Không Đợi Anh Ngoảnh Lại

Chương 8: Gương sáng 2




Không bao giờ muốn trở thành một oán phụ, cũng tin tưởng bản thân sẽ không làm oán phụ, Tiểu Du muốn cuộc sống của mình mỗi ngày trôi qua đầy màu sắc, mỗi một ngày đều được hưởng thụ ánh mặt trời chói chang và thưởng thức hoa thơm cỏ lạ, vạch kế hoạch hoàn hảo ỗi một phút một giây của đời mình, không nuối tiếc, không hối hận, vững bước tiến về trước… nhưng… Diệp Tiểu Du nhẹ nhàng thở dài một hơi, đôi mắt sáng lấp lánh như ánh sao kia chỉ còn một màu ảm đạm.

Giờ phút này, cô bỗng nhiên không còn nhìn thấy rõ con đường phía trước nữa.

Sau lưng truyền tới những tiếng rì rầm của sinh viên, cô vội lượm lặt thần trí lan man của mình lại. Dạo gần đây, thực sự là càng lúc càng không ra gì, lên lớp dạy mà hồn phách cứ thất lạc đi đâu.

Cô ổn định tâm tình xong, từ bên cửa sổ chầm chậm xoay người lại. “Có thắc mắc gì không?” Vừa hoàn thành xong một chương, cô cho học trò chút thời gian ôn tập lại. Giảng đường hôm nay chật kín người, từ buổi học thứ hai trở đi, tiết dạy của cô không có ai cúp học, ngay cả dãy bàn đầu cũng không trống như trước, nếu không nhanh chân tới lớp sớm giành chỗ, thì chỉ có thể ngồi tít ở hàng cuối cùng, ngắm cô giáo trẻ trung xinh đẹp từ đằng xa mà thôi.

Ngôi trường này ở Bắc Kinh mặc dù không sánh bằng Bắc Đại, Thanh Hoa, nhưng cũng là một trường đại học hàng đầu trong nước. Nhìn đám trai thanh gái lịch trước mặt, Diệp Tiểu Du thường khiếp sợ tới mức không dám đối diện với những ánh mắt hiếu kỳ pha lẫn một chút khiêu khích của bọn họ, riêng môn toán cao cấp này, cô lại càng không dám lơ là, bọn họ cũng không dám chểnh mảng?

Hôm nay cô mặc một bộ áo váy công sở màu xám, áo sơmi trắng bên trong, trên mặt đeo cặp kính gọng bạc, mái tóc búi gọn gàng ra sau, thoạt nhìn trông giống một nữ nhân viên văn phòng thành thục, bộ quần áo cắt may vừa vặn tôn lên vóc người duyên dáng của cô, còn đôi chân thon thả bên dưới gấu váy kia không hiểu sao cứ khiến người khác phải suy nghĩ linh tinh. Gương mặt trang điểm nhẹ nhàng kết hợp với cặp kính gọng bạc tạo cho cô một phong thái rất riêng, hai mắt ánh lên vẻ đẹp trí thức, nhưng một người như vậy lại thường xuyên u sầu, thất thần, thẩn thờ khi lên lớp, có một lần còn thấy mắt cô hoe đỏ.

Ông trời vốn thích chọc ghẹo con người, rời khỏi cổng trường cấp ba, bước chân vào ngôi trường đại học này, cứ nghĩ khắp nơi đều là những vị giáo già nho nhã ưu tú, đầy bụng kinh luân, đầu tóc bạc phơ, không ngờ lên năm thứ hai lại được gặp một cô giáo trẻ rụt rè nhút nhát. Tuổi trẻ chết tiệt, môn toán chết tiệt, đôi mắt kia cứ như nhìn xuyên qua cánh cửa tâm hồn người khác, các môn khác còn dễ quậy, môn toán này sao mà dám? Nếu như cô dạy dở thì không nói, nhưng trời ạ, giọng nói cô ngọt ngào êm ái, ngồi nghe giảng mà mê mẩn tâm thần, đúng là hành hạ người ta. Đây là một phương trình bất đẳng thức kiểu gì vậy? Giảng viên đại học hai mươi bốn tuổi, thanh xuân phơi phới, phong thái tao nhã, nhưng vì sao vẻ mặt lại giống như một “oán phụ”? Một đám nam sinh đang đánh giá Diệp Tiểu Du từ trên xuống dưới.

“Không có thắc mắc gì đâu cô!” Mấy cô nữ sinh hàng đầu cười nói.

“Có khi nào cô thất tình không ta?” Ngô Binh ném cho Kỷ Siêu một tờ giấy.

Thất tình? Kỷ Siêu nhìn chằm chằm vào con người đang xoay lưng viết bài trên bảng kia, nụ cười cô trong veo như nước, gương mặt đẹp tựa hoa lan, mỗi cử chỉ bước đi đều toát lên vẻ thanh tao quyến rũ, ai lại nỡ nhẫn tâm làm tổn thương cô ấy? Kỷ Siêu lắc đầu.

“Miếng ngon của ông có khi là miếng độc của người khác, nói không chừng bạn trai cô thích loại con gái chua ngoa đanh đá?” Một nam sinh khác xen vào.

“Loại người một dạ hai lòng, cô nhất định sẽ không yêu đâu.” Chẳng hiểu sao Kỷ Siêu lại khẳng định chắc nịch, cô thông minh như vậy sẽ không yêu ai một cách dễ dàng.

“Aisssh, con gái khi mà đã thích ai rồi thì đều ngốc nghếch hết, chỉ số thông minh lập tức rớt xuống hàng đần độn. Bộ là học giả thì không bị tổn thương chắc?” Ngô Binh giở giọng như người sành đời.

Kỷ Siêu bất mãn liếc cậu ta một cái, vẻ mặt lạnh lùng khiến người ta sởn gai ốc.

Ngô Binh còn muốn nói thêm gì đó thì chuông tan học vang lên không đúng lúc. “Hôm nay dừng ở đây, nếu có thắc mắc gì, các bạn tới phòng giáo viên tìm cô.”

“Nếu tới phòng giáo viên mà không thấy, vậy xin hỏi “hành tung” cô sẽ ở nơi nào?” Không biết bạn nam nào nghịch ngợm trêu cô giáo, khiến cả lớp cười ồ lên.

Diệp Tiểu Du đỏ mặt, cũng cười theo, “Cô không ở nội trú trong trường, nếu không tìm thấy trong phòng giáo viên, vậy thì hôm khác gặp.” Tâm tình u ám của cô nhờ câu nói đùa này mà lọt vào chút ánh sáng.

“Cô Diệp!” Cửa giảng đường đột ngột bị đẩy ra, Diệp Tiểu Du theo phản xạ quay đầu lại, không để ý sự chênh lệch giữa bục giảng và mặt đất, cả người lảo đảo, té cái rầm xuống nền đất xi măng, đầu gối bỏng rát, tài liệu sách vở rơi tung tóe, bàn tay cũng bị xước da.

Mấy bạn sinh viên vội vàng chạy lên đỡ Diệp Tiểu Du dậy, đúng là chỉ có thể dùng một chữ “thảm” để miêu tả. Chân hình như cũng bị trẹo, cô đau tới mức phải xuýt xoa. Thầy giáo vừa đẩy cửa vào mang vẻ mặt tự trách, “Xin lỗi, cô Diệp, tôi không ngờ lại trùng hợp như thế.”

Cố nhịn cơn đau, Diệp Tiểu Du ngẩng mặt lên cười, “Không sao.” Dồn hết trọng lượng cơ thể dựa vào một nữ sinh bên cạnh, “Thầy, thầy tìm… em có việc gì vậy?”

“Tôi định nói bên trung tâm thi đấu…” Lời thầy giáo chưa nói xong đã bị một nam sinh xông tới cắt ngang.

“Một lát nói sau, lên phòng y tế quan trọng hơn.” Kỷ Siêu bế Diệp Tiểu Du từ trong tay nữ sinh nọ, khéo léo kéo gấu váy cô xuống một chút, sau đó quay đầu lại: “Ngô Binh, ông lượm lại sách vở của cô Diệp rồi đưa tới phòng y tế.”

“Để cô xuống, cô tự đi được, không cần vậy đâu.” Diệp Tiểu Du xấu hổ lúng túng kêu lên. Bị té đã đủ thảm hại lắm rồi, bây giờ lại giống như bị trọng thương phải nhờ người bế, chẳng biết sẽ thành ra cái cảnh tượng gì nữa.

“Với tốc độ ốc sên của cô à!” Kỷ Siêu nói cộc lốc không để ý tới sự phản đối của cô, không thèm phân bua, cẩn thận bế cô bước nhanh về phía phòng y tế. Mấy cậu nam sinh chạy theo phía sau, Ngô Binh nhặt hết sách giáo khoa dưới đất xong cũng đuổi theo. Hơn một nửa nữ sinh trong lớp mang vẻ mặt thèm thuồng, mẫu người giống Kỷ Siêu không ngờ cũng có một tấm lòng lương thiện như vậy, nhưng mà vì sao người bị ngã không phải là mình chứ?

Suốt chặng đường đi, Diệp Tiểu Du cứ nhắm chặt hai mắt lừa người dối mình, không dám nhìn bất cứ ai, càng sợ gặp phải đồng nghiệp. Hôm nay cô ăn mặc thế này, muốn hóa trang cho già dặn một chút, bây giờ thì xem ra thất bại hoàn toàn rồi.

“Cũng may, chỉ bị tróc da một chút, chân cô chị đã bôi thuốc rồi, nghỉ ngơi hai tiếng là có thể đi lại được.” Vị bác sĩ vừa bôi thuốc đỏ vừa đánh giá Diệp Tiểu Du đang ngồi trên giường bệnh, “Cô Diệp, chị trông cô hình như không phải dạng người quá kích động.”

Diệp Tiểu Du cười khổ, không kích động, cũng không lơ mơ, chỉ có hơi mất hồn mất vía chút thôi. “Thiên lý mã cũng có lúc sút móng mà chị.” Cô mím mím môi, đùa giỡn một câu.

“Cũng phải.” Bác sĩ cười thu gọn hộp thuốc, xoay người đi làm việc khác.

Diệp Tiểu Du nhìn đám Kỷ Siêu và các bạn cảm kích, giơ cánh tay bôi đầy thuốc đỏ lên, “Cảm ơn các bạn nha, đi ăn cơm đi, cô đợi một lát nữa là có thể tự đi được.”

Ngô Binh đặt sách giáo khoa lên giường bệnh, rồi cùng mấy bạn nam sinh xoay người chuẩn bị đi ra ngoài, khi nhìn thấy Kỷ Siêu vẫn tỉnh bơ ngồi trên ghế lật tạp chí bèn hỏi, “Kỷ Siêu, không đi à?”

Kỷ Siêu nhíu đôi hàng lông mày lại, “Mấy ông đi trước đi, tôi ở đây với người bệnh cho đỡ buồn.”

Không phải chẳng có việc gì nghiêm trọng sao? Ngô Binh nhìn Kỷ Siêu bằng ánh mắt khó hiểu, nhưng Kỷ Siêu vẫn tiếp tục cắm mặt vào quyển tạp chí, Ngô Binh lắc đầu, đành đẩy cửa đi ra. Kỷ Siêu bình thường mặt mày lúc nào cũng lạnh lùng băng giá, với ai cũng đều giữ khoảng cách cả chục mét, muốn bảo cậu ta tham gia một hoạt động tập thể nào cũng chỉ nhận lại một câu: tôi không có hứng thú, rồi xoay lưng đi thẳng. Học chung với nhau hơn một năm, cậu ta vẫn là một người bí ẩn, cậu ta không ở nội trú, có một số môn học, vui thì lên lớp, còn không vui thì có thể mấy ngày cũng chả thấy bóng dáng đâu. Nhưng ban giám hiệu trường học lẫn chủ nhiệm khoa hết lần này tới lần khác đều “khoan hồng độ lượng” với cậu ấy. Đương nhiên, Kỷ Siêu rất ưu tú, bất kể cuộc thi lập trình quy mô cỡ nào của trường, chỉ cần cậu ta đồng ý tham gia, sẽ không ai qua mặt được. Khi đi học, rất nhiều các nữ sinh trong khoa lẫn ngoài khoa đều mê tít cậu ta. Hễ cậu ấy vừa xuất hiện, bên người sẽ mọc thêm không biết bao nhiêu là oanh oanh yến yến, thế nhưng, dù chỉ một cái liếc mắt cậu ấy cũng không thèm ném cho bọn họ, chứ đừng nói gì tới chuyện nắm tay hay hẹn hò với ai. Nhưng anh chàng này hôm nay lại giống như một thiên thần, Ngô Binh cảm thấy quá sức kỳ lạ.

“Uống nước nhé!” Kỷ Siêu đứng dậy, đưa cho cô một ly nước, dựa vào giá truyền dịch nhìn cô.

“Cô thực sự không sao rồi, em đi ăn trưa, đọc sách, chơi bóng…”

“Chứ đừng có sớ rớ ở đây, đúng không?” Kỷ Siêu giúp cô nói hết câu, tránh cho cô khỏi mất công nhăn mày tìm cớ này cớ nọ. Bỏ mặc cô một mình ở đây, thực sự làm anh lo lắng, lúc trên lớp thì mặt buồn rười rượi, bây giờ lại bị trẹo chân, nếu chỉ có một mình, không biết chừng cô lại thấy tủi thân khóc rấm rức mất thôi. Kéo chiếc ghế tới ngồi trước mặt cô, Kỷ Siêu mặt dày nói: “Chỉ có hai tiếng thôi mà, em nghĩ tạm thời chưa chết đói được, hơn nữa cô còn nợ em một bữa cơm, lát trả luôn đi.”

“Em là cậu sinh viên ở siêu thị à.” Diệp Tiểu Du sực nhớ ra, bây giờ càng nhìn càng giống, “Xin lỗi, cô có tìm em, nhưng mà sao không thấy em ở trên lớp?”

Thật muốn tìm một miếng đậu hũ đập đầu chết cho xong, nói sao thì anh cũng là một người đẹp trai ngời ngợi thế này, giờ dạy của cô, anh không bỏ một buổi nào, đã thế lại không bao giờ ngồi dưới hàng cuối, vậy mà cô lại nói không thấy anh đâu.

“Đó là bởi vì lúc em nhìn cô, thì cô đang nhìn trần nhà.” Lạnh lùng trừng cô một cái, bị lờ đi như vậy đúng là tổn thương lòng tự trọng quá sức.

Không ngờ cô lại gật đầu, “Chắc là vậy, dạo này lên lớp cô cũng thoải mái hơn trước rồi, nhưng vẫn không dám nhìn các em quá nhiều. Ngượng quá lại bị nhìn thấy rồi.” Lần trước thì giống một đứa trẻ lang thang vất vưởng, lần này thì giống như một thuơng binh lôi thôi lếch thếch, nhìn cậu sinh viên cao to lạnh lùng trước mặt, Diệp Tiểu Du chỉ muốn thở dài.

“Bị em nhìn thấy thì làm sao, không lẽ muốn em làm bộ như không thấy?”

“Không phải.” Aizz, khó mà giải thích cho rõ, Diệp Tiểu Du bất lực nhún nhún vai, “Dạo gần đây cô có chút khác thường, hồi trước mấy chuyện thế này không bao giờ có thể xảy ra với cô.”

“Biết là tốt, lần sau phải cẩn thận một chút, nếu mấy chuyện giống vậy xảy ra nhiều lần sẽ khiến người hoài nghi không biết cô có thật là giảng viên đại học hay không.” Kỷ Siêu không nhịn được muốn lên mặt dạy đời cô một chút, lần nào cũng hại anh hết hồn, lo lắng cái này cái nọ.

“Ờ!”

Di động đột ngột vang lên, Diệp Tiểu Du giật mình lấy điện thoại trong túi áo ra, là Kỷ Dược Phi, vừa bấm nhận cuộc gọi. “Kỷ…”

“Em đang ở đâu? Em có khái niệm thời gian không vậy, anh và Viện Viện chờ em về ăn cả buổi, Viện Viện đang mang thai, em không biết hay sao?” Kỷ Dược Phi ở đầu dây bên kia nói sa sả bằng một giọng không vui.

Nhìn bàn chân bị thương và đầu gối bôi đầy thuốc đỏ của mình, trái tim Diệp Tiểu Du nhói đau, buột miệng không kịp nghĩ, “Em có việc, có việc trong khoa.”

“Có việc cũng không gọi về báo một tiếng.” Giọng Kỷ Dược Phi thô lỗ.

“Xin lỗi, hai người ăn trước đi, em ăn ở ngoài.”

Vừa dứt lời, anh đã cúp điện thoại cái rụp. Chưng hửng gập điện thoại lại, Diệp Tiểu Du cắn chặt môi, cố nén giọt nước mắt sắp tràn mi. Thấy Kỷ Siêu cứ nhìn mình chòng chọc, cô vội quay mặt vào phía trong. “Anh và Viện Viện” là anh và cô ấy, không bao gồm Diệp Tiểu Du, bọn họ là một tổng thể không thể tách rời, sao mình phải chen vào cho bằng được để làm gì?

Yêu một người là chiếm hữu? Hay không cần chiếm hữu?

Một người sẵn sàng chia sẻ cùng người khác, phải chăng sẽ càng yêu sâu đậm hơn? Tình yêu hoàn hảo nhất, đương nhiên chỉ nên có hai người, bất khả kháng, mới chấp nhận người thứ ba.

Phải chăng cô là người thứ ba bất khả kháng phải chấp nhận của anh?

“Được rồi cô, không cần tiếp tục giả vờ làm bệnh nhân nữa, bước xuống đi thử xem!” Kỷ Siêu vỗ vào cạnh giường, làm như không thấy bộ mặt tội nghiệp của cô.

Cô nhìn Kỷ Siêu ngượng ngùng, lau giọt nước còn đọng nơi khóe mắt, thử bước xuống đất, tuy không thể nhấc chân thoải mái tự nhiên được, nhưng cũng không đau giống như lúc nãy. “Ừ, vậy cảm…”

“Em đi lấy xe, cho cô một cơ hội cảm ơn em, đi ăn thức ăn nhanh nhé!” Biết ngay cô lại muốn đẩy anh ra, anh đã đoán được nên lên tiếng chặn họng trước khi cô kịp nói xong.

“Chiều em không có giờ học sao?”

“Có hay không là chuyện của em, còn muốn cảm ơn em hay không là chuyện của cô, cô chỉ cần nói đi hay không đi?” Kỷ Siêu không để ý tới ánh mắt trách cứ của cô, hỏi vặn lại.

Gặp phải một sinh viên như vậy, đổi lại là thầy cô nào cũng đều phải bó tay. Diệp Tiểu Du gật đầu thỏa hiệp, “Đi, căn-tin trường giờ chắc cũng nghỉ rồi, chúng ta ra ngoài ăn!”

“Không cần khẩn trương như vậy, em không chọn chỗ đắt tiền lắm đâu.”

“Khẩn trương hồi nào!” Diệp Tiểu Du dở khóc dở cười, rõ ràng là mình lo làm trễ giờ của cậu ấy, vậy mà cậu ta lại đổi trắng thay đen nói ra những lời như vậy.

“Vậy thì tốt! À, quên nói cho cô biết, chiều nay em không có tiết học, cảm giác tội lỗi của cô có giảm bớt chút ít hay không. Còn nữa, lần sau đừng ăn mặc thế này.”

“Gì!” Diệp Tiểu Du sửng sốt, nhìn y phục của mình, “Có gì bất thường sao?”

“Quá gợi cảm.” Kỷ Siêu nói xong, đi ra ngoài lấy xe, bỏ lại một mình Diệp Tiểu Du đầu tiên là kinh ngạc, tiếp đó mặt đỏ tới mang tai.