Không Có Kiếp Sau

Chương 239: Công bố




Khắp nơi truyền đến tiếng nổ vang đau đớn, mặt đất bị phá nổ, khói dày đặc nháy mắt phủ trùm hành tinh Bạch Lộ, thứ duy nhất có thể xuyên qua màn khói đen chính là những xạ tuyến kia, trên trời, dưới đất… Xạ tuyến đỏ và trắng đan thành một tấm lưới chói lòa.

Chiến hạm của người Youasibi thoắt ẩn thoắt hiện trong sương khói như bóng ma, chúng là cái bóng, mà kẻ địch của chúng thì ngay cả bóng cũng nhìn không tới! Chỉ lo ứng phó công kích của lưới phòng ngự Constaro đã đủ sứt đầu mẻ trán rồi, kẻ địch chỉ có một, vậy mà còn chẳng thấy tăm hơi đâu!

“Sử dụng hỏa lực mạnh nhất tấn công điểm này, mau!” Tình hình chiến đấu thực tế được phản ứng trung thực trên hệ thống của chiến hạm, mắt thấy chiến hạm phe ta ngày càng vơi, quan chỉ huy quyết đoán từ bỏ ý định tiêu diệt địch, giờ hắn chỉ muốn biến khỏi nơi này thôi.

Thân thể rời đi được hay không chẳng sao cả, chỉ cần “hạch” có thể ra ngoài, thì nhất định có cơ hội quay về hành tinh mẹ!

Ầm — ầm… ầm…

Oành!

Lực lượng của mấy ngàn chiến hạm nhất tề xông về một hướng, rốt cuộc cũng vượt qua năng lực phòng ngự của hệ thống Constaro. Theo sau tiếng ầm vang, người Youasibi vọt ra khỏi hành tinh Bạch Lộ. Nhưng bọn chúng nghĩ ngon ăn quá rồi —

“Hệ thống người quét đường — Alpha, chuẩn bị sắp xếp.”

Gã Youasibi chạy cuối cùng trong đại quân đào thoát đưa mắt nhìn ra sau theo phản xạ, liếc cái đã thấy ngay kẻ địch mà chúng tìm khắp nơi không thấy!

Lưỡi hái đồ sộ trong tay đã biến mất, thay vào đó, cơ giáp đang vác một pháo đài còn to hơn cả người nó trên vai. Mà lúc này, pháo đài nọ đang phát sáng, rất rõ ràng: Đối phương đang bổ sung năng lượng cho vũ khí.

“Báo cáo trưởng quan, đối phương muốn –” Gã Youasibi báo cáo cho trưởng quan theo bản năng, dù đang bận báo cáo, tầm mắt hắn vẫn gắn chặt lên kẻ địch sau lưng, trơ mắt nhìn bóng dáng đối phương hoàn toàn chìm trong ánh sáng trắng chói lọi, nhưng phương hướng kia vẫn càng ngày càng sáng, mỗi lúc một sáng, càng ngày càng —

Sau đó,

Bắn về phía bọn chúng!

Gã Youasibi nọ hòa tan trong chớp mắt, gặp cảnh ngộ tương tự còn có lũ đồng bạn đang trốn chạy cùng hắn. Bởi cửa ra phá được nhờ tập trung hỏa lực chỉ có một, nên tất thảy chiến hạm Youasibi đều xếp hàng thẳng tắp.

Phảng phất như chưa từng có kẻ xâm nhập, bầu trời Bạch Lộ quang đãng sạch bong.

“Ha ha ha ha ha ha! Tưởng vậy là có thể tiêu diệt bọn ta sao? Bọn ta là sinh vật cấp cao tồn tại bằng hình thức thể năng lượng đấy, chỉ cần hạch vẫn còn, bọn ta bất tử bất diệt!”

Thế giới mà nhân loại nhìn thấy đã im ắng, mà tại một không gian khác cấu thành từ năng lượng, quan chỉ huy bị cơ giáp hòa tan thân thể bằng một pháo đang cười hô hố.

Toàn thể người Youasibi mất đi thân thể sau cú tấn công vừa rồi đều biến về hình thái hạch năng lượng nguyên bản, chúng bắt đầu lưu động với tốc độ nhanh hơn. Song —

“Hệ thống quét năng lượng — Pi, chuẩn bị sắp xếp.”

Chúng lại nghe thấy âm thanh cứng ngắc mà lạnh lẽo kia.

Sau khi khởi động hệ thống quét hình khác, thế giới trước mắt cơ giáp lại phát sinh thay đổi. Giữa không gian tối đen, nó thấy được những tia sáng dài mảnh.

Đây chính là “tuyến đường” mà nhóm người tồn tại bằng hình thức hạch năng lượng đang dựa vào để lưu động.

“Xác định mục tiêu kẻ địch hoàn tất, nhiệm vụ truy kích tiếp tục.”

Đi đôi với âm thanh máy móc khiến người Youasibi sợ muốn vỡ mật, cơ giáp trắng bạc nhẹ nhàng nhảy lên, thoắt cái tiến vào trạng thái tốc độ năng lượng.

Bóng dáng trắng bạc chỉ thoáng lóe lên trước mắt mọi người, rồi mất tăm mất tích.

***

Sise kinh ngạc nhìn Cantus màu đen to lớn đang che chắn người mình.

Chính là Cantus vừa chặn hết thảy tấn công thay hắn.

Để rồi chính nó bị đánh trúng.

Một Cantus vô cùng trẻ tuổi, động tác dang cánh vừa rồi không quá thành thạo, chứng tỏ nó đến bay cũng chưa từng thử bao giờ.

Vảy cũng là mới mọc, hoa văn trên đó rất ít.

Trên trán thậm chí còn một nhúm lông tơ chưa rụng.

Là màu xám.

“Pullen Coulee…” Sise run rẩy thốt ra tên của Cantus trẻ tuổi.

Sau đó, đôi mắt vàng óng của Cantus khẽ hé mở.

“Gào…” Nó rống lên một tiếng vô cùng yếu ớt.

Nó muốn “chíp” làm nũng với ba ba, song âm thanh phát ra lại thành tiếng rống trầm thấp.

“Pullen Coulee!” Bàn tay sờ lên vảy đen của Cantus trẻ tuổi, dính dính ướt ướt, khi nhận ra đây là thứ gì, Sise bắt đầu lạc giọng. Lanh lẹ mà cẩn thận tránh khỏi dưới thân Cantus, thời điểm nhìn thấy sau lưng nó, tay hắn không kiềm được mà phát run.

“Gào… Gào…” Tựa như ngày bé tán gẫu với ba ba trong chăn, Pullen Coulee kêu lên khe khẽ, trò chuyện cùng ngài Sise.

Ba ba, con mới phát hiện vóc dáng của con bự hơn ba rồi — nó nhẹ giọng nói.

“Phải, phải… Lúc… lúc trước ta cũng không nhận ra.” Sise buộc mình kiềm nén giọng nói run rẩy, bình tĩnh đáp lại vấn đề của Pullen Coulee.

Vừa nói chuyện, hai tay hắn vừa mò lên lưng Cantus khổng lồ, muốn giúp nó cầm máu, cơ mà…

Chỗ ấy căn bản là một lỗ máu!

Quan sát từ góc độ của hắn, vừa khéo có thể nhìn thấy nội tạng bị nổ dập nát bên trong và bột phấn trắng xen lẫn với máu thịt.

Đó là xương cốt của Pullen Coulee —

Xương cột sống đã hóa bột phấn, hiện Pullen Coulee e là không thể nhúc nhích, thậm chí… Thậm chí không có chút xíu cảm giác nào!

Đờ đẫn đứng bên cạnh Pullen Coulee, nét mặt Sise suy sụp nặng nề!

“Gào… Gào…”

Ngài Sise, xin đừng lo lắng cho con.

“Gào…”

Giờ con tốt lắm.

“Gào…”

Vô cùng hạnh phúc.

Cantus trẻ tuổi đã không còn bất kỳ trực giác gì, nó gầm rống một cách dịu dàng, dành ít thời gian cuối cùng thổ lộ ý nghĩ trong lòng mình với ngài Sise, không muốn lưu lại chút tiếc nuối nào.

Ngài Sise, con vẫn chưa thể biến thành hình người, có lẽ, là vì ngày hôm nay chăng?

Có thể bảo hộ ngài Sise, không vì khiếp đảm hoặc sợ hãi mà bỏ lỡ cơ hội quan trọng ấy.

Chung quy, nếu con có thể biến thành hình người, lúc này nhất định đã nhịn không được mà biến hình rồi đúng không?

Ngài Sise, Pullen Coulee là quỷ nhát cáy, ngài biết mà.

Nó thậm chí còn trêu ghẹo chính mình.

Nhưng, giọng nó ngày càng mong manh.

Nó dồn chút sức lực cuối cùng mở to mắt, đôi mắt vàng óng nhìn ngài Sise chăm chú, rồi rống lên một tiếng trầm trầm.

Ngài Sise, con… con có thể gọi ngài là ba ba không?

Ngài Sise nuôi nấng rất nhiều thú con, nhưng lũ trẻ luôn chỉ gọi hắn là “ngài Sise”, hắn chưa bao giờ cho chúng gọi mình là ba ba.

Dòng lệ yếu đuối trào ra từ đôi mắt của vị lão đại Quốc vụ viện nổi danh với thủ đoạn cương quyết.

Song, chẳng ai trông thấy vẻ yếu đuối ấy.

Giây phút này, trước mặt hắn chỉ có một người, nhưng mắt người này đã không thấy rõ nữa rồi.

Bất kể mắt Pullen Coulee mở to nhường nào, thì ánh mắt cũng đã hoàn toàn mơ hồ.

Năm giác quan rút khỏi cơ thể Pullen Coulee, nó sắp an giấc ngàn thu.

“Được chứ.” Sise chỉ nói hai chữ này với ngữ điệu bình thường.

Tiếp theo, Cantus trẻ tuổi trước mặt hắn rống lên một tiếng làm nũng.

Một tiếng “ba ba” mềm mại quá đỗi.

Sise run rẩy đưa tay đặt lên đầu Pullen Coulee, dịu dàng xoa bằng phương thức nó thích nhất.

Nhưng, Tiểu Béo đã chẳng thể cảm nhận sự dịu dàng của ba ba nữa.

Tiểu Béo đi rồi.

Có lẽ, sau cùng Pullen Coulee cũng không trở thành đế vương có thể bảo vệ toàn đế quốc như ba ba mong đợi. Thế nhưng, nó bảo vệ được người quan trọng nhất với mình, bảo vệ những cư dân hành tinh Bạch Lộ đang lánh nạn sau cánh cửa, để rồi nhắm mắt xuôi tay trong lòng ba ba.

Đối với Pullen Coulee, đây là chuyện hạnh phúc tột độ.

Nó ra đi trong nụ cười.

***

Lúc Nguyên soái Rothesay thống lĩnh tám tập đoàn quân của đế quốc gấp rút chạy về hành tinh Bạch lộ từ tinh hệ Hành Dương, hắn vừa lúc chứng kiến cảnh cơ giáp trắng bạc biến mất.

Đó là —

Rothesay thầm căng thẳng.

Rất nhiều người đều thấy màn ấy, rồi tầm mắt ai nấy tức khắc rơi xuống hành tinh Bạch Lộ thủng lỗ chỗ, trên chiến hạm nhanh chóng có người hô lên: “Quân địch tới đây! Hành tinh Bạch Lộ thất thủ rồi! Trời ơi –”

“Tiếp tục đi, tiến vào hành tinh Bạch Lộ.” Rothesay áp chế mọi lời nghị luận rối rít của mọi người, mệnh lệnh tám tập đoàn quân tiến lên theo đúng kế hoạch.

Chiến hạm tơi tả lọt vào hành tinh Bạch Lộ tả tơi.

Cả vùng đất điêu tàn, không một tia sức sống.

Tiếng khóc trầm trầm vang lên từ đội quân sau lưng Rothesay, sau đó âm thanh ngày càng lớn.

Nguyên soái Rothesay cũng thẫn thờ cả người.

Hắn nhắm nghiền mắt, cố nén bất an trong lòng, dẫn người đến khu A. Nhìn thấy phi thuyền đậu nguyên vẹn trong đó, tim hắn chợt lạnh buốt.

Bước chân thoáng chốc nhanh hơn, hắn tức tốc chạy về khu C, sau đó —

Hắn bắt gặp Sise.

Sise toàn thân dính máu đang ở cùng những người khác, nâng từng người bị thương trong khu tránh nạn ra ngoài.

Quay đầu phát hiện Rothesay và đội quân đế quốc đông nghìn nghịt phía sau hắn, Sise biểu hiện rất bình tĩnh: “Mọi người về rồi.”

Song hắn có thể biểu hiện bình tĩnh như thế, người dân Bạch Lộ xung quanh hắn lại không thể.

Ngay khoảnh khắc thấy quân đội đế quốc, trong đám người xung quanh Sise, chẳng biết ai gào lên một cái tên, bên quân đội lập tức có người rống lên như đáp lại. Tiếp đó, hai người vừa hô tên đối phương, vừa khóc cười chạy ra khỏi đội ngũ của mình. Bấy giờ, trưởng quan không quan trọng, địa điểm không quan trọng, hai người ôm chặt lấy nhau, như thể trong mắt chỉ có đối phương.

Đó chẳng qua là khởi đầu, sau bọn họ, lại có thêm nhiều người tìm đến người thân, bạn bè, người yêu của mình từ đội ngũ đối diện.

Sise đứng lẻ loi giữa đám đông kích động, hắn thấy Rothesay chạy về phía mình.

Rothesay vậy mà vừa khóc vừa chạy, chả có chút xíu dáng vẻ Nguyên soái nào – Sise thầm nghĩ thế, sau đó…

Sise thấy Rothesay khóc lóc chạy lướt qua, ôm lấy một người đàn ông đứng cạnh mình.

“Tát Cách Y!” Rothesay nức nở ôm trọn người nọ vào lòng.

“Ây nha! Nước mũi anh chảy ra cả rồi kìa…” Người nọ nói khẽ, song động tác lại hoàn toàn không tỏ ra ghét bỏ, vươn tay ôm lại Rothesay thật chặt.

Chứng kiến hai người như vậy, Sise lẳng lặng nhìn họ hồi lâu, cuối cùng chậm rãi tránh đi.

Nhưng hắn chưa đi bao xa, một đống cục lông đã bất ngờ lao tới bu quanh hắn.

Thấy nhiều người tụ cùng một chỗ như vậy, nhóm thú con mới rồi còn nghe lời ngài Sise ngoan ngoãn ngồi một bên rốt cuộc hết nhịn nổi!

Bàn tay vùi trong lông tơ mềm mại của thú con, Sise nhớ tới một bé con khác.

Đầu tiên, ánh mắt hắn dạt dào bi thương, rồi dần dần trấn tĩnh, cuối cùng trở nên kiên định.

***

Bởi nhân số tử vong quá nhiều, Quốc vụ viện tổ chức lễ tang chung cho những người qua đời trong chiến tranh.

Lễ tang Pullen Coulee cũng nằm trong số ấy.

Nghi thức lễ tang đơn giản mà trang trọng, di thể/di vật của mọi người được đồng thời hỏa thiêu, sau cùng thả vào những vì sao.

Nhưng, chỉ có một ngoại lệ.

Sise rốt cuộc vẫn sử dụng bao con nhộng thời không bị cấm, bỏ một đoạn gen của Pullen Coulee vào đó, cộng thêm nhiều món đồ chơi khác, rồi dùng bao con nhộng làm bình tro cốt của Pullen Coulee và ném vào Lăng Hoàng Đế Biển Chết.

Sau đó —

Tại rất rất rất lâu về sau, lâu đến mức Sise đã qua đời, lâu tới độ Mục Căn và Olivia cũng rời xa nhân thế, lâu đến nỗi ngay cả Sigma cũng đi, lâu tới mức vô số tinh tú vốn có trong vũ trụ tiêu biến, hàng loạt tinh cầu mới bắt đầu hình thành…

Giữa băng tuyết ngập tràn trên tinh cầu hoàn toàn mới nào đó, một quả trứng nở ra!

~(≧▽≦)/~

Không ba mẹ, chung quanh thậm chí không có quả trứng nào khác, nó cứ thế phá vỏ chui ra trong cô độc ~

Sau đó, nó đói bụng.

Sau đó nữa, nó phát hiện một cái hộp vuông nằm chung vỏ trứng với mình.

(⊙ o ⊙) a!

Cái mỏ vàng sắc bén gõ bể cái hộp, hí ha hí hửng xơi sạch thịt thịt bên trong.

Té ra là một hộp bento nha!

Đây, đây, đây không ngờ là một thú con sinh ra đã tự mang bento!!!!!

Đúng là không thể tin nổi!

Thú con tự mang bento ăn hết hộp bento của mình, lại gặm sạch láng vỏ trứng, nhấm nháp mấy miếng tuyết, rồi chẳng chút lưu luyến rời khỏi nơi mình chào đời.

Làn gió rét mướt lướt qua thân thể mềm yếu của nó, nó lạnh đến mức rụt rụt cổ.

Bão tuyết tàn sát bừa bãi, không có thực vật, cũng không có động vật, nó sinh ra trong hoàn cảnh cực kỳ gian khổ.

Nhưng bé con lại chẳng để tâm miếng nào.

Móng vuốt cất từng bước, tiến lên một cách kiên định.

Tại địa phương không ai biết đến, thú con sáng tạo hết kỳ tích này tới kỳ tích khác.

Rồi, nó chậm rãi lớn lên, trở thành Cantus hùng mạnh nhất thế giới này.

Nuôi nấng một thú con lông màu bông lau, sau lại gặp hai thú con một đen một trắng, tiếp lại gặp hai đứa nữa.

Nó trở thành Cantus có nhiều con nhất thế giới!

Thiệt sung sướng quá đi mà!