Không Hoa Vô Quái

Chương 5: Hàn Tô ta từ khi nào lại bị người khác xem là phiền toái, bị ghét bỏ như vậy




Sau khi xuống núi, hai người một đường đi tới thành Thanh Châu, trong lúc đó ngoại trừ dừng chân ăn chút lương khô, dường như không có nghỉ tạm.

Cũng may thân thể của Hàn Tô đã không còn trở ngại, cho nên vẫn miễn cưỡng duy trì được.

Lạc Dương cách Thanh Châu khoảng hai ngàn dặm, đi bộ đến đó hiển nhiên không hợp lý.

Hai người tùy tiện chọn một khách điếm ở lại, thỏa thuận sáng sớm ngày mai sẽ mua xe ngựa, chạy đến Lạc Dương.

Tính toán một chút, nếu nhanh có lẽ khoảng mười ngày sau có thể nơi.

Thật ra thuê xe ngựa cũng được, nhưng Vô Quái kiên trì muốn tự mình mua một chiếc, Hàn Tô hỏi nàng vì sao, Vô Quái quét mắt liếc nhìn hắn một cái, bình thản nói: “Thuê xe ngựa, chắc chắn phải trả tiền phu xe. Mà ta không muốn nhiều phiền toái.”

“Không cần phu xe? Chẳng lẽ ngươi tự mình đánh xe?” Hàn Tô cho rằng nàng muốn mua xe ngựa, sau đó sẽ thuê phu xe, nhưng hiện tại xem ra là không cần phu xe cho nên mới mới mua xe ngựa.

“Không phải ngươi biết cưỡi ngựa sao?” Vô Quái hỏi lại một câu, sau đó lập tức đi về hướng bán xe ngựa.

Chuyện này…… Hàn Tô 囧 [đơ mặt], thì ra nàng nghĩ như vậy sao, nhưng cưỡi ngựa và đánh xe ngựa vẫn là hai chuyện khác nhau nha.

Hắn vội vàng cất bước đuổi theo, muốn khuyên nàng từ bỏ ý niệm đó, “Vô Quái cô nương……”

“Đánh xe, ta sẽ dạy ngươi.” Vô Quái không quay đầu bỏ lại những lời này, rồi bắt đầu nói chuyện với chủ xe.

Hàn Tô đứng im tại chỗ.

— thì ra nàng biết đánh xe ngựa.

Vô Quái ở bên này, sau vài lần trả giá, cuối cùng cũng mua được một chiếc xe ngựa màu xám và một con ngựa cái màu lông rám nắng với giá không tệ. Tiếp đó hai người ở thành Thanh Châu chọn mua chút lương khô, đồ dùng, rồi ôm theo tiểu Hắc đi lên xe ngựa, xuất phát về phía Lạc Dương.

“Ta lái xe, ngươi ở bên cạnh để ý học tập, như vậy chúng ta có thể đổi người đánh xe.” Vô Quái cầm roi ngồi ở càng xe, nhìn qua tư thế cũng có chút chuyên nghiệp. Hàn Tô gật gật đầu, cũng nghiêm túc ngồi ở bên cạnh nàng học tập. Tiểu Hắc ở trong xe ngựa ôm đầu ngủ ngon lành, cái gì cũng không quan tâm.

“Đi.” Vung roi khởi hành, con ngựa nhận được lệnh, lập tức bước đi.

Lộc cộc, lộc cộc.

Đường từ từ……

Chậm rãi đi……

“Vô Quái cô nương không cần bản đồ sao?”

“Không cần, đến cửa khẩu tính một quẻ là được.”

“Chuẩn sao?”

“Sai thì sai thôi, mỗi người có một mệnh.”

“……”

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Vào đêm, Hàn Tô nhìn cảnh tượng trước mắt, vô cùng bất đắc dĩ. Vô Quái cô nương này làm việc hoàn toàn không có kết cấu, đường lớn đàng hoàng không đi, thế nhưng lại rẽ phải quẹo trái vào một nơi trước không có thôn làng, sau không có nhà trọ. Thứ duy nhất đập vào mắt là một ngôi miếu hoang lớn ở phía trước.

“Vô Quái cô nương, có phải chúng ta đi lầm đường rồi hay không?” Hàn Tô thành khẩn nhìn về phía Vô Quái đang buộc ngựa.

“Có lẽ thế.” Vô Quái bình tĩnh nói, “Tối nay nghỉ tạm lại miếu này đi.”

“……” Hai hàng lông mi của Hàn Tô nhịn không được run rẩy một chút. Cứ đi loạn không đầu không đuôi như vậy, một năm bọn họ cũng không đến được Lạc Dương.

“Vô Quái cô nương, tại hạ cảm thấy tốt nhất chúng ta vẫn nên tìm người nào đó hỏi thăm đường.” Ngữ khí của Hàn Tô rất là uyển chuyển.

“Tiểu Hắc, mau đuổi theo, chúng ta đi nhặt gỗ.” Vô Quái hoàn toàn xem nhẹ đề nghị của hắn, trực tiếp mang tiểu Hắc đi vào trong rừng cây nhỏ ở bên cạnh.

“Vô Quái cô nương.” Hàn Tô không ngừng cố gắng, “Con người không phải thánh hiền, không thể lúc nào cũng đúng, nhưng sai mà không thay đổi, thì lại càng thêm sai. Chúng ta không thể mắc thêm lỗi lầm nữa. Vẫn nên tìm người hỏi đường đi.”

Bộ dáng xinh đẹp hơn cả nữ tử, mà dong dài cũng chẳng kém gì. Vô Quái liếc nhìn hắn một cái, bình thản nói, “Nếu công tử muốn bình an đi đến Lạc Dương, thì tốt nhất là đi theo ta, những người không liên quan thấy càng ít càng tốt.”

“Nhưng……”

Vô Quái không kiên nhẫn trực tiếp xoay người nhìn về phía hắn, nghiêm túc nói, “Chuyến đi này của chúng ta tất cả mọi đường đều là đại hung ngoại trừ con đường núi này. Công tử thực sự là người phiền toái nhất mà ta từng gặp.”

Sự im lặng quỷ dị bắt đầu lan tràn giữa hai người.

Hàn Tô đứng ở tại chỗ, hai tay nắm chặt thành quyền, lại buông ra, “Thật xin lỗi…… Phiền toái cô nương.”

Nghe được lời nói áp lực của hắn, Vô Quái có chút chột dạ, nói lảng đi chỗ khác: “Ta đi nhặt một ít gỗ, ngươi vào trong miếu quét tước một chút.” Dứt lời, nàng lập tức rời đi, tiểu Hắc ở phía sau hào hứng đi theo.

Vô Quái đi rồi, Hàn Tô không nói một lời vào trong miếu.

Hắn không biết nên nói cái gì, có lẽ hắn nên rời đi, không nên mang thêm cho nàng phiền toái?

Nhưng hiện tại hắn không có một xu dính túi, hơn nữa có thể còn sống trở lại Lạc Dương hay không đều là vấn đề, hắn chỉ có thể trông cậy vào nàng, trông cậy vào một thầy tướng số nữ……

Hàn Tô ta từ khi nào lại bị người khác xem là phiền toái, bị ghét bỏ như vậy.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Ở trong miếu xếp củi đốt lửa, trải thảm xong xuôi, Vô Quái lấy ra một gói lương khô chia một nửa cho Hàn Tô. Hắn duỗi tay nhận lấy vẫn không ngẩng đầu nói, “Cám ơn.”

Không khí giữa hai người vẫn rất nặng nề, Vô Quái thức thời ở một bên cho tiểu Hắc ăn, cũng không nói gì. Chỉ thỉnh thoảng liếc mắt nhìn thiếu niên ngồi ở đối diện, trong lòng cũng dần dần cảm thấy trầm trọng. Vô Quái đem loại biến hóa tâm tình này quy kết cho lòng thông cảm của mình, nghĩ muốn giúp hắn một đường tránh thoát khỏi kẻ thù.

— dù sao hiện tại mạng hắn vẫn chưa nên tuyệt, giúp đỡ một chút không phải chuyện lớn gì, đối với bản thân cũng không có bao nhiêu ảnh hưởng. Đợi đến Lạc Dương thì mỗi người đi một ngả, lúc đó nàng sẽ không cần lo cho hắn nữa. Đúng rồi, không phải sư phụ đã nói sao. Không thể thân quen với người đoản mệnh. Về sau tránh gặp hắn là được, dù sao hắn cũng chỉ còn sống được hơn một năm.

Nghĩ vậy, Vô Quái cảm khái thở dài, cúi đầu xoa xoa tiểu Hắc trong lòng. Tiểu Hắc được vuốt ve thoải mái, ghé vào khuỷu tay của của nàng, thích ý nhắm mắt lại, chỉ chốc lát sau đã giống như ngủ say.

Nhìn xem sắc trời bên ngoài không còn sớm, Vô Quái liếc mắt nhìn đống lửa, sau đó nghiêng người nằm xuống, “Ngủ sớm một chút, sáng mai còn phải lên đường sớm.”

Hàn Tô không có ý định ngủ, liền trả lời: “Ta trông lửa, cô nương nghỉ ngơi đi.”

Vô Quái từ chối cho ý kiến, “Tùy ngươi.”

Khi nàng vừa chuyển thân nhắm mắt lại, giọng nói của Hàn Tô thật cẩn thận ở sau lưng vang lên: “Vô Quái cô nương…… có phải chuyện gì cũng có thể tính ra hay không?”

Vô Quái thốt ra: “Lòng người không thể tính.” Còn có ta không tính được bản thân và sư phụ, nhưng chỉ nghĩ như thế mà không nói gì.

“Vậy ngươi có thể tính, ta còn bao nhiêu thời gian, sẽ chết theo kiểu nào……” Khi nói những lời này, Vô Quái có thể nghe được trong giọng nói của hắn khẽ run.

Vô Quái ngồi dậy, nhìn về phía hắn: “Vì sao muốn biết những thứ này.”

“Chỉ là……” Hàn Tô dừng một chút: “Quên đi, biết thì có thể làm thế nào.”

“Thật sự là không thể làm gì được.” Ngữ khí của Vô Quái bình tĩnh. Một lát sau, nàng lại nói thêm một câu: “Việc gì đều có ngoại lệ, ngươi không cần suy nghĩ quá nhiều.”

Đây là lần thứ hai Hàn Tô nghe được lời nói an ủi của nàng. Tuy rằng giọng điệu rất bình thản, nhưng luôn luôn làm cho người ta cảm thấy bình tĩnh.

“Vô Quái, cám ơn.” Cách đống lửa, Hàn Tô khẽ nhếch khóe miệng: “Ngủ đi, mai phải đi sớm.”

Hai gò má tái nhợt dần bị ánh lửa chiếu nhu hòa, hắn nâng con ngươi màu nâu đồng trong suốt như một mặt gương, ẩn ẩn lóe lên ánh lửa, một nụ cười mang theo lịch sự tao nhã riêng có của thiếu niên nở rộ trong màn đêm yên tĩnh.

Tí tách — củi gỗ cháy phát ra tiếng vang, lúc này Vô Quái mới phát hiện mình vừa nhìn hắn đến ngây người, nó gần giống như cảm giác kinh diễm.

“Ngủ.” Vô Quái xoay mạnh người đưa lưng về phía Hàn Tô, dùng sức nhắm hai mắt lại.

Có gì đâu, không phải chỉ là đẹp mặt một chút thôi sao, ngủ ngủ!

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Ở trong miếu nghỉ tạm một đêm, sáng sớm hôm sau hai người một chó lại lên đường đi đến Lạc Dương.

Hàn Tô đã có thể thay phiên đánh xe với Vô Quái, chuyện này đối với Vô Quái mà nói có lẽ là chuyện tốt đầu tiên sau khi gặp gỡ Hàn Tô.

Đoạn đường sau này, cũng coi như là hòa hợp.

Vô Quái là người mạnh miệng mềm lòng, vừa nói Hàn Tô là phiền toái lớn, vừa đem thức uống và đồ ăn đưa cho hắn.

— trong đầu nghĩ với cái thân mình này của hắn, không ăn nhiều chút sao chịu được đường đi xa xôi xóc nảy, một khi vết thương cũ tái phát, không phải ta sẽ bị phiền toái chết sao. Đây là giải thích của Vô Quái đối với hành vi của mình.

Mỗi ngày đối mặt với khuôn mặt lạnh lùng của Vô Quái, nhưng tâm tình Hàn Tô ngày càng thoải mái hơn, giống như ở bên người nàng hắn hoàn toàn không cần phải lo lắng cái gì.

Dù sao cái gì nàng cũng tính ra được, không phải sao?

Người dọc đường đi càng lúc càng nhiều lên, tính toán ngày tháng cũng sắp đến Lạc Dương.

Ngày hôm nay, Hàn Tô và Vô Quái cùng nhau ngồi ở đằng trước xe ngựa, Vô Quái đang đánh xe.

Tiểu Hắc cuộn tròn trong lòng Hàn Tô ngủ say.

Đoạn thời gian này tiểu Hắc và Hàn Tô đã sớm quấn quýt với nhau, động một chút là chui vào trong lòng hắn ngồi.

Vô Quái tổng kết chuyện này là: Gặp sắc quên bạn.

Ánh mặt trời bên ngoài vừa đủ, khiến ngày đông thêm phần ấm áp.

Xe ngựa chậm rãi chạy trên đường nhỏ gập ghềnh, lảo đảo mang theo vài phần nhàn hạ.

Hàn Tô vuốt ve tiểu Hắc, nhìn về phía Vô Quái, “Vô Quái cô nương sẽ ở lại Lạc Dương bao lâu?”

Vô Quái nhìn nhìn trời: “Có lẽ là có một khoảng thời gian.”

“Vậy ngươi chuẩn bị ở chỗ nào?”

“Tất nhiên là khách điếm.”

Hàn Tô nhíu mi, “Khách điếm nào có thoải mái như ở trong nhà, còn tốn bạc.” Hắn nhìn về phía Vô Quái, nghiêm túc nói: “Đi đến Lạc Dương, ngươi chính là khách quý của ta. Nếu như không chê, thì ở lại nhà của ta đi, cũng để cho ta báo đáp ơn cứu mạng của cô nương.”

Vô Quái lắc đầu: “Không cần, ngươi chỉ cần trả bạc cho ta là được. Một đường này tính cả tiền xe ngựa, tổng cộng hai mươi lượng. Ngươi đưa ta mười lượng là được. Xe ngựa khi đến Lạc Dương sẽ bán đi, đến lúc đó sẽ chia cho ngươi một nửa.”

“Tiền bán xe ngựa không cần trả lại cho ta, dù sao ở khi ở trên núi ta cũng phiền toái cô nương nhiều chuyện.” Hàn Tô nghe xong liên tục lắc đầu.

“Cũng…… được.” Thật ra Vô Quái muốn nói là “Đúng thế”, nhưng lời đến đầu lưỡi nàng lại thay đổi cách nói. Như vậy có vẻ uyển chuyển một chút, ừ.

“Nhưng vẫn nên ở lại nhà của ta tốt hơn, khách điếm ở Lạc Dương…… thật sự không tiện nghi.” Hàn Tô cố ý nhấn mạnh ba chữ không tiện nghi.

Mà Vô Quái sau khi nghe ba chữ này quả nhiên chuyển hướng nhìn về phía hắn: “Đắt bao nhiêu?”

Hàn Tô có chút tò mò hỏi: “Chuyện này…… ngươi không thể tính sao?”

Vô Quái đổ mồ hôi, vì loại chuyện này mà nàng phải tính toán sao, đại tài tiểu dụng.

Hàn Tô bị Vô Quái nhìn xem xấu hổ, giương mắt nhìn về phía nơi khác. Vừa rồi hắn không cảm giác mình nói sai, nhưng ánh mắt của Vô Quái rõ ràng viết: Không thể hiểu nổi.

“Dù sao hai mươi lượng ở một tháng hẳn là không đủ.” Hàn Tô nói một cách đại khái, hắn còn chuẩn bị khuyên nàng thêm vài câu, nhưng Vô Quái đã mở miệng trước.

“Nếu ngươi đã nhiệt tình như vậy, ta cố từ từ chối thì bất kính. Phiền toái ngươi đến lúc đó cho ta một gian phòng yên tĩnh.”

Nhìn bộ dạng nghiêm trang của Vô Quái, khóe miệng Hàn Tô nhếch lên: “Nhất định, nhất định.”

“Ừ, cứ thế đi.” Dứt lời, Vô Quái quay đầu lại tiếp tục chuyên tâm đánh xe.

Hàn Tô nhìn sườn mặt của Vô Quái, khóe miệng vẫn lộ ý cười như trước.

Ánh mặt trời chiếu sáng một bên sườn mặt của nàng, bên dưới hàng lông mi thật dài là một đôi mắt đen láy tĩnh lặng, dung nhan gầy gò mang theo vài phần xa cách.

Ngày thường nàng luôn làm bộ lạnh như băng, thỉnh thoảng còn nói vài lời ác độc, một chút đều không có vẻ dịu dàng uyển chuyển của nữ tử. Có lẽ tử nhỏ lớn lên trong núi nên tính cách như vậy. Nghĩ thế, ý cười trên khóe miệng Hàn Tô càng thêm sâu đậm.

Nhưng, nàng càng như vậy, lại khiến cho hắn càng cảm thấy an tâm, cảm giác này trước đây hắn chưa từng có.

Vô Quái, Cơ Vô Quái.

Thật sự là một người thú vị.

Quen biết sơ, lơ đãng.

Sao có thể biết triệt nội tâm.

Đối phương còn một đời một kiếp, ta lại sống được bao lâu.

Chung quy cũng chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước.

__Hết chương 5__