Không Còn Đường Lui

Chương 44: Tôi không có không tin cậu




Căn nhà không có gì thay đổi, cùng với trước khi cậu rời đi cơ hồ giống nhau như đúc, ngay cả bình hoa được mua ở khu mua sắm kia, vẫn còn đang đứng ở trên hộc tử cạnh đường đi. Nhưng giữa hai người, hiển nhiên xuất hiện điều gì đó bất đồng, Phùng Kiến Vũ không nói ra được điều gì, cậu cũng không dám ngẫm nghĩ quá nhiều. Đem bao bố tiện tay ném vào trên ghế sa lông ở phòng khách, Phùng Kiến Vũ kéo ra ghế ở bàn ăn miễn cưỡng ngồi xuống, ánh mắt có chút lay động bất định, dù sao bất cứ lúc nào cũng có thể liếc nhìn Vương Thanh.
Nước nóng ở trong nồi sôi ùng ục ùng ục, Vương Thanh đang đưa lưng về phía cậu đánh trứng ở trong bát, tay áo kéo lên đến nửa bắp tay, động tác vô cùng thuần thục, thoạt nhìn lưu loát lại dứt khoát, thật đúng là vô cùng vui tai thích mắt. Khóe miệng không tự chủ cong lên một độ cong nhàn nhạt, lại cảm thấy chính mình có chút ngớ ngẩn, xoay mặt nằm ở trên bàn nhắm mắt dưỡng thần, kết quả vừa nhắm mắt lại khuôn mặt của người kia lại xuất hiện càng không chút kiêng kỵ tán loạn ở trong đầu. Cũng không biết qua bao lâu, tiếng bước chân càng tiến đến gần, tiếng đặt chén khẽ chạm mặt bàn, khí nóng từ từ phải vào bên tai. Phùng Kiến Vũ vừa mở mắt đã nhìn thấy một tô mì đã nấu xong ở trước mặt, phía trên phủ mấy cọng hành xanh, hai màu trắng trắng xanh xanh, không có bao nhiêu đặc sắc, nhưng chính là khiến cho người ta ngón trỏ đại động.
Vương Thanh cầm chén cùng đũa đẩy đến trước mặt cậu, cũng kéo cái ghế ở bên cạnh cậu ngồi xuống.
Cầm lên đũa một gắp lại tiếp một gắp cuốn mì vào trong miệng, hút hút vài hớp, Phùng Kiến Vũ có chút ăn giống như nuốt, cặp mắt của người ở bên cạnh vẫn luôn chăm chú dõi theo cậu, khiến cho cậu có chút không được tự nhiên.
“Cảm ơn cậu.” Thanh âm cứ như vậy không đầu không đuôi vang lên, Vương Thanh vừa nói vừa sờ lỗ mũi, cố hết sức che giấu chính mình đang ngượng ngùng.
Phùng Kiến Vũ cổ tay mềm nhũn, đôi đũa thiếu chút nữa rơi xuống đất. Lời này nói ra từ trong miệng người nọ, thật đúng là vô cùng ly kỳ. Hơi ngẫm nghĩ một chút, liền hiểu ra ý tứ của Vương Thanh, cậu cười cười, “Không sao …… anh cũng đã cứu tôi, xem như đáp trả lại cho anh đi.” Dừng lại nhấp một ngụm nước mì, lại nói, “Lần này, chúng ta không ai nợ ai.”
Ngực trái giống như bị người đâm một nhát, đau đớn kịch liệt, Vương Thanh phát hoảng đến đầu ngón tay co rút, một khoang lửa giận vô hình không chỗ phát tiết, lại muốn liều mạng cố gắng ngụy trang. Hắn hít sâu một hơi, mở miệng nhưng chỉ là bất đắc dĩ lập lại: “Đúng vậy, không ai nợ ai.”
Hồi lâu không nói.
Phùng Kiến Vũ húp cạn sạch sẽ cả nước mì trong tô, thu thập xong chén đũa, mới lên tiếng phá vỡ tình huống, “Chỗ kia chuẩn bị như thế nào rồi?”
“Vẫn y theo kế hoạch lúc trước của chúng ta, chọn tòa nhà Bắc Lục Hoàn, tòa nhà đó vừa cao, hơn nữa lại tiện nghi, khá là rộng lớn. Lân cận có mấy trường học, muốn khai thông quan hệ cũng đã khai thông xong hết rồi.” Vương Thanh biết cậu đang hỏi về địa điểm an bài máy vi tính, “Ngoài mặt vẫn đang tiến hành giao dịch ở trên mạng, ở ngoài cửa an trí thêm mấy máy dệt để ngụy trang, thật ra hiện tại cũng không sai biệt lắm, tôi muốn chờ cậu trở lại rồi mới thương lượng đến bước tiếp theo.”
Phùng Kiến Vũ chỉ hơi trầm ngâm, “Vậy thì thu xếp một chút, hai ngày nay làm việc, thời gian này của chúng ta phải khẩn trương một, một khắc cũng không thể chờ được nữa.”
“Đâu chỉ là khẩn trương a ……” Vương Thanh buồn bực đỡ trán, “Tôi cảm thấy chi bằng chúng ta trực tiếp cướp xe chở tiền còn thuận tiện hơn.”
Phùng Kiến Vũ không đồng tình với lời nói thẳng này của hắn, “Tôi sẽ nghĩ biện pháp trì hoãn thời gian phân chia xã đoàn, chỉ chú ý việc mình làm là được. Hôm nay buổi chiều anh đi đến Bắc Lục Hoàn, thuê mấy người trực tiếp đến làm việc ở mấy máy dệt, anh dặn dò bọn họ tùy thời chú ý và giao phó một lần, sau đó gọi mấy người cơ trí chạy đến mấy địa bàn khác kéo người, đừng để cho Tạ Kiêu nhìn ra được có gì đó không đúng.”
Hai người bọn họ ngay từ lúc ở bệnh viện Đường Bình đã đem chuyện này thương lượng đến vô cùng cận kẽ.
Tiêu thụ trên mạng, người quen thì tìm người quen bán, một người mang bao nhiêu tiền thì giao bấy nhiêu hàng, tán hàng càng rộng rãi, phúc lợi càng nhiều. Đa số đều dưới tình huống không dính dáng đến giao dịch tiền mặt, phương tiện an toàn, cộng thêm thủ hạ phía dưới của Vương Thanh đều là người cơ trí, khách hàng trong tay bọn họ vốn dĩ cũng không ít, chuyện này càng làm càng thuận lợi.
“Tôi đi Bắc Lục Hoàn, vậy còn cậu?” Vương Thanh có chút cẩn cẩn dực dực liếc nhìn người nọ.
“Tôi hẹn Bành Hiên và mấy lão thúc phụ kia ra ngoài nói chuyện một chút.” Phùng Kiến Vũ lắc lắc ly thủy tinh trong tay, “Bản thân bọn họ cũng nhìn không vừa mắt tên họ Tạ đó, tôi lén lút cho bọn họ chút lợi ích, xem xem có thể trì hoãn thêm một chút thời gian nữa không.” Nhớ đến nhờ vả Bạch Lạc Bình giúp mình đến ngân hàng mượn sáu mươi vạn, Phùng Kiến Vũ liền nhức đầu, cậu thật đúng là đem hết vốn cưới vợ đều đưa hết cho Vương Thanh.
“Có gì muốn tôi giúp hay không?”
Phùng Kiến Vũ cảm thấy có chút mệt mỏi, híp mắt ngáp một cái, “Tạm thời không có.”
“Vậy để cho Khoan Tử đi theo cậu đi?” Vương Thanh đề nghị, lại sợ Phùng Kiến Vũ suy nghĩ nhiều, tiếp tục bổ sung giải thích, “Tôi sợ bọn họ lần đầu tiên gặp cậu, không rõ ràng tình huống, đến lúc đó nói chuyện không hợp, có Khoan Tử đi theo sẽ tốt một chút.”
“Cũng được.” Phùng Kiến Vũ đáp ứng, đứng dậy xoay ngược muốn đi về phòng cho khách, “Tôi đi ngủ trước, bây giờ quá mệt mỏi.”
Vương Thanh cũng nhìn thấy rõ vẻ mặt mệt mỏi của cậu, ở sau lưng cậu do dự hồi lâu, vẫn là đưa tay đem người kéo lại.
“Việc đó …… Đại Vũ, ” Hắn phát hiện mình hiện tại mỗi lần nghiêm túc cùng Phùng Kiến Vũ nói chuyện lại có chút lắp bắp, “Cậu lần trước, nói với tôi, cậu cảm thấy tôi không tin tưởng cậu, là bởi vì tôi đem cậu ở lại khu bắc, không có dẫn cậu đến kho lấy hàng.”
Dừng một chút, lại nói: “Cho nên tôi không mang theo cậu đến kho hàng, là bởi vì nơi đó ở trên núi, đi lên một chuyến vừa gập ghềnh vừa nguy hiểm, đoạn đường đi thông vào kho cỡ khoảng vài trăm mét, xe vào không được, một trận mưa dưới đất sẽ đầy bùn nhão, gần đó còn đặc biệt có nhiều kiến …… tôi nhớ cậu có bệnh khiết phích, sợ cậu không chịu nổi, nên không đề cập đến việc dẫn cậu đi theo, tôi cũng không biết cậu sẽ nghĩ như vậy.”
Phùng Kiến Vũ thân thể rõ ràng cứng đờ, có chút ngây ngẩn cả người. Cậu nhớ mình lúc gây gổ đúng là có oán trách câu này, nhưng cậu không hề nghĩ đến Vương Thanh sẽ nhớ lâu như vậy, thậm chí còn sẽ cho cậu một lời giải thích.
“Tôi không có không tin tưởng cậu.” Tay của Vương Thanh từ cổ tay của người nọ di chuyển xuống, lòng bàn tay của hắn thật to dán chặc lên mu bàn tay của cậu nhẹ nhàng nắm lấy, ngón tay nhẹ nhàng đan vào lòng bàn tay cậu, giọng thành khẩn lại mang theo chút lấy lòng, “Cậu đừng giận tôi nữa, lần trước là tôi sai lầm, tôi không nên đối với cậu như vậy.”
“Tôi không có tức giận.” Phùng Kiến Vũ bị lời nói của hắn khiến cho tâm hoảng ý loạn, muốn vội vàng rời đi, nhưng tay vẫn còn bị người nắm thật chặc lôi kéo.
Cảm giác được người nọ muốn chạy trốn, Vương Thanh thở dài, trên tay hơi dùng sức, đem thân người nọ xoay lại đối diện với mình. Một tay còn nắm như vậy, một tay khác đưa lên giúp người nọ sửa sang lại tóc mái lòa xòa trên trán.
“Lần sau chúng ta cùng đi, có được hay không?”
Người nọ cách mình quá gần, thật sự quá gần, khoảng cách hai thân người không đến mười xen-ti-mét, chỉ cần một động tác hơi chúi người về phía trước một chút là có thể dính chặc vào nhau. Phùng Kiến Vũ có cảm giác đầu óc của mình có chút tạm ngừng, ngây đơ tại chỗ, không nói một lời.
Đợi không được Phùng Kiến Vũ hồi phục trở lại, Vương Thanh cũng không giận. Hắn vươn tay nhẹ nhàng xoa xoa gò má của Phùng Kiến Vũ, cười cười, một hàng răng trắng lộ ra đáng yêu, tay của hắn một đường hướng xuống cằm Phùng Kiến Vũ, động tác vô cùng ôn nhu.
Phùng Kiến Vũ biết bản thân bây giờ nên rời đi, nhưng hai chân lại đột nhiên trở nên bất động, chỉ có buồng tim vẫn đang nhảy lên không ngừng gia tốc.
Bóng người bao phủ xuống, cảm nhận được hơi thở gần sát, Phùng Kiến Vũ tắt nghẹn cổ họng, sợ đến hai mắt nhắm nghiền.
Một cái hôn vô cùng vô cùng nhẹ nhàng, chậm rãi rơi xuống trán của cậu, vừa chạm vào liền rời đi, dứt khoát và mềm mại, run rẫy, còn có chút vui mừng đè nén, giống như là hướng về trân bảo thế gian thương tiếc cùng cẩn thận.
“Đi ngủ đi.”
Khẩn trương đến giống như mao đầu tiểu tử, cắn môi xoay đầu rời đi, trong tay nhẹ nhàng buông ra, bên tai vẫn vang vọng giọng nói có chút trầm thấp khàn khàn của Vương Thanh.
- Hoàn chương 44 -