Không Có Kiếp Sau

Chương 63: Mồi lửa thứ hai




Sắc trời đã tối, bầu trời âm u cả ngày rốt cuộc đổ mưa tí tách vào thời điểm này.

Không có dù, Tô Mai Cách định đứng thêm lát nữa. Sắp đến giờ gác cổng rồi, đợi tới lúc đó rồi về.

Nhưng mà —

Thấy giờ trên đồng hồ đeo tay kiểu cổ đã điểm đúng thời gian gác cổng quy định, Tô Mai Cách toan rời đi lại dừng bước.

Hắn kinh ngạc nhìn về phía khu phòng ngủ học sinh đằng xa. Vừa đến giờ gác cổng, tất cả cửa sổ phòng ngủ đều tối xuống, khu vực đó trở nên tối om om. Được bầu trời u ám làm nền, khu phòng ngủ hệt như một dã thú trong bóng đêm chỉ tạm thời thu lại móng vuốt sắc nhọn, lẳng lặng ngủ đông ở nơi ấy, nguy hiểm mà khó lường.

Vô cùng nguy hiểm —

Nghĩ đến tân sinh mới chết ở đó dạo trước, Tô Mai Cách đánh cái rùng mình.

Chẳng ai biết rõ nguyên nhân thực sự khiến tân sinh kia tử vong hơn hắn.

Tự sát – báo cáo mà nhân viên y tế trình lên đã viết về nguyên nhân cái chết của tân sinh nọ như thế.

Nguyên nhân dĩ nhiên không sai, tân sinh nọ tự sát là thật, có điều…

Nhớ tới tân sinh ấy, thân hình thon gầy của Tô Mai Cách bắt đầu run nhè nhẹ.

Hắn biết rõ tân sinh ấy hơn ai hết: Là học sinh thay Olivia vào ở gian phòng ngủ kia, khi ấy Tô Mai Cách đã sàng lọc cẩn thận. Phòng ngủ của Hollande đã tập trung hết khủng long ăn thịt hung hãn nhất toàn khóa rồi, hắn không thể xếp thêm khủng long ăn thịt thứ năm vào đó. Tô Mai Cách đã xem qua tư liệu của nhóm tân sinh mình phụ trách, không ai có khả năng chống lại bộ tứ Hollande. Vì vậy, chỉ có thể chọn từ đám khủng long ăn cỏ thôi.

Tên của Lôi long Bretton lọt vào mắt hắn đầu tiên.

Thể trạng còn cường tráng hơn đám Hollande, xuất thân gia đình quan quân, tính tình sáng sủa, thành tích xuất sắc, trong số các tân sinh, Bretton là học sinh được rất nhiều huấn luyện viên coi trọng.

Tô Mai Cách gần như chọn trúng Bretton ngay lập tức.

Là hắn… hắn đẩy nó đến cái nơi đáng sợ ấy!

Thân mình càng lúc càng run rẩy kịch liệt, Tô Mai Cách nhớ lại lần cuối cùng nhìn thấy Bretton: Sống lưng vốn khỏe mạnh cao ngất đã còng xuống, vì Bretton gầy đi quá nhanh trong thời gian ngắn, cộng thêm khung xương cao lớn nâng đỡ, khiến Bretton thoạt nhìn giống hệt một oan hồn. Bretton mang vẻ mặt kinh hãi gõ vang văn phòng Tô Mai Cách khi thời gian gác cổng sắp đến.

Thời tiết hôm ấy rất giống hôm nay, cũng là một đêm mưa gió, trời se se lạnh, Bretton tóc tai ướt sũng cứ vậy đứng trước cửa dọa Tô Mai Cách nhảy dựng, phản ứng đầu tiên của hắn là nhìn đồng hồ trên tường.

“Giờ gác cổng sắp đến rồi, trò nên về phòng ngủ ngay đi.” Chính mình đã nói như vậy.

Tô Mai Cách không hề nhớ lầm, hắn nhớ rõ từng câu từng chữ mình nói ngày đó.

Kế tiếp, Bretton càng run dữ dội hơn, mãi tới khi Tô Mai Cách lặp lại câu kia một lần nữa.

Rồi…

Ngay lúc Tô Mai Cách quyết định đóng cửa, Bretton rốt cuộc mở miệng, khác hẳn với giọng nói sang sảng thời điểm khai giảng, giọng cậu ta trở nên vô cùng yếu ớt, Tô Mai Cách không thể không áp sát cửa để nghe, bấy giờ mới nghe rõ đối phương rốt cuộc đang nói gì.

“Trợ giảng Tô Mai Cách, em, em muốn đổi phòng ngủ…”

Bretton đã nói thế, kế tiếp cứ như được mở van, cậu ta dùng âm thanh ngày càng lớn lặp đi lặp lại câu nói, sau đó, sau đó thì sao?

“Tôi biết em chịu áp lực rất lớn, nhưng em là tân sinh cường tráng nhất năm nay, mong em nhẫn nại thêm một thời gian nữa được không? Trước khi tôi tìm được người thích hợp đổi phòng ngủ với em, em ráng kiên nhẫn được chứ?”

Nhét một cây dù vào lòng Bretton đứng ngoài cửa, Tô Mai Cách đóng cửa lại.

Trước mặt một đứa trẻ đã cùng đường, trong lòng tràn ngập tuyệt vọng, Tô Mai Cách cứ thế khép cửa.

Hắn đột nhiên ngồi xổm xuống, dùng hai tay che kín mặt mình!

Ngày hôm sau Bretton bị người ta phát hiện đã tự sát trong phòng ngủ, phòng ngủ học sinh không có công cụ sắc bén, cậu ta lấy cán dù đâm xuyên tim mình.

Chính là cây dù cán dài mà Tô Mai Cách dúi vào lòng cậu ta tối hôm trước.

Không ai biết sự ngỡ ngàng của Tô Mai Cách lúc này: Hắn biết mình sai rồi, nhưng…

Rõ ràng hắn muốn ngăn cản một sai lầm khác phát sinh mà.

Sự tình sao lại ra nông nỗi này? Tô Mai Cách có chút không hiểu nổi.

Trong lòng hắn mơ hồ nhận ra, chắc hẳn do sự sắp đặt cố ý của hắn mà một đứa trẻ vô tội khác phải gánh vác những đau khổ Olivia chịu đựng trong mộng.

Song nếu là thế, chẳng phải có nghĩa Olivia trong mộng cũng từng đối mặt với những chuyện đáng sợ thôi thúc người bình thường tự sát sao?

Gặp những chuyện ấy, tiểu Lôi long Bretton không thừa nhận nổi, lựa chọn tự sát.

Mà Olivia trong mộng lại yên lặng chịu đựng tất cả chứ không kể với bất kỳ ai, để rồi đến khi sắp tốt nghiệp, hoàn thành công cuộc trả thù của hắn.

Đúng vậy, là trả thù.

Ai đúng? Ai sai? Tô Mai Cách triệt để rơi vào hoang mang.

Hắn chỉ hiểu rõ duy nhất một việc: Vì sự nhúng tay của hắn, một Lôi long con vốn dĩ có khả năng trở thành một sĩ quan vĩ đại, nhưng mới đặt chân vào trường học không bao lâu đã chọn lựa rời xa trần thế.

Tô Mai Cách lau nước trên mặt, đứng lên. Mưa mỗi lúc một nặng hạt, hắn phải trở về, song hắn không có dù, cây dù duy nhất đã để lại chỗ tiểu Lôi long, vĩnh viễn.

Tô Mai Cách chuẩn bị trở về, nhưng đúng lúc này, hắn chú ý thấy có một bóng đen ra khỏi khu phòng ngủ học sinh, rồi tiến nhanh về phía trước.

“Đến giờ gác cổng rồi, mau trở về phòng ngủ đi.” Tô Mai Cách theo bản năng gọi đối phương lại.

Nhưng đối phương như không nghe thấy lời hắn, vẫn tiếp tục đi thật nhanh lên trước, bên chân còn có một thân hình thấp bé, hình như là người máy.

Trong lòng Tô Mai Cách bỗng run lên.

Hắn biết người đến là ai! Trong số toàn bộ tân sinh, chỉ có một người mang theo người máy thấp bé như vậy nhập học, đó là —

“Olivia, em muốn đi đâu? Đã qua thời gian gác cổng rồi!” Nhằm che giấu chột dạ và khiếp đảm dưới đáy lòng, Tô Mai Cách không khỏi nhấn mạnh ngữ khí.

“Tôi muốn đưa Sừng To đến phòng y tế.” Ngay sau khi Tô Mai Cách gọi ra cái tên ấy, chủ nhân cái tên thế mà đáp lại hắn.

Cơ mà, giọng Olivia hết sức lãnh đạm, rõ ràng là tốc độ nói cực kỳ bình thường, nhưng Tô Mai Cách nghe mà toàn thân rét run.

Bật đèn chiếu sáng tùy thân lên, lúc này hắn mới để ý tới Olivia đang ôm thứ gì đó trong lòng, bị áo khoác che kín nên Tô Mai Cách không thấy rõ.

Do góc độ và ánh đèn, Tô Mai Cách khó thấy rõ mặt Olivia, song bản năng cho hắn biết Olivia giờ phút này cực kỳ nguy hiểm, thiếu niên trước mắt đứng trong bóng tối mà như đặt nửa người trong địa ngục.

Tô Mai Cách ngẩn ra, thấy Olivia sắp tiếp tục đi, bấy giờ hắn mới đánh bạo đi đến đối diện, cẩn thận lật áo khoác đang che thứ trong ngực Olivia.

Tô Mai Cách sợ ngây người, đờ đẫn chuyển tầm mắt lên bàn tay vừa lật áo khoác – màu đỏ, máu?

“Sừng To bị thương, thương rất nghiêm trọng, giờ tôi muốn đến phòng y tế, có vấn đề gì không?” Hắn rốt cuộc thấy rõ vẻ mặt âm trầm của Olivia trong bóng tối.

Olivia còn chẳng buồn liếc hắn, chỉ thận trọng dời áo khoác về chỗ cũ, tiếp tục sải bước thật nhanh lên trước.

Ở đó có thiết bị tái tạo tế bào, thương thế hiện tại của Sừng To chỉ dựa vào thứ ấy mới tốt lên được — Olivia bình tĩnh nghĩ, nhìn phòng y tế đèn đuốc sáng trưng đằng trước, hắn bước nhanh hơn, hai tay vững vàng nâng Sừng To hô hấp ngày càng khó khăn, dùng chân đá văng cửa phòng y tế!

“Bị sao thế này?” Bác sĩ trực ban mặc đồng phục trắng vội vàng chạy tới, thấy Olivia toàn thân ướt đẫm thì hơi sửng sốt, tầm mắt dời xuống, lập tức chú ý tới khủng long nhỏ được hắn ôm trong lòng, cùng máu loãng tí tách rơi xuống chung với nước mưa.

“Chuẩn bị thiết bị tái tạo tế bào, có người bị thương nghiêm trọng.” Bác sĩ áo trắng cấp tốc gọi thêm người đến hỗ trợ, trong lúc bận rộn, hắn không quên hỏi Olivia: “Đây là học sinh lớp nào, sao lại bị thương?”

“Không phải học sinh, đây là tôi nuôi.” Olivia trả lời hắn bằng khuôn mặt vô cảm.

“Cái gì? Chỉ là thú cưng thôi hả? Thú cưng sao có thể… sao có thể dùng thiết bị chữa trị đắt giá như vậy?” Bác sĩ ngơ ngác.

“Nhanh đi! Đây là giống loài quý hiếm vô cùng có giá trị, nếu làm lỡ việc trị liệu thì anh gánh trách nhiệm nổi không?!” Biểu tình Olivia thoáng cái trở nên vô cùng hung hãn, hắn quát vào mặt bác sĩ.

Áp lực đến từ Cantus bất giác bộc phát khỏi người đứa trẻ này trong nháy mắt, toàn thể nhân viên y tế chỉ cảm thấy chân mềm nhũn, có hai y tá ngã ngồi trên đất ngay tại chỗ!

“Đứng lên, tiếp tục chuyện các người phải làm đi.” Đồng tử vàng óng lạnh lùng liếc thoáng qua, hai y tá tức khắc run rẩy đỡ nhau đứng lên, các cô chẳng cần đợi thủ trưởng phân phó đã lanh lẹ nâng cáng máy đặt Sừng To chạy vào phòng cấp cứu!

Thân thể nhỏ bé của Sừng To được đặt vào ***g kín chứa đầy dung dịch tái tạo tế bào, trông nó tựa như một bào thai, chỉ có thể liên hệ với thế giới bên ngoài thông qua ống dưỡng khí trong miệng.

Sừng to chưa từng im lặng như thế.

Nó là một thú con rất ngoan, nhưng chưa bao giờ là thú con im lặng, nó lúc tỉnh ngủ cứ như mắc chứng tăng động, luôn chạy tới chạy lui không ngừng nghỉ, đôi khi chỉ đuổi theo cái đuôi của mình thôi mà đuổi cả tiếng.

Mà giờ đây, nó chỉ có thể bất động ôm cái đuôi bị bẻ gãy xương của mình, yếu ớt nằm co ro trong ***g tái tạo tế bào.

Olivia lặng lẽ đứng quan sát ngoài cửa sổ phòng y tế, trên mặt không có tí cảm xúc nào, chẳng ai đoán được tâm tư hắn giờ khắc này. Nhóm nhân viên y tế đứng cạnh hắn mà lòng thấp thỏm bất an không thôi, bác sĩ chịu trách nhiệm hôm nay im lặng ra ngoài gọi điện thoại cho thủ trưởng, rồi trở lại tiếp tục nơm nớp đứng bên Olivia.

Mãi đến khi thiết bị liên lạc trong túi áo chợt vang lên.

Thấy là dãy số lạ, bác sĩ thoáng chần chừ, nhưng vẫn quyết định kết nối, thời điểm hình ảnh đầu dây bên kia chiếu lên tường, tất cả nhân viên y tế đều dại ra. May mà trong Học viện quân sự đế quốc, ngay cả nhân viên y tế cũng xuất thân quân nhân, huấn luyện nhiều năm khiến hắn hình thành phản xạ bản năng, trong nháy mắt trông thấy Hiệu trưởng Argos, bác sĩ tức khắc đứng nghiêm, cung kính hành lễ vô cùng tiêu chuẩn!

“Trễ thế này rồi nghiêm túc trực ban, mọi người vất vả quá.” Đã sớm cởi quân phục trên người, Argos trong hình chiếu chỉ mặc sơmi trắng bình thường. Nhưng mặc dù vậy, cho dù cách một tầng sóng điện xa xôi, nhóm nhân viên y tế vẫn bị khí thế của hắn áp chế, ai ai cũng hơi cúi đầu, lẳng lặng nghe đại nhân vật dạy bảo.

“Mới rồi nghe người báo cáo, bảo có tân sinh mang theo thú cưng vi phạm lệnh cấm nuôi dưỡng đến chạy chữa.” Sau mấy câu hàn huyên đơn giản, hắn nhanh chóng chuyển đề tài.

Ngay khi nhân viên y tế cho rằng đại nhân vật định quở trách, Argos tự dưng lại dặn dò nghiêm túc: “Thú cưng ấy quý lắm đấy, mọi người nhất định phải chăm sóc nó thật kỹ.”

“Phải bảo đảm nó không sụt mất ký thịt nào… nhé ~”

“Tuân mệnh!” Nhân viên y tế thầm thở phào một hơi, đứng nghiêm chào một lần nữa!

“Mọi người đi xuống đi, tôi có ít lời muốn nói riêng với… tân sinh Olivia.” Dặn dò xong chuyện Sừng To, Argos lại khôi phục nụ cười tủm tỉm, tỏ ý bảo các nhân viên lui ra, để lại một mình Olivia.

Lúc đi ra, toàn bộ nhân viên y tế đều nhịn không được nhìn sang Olivia: Hên là ban nãy nghe lời cậu ta đi chữa trị cho thú cưng đó, được hẳn vị kia đích thân gọi điện tới đây dặn dò… thiếu niên này rốt cuộc có thân phận gì nha?

Ngọn lửa buôn dưa bùng cháy hừng hực trong nội tâm nhóm nhân viên y tế.

Vì thế, trên hành lang trắng chỉ còn lại Olivia và Manh Manh, Olivia nhìn hình chiếu Argos trên tường, không lên tiếng trước.

Argos cũng không mở miệng, hắn chậm rãi cởi sơmi trắng trên người, đoạn cầm ra một cái áo ngủ cực kỳ đáng yêu ngay trước mắt Olivia.

Vậy mà, vậy mà muốn ngủ hả trời 囧!

Không muốn xem người đàn ông này cởi áo tháo dây lưng, Olivia quay lưng đi, tầm mắt lại đặt lên Sừng To trong phòng điều trị.

Chính lúc này, giọng người kia bất thình lình vang lên sau tai hắn.

“Hôm nay Mục Căn chuyển phát nhanh bánh bao cho tôi. Bánh bao nhân thịt đế long trăng rằm ngon tuyệt cú mèo, cậu ta nói đây là hối lộ, thế nên tôi lại giúp cậu một lần nữa.”

Nghe thấy tên của người chỉ xuất hiện trong mơ, Olivia quay ngoắt lại!

“Nhập học ba tháng, tất cả thư tín của tân sinh đều bị chặn, chỉ có mình cậu nhận được thư người nhà, biết tại sao không?” Cởi xong áo sơmi, Argos thẳng thắn khoe cơ ngực khỏe mạnh trước mặt Olivia. Hoàn toàn bất đồng với vòm ngực gầy gò chẳng được mấy lạng thịt của Olivia, Argos là một giống đực đã trưởng thành, một giống đực hết sức mạnh mẽ.

“Vì cục cưng Mục Căn thông minh cực kỳ, biết nhắc tới tên tôi trong thư nha ~ đúng là bé con hư hỏng mà, dám quang minh chính đại viết thẳng hai chữ hối lộ lên đó cơ đấy.”

“Chao ôi ~ sao mà sáng dạ quá chừng!” Arogos xòe tay, làm bộ nhún vai bất đắc dĩ: “Nơi kiểm tra vừa thấy tên tôi thì rắm cũng chả dám đánh, khẩn cấp giao thư cho cậu ngay.”

“So với lũ long con chỉ biết suy nghĩ bằng cơ bắp thì cục cưng nhỏ Mục Căn khả ái hơn nhiều ^_^ Càng ngày càng hối hận vì không dẫn cậu ấy đến đây…”

“Ông, cấm ông tính kế cậu ấy.” Olivia nhìn Argos chằm chằm, không biết hai mắt của mình đã bất tri bất giác chuyển màu vàng đậm.

Nhóc con này mà đang ở nguyên hình, thể nào lông toàn thân cũng dựng đứng hết lên cho coi.

Ấy ~ nhóc này thì không được, cậu ta hơi trụi lông chút đỉnh.

Trong lòng nghĩ đến trò vui, Argos nở nụ cười trêu ngươi.

Argos như vậy càng khiến Olivia thấy nguy hiểm, hắn nhìn chòng chọc kẻ đối diện, vẻ mặt chưa bao giờ nghiêm trọng như bây giờ.

Argos rốt cuộc thu hồi nụ cười khó hiểu, một lần nữa nhìn về phía Olivia.

Rồi hắn bỗng dưng giơ tay phải lên.

“Đây là con gián tôi nuôi.” Argos tự nhiên nói một câu không đầu không đuôi. Olivia theo bản năng nhìn lòng bàn tay hắn – trên đó trống không.

Olivia ngẩn ngơ.

“Có tin không, chỉ cần tôi nói ra lời này, từ nay về sau, đố kẻ nào dám đạp gián trong học viện.”

“Cho dù bị bò lên mặt cũng không ai dám động vào nó.”

“Nếu ai muốn làm gì đó với con gián đáng thương đi ngang qua, chắc chắn sẽ có người cản kẻ đó lại, cũng có thể lén báo cáo cho tôi biết.”

“Giống như hồi nãy vậy, cậu chỉ mới vào phòng điều trị một lát mà đã có người báo tin cho tôi.”

Ngồi phịch xuống sofa một cách vô cùng thoải mái, tư thế ngồi của Argos hoàn toàn không hợp quy phạm, nhưng chẳng ai đủ can đảm nhảy ra chỉ trích hắn.

Hắn ngồi kia cười biếng nhác, điệu cười hàm chứa ngạo mạn trắng trợn.

Tiếp theo, hắn vươn tay ra, hai tay vung một phát, hình chiếu trước mắt Olivia loáng cái biến mất.

Olivia xoay người lại lần nữa, sắc mặt vẫn bình thường, lời Argos mới nói tựa hồ không tạo thành bất cứ ảnh hưởng gì với hắn, nhưng mà —

“Olivia, tim cậu đập nhanh quá, muốn để bác sĩ khám thử xem sao không?” Manh Manh ngây ngô ngẩng đầu nhìn Olivia.

“Im đi.” Lạnh lùng ra lệnh Manh Manh im lặng, Olivia cảm thấy càng lúc càng hưng phấn.

Đúng vậy, hưng phấn.

Nghĩ tới chuyện sắp làm, hắn hưng phấn đến phát run.

***

Sau khi hình chiếu vụt tắt, mặt tường lại trắng toát như cũ.

Argos không mặc cái áo ngủ đáng yêu kia, hắn để trần thân trên và nằm ngửa trên sofa.

“Mấy thứ đần độn ngu xuẩn luôn nhiều như vậy… Thế gian này căn bản không có Cantus lai đâu… nhé!”

“Phải là phải, không phải là không phải, thế giới Cantus đơn giản lắm nha ~”