thay đổi nhiều như vậy.

“Đúng ra lúc này em phải nói…” Môi Tần Chính dán lên vành tai mềm mại của Đường Y Y, cảm nhận được nhiệt độ ấm áp, trong miệng anhchậm rãi thốt ra một câu, giọng nói đầy từ tính, chậm rãi, khàn khàn – “A, anh yêu, hôm nay anh giỏi quá.”

Sắc mặt Đường Y Y thay đổi, cô cảm giác mình cần phải làm chút gì đó.

Khóe môi Tần Chính vòng lên một đường cong, hơi thở của anh lướt qua mặt mày Đường Y Y, anh cúi đầu cười thành tiếng.

“Em có thể nói như vậy, nhưng anh càng thích em vào buổi tối hơn, khi đó em rất mê người, rất mạnh mẽ.”

Đường Y Y nuốt hai ngụm nước miếng, cô rốt cuộc biết mình muốn nóigì.

cô cần một cái chậu.

Vì thế Đường Y Y nhìn quanh quất hai bên, tìm vật cần tìm.

Phát hiện cô không bình thường, Tần Chính nhướn mày – “Sao vậy?”

Đường Y Y nghiêm túc nói – “Dưới giường có chậu hay vật gì kháckhông? Mau đưa cho tôi, tôi muốn nôn.”

Mặt Tần Chính đen xì.

“Thực sự rất buồn nôn?”

“anh một chút cũng không cảm thấy vậy sao?”

Tần Chính im lặng.

Đoạn hội thoại trên anh nhìn thấy trên phim ảnh, khi đó bản thân còn cảm thấy rất ổn.

Lúc này bị Đường Y Y nói vậy, anh quay đầu lại cân nhắc kỹ càng, cảm thấy đúng là không ổn.

“Cả da gà em cũng nổi?”

Tần Chính nhẹ nhàng sờ xẹt qua tay áo Đường Y Y, anh hơi khựng lại, sắc mặt càng thêm khó coi.

Đường Y Y vỗ vỗ tay Tần Chính – “Được rồi, anh cầm hộp quà ra ngoàiđi, em muốn nghỉ ngơi.”

Mày Tần Chính nhíu lại càng sâu, đôi môi mỏng mân lại sít sao thànhmột đường mỏng, không muốn ra ngoài.

anh rất cố gắng mới làm được như vậy trước mặt cô, tựa như một chú chó nhà to lớn bị chủ mình ghét bỏ, vừa đau thương vừa khổ sở.

Đường Y Y lần mò tay vịn của ghế, bước chậm về phía giường, cô đichưa được vài bước thì cả người bị hai cánh tay rắn chắc ôm gọn vào lòng từ phía sau, sau đó lưng cô chạm vào lồng ngực ấm áp.

Để cây giáng sinh trên ngăn tủ, giọng Tần Chính mang theo một phần cưỡng chế, một phần lớn hơn là nhân nhượng và khẩn cầu.

“Em không được lén anh ném nó đi.”

Đường Y Y liếc nhìn qua, mới nhìn thấy cây giáng sinh có vài chổkhông hoàn mỹ, cho thấy trong quá trình chế tác có vài chổ bị sai.

Sai lầm cấp thấp thế này không phải nhân viên chuyên nghiệp sẽ mắc phải, huống chi Tần Chính cũng không lựa chọn sản phẩm có tỳ vết, khóe mắt Đường Y Y liếc nhanh qua gương mặt Tần Chính một tia khó thấy được, cô dường như đoán ra điều gì.

Mặt Tần Chính không đổi sắc – “Em đi nghỉ đi, anh ở ngoài cửa, có chuyện gì gọi anh.”

Dứt lời, anh mang theo hộp quà khổng lồ ra ngoài.

Đường Y Y ngủ không yên giấc, cô không biết khi bản thân nói mớ câu đầu tiên thì Tần Chính đã bước vào, dịch chăn cho cô, đứng trước giường canh chừng cô.

Gần đến năm mới, tình hình hồi phục của Đường Y Y ngày càng thuận lợi, cô chẳng những không gầy đi mà còn được Tần Chính chăm sóc đến béo lên.

Sau khi hỏi qua bệnh viện, Tần Chính mang Đường Y Y xuất việc, sắp xếp cho cô ở một căn phòng có cửa sổ sát đất, khi mở rèm ra là cảnh tuyết rơi đầy trên mặt đất.

So sánh với sắc xuân tràn đầy của thảm lót sàn trong phòng, thì cảnh tuyết rơi bên ngoài càng cho người nhìn cảm giác thuần khiết.

Đường Y Y mỗi ngày chỉ cần ăn bữa ăn dinh dưỡng, rèn luyện cơ thể,không cần quan tâm bất cứ chuyện gì khác.

“Phu nhân, trợ lý Thạch đến đây, nói là tới lấy văn kiện.”

Tiếng của quản gia vọng vào từ ngoài cửa.

Đường Y Y nửa ngồi nửa nằm ở đầu giường – “Bảo anh ta chờ mộtchút.”

Đường Y Y nói xong, vén chăn bước xuống giường, thong thả đi lại mở ngăn kéo văn kiện.

Trong ngăn kéo đều là văn kiện quan trọng, Thạch Tiến không thể tự do đụng chạm.

Cho nên cô không để cho Thạch Tiến tự mình tìm kiếm.

một lát sau, Đường Y Y lấy ra một phần văn kiện tối hôm qua Tần Chính xem qua một lần, rồi gọi trợ lý Thạch vào.

Thạch Tiến vừa bước chân vào căn phòng thì lập tức bị diện tích rộng lớn của căn phòng làm bất ngờ sững ra.

Cằm anh thiếu điều rớt xuống, đây mà là phòng sao? Là sân bóng rổ mới đúng.

Vài giây sau, anh càng khiếp sợ hơn với trang thiết bị nội thất được trùng tu cho căn phòng này, nếu không phải tóc anh còn dính tuyết,anh đã thực sự cho rằng mùa xuân đã đến.

Thạch Tiến chậc lưỡi, nếu như ai cũng như tổng tái có thể vì làm vui lòng phụ nữ mà làm đến mức này, thì không biết thế giới sẽ như thế nào…

anh nhịn không được nhìn người con gái đang quần áo ở nhà màu đỏ đứng trước mặt thêm vài lần.

Sắc mặt của cô không còn tái nhợt gần như trong suốt, tính mạng như chỉ mành treo chuông như lúc trước, bây giờ là bộ dáng tràn đầy sức sống, được điều dương rất tốt.

Càng ngày càng thách thức sự tự chủ của phái nam.

Đường Y Y mở miệng – “Sao vậy? trợ lý Thạch? Tôi lớn lên không bình thường hay sao?”

Thạch Tiến lập tức lắc đầu, rồi gật đầu cười nói – “Đẹp hơn so với lúc trước.”

anh bật thốt ra một câu đánh giá, mồ hôi lạnh rỉ ra sau lưng, may là tổng tài không ở đây lúc này.

Đường Y Y đưa văn kiện tới cho anh.

Thạch Tiến duôi tay nhận lấy, ma xui quỷ khiến thế nào mà nói ra vài câu – “Lần này hợp tác này tổng tài và phía bên kia không thuận lợi lắm.”

Đường Y Y nhíu mày – “không thuận lợi?”

Thạch Tiến định tát chính mình.

Tại sao anh lại lỡ miệng như vậy?

Đường Y Y khuyến khích Thạch Tiến nói – “nói đi, không có gì.”

“anh ấy sẽ không trách phạt cậu.” cô dừng lời một chút – “Tôi bảo đảm.”

Thạch Tiến do dự trong chốc lát, đem đầu đuôi chân tướng nói cho côbiết.

Có vài công ty từ lâu đã không vừa mắt với sự độc tài của Tần Chính, nhưng không dám phản kháng, lần này chộp được cơ hội ngàn năm cómột nên liên hợp lại, hao tổn tâm cơ muốn móc một miếng thịt củaanh.

Đường Y Y cố sức đứng lên không được, đành ngồi trên ghế sofa, hai tay cô nắm lại đặt trên đùi, đầu óc xoay chuyển nhanh chóng.

Thạch Tiến không lên tiếng quấy rầy cô suy nghĩ, im lặng đứng mộtbên.

Cho đến khi giọng nói của Đường Y Y vọng vào tai anh.

Trong lòng Thạch Tiến nhấc lên sóng to gió lớn, anh lập tức cầm bút đưa cho Đường Y Y.

Đường Y Y lấy bút sửa hai chổ trong văn kiện, rồi đưa cho Thạch Tiến bảo ranh ra ngoài.

Thạch Tiến nuốt nước bọt xuống, trên đời này chỉ sợ có duy nhất mộtngười phụ nữ dám chỉnh sửa văn kiện khi chưa có sự đồng ý của Tổng tài.

anh không nấn ná lại thêm, lập tức trở về công ty, đem văn kiện đưa đến tay Tần Chính, kể cả những lời nói của Đường Y Y.

Sâu trong mắt của Tần Chính tuông ra vài phần tán thưởng và sung sướng, Đường Y Y chịu quan tâm chuyện của anh.

Có lẽ không ai biết, cho dù sự can thiệp của Đường Y Y bằng bất cứ cách nào, anh đều vui vẻ.

anh chỉ sợ Đường Y Y không quan tâm tới anh.

Hội nghị kết thúc, Tần Chính đẩy ghế da ra, bước lại trước cửa sổ, nụ cười trên khóe môi không kiềm chế đước xông ra ngoài.

Vì thế nên anh động kinh thêm một lần nữa, mua hai bộ đồ ngủ tình nhân về nhà. Tạo hình đáng yêu, màu hồng, tạo hình động vật.

Của Đường Y Y là con thỏ, của Tần Chính là cọp.

cô từ chối, rất kiên quyết – “Tự anh mặc đi.”

Tần Chính giơ bộ đồ ngủ hình con thỏ lên – “Bộ này dành cho nữ.”

Đường Y Y không chút suy nghĩ nói – “Đưa cho người giúp việc trong nhà.”

Gương mặt Tần Chính khó nén bi thương, anh nhanh chống che giấuđi – “Lần này là ai?”

“Tiểu Hạ, tiểu Khâu? Hay là tiểu gì?”

anh tháo mắt kính gọng vàng trên mũi xuống, nhéo nhéo vài cái vào ấn đường, cúi đầu thở dài tự nói với mình, anh cũng có trái tim.

anh cũng sẽ bị thất vọng, sẽ cảm thấy khó chịu, cũng vì tâm ý của bản thân không được đón nhận như mong đợi mà cảm thấy lạc lõng.

Bất quá, Tần Chính cảm thấy mình may mắn vô cùng, không đến mức bảy mươi tám mươi tuổi, đến khi bản thân đi không nổi mới hoàn toàn tỉnh ngộ.

anh biết anh yêu Đường Y Y, yêu đết tột đỉnh.

Ông trời đối với Tần Chính rất tốt.

Cho anh thời gian và cơ hội để đền bù.

Trong lòng anh hơi đâu, tựa như có một bàn tay bóp chặt sít sao, trong vô ý thức, Tần Chính đau đến thở cũng đau, hô hấp dồn dập.

anh hiểu rõ, Đường Y Y không thể nào vì chuyện xảy ra trong vài tháng sẽ bỏ qua hay quên đi những tổn thương anh tạo cho cô mấy chục năm qua không còn một chút gì.

Chuyện duy nhất có thể làm là chờ thời gian trôi qua.

Nghĩ như vậy, Tần Chính nói ra – “Y Y, tôi cũng là người có trái tim.”

Đường Y Y bị lời nói ngắn gọn của Tần Chính làm ngẩn người ra.

“Em không muốn mặc, vậy thì không cần mặc.”

Tần Chính lấy hai bộ quần áo bỏ vào trong tủ, Đường Y Y không mặc,một mình anh mặc không có ý nghĩa.

Y Y không nói thêm gì nữa.

Mặt Tần Chính không chút thay đổi – “anh đi rót nước cho em.”

anh bước ra ngoài, bưng nước vào, đột nhiên nói – “Đem 30 Tiểu Huy và Quý Thời sẽ mang theo Quý Tiểu Ngôn đến đây.”

Kể từ khi tiểu Huy và Quý Thời kết hôn, Tần Chính trải qua đêm giao thừa chỉ có một mình.

Cả nhà tiểu Huy đến đây, nhiều người, không khí sẽ náo nhiệt, Tần Chính cứ thế mà làm, đơn giản chỉ vì muốn cho Đường Y Y vui.

Từ khi anh tìm được Đường Y Y đến giờ, cô ít khi tười cười, cho dù anhdùng hết sức chăm sóc, che chở, chuộc tội.

Đường Y Y uống một ngụm nước, giao thừa năm ngoái Tần Chính mang cô trở về Manhattan, cô còn chưa nhớ ra tất cả mọi chuyện, vài ngày liên tiếp đều bị anh giam bên cạnh mình.

Cho đến mùng ba, sinh nhật của cô, Tần Chính mới cho cô đi chơi.

Lần này thì muốn đón năm mới với cả nhà Trương Tiểu Huy, đúng là làm cho cô bất ngờ.

“Tất cả đều đến sao?”

Tần Chính um một tiếng – “Đến lúc đó không khí trong nhà sẽ náo nhiệt hơn.”

anh bước đến bên đàn dương cầm ngồi xuống – “Hôm nay em muốn nghe gì?”

Đường Y Y nói – “Nghe giống ngày hôm qua.”

cô nói xong, âm nhạc dịu dàng chảy ra từ đầu ngón tay Tần Chính, tung bay, xoay tròn trên không.

Người đàn ông gần bốn mươi tuổi không phô trương, khoe khoang ra ngoài tất cả những gì anh đã trải qua, những điều ấy lắng đọng ở khóe mắt đuôi mày và bên trong con người anh, sức hấp dẫn phong phú, khiến người khác theo đuổi không dứt.

anh ngồi trước đàn dương cầm, gò má tuấn tú, tư thái chững chạc, nho nhã, khí chất cao quý tản mát ra bên ngoài và mỵ lực chỉ có vào độ tuổi của anh.

Khung cảnh phát họa trước đàn dương cầm tựa như một bức tranh, người đàn ông tôn quý ưu nhã đầy khí chất đế vương.

Đường Y Y dựa vào giường, hơi thở dần dần thong thả, đều đều, côkhông ý thức dần dần chìm vào giấc ngủ thiếp đi.

Ngày ba mươi, Quý Thời lái xe chở vợ và con trai đến nhà Tần Chính.

Tuyết đọng một lớp rất dầy, cũng may người giúp việc đã kịp thời chuẩn bị dụng cụ và dọn dẹp.

“Quý Tiểu Ngôn, đổi giày rồi mới bước vào!”

Quý Thời lạnh lùng nói.

Quý Tiểu Ngôn rụt bàn chân sắp giẫm lên thảm lông rụt về, ngoan ngoãn đổi giày.

Bé vui vẻ sôi nổi, cảm thấy nhà của cậu so với nhà mình càng đẹp hơn nhiều.

Nhà cửa do chính Quý Thời thiết kế, nếu anh biết con trai mình đangnghĩ gì, có lẽ bị tức tới mức lỗ mũi bốc khói.

Trương Tiểu Huy hoang mang hỏi – “anh, tất cả mọi người đâu rồi?” Trong nhà sao không có một người giúp việc?

Tần Chính nói – “Họ về nhà ăn mừng năm mới.”

Trương Tiểu Huy và Quý Thời – “…”

Hai vợ chồng trăm miệng một lời thốt ra – “Vậy ai nấu bữa ăn tối?”

Tần Chính ngẩng đầu, ý tứ vô cùng rõ ràng.

“anh, anh cũng biết em có thể nấu được, nhưng hiện giờ…”

Trương Tiểu Huy sờ sờ bụng đội lên dưới lớp áo, tỏ ý bản thân bất lực.

“Em vào phòng thăm chị Y Y.”

Trương Tiểu Huy bước đi linh hoạt, một chút cũng không giống thai phụ - “Chị ấy đang ở trong phòng phải không?”

“Tiểu Ngôn, đừng chạy lung tung!”

Sau khi dặn dò con trai mọi chuyện, Trương Tiểu Huy vứt bỏ em rể vàanh vợ trong phòng khách, bước về phía phòng ngủ.

Trương Tiểu Huy là đối tượng trọng điểm cần được bảo vệ, còn Đường Y Y thì hoạt động không tiện, hai người giỏi nấu ăn đều không thể ra tay, nên nhường cho hai đại gia làm.

“Tôi nói trước, tôi chỉ biết xào trừng với cà chua.”

Quý Thời nhúng nhúng vai.

Bộ dạng Tần Chính cứ như mọi chuyện nắm chắt trong tay – “Cậu làm phụ bếp là được rồi!”

một lát sau, Quý Thời đã được chứng kiến bộ dạng Tần Chính liên tục làm đổ thức ăn trên mặt đất, còn bình tĩnh ra lệnh cho anh “Lấy thịt đicắt.”, nhìn thấy vậy, anh hỏi.

“Cắt ra sao? Thành từng khối hay là cắt mỏng?”

“Tùy ý cậu.”

“…”

Trong phòng ngủ, Trương Tiểu Huy và Đường Y Y ngồi nói chuyện, côđè nén cảm xúc rung động khi nhìn căn phòng trước mắt mình.

“Chị dâu, cơ thể chị hồi phục ra sao?”

Khi tiếng chị dâu vang lên, nhìn không ra cảm xúc gì hiện lên trêngương mặt Đường Y Y.

“không đến nỗi.”

cô đưa mắt nhìn qua bụng Trương Tiểu Huy – “Mấy tháng rồi?”

Nhắc tới đứa con chưa chào đời, giữa đầu lông mày của Trương Tiểu Huy tỏa ra tình mẫu tử ấm áp – “Sắp tám tháng.”

Đường Y Y hỏi – “Căng thẳng không?”

“không căng thẳng.” Trương Tiểu Huy nói – “Lúc em mang bầu Tiểu Ngôn luôn lo lắng đề phòng, thai thứ hai thì tâm lý vững hơn nhiều, nên tâm trạng cũng tốt hơn.”

cô và Đường Y Y nói những chuyện vui trong quá trình mang thai, ví như lần đầu bé máy thai, quyền đấm cước đá trong bụng cô.

Đường Y Y trượt xuống từ từ lần lượt vịn tay ghế dựa vào cửa số, kéo rem ra, mắt nhìn ra cảnh tuyết bên ngoài, sắc mặt cô lập tức biến đổi.

Trong tuyết có một hình trái tim, móc nối lại vừa khít, Tần Chính đứng bên trong, tay bỏ trong áo bành tô, cách cửa kính, anh nhìn vào Đường Y Y, không biết đã nhìn bao lâu.

Giọng nói cô im lặng đột ngột, Trương Tiểu Huy từ trong mắt Đường Y Y thấy có chuyện không bình thường nên đưa mắt nhìn quá, mí mắt côgiật giật.

Vừa nhìn qua lập tức biết đây chính là phong cách của Quý Thời.

anh cô vậy mà nghe theo lời đề nghị ngây thờ của Quý Thời.

Quá kinh hãi.

Hơn nữa, hai người đàn ông kia không phải đang ở trong bếp hay sao?

Trương Tiểu Huy vội khép lại miệng đang mở lớn vì kinh ngạc của mình, nội tâm bị đả kích không nhỏ.

“Chị dâu, nếu chị không kéo cửa sổ ra, anh của em sẽ thành người tuyết mất.”

Đường Y Y chuyển người qua xe lăn, đưa lưng về phía Tần Chính.

anh đứng trong tuyết, phủi tuyết đang bám trên đầu vai, điềm nhiên như không quay vào nhà nấu ăn.

Đường Y Y nhìn thấy là được rồi.

Bầu không khí trong phòng ngủ thay đổi từng chút một.

Trước khi đến đây, Trương Tiểu Huy đã từng suy nghĩ mọi chuyện cẩn thận, nếu như chiều theo ý của Đường Y Y, để mọi chuyện phát triển theo ý cô ấy mong muốn, cô e là bản thân mình sẽ làm cho mối quan hệ của cô ấy và anh trai mình càng chìm vào bế tắt.

Quý Tiểu Ngôn chạy vào, ngọt ngào gọi – “Mợ.”

Y như đúc lúc trước.

Bé nhìn bốn phía, mở hai mắt tròn xoe – “Mợ, phòng của mợ thật là xinh đẹp.”

Đường Y Y cười hỏi – “thật vậy không?”

Quý Tiểu Ngôn gật đầu như gà mổ thóc – “Dạ!”

“Mợ, con có thể chơi đở đây không?”

Trương Tiểu Huy lén liếc về phía Đường Y Y, nghe thấy cô bật ra tiếng cười tươi tắn – “Có thể.”

Thấy vậy, Trương Tiểu Huy cũng nở nụ cười.

Bên ngoài vang lên tiếng vang ầm ầm, tựa như phòng bếp đang phát nổ.

Trương Tiểu Huy và Đường Y Y nhìn nhau.

“Để hai người họ tự xử lý đi.” Trương Tiểu Huy nói – “Nấu cơm khôngchỉ là việc của phụ nữ.”

“Đêm 30, cũng nên cho hai người họ biết như thế nào củi lừa dầu tương.”

Đường Y Y bất giác bĩu môi.

Thảm họa phòng bếp.

Lúc trời tối, mùi thơm của thức ăn lãng đãng trong không khí.

Trương Tiểu Huy đẩy Đường Y Y ra ngoài, nghênh đoán hai người là cả bàn cao lương mỹ vị.

Hai người đàn ông đang bày chén đĩa, có khuôn có dạng.

Trương Tiểu Huy không chút nào nể mặt chọc thủng mặt hai người – “Đặt khách sạn nào vậy?”

Mặt Tần Chính không đổi sắc, tựa như anh đây không biết chuyện gìđang xảy ra.

Quý Thời mặt không đỏ tim không đập nhanh – “ Phúc Dụ Lâu.”

anh chỉ chỉ vào phòng bếp, nghiêm túc nói – “Món của anh và anh vợ làm còn để trong bếp, muốn bưng ra không?”

Trương Tiểu Huy và Đường Y Y đồng thời lên tiếng – “không cần!”

Quý Thời tỏ vẻ tiếc nuối – “Bản thân anh cảm thấy mùi vị không tồi, đúng không anh vợ?”

Nghe thấy vậy, Tần Chính nhẹ nhàng đem mọi việc đổ lên đầu Quý Thời – “không rõ lắm.”

Ý anh là, mọi chuyện anh đều không có tham gia, những chuyện xảy ra trong phòng bếp đều không có liên quan gì đến anh.

Quý Thời – “…”

Đây chính là nguyên nhân anh không muốn gặp anh của vợ mình, đa mưu túc trí – đây là bốn từ dành cho Tần Chính.

Quý Tiểu Ngôn tham ăn phá vỡ bầu không khí như đang so chiêu trong phòng.

Tần Chính ôm Đường Y Y đến chiếc ghế chuyên môn dành riêng chocô, sau đó gấp thức ăn cho cô, toàn bộ đều là món cô thích.

Quý Thời và Trương Tiểu Huy trao đổi bằng mắt với nhau, tia kinh ngạc đều hiện lên trong mắt hai người.

Chỉ có bạn nhỏ Quý Tiểu Ngôn là không quan tâm đến chuyện của người lớn, chỉ vùi đấu gặm cánh gà bé thích nhất.

Tần Chính mở miệng, giọng nói mơ hồ không nghe rõ – “Buổi tối mọi người ở lại đây đi.”

anh phát hiện, cảm xúc trên người Đường Y Y ôn hòa hơn rất nhiều.

Nhiều người bầu không khí náo nhiệt thêm chút ít.

Có lẽ sau này anh nên mang Đường Y Y ra ngoài dạo nhiều hơn, nhìn ngắm cảnh sắc và phong thổ ở nhiều địa phương khác nhau.

cô vui vẻ, anh cũng sẽ vui vẻ theo cô.

Nghe anh mình nói như vậy, Trương Tiểu Huy đại diện cả nhà trả lời – “Được thôi.”

Quý Thời dùng im lặng để trả lời Tần Chính, vợ anh nói gì chính là cái đó, anh cứ theo đó mà làm thôi.

Sau khi ăn xong, Tần Chính mang Đường Y Y đến một chổ, Quý Tiểu Ngôn ầm ĩ muốn ở cùng mợ, cho nên cả nhà Quý Thời cùng đi theo.

Cáp treo chậm rãi chạy lên đỉnh.

Cảnh vật chầm chậm lướt quá, phố thị về đêm lộ ra không sót gì.

Tần Chính cúi đầu lướt di động, rồi anh bỏ di động vào trong túi quần mình.

một hai phút sau, một tấm vải trắng được kéo xuống, một khu vui chơi khổng lồ hiện ra giữa trời tuyết trắng, mỗi một chổ đều được xử lý tốt, hình dạng từ lớn đến nhỏ để lộ ra ngoài.

Màu ngũ sắc rực rỡ, đẹp rung động lòng người.

Quý Tiểu Ngôn lập tức đem mặt dán lên cửa kính, nhìn xem ngây người.

Tần Chính nói ít làm nhiều, anh muốn dùng quãng đời còn lại của mình đem tất cả những điều tốt đẹp nhất trên đời này đến trước mặt Đường Y Y.

Đường Y Y bị Tần Chính ôm, nghe giọng nói của anh vang ở trên đỉnh đầu – “Khu vui chơi này được tạo nên bởi vì em.”

Quý Thời đứng bên cạnh chậc chậc hai tiếng, rỉ tai nói với Trương Tiểu Huy – “anh vợ muốn chơi trò lãng mạn.”

Trương Tiểu Huy cũng chậc lưỡi – “Cái sau càng hơn cái trước, hù chết người.”