Không Còn Đường Lui

Chương 48: Nói lại một lần nữa đi




Đoàn người cười nói đi ra quầy bar, Bạch Lạc Bình chợt cảm giác đứa bạn đi cùng đang dùng ngón tay chọt chọt cánh tay của mình.
“Làm gì?” Bạch Lạc Bình nguyên bản vốn là có điểm buồn bực, mặt cũng không thèm di chuyển, chỉ liếc nhìn một chút.
Cái người chọt người cậu ta nỗ lực hất hất đầu về phía Vương Thanh chép miệng nói, “Lão Bạch, tìm cậu a?”
Bạch Lạc Bình một trận hồ nghi, nhìn theo phương hướng kia, nam nhân mới vừa rồi ngây ngô cùng Phùng Kiến Vũ đang hướng cậu ta từng bước tiến đến gần.
Thân cao một mét chín mươi mấy, bóng đêm mông lung cũng không che giấu được đôi gò má cương nghị kia, theo bước chân hắn chậm rãi đi tới, ánh mắt như hổ lang kia cùng với khí thế phách lối khốc liệt bộc phát khiến cho người ta không thể xem thường.
Bạch Lạc Bình bị chấn kinh có chút mềm nhũn chân, nhưng vẫn là khoát khoát tay để cho những bạn bè kia của cậu ta đi trước. Cậu ta cũng hướng Vương Thanh tiến đến gần, mặc dù có chút sợ, nhưng nhịn không được muốn tìm hiểu người đàn ông này.
Lúc khoảng cách giữa hai người không sai biệt lắm cách hai ba mét, Vương Thanh cất bước tiến lên, nắm lấy cổ áo của Bạch Lạc Bình thẳng tay ném người vào vách tường bên cạnh, nện ở trên tường đặc biệt vang lớn, xung quanh có mấy người không nhịn được ngó nhìn sang, nhưng người nào cũng không có ý định xen vào chuyện của người khác. Vương Thanh hạ thủ không một chút khách khí, đau đến người kêu rên một tiếng.
“Mày mới vừa rồi ở quầy rượu liên tục nhìn cái gì, hửm?” Thanh âm của Vương Thanh nghe vào không có một tia gợn sóng, lại lộ ra lãnh ý khiến người khiếp sợ.
Bạch Lạc Bình đau đến nằm dài ở trên đất, một hồi lâu mới đứng lên, trên trán đổ mồ hôi nhưng vẫn là cười nói: “Xem anh có phải là tên cặn bã hay không.”
“Con mẹ nó mày nói cái gì ? ! ” Vương Thanh đưa tay nắm lấy cổ áo Bạch Lạc Bình, vung tay lại thêm một quyền, con ngươi sâu thẩm, giống như là bị chọc giận.
“Anh …… anh thật sự là Vũ ca …… ? ” Bạch Lạc Bình cảm giác trong miệng có cái răng lung lay rồi, bị một quyền này dọa đến có chút hoảng sợ, âm lượng đè thấp chút, nhưng ánh mắt nâng lên nhìn Vương Thanh vẫn còn có chút chống cự.
Vương Thanh buông ra một ánh mắt “mẹ nó mày đang nói nhảm cái gì” nhìn Bạch Lạc Bình, đồng thời lại cảm chút kỳ quái với phản ứng của cậu ta, híp híp mắt, chậm rãi nói: “Mày rốt cuộc muốn cùng tao nói cái gì?”
“Thì ra anh thật sự đúng là siêu cặn bã rồi a.”
Khí tức Vương Thanh nổi lên, buông lỏng tay, Bạch Lạc Bình không kịp đề phòng rơi xuống đất, đập xuống bên hai chân Vương Thanh, lúc này cậu ta chịu đựng không có lên tiếng.
“Tôi xem anh cũng ăn mặc có chút sỉ diện thân phận ……” Bạch Lạc Bình lại một lần nữa từ dưới đất phí sức đem thân mình chống đứng lên, “Vậy anh còn có thể để cho anh ấy khó khăn đến nỗi phải đi đua xe, đi Hàn Cẩm? …… Hay là nên nói anh vốn chính là dựa vào anh ấy? Mặt mũi anh đứng ở chỗ nào bên cạnh Vũ ca, thật mẹ nó vô cùng chướng mắt.” Nói xong liền phun xuống đất một ngụm nước bọt đầy máu.
Mắt thấy khuôn mặt của Vương Thanh từ tức giận thay đổi sang khiếp sợ, Bạch Lạc Bình chê cười một tiếng, tiếp tục nói: “Ngoài phía cổng thành Bắc có một con đường cao tốc bị bỏ phế, chạy một vòng đứng thứ nhất thì lấy được tiền cược lên đến năm con số của người bị đụng đến chết, anh ấy một mực ở nơi đó chừng mấy ngày, tôi khuyên không được anh ấy …… nên chỉ có thể giúp anh ấy. Anh ấy nói thiếu tiền, muốn mướn thuyền đi Hàn Cẩm, nói gì cũng đều không chịu nghe.” Dừng một chút, Bạch Lạc Bình trong mắt một mảnh phức tạp, “Cho nên anh đừng bày ra cái bộ dạng phó thủ trưởng này nữa đi, anh rõ ràng đối với anh ấy chẳng hề quan tâm ……”
Cánh tay nắm cổ áo Bạch Lạc Bình chợt khựng lại, sắc mặt khó coi đến không hình dung nổi, một trận trầm mặc. Vương Thanh giống như là đang cố gắng tiêu hóa lời nói của Bạch Lạc Bình, phán đoán là thật hay giả. Hắn bỗng dưng nhớ đến tiền cùng hàng trong túi bao bố Phùng Kiến Vũ mang về nhà, chính mình đã từng không ngừng suy đoán nguồn gốc của những thứ đó …… hô hấp cứng lại, đây hết thảy giống như một hồi chuông cảnh tỉnh, hồi lâu hắn vẫn không thể hồi thần.
Đúng vậy, hắn làm sao có thể cặn bã như vậy. Mạng cũng phải dựa vào người nọ cứu về, tiền cũng phải dựa vào người nọ kiếm, thời gian cũng phải dựa vào người nọ trì hoãn. Hắn vẫn luôn cảm thấy Phùng Kiến Vũ ban đầu chịu cùng hắn, là bởi vì nhìn thấy thế lực của hắn hưng thịnh, muốn lẫn vào đó phong sinh thủy khởi(1). Nhưng hôm nay, hắn hai tay trống trơn, Phùng Kiến Vũ vẫn là nguyện ý bán mạng cho hắn, chịu khổ như vậy?
Bất thình lình hắn bị vài ba lời nói làm cho tâm loạn như ma, thậm chí có chút không dám nhìn thẳng vào chất vấn của Bạch Lạc Bình, bởi vì hắn không thể phủ nhận.
Có chút run sợ bấm bấm lòng bàn tay, Vương Thanh lạnh mặt nói: “Chuyện của bọn tao tự bọn tao sẽ xử lý, sau này mày ít gặp cậu ấy đi.”
Bỏ lại một câu không nặng không nhẹ này, Vương Thanh xoay người rời đi. Thời điểm trở lại cửa chính quán bar, Phùng Kiến Vũ đang ở bên cạnh xe tìm hắn, hai người cùng nhau ngồi lên xe.
“Anh mới vừa đi đâu vậy?” Mặc dù có uống một chút, có chút mơ mơ hồ hồ, nhưng vẫn không đến mức ý thức không rõ, cảm giác được người nọ bên cạnh tâm tình không đúng lắm, Phùng Kiến Vũ nghiêng đầu hỏi.
Vương Thanh không nói một lời tiếp tục lái xe, tràn ngập trong đầu đều là những lời nói mới vừa rồi Bạch Lạc Bình cùng hắn nói.
Bị người đánh, bị buộc kéo K, chạy đi đua xe, đi sòng bạc. Người kia vì hắn làm nhiều chuyện như vậy, không để ý hết thảy, không có nguyên tắc, đến tột cùng là vì cái gì? Trong đầu có một từ dần dần hình thành, khiến cho hắn không nhịn được vui vẻ, lại khiến cho suy nghĩ của hắn trở nên luống cuống. Hắn không nghĩ ra được loại khả năng thứ hai, hắn cũng không nguyện ý nghĩ đến.
Đằng sau sự yên bình luôn ấp ủ một tình cảnh sóng gió nguy nan.
Xe quẹo vào một đường tắt thưa thớt người, hai bên đường trải dài một hàng cây thẳng tắp thật cao thật to. Vương Thanh đột nhiên đạp thắng xe, quay đầu nhìn về phía Phùng Kiến Vũ. Phùng Kiến Vũ cũng lăng lăng nhìn hắn.
Dáng vẻ khuôn mặt mờ mịt kia làm cho Vương Thanh nhìn đến buồng tin đau đớn giống như bị người dùng dao đâm một nhát.
Cậu ấy âm thầm làm nhiều chuyện như vậy, thế nào lại có thể giống như một người không có việc gì xảy ra?
Còn chưa hiểu được phức tạp trong mắt người nọ, Phùng Kiến Vũ đã cảm thấy cái ót bị một bàn tay hung hăng chế trụ, môi dưới bị người dùng sức mút, đầu óc hỗn độn thoáng chốc liền thanh tỉnh, đưa tay đẩy ra, người nọ lại càng thêm điên cuồng ý đồ dùng đầu lưỡi cạy ra hàm răng của cậu.
Trái tim mãnh liệt co rút một trận, rốt cuộc đưa tay đẩy người nọ ra.
“Anh lại phát điên cái gì nữa đây ……” Phùng Kiến Vũ cúi đầu dùng mu bàn tay chà xát môi mình, có chút bối rối.
“Tại sao lại gạt tôi làm chuyện nguy hiểm? Chúng ta có thể cùng nhau giải quyết không phải sao?”
“Anh nói cái gì vậy ……” Phùng Kiến Vũ đầu tiên là có chút mờ mịt đầu óc, bỗng nhiên lại nghĩ tới điều gì đó, “Bạch Lạc Bình?”
“Cậu thực sự có đi.” Giọng nói Vương Thanh rất thấp, giương mắt nhìn về phía Phùng Kiến Vũ, ánh mắt hồng hồng.
Phùng Kiến Vũ nhàn nhạt nói: “Chúng ta không có thời gian trì hoãn.”
Có gì đó muốn bộc phát, hắn biết hắn cũng không nhịn được nữa.
“Cậu đối với tôi có cảm giác, đúng không?” Vương Thanh bất chợt kích động kéo tay của Phùng Kiến Vũ, nụ hôn như mưa vội vàng rơi xuống trên môi, “Đừng tránh tôi nữa …… xin cậu đó.”
Phùng Kiến Vũ lập tức muốn rút tay về, nhưng người nọ vẫn cứ gắt gao nắm chặc, “Vương Thanh, tôi đã nói với anh rất nhiều lần rồi ……”
“Tôi không muốn nghe những điều đó ! Cậu chính là vì sao không chịu thừa nhận? Cậu đang đợi cái gì, hay là đang sợ cái gì? Phùng Kiến Vũ, cậu nhìn tôi ! ”
Ánh mắt kia giống như là mang theo nóng bỏng bức người, nhìn cậu đến tim đập loạn, nhưng lại không thể tránh né.
“Tôi yêu cậu, ” Cổ họng nghẹn ngào, thanh âm của Vương Thanh cũng có chút phát run, nhưng hắn vẫn là miễn cưỡng nói tiếp, “Tôi không có hứng thú cùng người khác nói loại tình thoại này, nhưng tôi muốn cho cậu biết, tôi không có biện pháp nào khác nữa rồi. Cậu nếu là cảm thấy chuyện kia của Tạ Kiêu vẫn khiến cho cậu không thấy thống khoái, cậu hành hạ tôi thế nào tôi cũng sẽ không nói hai lời, cậu đừng có mẹ nó cùng tôi giữ vững cái khoảng cách chó má gì đó, tôi thật sự chịu không nổi.”
Vương Thanh duỗi ra một cái tay đưa vào trong quần áo cậu, vuốt ve phía sau lưng của cậu. Phùng Kiến Vũ bị đoạn thoại kia kích thích đến trực tiếp sững sờ ở tại chỗ, cậu hoài nghi mình có phải nghe lầm không, nhưng cảm giác trái tim mình như khối băng bị tan chảy lại chân thật đến như vậy.
Trong lúc liều mạng đua xe trong đầu nghĩ đến chính là người nào, trong lúc lo lắng sợ hãi ở sòng bài Hàn Cẩm trong đầu nghĩ đến nhiều nhất là ai. Cậu tự hỏi chính mình, lần lượt hỏi bản thân, câu trả lời cũng chỉ có một.
Lúc này Phùng Kiến Vũ chợt lộ ra một nụ cười khổ tự giễu, trong mắt rõ ràng có thủy quang lóe lên. Cậu đối với Vương Thanh chính là cái gì, chính cậu bất quá cũng đã rõ ràng.
Thật không hiểu được bản thân đến tột cùng là nằm vùng thành công hay là thất bại. Cá của cậu đã thành thành thật thật mắc câu, nhưng cậu cũng bị cứng rắn cưỡng ép kéo xuống nước.
Phùng Kiến Vũ ngẩng đầu, trên mặt còn mang theo dư vị men say ngả hồng, cậu nín một hơi, cắn răng nói: “Anh mới vừa nói gì, nói lại một lần nữa đi.”
Vương Thanh dùng môi nhẹ nhàng điểm lên hai gò má của cậu, trang nghiêm trịnh trọng, giọng run rẫy, “Anh yêu em.”
Hai cánh tay Phùng Kiến Vũ bất chợt quàng qua vai Vương Thanh, dùng lực siết chặc, giống như người sắp chết ôm chặc lấy chiếc phao cứu sinh cuối cùng, lệ nóng lăn xuống, ẩm ướt nóng bỏng, Vương Thanh nếm đầy một miệng mặn đắng.
- Hoàn chương 48 -
____________________
(1) Phong sinh thủy khởi: gió đi khắp nơi để mọi vật sinh ra, nước đến đâu thì mọi vật ở đó đâm chồi nảy lộc.