Không Có Lai Sinh

Chương 22: Nổi sóng ở Đông đô




Tại thôn trang, Lão vương gia Thẩm Biệt nhận được thư từ kinh thành truyền đến. Gương mặt bỗng chốc trầm ngâm làm Thẩm vương phi đang may áo không khỏi ngừng tay:

Có chuyện gì?

-Hoàng đế ban hôn cho Vân nhi.

-Ban hôn? Cưới vương phi sao?

-Không phải. Là trắc phi thôi.

-Trắc phi sao phải ban hôn? Phủ ta không phải đã có một trắc phi là Lam nhi rồi sao?

-Trắc phi lần này là một nha hoàn. Là Vân nhi cầu hoàng thượng ban hôn.

-Vân nhi?

Thẩm vương phi bỏ chiếc áo đang may dở trên bàn. Đôi mày liễu chau lại. Bà lo lắng hỏi phu quân:

-Có thật là ý của Vân nhi không? Nó đã có thư về cho chàng chưa?

-Chưa thấy. Nhưng đã có tin từ kinh thành truyền ra, nha hoàn đó là tiểu thư thất lạc của Thừa tướng phủ. Sau khi ban hôn, ba ngày sau ngay lập tức rước dâu.

-Ba ngày? Sao mà gấp vậy?

-Ta cũng không rõ. Nhưng như vậy chúng ta có muốn đến kinh thành cũng không kịp. Đành đợi Vân nhi đưa con dâu về Đông đô thôi.

Vương phi cũng không lên tiếng. Đứa con này cũng giống như cha nó, phải sống dưới lớp ăn chơi, “quần là áo lượt”, chịu bao lời đàm tiếu từ người khác. Nhưng muốn yên ổn, đành phải thế thôi.

Thẩm vương gia mở tiếp bức thư thứ hai. Mới đọc qua nội dung, ông đã giật mình:

-Vân nhi muốn Hạ Lam “biến mất”.

-Biến mất?

Đã đến lúc rồi sao? Khi con trai lớn gặp chuyện, bà và phụ thân đã từng nghĩ đến chuyện đó. Một nửa giang sơn này từng do Thẩm gia giúp Tiên hoàng khai quốc giành về. Tiên hoàng và Thẩm lão vương gia là tri kỉ. Nhưng chỉ có tiên hoàng mới đủ sức áp chế Thẩm gia. Tiên hoàng mất, kẻ kế vị không được như ngài. Nhà họ Thẩm là vương gia khác họ, công cao lấn chủ, cha chồng của bà dùng một vạn quân trấn thủ biên giới suốt mười năm. Tướng công của bà cũng là người có tài năng nổi trội nhưng sinh ra không may mắn, hoàng đế lúc ấy lại có tính đa nghi, lúc nào cũng lo lắng Thẩm gia làm phản. Thẩm gia và Hải gia lại là bằng hữu. Để giữ an toàn cho nhi tử, tránh mọi hiềm nghi, cha chồng đành phải nuôi dạy con trai thành “quần là áo lượt”, bị bao thế gia trong kinh thành coi thường. Bà trở thành đố phụ. Thời cuộc thay đổi, giờ con trai không muốn sống như cha nó nữa. Mảnh đất Đông đô nhỏ bé này liệu có chịu nổi chiến loạn hay không?

-Nàng nghĩ sao?

-Tướng công và con đã có trù tính thì cứ vậy mà làm. Lam nhi biến mất cũng là cái hay. Con bé đã khổ vì chúng ta nhiều rồi. Chỉ là không biết, nếu hoàn thành kế hoạch rồi con bé có thể làm lại từ đầu không?

Trong Lương vương phủ, nha hoàn thông phòng, tiểu thiếp và trắc phi đều là người của con trai, nếu có thu thêm người do người khác tặng thì đều được giám sát chặt chẽ. Vùng Đông đô nhỏ bé, tin tức ít được truyền đi, Thẩm gia đã cố gắng thu mình song cái gì cũng có giá của nó. Vân nhi cũng không thể giả điên giả dại suốt đời.

-Vậy nàng vào chuẩn bị một ít lễ cho con dâu mới. Dù sao trên danh nghĩa cũng là thứ nữ của phủ thừa tướng, chúng ta không thể bạc đãi nàng ta được.

-Dạ, tướng công yên tâm.

Bầu trời Đông đô nhiều sao sáng. Con hổ dù dồn vào đường cùng cũng không thể trở thành mèo mãi được. Từ khi sinh ra, Thẩm Hành Vân đã không phải là đứa an phận. Ông không muốn Thẩm gia mang tiếng là kẻ phản loạn nhưng nếu cứ sống trong cái lốt hoàn khố mãi thì con cháu làm sao dám nhìn mặt tổ tiên.

-Vua sợ thần tử giỏi, vua làm sao có thể ở ngôi vua?

Phương Lễ cầm lá thư truyền về từ kinh đô, trao lại cho Thượng tướng quân Hạ Mẫn. Nhìn thấy hai chữ ” Hạ Lam biến mất”, tay Hạ tướng quân cũng run run.

-Vương gia không muốn đợi nữa rồi.

-Đúng là không đợi được nữa.-Phương Lễ nhếch môi- Nhưng chúng ta chỉ là một Đông đô nhỏ bé. Vì thế phải làm phiền Hạ tướng quân.

-Lão phu không dám. Ân tình của lão vương gia, Hạ gia có hy sinh đôi chút đã là gì.

-Vãn sinh cáo từ. Tướng quân bình an.

Phương Lễ băng mình trong sương lạnh. Hạ tướng quân cũng nhanh chóng hạ lệnh đến toàn quân.

-Điểm quân chờ lệnh. Ngay khi ta có lệnh, toàn quân lực Ngọc Hồ thành vây lấy Đông đô.

Trong đêm nay Hạ Lam biến mất. Chỉ còn lại một Lập Huệ- Huệ nhi.

Trên gốc cây cổ thụ lớn ở Đông đô, bóng Thiết Hàn cô độc nổi bật trên nền trời đêm lạnh lẽo. Kiếp sống lang bạt trên yên ngựa sẽ tiếp nối bởi những tháng năm chinh chiến liên miên. Nhưng hắn không hối hận. Thiết Hàn không hối hận. Thà chết vì một mảnh tình thân vừa tìm thấy còn hơn là kéo dài những tháng năm vô ích để rồi nhắm mắt với cõi lòng trống rỗng, không yêu ai, cũng chẳng lưu luyến một ai.