Không Hẹn Ước

Chương 71: Đừng bỏ chị




Đúng như bên thứ ba đã tiết lộ thông tin, chị Kha quyết định nhận vai thật sự, hợp đồng các bên kí kết rất nhanh, những bên đầu tư cũng rục rịch cho xong.

Bộ phim này ấn định sẽ quay vào giữa tháng sau, dự định là sẽ chiếu vào dịp tết âm lịch. Đoàn làm phim còn tổ chức một buổi tiệc nhỏ để làm quen với nhau cho khỏi bỡ ngỡ, đáng lẽ ra Quỳnh không có phần nhưng mà bạn cô là đạo diễn cho nên được mời đi cũng không phải vấn đề gì quá lạ kì.

Nói là bữa tiệc nhỏ nhưng vẫn có tầm hai ba mươi người, tuy là cô đến đúng giờ nhưng mà lúc đến nơi đã thấy chị Kha ngồi tại bàn rồi, thấy cô tới chị cũng không nói gì, chỉ tiếp tục nói chuyện với đạo diễn như bình thường. Đạo diễn thấy cô vội và vẫy tay chỉ chỗ cho cô ngồi cạnh mình, nhưng cô nhìn trúng chỗ bên cạnh còn trống của chị Kha rồi, vậy nên cô nhanh nhẩu xí phần, hỏi: "Em ngồi ở đây được không?"


Chỗ bên phải của chị Kha cũng không có ai ngồi, vốn là để trống vì cũng không ai dám ngồi bên cạnh chị Kha ngoại trừ trường hợp bắt buộc hoặc ngang cơ với chị ấy, mấy bạn trong đoàn hầu như ai cũng nhỏ hơn chị cả. Vậy nên Quỳnh xí được một chỗ vô cùng đẹp, ngồi đó nhìn chị Kha nói chuyện tiện đôi bề.

Đạo diễn với chị Kha nói chuyện rất nhiều, cô biết tính của chị rất dễ tiếp cận sơ giao cho nên nhìn chị nói chuyện không có điểm dừng như vậy cô cũng không ngạc nhiên lắm, thậm chí ngồi chống cằm nhìn chị nói chuyện như vậy thôi cũng vui vẻ lắm rồi.

Thật ra Quỳnh với tư cách một nhà đầu tư thì chỉ nên xuất hiện ở bên sản xuất, nhưng mà cô ngồi đây cũng không thấy thừa lắm, lác đác trong đoàn có người nhận ra cô, còn nói rằng ngày xưa đã từng hợp tác với cô rồi. Tính ra cô bỏ nghề diễn cũng được ba năm mấy, nhưng cô cũng không thấy nhớ nghề lắm, có lẽ là do cô đến vào nghề bằng sự ham thích và tò mò, không như chị từ nhỏ đã cháy hết mình vì đam mê. Trong một hành trình dài như thế này, chị phải đi một mình những hai mươi năm, vậy mà cũng đạt được những thành tựu nhất định.


Bạn cô rót bia cho chị, cô cũng thấy chị uống, vậy nên cô mới nhiều chuyện hỏi chị: "Một lát chị đi bằng cái gì về?"

"Em chở?"

Chị nâng ly bia của mình lên uống một ngụm, tuy là đang uống bia nhưng cô thấy đuôi mắt của chị đang nhìn mình, liếc rất có điệu nghệ bài bản: "Nếu không chở chị thì giờ em đến cũng vô dụng."

Đúng thật là vậy, chẳng ai biết lý do tại sao cô lại thượng ở đây cả.

Nhưng mà chị uống rất nhiều, hầu như ai mời bia chị cũng uống, cô thấy hai gò má chị đỏ lựng lên, nói năng bắt đầu thoải mái hơn là biết chị đang say sắp gãy rồi. Trời xui đất khiến thế nào mà cô cũng quên mất một lát mình phải lái xe, uống phụ chị những mấy ly, đến khi cô không uống được nữa mới thôi.

Đạo diễn đẩy qua một gói thuốc lá, bảo: "Ê, làm điếu."

Quỳnh ngay lập tức xanh cả mặt lại, đẩy ngược gói thuốc lá lại chỗ bạn mình, còn ra hiệu là có chị Kha ở đây đừng có mời. Vậy mà cậu chàng cũng hiểu ý cô, cất gói thuốc lá vào một góc rồi tự mình phì phèo điếu thuốc. Cô biết chị Kha không ghét mùi khói thuốc ngoài đường, không ghét mùi thuốc lá trên bàn tiệc, nhưng chị cực kì ghét trong nhà có mùi thuốc lá, điều này có nghĩa là người thân của chị không ai được hút trước mặt chị cả. Quỳnh biết được điều này cũng là do chị San nói lại, còn kể là anh của chị Kha còn bảo tính chị khó như quỷ, có chị ở nhà đừng hòng mà hút thuốc, hút chị sẽ méc mẹ để mẹ đuổi anh mình về nhà riêng ngay.


Nếu hai người đang yêu nhau, để chị bắt gặp miệng có mùi thuốc lá không chừng chị gϊếŧ cô ngay.

Mọi người rủ nhau uống đến say mèm vì ngày mai cũng không phải làm gì, chị Kha thì say rồi, chị chỉ chiều theo mọi người vì chị sẽ làm việc với mọi người trong mấy tháng tới, chị muốn không khí vui vẻ hơn một chút. Chị đi vệ sinh mấy bận rồi, lần nào cô cũng lẽo đẽo đi theo chị, chị đi thì cô đứng ngoài cửa đợi, chị đi vào bàn ngồi cô mới yên tâm ngồi ăn cùng mọi người.

Nhưng cô cũng uống bia, cũng muốn đi vệ sinh, lúc muốn đi vệ sinh cô có ghé sát người chị nói nhỏ: "Em đi vệ sinh chút nha."

Mục đích của cô chỉ là thông báo cho chị biết cô đi vệ sinh để chị đỡ trông, chứ cô cũng không trông mong chị sẽ đi theo sau mình, ấy vậy mà chị ngước đuôi mắt lờ đờ của mình lên nhìn cô, trong hơi thở còn nghe mùi bia thoang thoảng hỏi cô rằng: "Để chị đi theo nhé?"
Lòng Quỳnh vui như nở hoa, nhưng mà cô tự tin vỗ ngực bảo: "Em đi ba giây em về liền, nhanh lắm, chị ngồi đây đi."

Nói rồi cô chạy một mạch đến nhà vệ sinh, nhanh nhẩu lắm cũng tốn vài phút, vậy mà lúc ra khỏi phòng vệ sinh đã thấy chị đứng tựa ở tường đợi cô.

Có vẻ vì số bia ban nãy làm chị mệt mỏi cho nên cô thấy sắc mặt của chị càng lúc càng kém, thấy cô ra, chị nhẹ giọng bảo: "Vào uống vài ly nữa thì em báo bận giúp chị nhé?"

"Chị mệt không?"

"Không mệt lắm..."

Hai người cùng nhau ngồi vào bàn, mọi người lại cùng nhau lên một vòng bia nữa bắt chị uống cạn, chị cũng không từ chối, uống tới vòng thứ hai thì cô ngăn lại không cho chị uống nữa, lúc này cô thấy chị đã nấc luôn rồi.

"Trí ơi, mình với chị Kha có việc bận một chút, hai đứa mình về trước nha?"
Mặc dù hơi buồn nhưng đạo diễn vẫn cho hai người ra về, Quỳnh ái ngại chào mọi người trong bàn tiệc, cô mang túi xách của chị Kha lên vai rồi cùng chị ấy ra về. Cô cho chị lên xe rồi mình mới vòng qua bên ghế lái, lúc ngồi vào xe đã thấy chị nhắm mắt rồi, đôi mắt mệt mỏi, mái tóc có vài cọng không nghe lời, hơi lòa xòa trước trán. Có vẻ chị mệt lắm rồi, cô đưa tay vuốt lấy mái tóc chị để chúng không che mặt chị nữa, bất thình lình chị lại đưa tay chạm lấy tay cô, làm cho trái tim của cô như nhảy liên hồi trong lồng ngực.

"Chị Kha..."

Cô gọi thử, không thấy chị có tí phản ứng gì, có lẽ chị đã say ngủ vì uống quá nhiều bia rồi. Có lẽ tại cô vuốt tóc chị cho nên chị hất tay cô ra cho đỡ phiền, cô nghĩ chị chắc cũng chẳng còn hơi sức gì mà nắm tay nắm chân cô. Tự mình nghĩ như vậy cho không giống si tâm vọng tưởng, ấy vậy mà cô lại thấy rất vui, vui vì đã được chạm vào bàn tay của chị ban nãy.
Cô nhìn đôi mắt nhắm hờ của chị, nhìn cánh mũi cao kiêu kì, nhìn xuống làn da trắng mượt không hề bị vấy bẩn bởi nếp nhăn hoặc nốt tàn nhang nho nhỏ, rồi ánh mắt đậu lại ở đôi môi chị, thứ có năng lực chiếm lấy cả tâm hồn cô.

Nhẹ nhàng, cô đánh liều hôn lên đôi môi chị.

Chị không đáp trả, nhưng cũng không từ chối, nghe tiếng chị ấm ức có vẻ rất khó chịu nên cô biết chị vẫn còn tỉnh táo và chị vẫn tiếp nhận một nụ hôn này.

Nhưng nụ hôn trộm này cũng chỉ đến thế thôi, cô sợ rằng mình sẽ khiến chị thức dậy, khiến chị tỉnh táo lại và từ chối cô. Cô lau dấu vết mình trên môi chị, thấy lông mày chị nhíu chặt lại, lúc cô định xoay người lấy điện thoại gọi xem bạn mình đến đâu rồi thì thấy chị níu chặt tay cô, một lời khiến cô không thể nào hít thở được nữa.
"Đừng bỏ chị..."